Chương 31: Hẹn hò
Phương Vy hậm hực bỏ về, vào nhà ngồi tự kỉ. Mẹ kiếp 2 thằng động cỡn đó, nghĩ nó là trò đùa hả?Quá đáng thật. Đang ngồi làu bàu thì nó nghe tiếng chuông cửa, ai vậy ta? Thảo và Vân vẫn đang học trên lớp mà. Lát sau quản gia Kim dẫn vào 1 chàng trai có mái tóc bạc bảo rằng bạn nó. Trời! thằng cha ban sáng đây mà, tên gì đấy nhỉ, à Tuấn. Nó đờ người ra, tên này đến đây làm gì vậy? Định ép nó ngồi chung nữa chắc? Nó phi ra chỗ hắn, tay túm lấy cổ áo hắn kéo sát xuống mặt mình.
- Cậu tới đây làm gì? Sao biết tôi ở đây?
- Tới tìm cậu, tôi muốn cậu làm bạn gái của tôi, được chứ?
- Mắc cười, tại sao tôi phải làm bạn gái cậu? Hơn nữa chúng ta chỉ vừa mới gặp nhau.
- Không quan trọng thời gian bao lâu, chỉ cần tôi thích là được.
- Cậu... sao vô lí vậy? Tôi không có hứng thú với cậu... biến đi!
- Vậy tôi sẽ làm cậu thích tôi, chúng ta cùng đi chơi nha, thay đồ đi, tôi chờ.
- Vậy cậu cứ ngồi đó mà chờ.
- Vậy thế này nhé, cậu cho tôi 1 tháng, chúng ta làm người yêu 1 tháng, nếu trong thời gian đó mà cậu vẫn không thích tôi thì tôi sẽ rút. ok_ Tuấn mặc kệ cái mặt méo xệch của nó, lí gì mà tên này cứ lẽo đẽo theo nó vậy. Nhưng đề nghị này cũng không tệ, nó sẽ cho tên không biết điều này sống dở ch.ết dở, nó cũng đang chán. Hơn nữa... nó cũng không biết đối mặt với Quân ra sao, thôi được, chỉ 1 tháng thôi mà.
Nó mặc 1 chiếc áo bò lửng khoác ngoài, quần bò rách, tóc buộc lệch, nhìn rất bụi bặm.
- Thiệt tình, ngày đầu đi chơi với bạn trai mà ăn mặc chẳng dễ thương gì cả_ Tuấn nhìn nó 1 lượt phán xét.
- Kệ tôi, cậu còn nhiều lời thì nghỉ đi
- Coi cái thái độ kìa, phải sửa xưng hô đi, gọi anh nào!
- Đừng có mơ, có đi không đây? _ Nó leo lên chiếc xe BMW đen của Tuấn rồi đóng sầm cửa lại.
- Vậy em muốn đi đâu nào? Mà thôi, anh sẽ đưa em đến nơi này_ Tuấn nói rồi phóng xe đi luôn, để cho nó thộn mặt ra trông rất mắc cười. Tên này, xưng anh em với nó ngọt xớt, rõ ràng hỏi nó thích đi đâu, thế mà cuối cùng lại tự quyết định, thôi mặc kệ. Nó nhìn ra ngoài cửa xe, mắt rơi vào 1 không gian vô định, nó đang nghĩ về hắn, về nụ hôn đầu, sao hắn chẳng có biểu hiện gì với nó vậy, thế là sao? Hắn không có cảm giác với nó à? Thật tức ch.ết mà. Đang mải suy nghĩ, nó đã thấy mình bị nhấc bổng lên.
- Này, bỏ tôi xuống, cậu làm gì vậy?_ Nó gãy giụa
- Tại gọi mà em không nghe đó chứ, yên nào, cảnh ở đây đẹp lắm._ Tuấn thả nó xuống, lúc này nó mới để ý, nó đang đứng trước 1 vườn hoa hồng xanh, đúng loài hoa mà nó thích, đẹp thật, chỉ toàn màu xanh thôi. Tuấn ngắt 1 bông hồng, bỏ hết gai rồi đưa ra trước mặt nó.
- Tặng em!
- À cảm ơn _ Nó đưa tay ra đón, thật giống với lúc Quân tặng hoa cho nó ( hồi valentine ý). Tuấn lại kéo tay nó chạy vào sâu trong vườn hồng, ở đây có 1 con suối nhân tạo khá lớn. Nó thích thú đùa nghịch. Cũng lâu rồi không thoải mái như vậy. Tuấn dựa người vào gốc cây, nhìn nó chơi vui vẻ, thu từng động tác, cử chỉ của nó vào mắt. Bỗng cậu đanh mặt lại, lia mắt nhìn xung quanh rồi từ từ tiến về chỗ nó.
- Em chạy được chứ?_ Tuấn ghé vào tai nó hỏi.
- Sao? _ Nó thần mặt ra
- Em chạy nhanh chứ? _ Tuấn hỏi lại.
- À, tôi chạy được
- Vậy thì... chạy..._ Tuấn nắm tay nó kéo đi, lúc này nó mới để ý, trong bụi cây có tiếng người sột soạt, thấy tụi nó bỏ chạy thì ngay lập tức có 1 toán người mặc áo đen đuổi theo tụi nó. Tuấn nhanh chóng mở cửa xe đẩy nó vào rồi phóng ra đường lớn, lũ người kia cũng đuổi theo. Tuấn phi thẳng xe lên lề đường, đến 1 ngõ hẻm thì lao xe vào, rồi đi vòng hết ngách này đến ngách khác. Nó sau 1 hồi đờ mặt ra cũng xác định được rằng mình đang bị truy đuổi. Thay vì hoảng hốt, nó ngồi rút ipad ra chơi game, Tuấn nhìn nó ngạc nhiên, sao nó nhàn rỗi vậy, chẳng tỏ ra sợ sệt gì cả, cũng không hỏi gì, càng lúc càng thích cô gái này rồi. Nó bắt đầu bực, có mỗi mấy tên nhãi mà xử cũng khôg xong.
- Mở nóc xe ra _ nó ra lệnh.
- Gì cơ?
- Tôi bảo cậu mở nóc xe ra, nhanh lên_ Nó quát, dù không hiểu gì, nhưng Tuấn cũng làm theo. Nó đứng lên vịn vào thành xe quan sát, có tổng cộng 7 chiếc xe, nhưng hiện tại tụi nó không có vũ khí, nó lấy 3 con dao để trong áo ra ngắm thật chuẩn rồi phi về phía lốp của 3 chiếc xe đằng sau. Nó nhoai người về phía Tuấn, dằng tay lái, phi xe vào 1 ngõ cụt rồi dừng lại.
- Này, em làm gì vậy?_ Tuấn ngạc nhiên.
- Cậu xử hết tụi nó được chứ?_ nó hỏi
- Gì cơ?
- Có biết võ không? Biết thì đập hết lũ kia đi, chạy lòng vòng nãy giờ mệt quá._ Nó hững hờ, chỉ tay vào lũ người đang đuổi đến nơi. Tuấn cười ma mãnh, sau đó lao vào giao chiến, sau 10" là xử xong lũ người kia.
- Thiệt tình, đánh giỏi vậy mà nãy giờ cứ chạy, rảnh quá!_ Nó cáu, bắn ánh mắt khinh bỉ về phía Tuấn
- Thì anh sợ làm em bị thương, ai ngờ em lại... mà thôi để anh đưa em về _ Tuấn cười trừ, cậu cũng không ngờ cô gái này nguy hiểm như thế, khác hẳn vẻ yếu đuối bên ngoài.
- Cậu nợ tôi một lời giải thích _ Nó nhìn Tuấn.
- Bọn họ... là người của bố anh phái tới, em không cần để ý đâu_ Tuấn đưa nó về nhà. Mọi người đang chờ nó về, thấy Tuấn đưa nó về thì đần mặt ra.
- Hôm nay không tính, tại bị phá đám nên không gọi là hẹn hò được, hẹn khi khác nhé, bé cưng _ Tuấn mở của xe, cầm tay nó hôn nhẹ.
- Tùy _ Nó giựt tay lại, đi thẳng vào trong nhà.
- Vy, bà đi đâu với hắn ta vậy_ Thảo lao ra hỏi.
- Sao tên đó đưa bà về?_ Vân
- Tên khốn đó làm gì em hả, sao hắn lại hôn tay em?_ Duy Phương ôm nó lo lắng.
- Chẳng lẽ cô và hắn..._ Phong ấp úng.
- Hẹn hò..._ Nó không chút biểu cảm trả lời.
- WHAT..._ Cả bọn đồng thanh.