Chương 13: Hiểu lầm
Buổi chiều tụi nó có tiết học bơi, dĩ nhiên là ai cũng thích, kể cả nó. Nhưng lại có 1 người k thích.
- Aaaaa tao k thể học bơi được_ Thảo hét lên, đi lại trong phòng thay đồ.
- Ừa. Nó mà xuống nước là ch.ết đuối ngay, cho chừa cái tội từ nhỏ đã sợ nước cơ hajzzz. _ Vân phụ họa.
- Tao biết rồi, 2 mẹ, tao sẽ viện lí do xin nghỉ cho mày, còn mày đi đâu chơi cho hết buổi chiều đi. Trời ơi, tại sao con lại có 2 đứa bạn khốn nạn như này hả?_ Nó ngửa cổ lên trần nhà mà than, nhưng chưa kịp thì đã lĩnh trọn 2 cú đấm vào đầu can tội chửi bạn.
Trong lúc Ngọc Thảo tung tẩy cái túi sách rời khỏi phòng thì tụi nó thay đồ đến bể bơi. Hôm nay là tiết thực hành của 2 lớp 10A và 10E( lớp của 3 con nhỏ kia). Nó diện một bộ bikini xanh biển năng động, khoe từng đường cong trên cơ thể. Còn Thụy Vân chơi nguyên bộ đồ đen quyến rũ. Vừa bước ra khỏi phòng tụi nó đã trở thành tâm điểm của mọi ánh mắt háo sắc cáo già. Đang tung tẩy chạy lại bể bơi thì nó bị ai đó kéo lại xách lên( sao giống túi đồ zợ) quay lại mới biết là hắn. Nó giằng ra, chống hông phồng má lên phụng phịu trông rất đáng yêu.
- Tên biến thái, định giở trò gì với tôi hả? Tin không còn răng mà húp cháo hem?
- Tôi biến thái? Còn cô thích làm mồi cho sói hả?_ Hắn gắt rồi quảng cái áo khoác vào người nó và bỏ đi luôn, để mặc con bé cứ ngơ ngác không hiểu gì. Hắn cũng chẳng xuống bơi, vì vết thương ở vai k thể nhiễm nước.
- Này Vy nhỏ kia đâu?- Duy Phương khều tay nó hỏi.
- À Ngọc Thảo mệt nên về rồi. Sao? nhớ rồi à?
- Vớ vẩn, thôi xuống bơi đi_ Phương đánh trống lảng.
- Nè, khoác vào_ Phong đưa cho Vân chiếc áo khoác.
- Gì vậy?_ Nhỏ tròn mắt hỏi.
- Tôi lấy áo cho Vy, nhưng nó đã có rồi nên đưa cho cô._ Phong quay đi ngượng ngùng nó( j mà bẽn lẽn thế cha nội?)
- Cám ơn_ Dù k hiểu lí do gì nhưng Vân vẫn nhận lấy.
- K có gì, tôi chỉ sợ làm tổn thương đôi mắt trong sáng của m.n bởi thân hình mập ú của cô thôi_ Phong thản nhiên đáp mà k biết mình vừa kích hoạt ngọn núi lửa.
Vân giận tím mặt, lấy cái áo buộc vào người Huỳnh Phong rồi đá đít anh xuống hồ, còn mình thì bỏ đi liếc mắt đưa tình với bọn con trai để chọc giận anh. Tụi nó vừa khởi động 1 chút thì 3 con nhỏ kia đi đến, trên người mặc toàn những thứ thiếu vải trầm trọng,. Nhỏ Mai lên tiếng ỏng ẹo phát ớn.
- Thật k biết lũ quê mùa các người có biết bơi không nữa mà đòi? Liệu có dám cùng tôi thi đấu không?
- Tôi...tôi thôi thì cung kính không bằng tuân lệnh_ Vy ra vẻ tội nghiệp, nhưng trong lòng thì không ngừng chửi rủa kẻ ngu tự chui đầu vào rọ. Đấu với ai chứ thi bơi với nó là 1 sai lầm.
- Mà cho hỏi chúng ta sẽ bơi kiểu gì? Tôi k quen kiểu bơi chó như ai đó đâu nhé_ Vy mỉa mai.
- Cô... được lắm, tôi sẽ làm cho cô hối hận._ Thục Mai nghiến răng.
- Ồ, trong từ điển của tôi không có 2 từ hối hận._ Nó kiêu ngạo trả lời.
5" sau. Cả 2 vào vị chí xuất phát và bắt đầu cuộc chơi. Vy vừa lao ngươi xuống nước đã trình diễn những kĩ thuật đẹp mắt. Nhưng nhỏ Mai cũng không phải dạng vừa. Cả 2 điên cuồng tăng tốc, nước trong hồ như muốn tách ra làm 2. Khi cách đích 100m nữa, Nó càng bơi nhanh hơn, nhịp đập cũng nhịp nhàng, uyển chuyển quyến rũ lòng người hơn. Vy có ý nhân lúc này cả 2 đều đã đuối sức thì mình sẽ vượt lên, nhưng chưa kịp thì nó đã nghe tiếng kêu cứu của Thục Mai, có vẻ nhỏ bị chuột rút. Như phản xạ tự nhiên, nó quay lại cứu Mai, dùng hết sức mình nâng cô ta ra khỏi mặt nước. Nước bể bơi không quá sâu, nhưng lại xây theo dạng lòng trảo nên giữa hồ bị trũng khá lớn. Nó cũng dần đuối sức, 2 người cứ ngụp lặn dưới hồ. Nhưng bất thần, nó bị nhỏ đó nắm tay, nhỏ vùng lên rồi ra sức đẩy nó xuống như có ý dìm ch.ết nó. Nhưng thật không may cho nhỏ, nó là ai? Là một người từng đạt giải môn bơi lội cơ mà?
Trên bờ, m.n thấy Nó và Mai cứ ngụp lặn giữa dòng thì thắc mắc. Quân k còn đủ bình tĩnh để phán đoán mà lao nhanh xuống hồ, nhiều người thấy thế cx lao theo. Nhưng họ lại chứng kiến cảnh tượng nó dìm nhỏ Mai giữa hồ. Mà cx chẳng phải dìm, nó chỉ đang thoát ra khỏi con nhỏ đấy thôi. Nhưng vừa trông thấy bóng dáng hắn Mai đã lên kế hoạch cho vở kịch của mình. Nhỏ lao vào lòng Quân kinh hãi hét lên.
- M.n, cứu... cô ta..cô ta định dìm ch.ết tôi... _rồi vờ ngất trong lòng hắn. Tất cả đều nghi hoặc nhìn nó, cả hắn, hắn cũng khẽ cau mày. Bế phắt Mai trên tay, hắn quay lưng đi vào bờ. Nó tự hỏi vậy là sao? Hành động gì vậy? Không tin nó ư? Cũng phải, nó và hắn đâu có bất cứ mối quan hệ nào( có hôn ước còn dề). Cảm giác gì đây? khó chịu, hụt hẫng? nó k hiểu nổi bản thân nữa. Phương vội dìu nó vào bờ nhưng bị nó đẩy ra, còn Thụy Vân thì đang “trìu mến” nhìn những kẻ lắm mồm.
~
Về nhà nó lao nhanh vào phòng, trùm chăn kín mít...ngủ coi như chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Nhưng chưa yên giấc thì đã nghe tiếng la kinh hoàng của Thụy Vân.
- Vy nguy rồi, động đất, sóng thần, thiên tai, à k tận thế mới đúng.
- Cái éo zề zậy? Vân à để tao ngủ, mày biết viết 2 chữ yên bình không? vậy cho tao xin đi_ nó quăng cái gối vào mặt Vân.
- Yên cái nỗi gì? Thảo mất tích rồi, tao gọi cho nó không đc._ Vân lao lên giường, ôm nó lắc như điên.
- Bình tĩnh, chắc bả đi đâu chơi, hoặc máy hết pin chứ ai bắt đc bả?_ Nó hét vào mặt Vân, rõ là già rồi lẩn thẩn.
- Không, không phải, đàn em vừa báo với tao, nhìn thấy 1 người giống cái Thảo bị bắt bởi 1 đám côn đồ, bây giờ hơn 8h tối rồi, nó sẽ không về muộn như vậy đâu. _ Vân càng hoảng loạng hơn, nó thì nhanh chóng kéo nhỏ đi tìm Ngọc Thảo.
Tụi nó tìm khắp ngóc ngách mà chẳng thấy bóng dáng cô bạn. Đã 12h đêm rồi. Thụy Vân ngồi thụp xuống bất lực. Thường ngày thông minh, quyết đoán là thế chứ có chuyện gì động đến người thân là Vân mất bình tĩnh ngay, làm nó cũng rối theo.
- Đúng rồi, gọi cho bọn hắn nhờ giúp đi_ Nhỏ cuống quýt.
- Nhưng...._ Nó ngập ngừng, nó k biết tại sao nữa, k muốn gặp hắn, sợ cảm xúc của mình không khống chế nổi.
Vân vội đưa điện thoại lên gọi cho Phong.
- Có chuyện gì vậy? Cô k ngủ sao_ đầu dây bên kia Phong ngái ngủ hỏi.
- Huhu hix.... Thảo...hix..Thảo mất tích rồi, giúp tôi với._ Cô khóc nấc lên khiến Phong luống cuống, hoảng hốt.
- Tôi sẽ đến ngay, đừng lo!