Chương 15: Màn đêm lạnh giá
[ Tiếp
Cô người hầu ra ngoài Moon đỡ cô và cho cô uống nước,xong Moon nhẹ nhàng đặt cô xuống.
Cả Moon và ɖú Tâm đứng canh cô nhưng cô vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.Moon lắc đầu nhìn cô xót xa.Mấy tiết trôi qua nhưng cô vẫn không chịu tỉnh dậy.
Vú Tâm và Moon nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng. Không khí chìm dần vào im lặng chỉ nghe thấy tiếng chuông gió kêu và tiếng thở đều đều.Làn gió lùa vào khắp căn phòng làm cho mùi hương dịu nhẹ của hoa tỉ muội lan toả khắp căn phòng.
22h.....
Tại biệt thự họ Hoàng.....
Màn đêm buông xuống phủ lấy căn biệt thự, bóng tối lạc vào trong căn phòng, những làn gió dịu nhẹ mang chút lạnh giá lùa vào trong căn phòng làm cho chiếc chuông gió phát ra âm thanh leng keng nghe thật êm tai, mùi hương dịu nhẹ của bó hoa tỉ muội lan toả khắp căn phòng, tạo cho con người ta cảm giác thật dễ chịu.
Cô vẫn nằm trên giường, khuôn mặt thiên thần lấm tấm vài giọt mồ hôi, bàn tay cô cấu chặt lấy chăn, đôi môi anh đào đang mấp máy.Phải chăng cô đang gặp ác mộng?
Bộ não cô vẫn chưa thức tỉnh, mùi hương dịu nhẹ cô vẫn hằng mong ước hàng ngày vẫn bay phản phất bên cô.Cô cố gắng đánh thức tỉnh não bộ, giờ cô rất muốn tỉnh lại để được nhìn bóng hình đó, khuôn mặt phúc hậu đó.Cô rất nhớ!
Cô từ từ mở mắt tìm bóng hình mà lâu nay cô hằng mơ ước nhưng không có, quanh cô chỉ có màn đêm bao phủ, tiếng gió, tiếng kêu leng keng của chiếc chuông gió và mùi hương dịu nhẹ của bó hoa tỉ muội. Đôi mắt sâu hút nhìn vào màn đêm, nét buồn xuất hiện trên khuôn mặt thiên thần kia.
Cô đã nhầm tưởng rồi, người mẹ thân yêu của cô đã không còn trên đời này nữa rồi. Tim cô đau nhói. Cô nhẹ nhàng ngồi dậy, thu mình lại.
" Hai! Hai có nhớ bé Uyển không? Bé Uyển nhớ hai nhiều lắm! Hai hứa sẽ không để bé Uyển phải khóc mà. Tại sao hai không nhớ? Bé Uyển chỉ còn lại mình hai thôi.Hai! Hai có nghe bé Uyển nói không?"
Những giọt nước mắt trong suốt như pha lê lăn dài trên khuôn mặt thiên thần kia.
Cô lại khóc nữa, nỗi đau quá lớn đã khiến cô trở nên lạnh lùng và trở thành một ác qủy như ngày hôm nay.Trong bóng tối cô trở nên cô đơn và lạc lõng.
Cũng cùng lúc đó....
Tại biệt thự họ Trần.....
Màn đêm lạnh giá đang phủ lấy một người con trai dựa lưng trên cửa sổ. Làn gió đêm lạnh giá lùa qua làm chiếc áo sơ mi trắng của anh bay bay theo gió.Gió làm người con trai toàn thân lạnh toát, anh có vẻ đẹp của băng tuyết, vẻ đẹp kiêu ngạo của một thiếu gia, dáng vóc cao lớn, làn da trắng, hàng lông mi cong cao vút, sóng mũi cao, mái tóc đen bay lòa xòa trong gió, khuôn mặt anh cứ như được tạo hóa chạm khắc rất tỉ mỉ mang theo sự lạnh giá tột độ của băng tuyết, đôi mắt đen sâu thẳm toát lên sự lạnh lẽo và cô độc. Nhìn anh như thiên sứ nhưng cũng không khác gì ác ma.
Anh đang suy nghĩ về điều gì? Trái tim anh đau thắt như có ai đang bóp chặt vậy.Những mảng kí ức rời rạc hiện lên như một thước phim, kí ức đó vẫn luôn hiện lên trong tâm trí anh.Anh đang rất nhớ họ nhưng giờ họ đang ở nơi đâu? Tại sao họ lại không về bên anh hay họ đã quên anh rồi? Từ khi họ đi anh đã thay đổi rất nhiều, lạnh lùng và tàn độc, cuộc sống của anh không còn niềm vui nữa mà thay vào đó là những nỗi nhớ và niềm đau. Anh đã cố gắng giúp ông ta bằng bộ não thiên tài của mình để được gặp họ nhưng anh càng mong lại càng không thấy.
" Tại sao mọi người không về chứ? Hãy về đi dù chỉ một lần thôi"