Phần 3 - Chương 7 : Giấc mộng hoàn lương
Kiếp tiếp theo nàng lại là một bạch y nữ kiếp hiệp hành tẩu gang hồ.
Lúc nàng đến Phong Dương trời đổ mưa lớn nàng phải dừng chân lại một mái hiên dưới núi nhưng trong hiên không chỉ có nàng mà còn có một vị tu sĩ cũng đang tránh mưa.
Nhìn thấy nàng tu sĩ kia ngạc nhiên rồi mời nàng cùng ngồi xuống.
" Đa tạ huynh đài, ta tên Như Nguyệt huynh tên là gì ?" ngồi chờ mưa tạnh chắc chắn rất lâu nên nàng bèn lên tiếng gợi chuyện với vị tu sĩ này.
" Tại hạ là Đường Lâm, là một tu sĩ trên núi Phong Dương " vị tu sĩ kia lễ độ đáp lại lời nàng.
Hàn huyên đôi câu trời mưa nhỏ hơn chỉ còn lất phất vài giọt trời cũng xế chiều, Đường Lâm đứng dậy đưa cây dù cho nàng.
" Cô nương giữ lấy lỡ không may trời đổ mưa tiếp, ta có việc gấp nên đi trước hẹ gặp lại ", vội vàng chạy ra trong mưa nhỏ.
" Hẹ gặp lại " hét lên với Đường Lâm đã đi được một khoảng ,không khách sao mà cầm lấy cây dù kia mà từ tốn đi về tiểu lâu.
Nàng có tư tâm, nếu nàng cầm cây dù thì Đường Lâm chắc chắn phải đến đây lấy lại dù khi đó nàng có thể lại gặp rồi.
Kế đó ngày nào nàng cũng đến từ sớm chờ Đường Lâm rồi xế chiều mới về.
" Hôm nay chàng có đến không nhỉ ? "
Chờ đợi qua vài ngày không thấy chàng đến nhận ô ,nàng quyết định len núi tìm chàng để trả lại chiếc ô này.
Lên núi gặp lại chàng đang đứng trong sân tập luyện.
" Ta tới là để mang trả lại dù cho huynh nè, "nàng dơ lên cây dù trả lại cho Đường Lâm nhưng y không nhận nhìn trời mây đen trên cao.
" Trời có lẽ lại sắp mưa nàng cầm lấy ,ta tặng nàng đó , cũng khá muộn rồi đường xuống núi khá nguy hiểm để ta đưa nàng về " y dẫn trước xuống núi.
" Ừm " nàng bẽn lẽn theo sau hai người cứ thế nói chuyện đến lúc về đến tiểu lâu cua nàng mới lưu luyến tách ra.
Hôm sau cũng thế, nàng lên núi tìm y đi qua cây cầu thấy bà cụ bán quế hoa cao rất thơm liền mua một phần bọc kĩ đen đến cho u thưởng thức.
Sau đó hai người hay hẹn gặp nhau cùng đi dạo ngắm cảnh.
Một hôm chờ mãi mà không thấy y đến nàng lo lắng đi lại chờ mãi mới thấy y hớt hải chạy đến.
" Xin lỗi ta đến muộn, có chuyện cần xuống núi gấp".
" Không sao, ta cũng mới đến " nàng mỉm cười lấy khăn tay lau mồ hôi cho y.
" Nàng nói xem thương nhớ một người là như thế nào ?" y đột ngột hỏi.
" Ta nghĩ thương nhớ một người là có tình cảm với người ấy, có lẽ đó chính là một nửa của mình ", nàng khẽ nói giọng lanh lảnh.
" Tặng nàng hộp phấn nè " y đưa cho nàng nộp hộp phấn thoa má rất thơm.
" Cảm ơn huynh " nàng nhận lấy hộp phấn cất giữ cẩn thận.
Hôm sau nữa nàng ôm một bó hoa tặng y.
" Ta tặng hoa cho huynh xem như đáp lễ quà hộp phần nhé!" nàng đưa bó hoa cho hắn.
" Được, cảm ơn muội " y nhận lấy nhìn nàng vui vẻ nói.
" Ta sẽ bảo vệ cho muội " y lên tiếng nhìn nàng âu yếm.
" Được " nàng đỏ mặt nhìn y.
Mấy ngày sau đó nàng cũng được Đường Lâm tặng hộp phấn nàng đều cất giữ cẩn thận.
Sau đó một thời gian không thấy y đến gặp nàng thì nàng lên núi kiếm nhưng mỗi lần như thế huynh ấy lại càng ngày lạnh lùng bảo phải xuống núi có việc rồi quay lưng bỏ đi.
" Ta đến tìm huynh nè" nàng vui vẻ tiến đến y.
" Huynh phải xuống núi sao ?".
" Ừm" sau đó lạnh lùng bước đi.
Sau đó nàng rất ít khi gặp được y nữa , dần dần nàng mang theo chờ mong nhìn y nhưng y lại lạnh lùng bước qua.
" Ta lên núi làm đạo cô như thế sẽ được gặp Đường Lâm nhiều hơn" nàng hớn hở đi lên núi do làm đạo cô.
Khi nói với y chỉ nhận lại được một từ " Ừ " rồi bỏ lại nàng xuống núi.
Một hôm y đến tìm nàng làm nàng rất vui nhưng khi nhìn thấy tấm thiệp đỏ chói kia thì nàng như ngã xuống hồ băng sâu vạn trượng, lạnh lẽo đến thâm tâm.
" Ta muốn hoàn tục, ta đã đính ước với một cô nương bán hồng phấn dưới núi, ta muốn cưới nàng ấy " y lạnh lùng nhìn nàng nói rõ rồi quay lưng để lại cho nàng bóng lưng lạnh lẽo.
" Hóa ra người huynh ấy thương không phải là mình, tặng mình đống phấn hồng kia là để lấy lòng nữ nhân kia ".
" Người thương cũng không phải là ta ".
Nàng đến lưu ly hồ ngắm hoa đăng trên dòng nước, đơn côi một mình thầm lặng.
Đến ngày hôm sau nàng xuống núi vô tình gặp y đang đi cùng với một cô nương rất xinh đẹp.
" Nghe nói huynh sắp thành thân , cái dù này coi như là quà cưới tặng cho huynh " nàng đưa cây dù của hắn tặng nàng đưa lại cho hắn.
" Nàng ấy là ai ?" vị cô nương kia thắc mắc nhìn y.
" Nàng ấy ... Là một người bạn đạo cô của ta " nhìn nàng nói rõ tay cầm dù đón lấy.
Nghe chính miệng y nói lời ấy nàng đau khổ quay lưng chạy đi, nước mắt tràn bờ mi chạy đến nơi hai ta cùng gặp mặt lặng lẽ khóc thương.
" Ai cũng nói bọn họ rất xứng đôi.
Thế còn ta ,ta được coi là cái gì ?
Là do hoa ta tặng huynh ấy không đủ đẹp.
Hay do bánh hoa quế không đủ ấm ?
Có phải người trên đời đều vậy ?
Ngay cả lời thề ước kia của mình cũng dễ dàng thay đổi !?"
Mấy ngày sau đó là ngày thành thân của y nhưng nàng không có dũng cảm đến đấy, nàng đến mái hiên ngồi nhớ lại hồi ức đi đến bên cầu có bà cụ bán hoa quế cao nàng với y hay đến ăn.
Bà cụ nhìn nàng đứng thơ thẩn đấy thì đứng dậy lên tiếng.
" Cô nương, vị công tử đẹp trai đó đâu rồi! Sao hôm nay không thấy cậu ta vậy !?"
" Hôm nay huynh ấy có chuyện vui nên không đến, sau này ... cũng không đến nữa " nàng cất bước đi trong đau đớn ,u buồn.
Bà cụ nhìn theo thở dài tiếc nuối.
Sau đó nàng đã một mình đi rất nhiều nơi, từ mùa xuân đến tận mùa đông , những chuyện đã xảy ra và cả những con người đó dường như là một giấc mộng của nàng vậy , bây giờ mộng tỉnh chẳng còn gì nữa .