Chương 30
***
Thế giới...sẽ luôn lặng như nước trước khi xảy ra một biến động nào đó. Từ cái vĩ đại đến cái nhỏ nhất đều theo khuynh hướng bất di bất dịch ấy không bao giờ thay đổi được.
Hai ngày trước, có thể gọi bầu không khí chung bao trùm lấy Hà Nội là sự bình lặng trong cay cú, trong nhức nhối. Còn bây giờ, nó lại đượm màu náo nhiệt đến hỗn loạn, và có khi còn phảng phất sự kinh sợ lẫn hãi hùng sâu trong thâm tâm của một số người. Nguyên nhân
bao trọn cho tất cả những thất thường chóng mặt này, chính là "nhờ công lao to lớn" của những "con chó săn tin" chuyên nghiệp-những cánh nhà báo lắm lời tâm huyết với nghề, thích sống và hưởng thụ dựa trên những bí mật sâu kín của người khác.
Vì một sự trở chứng phán đoán tinh nhạy, vì một khả năng siêu Việt tiềm tàng nào đó giờ mới chịu bộc phát, chỉ trong vỏn vẹn 2 ngày ngắn ngủi, gần như mọi thông tin bề nổi của khối băng khổng lồ-Đằng gia đã "được" phơi bày lên "mặt tiền" của tất cả các tờ báo tiếng tăm lẫn hèn mọn nhất, thậm chí, cũng chiếm một phần tin không nhỏ trong những loại không hề có liên quan như báo phụ nữ hay tuổi teen.
Báo nào thì báo, đối với Đằng gia, chúng đều có sức sát thương như nhau.
Thân phận, tung tích, tuổi tác những đứa con họ luôn cố giấu diếm, cố không để rơi vào vòng vây của dư luận đều đã bị lôi ra ngoài ánh sáng, chính thức trở thành "tội nhân" trong tầm ngắm các toà soạn.
Tuy nhiên, nỗi thống khổ mà Đằng gia phải gánh chịu, niềm vui sướng như nước vỡ bờ về giấc mơ những ngôi biệt thự cao cao, cao mãi của đám nhà báo vẫn không bằng cơn kinh hoảng đến phát điên của một người-kẻ vô tình đã trao của quý cho người ngoài mà vô tình không trao cho con mình-Hạ lão gia.
-Không...không đúng...chuyện quái qủy gì đang xảy ra thế này?_Thất thần lắc đầu cố chối bỏ thực tại, Hạ lão gia mắt dán chặt lên những dòng chữ chi chít và bức ảnh minh hoạ to đùng trên mặt báo, bờ môi tím tái mấp máy trong run rẩy.
-Cha quên rồi sao? Đằng gia cũng đã mở họp báo giải thích rõ chuyện này_Thích chí nhếch môi trước phản ứng không sai biệt mấy với suy đoán của mình trên mặt người ngồi đối diện, Lãnh Kiên hết mực thông thả ngả người dựa vào ghế hưởng thụ thành quả.
-Ta...ta đã làm gì thế này chứ? Sao lại có thể xảy ra chuyện này?_Hạ lão gia đưa tay vò đầu tự trách, thanh âm ông lạc đi trong hoảng loạn. Trước giờ, ông luôn cho rằng bản thân mình là người rất biết nhìn xa trông rộng, phán đoán luôn chính xác, tinh nhạy. Nhưng giờ thì xem đi, ông đã làm gì thế kia? Ngu ngốc dâng cả một gia tộc tài phiệt vào tay người ngoài trong khi những cô con gái của mình vẫn sống sờ sờ ra đấy! Ngu ngốc!! Không thể ngu ngốc hơn nữa!
-Lúc trước không phải con đã cố ngăn cản cha rồi sao? Cha vẫn đâu có nghe!_Lãnh Kiên không nể tình cha con bồi thêm vào nỗi đau của ông.
-Chẳng lẽ ta yêu thương con mình là sai sao? Ai mà ngờ được rằng con trai của bọn họ không hề sống thực vật, và ai biết được bọn họ có những 2 người con trai chứ!_Điên tiếc đập bàn phẫn nộ, Hạ lão gia rít lên, sắc mặt đỏ lên vì giận.
-Chẳng phải, Giai Băng cũng là con gái của cha sao?_Vô thức đáp lại ngay sau đó một câu, Lãnh Kiên hơi rùng mình trước phản xạ quá ư nhạy bén của mình. Cứ hễ nhắc đến những thứ gì thuộc về Giai Băng, trong đầu anh lại bất giác nhảy vọt ra vô số ý nghĩ và không tự chủ phóng thích nó thành lời.
-Lãnh Kiên!_Hạ lão gia gào tiếp, lúc này, cái tên Giai Băng đập vào đầu óc ông như một con sâu làm rầu cả nồi canh, khiến ông càng muốn nổi điên lên.
-Được rồi! Con sẽ nói thẳng, con có một kế hoạch muốn giúp cha.
-Gì cơ?_Hạ lão gia lúc này như người vớ được cọc, tuy rằng vẫn chưa hi vọng mấy vào lời đề nghị của con trai, nhưng lòng ông cũng đã có chút sáng sủa hơn trước. Ông đưa mắt nhìn con trai toát ý trông đợi. Cưới rồi thì sao? Đám cưới đó không hợp lệ.
-Nhưng...con có điều kiện muốn thương lượng_Đặt một tập tài liệu mới cứng đã chuẩn bị sẵn từ trước xuống bàn, Lãnh Kiên đắc ý nở nụ cười nho nhã giương mắt nhìn khuôn mặt dần lộ vẻ khó hiểu của cha mình rồi...nụ cười anh vụt tắt, để bóng tối hời hợt mỏng manh chiếm lấy, u tối.
Diễn viên quan trọng nhất...còn thiếu 1 người
***
Đằng Dạ là chồng của Giai Băng, xét theo mối quan hệ dây dưa rễ má "vợ chồng có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chịu", Giai Băng cô nghiễm nhiên nằm trong "tầm nhìn xa trông rộng" của cánh báo giới.
Mới đầu, Giai Băng cảm thấy cũng chẳng có gì phiền phức trước sự xuất hiện bất thình lình và bất ngờ của họ, bởi đơn giản, những lúc ấy, cô thường ngủ khì khi tác dụng nồng đậm của thuốc mê thấm vào từng tế bào trên thân thể.
Nhưng, về sau, khi cơn đau và số lượng dùng thuốc mê giảm đau của cô ít đi, cô lại nhiệt liệt giống cờ phản đối, sợ nhìn thấy họ hơn sợ cọp. Đám nhà báo này quả thực càng ngày càng quá đáng, họ cho người canh me cô 24/24 giờ thu thập thông tin cô đã không nói gì, im lặng biến họ thành pho tượng trong mắt mình thì thôi. Đằng này, họ lại được nước lấn tới. Hễ cô sơ suất làm gì đó "trái mắt họ" là thể nào, cô cũng gánh một đống hậu quả nghiêm trọng đằng sau. Tỉ dụ, lúc cô há miệng ăn chút cơm, y xì ngày mai mặt báo sẽ có cái hình cô há miệng, còn phần ăn cơm thì chẳng thấy đâu, ấy thế, trên tựa đề còn ghi rõ "Tình trạng sức khỏe của Giai Nhân Kỳ đáng báo động: Răng sâu!".
Và rồi nhờ bài báo hết sức ưu ái quan tâm này, Giai Băng ngày hôm sau bị vây bởi một đống nha sĩ từ trẻ tới già, từ nghiệp dư đến Hoa đà tái thế của người hâm mộ "gửi" đến, miệng gần như phải há to hết sức mất hình tượng hàng giờ liền đến sái chỉ để họ tận tâm nghiên cứu, thủ tiêu cái răng sâu tí ti hiếm hoi kia đi.
Hay thậm chí, nếu cô ăn quýt bị nghẹn cổ, người ta cũng không tiếc giấy mực đăng tải rằng thiếu phu nhân Đằng gia nghẹn quýt, kêu gọi khắp cả nước chắp tay cầu nguyện để cô tai qua nạn khỏi. Đấy, có tí thế thôi mọi chuyện đều được thổi phòng lên, khiến Giai Băng đôi lúc nhíu mày suy tư tự hỏi, nếu cô thình lình ngã cầu thang chưa biết sống ch.ết, liệu họ có "kết án" cô tự nạn và khuyến khích mọi người làm lễ quốc tang, gửi phong bì, đúc tượng vàng cô luôn không nữa.
Mà...cũng chẳng trách họ được, có trách...thì nên trách hai ông anh họ Đằng, một người là "chồng" trên giấy đăng kí kết hôn, một người là "anh chồng" trên danh nghĩa của cô kia ham sống sợ ch.ết, từ khi vỡ lở tin tức liền suốt ngày chôn mông ở xó nhà, không chịu ló mặt ra công chúng "trình làng", báo hại những nhà báo "tinh anh, lỗi lạc" phải thức đêm đi bar uống cà phê nghĩ kế, vò đầu bứt tai một hồi không ra, túng bấn quá liền "túm" cô làm mồi nhử dẫn dụ.
Nhưng...họ thông minh mấy cũng không ngờ mình lại chọn nhầm đối tượng là cô. Bởi lẽ, địa vị cô trong lòng 2 người kia không đáng 1 xu, sẽ chẳng ai liều ch.ết xông ra đường để nhặt 1 xu lẻ không đáng tiền đâu.