Quyển 2 - Chương 9

Sự cố ngoài ý muốn làm buổi diễn bị kéo dài, quay phim vất vả đến khuya mới xong, vì quá mệt mỏi nên các thành viên đều nhân cơ hội chạy về ngủ bù, rạng sáng cổ trạch thực yên tĩnh, chỉ có một tiểu viện riêng biệt phía sau còn sáng đèn, bên trong mơ hồ truyền đến tiếng khắc khẩu, hoàn hảo khoảnh sân bên trong cách biệt, không ảnh hưởng đến bên ngoài, bất quá bởi vì không khí cứng ngắc, hai người cãi vã đều quên kiềm chế, đến nỗi thanh âm càng ngày càng lớn.


“Tôi không làm, chuyện này càng ngày càng quỷ dị, tôi cũng không muốn vì chút tiền mà mất mạng!” Giọng nói thô ráp kèm theo tiếng thở hổn hển, là của võ sư.
“Anh hoảng cái gì? Trên đời này căn bản không có quỷ, muốn nói có, cũng là do anh nghĩ ra.”


“Chuyện này căn bản không phải tôi làm, cho dù cho tôi lá gan, tôi cũng không dám thực đi hại Bùi Tuyển, lúc hắn ngã xuống lầu anh cũng thấy, không cẩn thận một chút thôi cũng có thể sứt đầu mẻ trán, ngã ch.ết cũng không kỳ quái, tôi cũng không muốn gánh tội danh giết người!”


“Tôi thật sự không sai người động thủ ở cầu thang, chuyện hôm nay là ngoài ý muốn.”


“Chuyện ngoài ý muốn do người làm đi?” Võ sư cười lạnh nhìn người đàn ông vẻ mặt bình tĩnh đối diện, “Lí đạo diễn, người quang minh chính đại sẽ không nói dối, anh còn có người khác giúp đỡ đi? Anh tính toán nếu gặp chuyện không may, sẽ để tôi tới chịu tiếng xấu thay cho người khác đúng hay không? Anh nếu nghĩ như vậy thật đúng là sai lầm rồi, thời gian lão tử lăn lộn trong giới này cũng không tính ngắn, đến lúc đó bể ra, ai cũng không sống khá giả!”


“Anh bình tĩnh một chút cho tôi!” Lí đạo diễn dụi điếu thuốc trong tay, hung hăng dí đầu lọc vào gạt tàn, “Tôi nói chuyện hôm nay là ngoài ý muốn, Bùi Tuyển là diễn viên, nhà sản xuất đổ một đống tiền vào đây, ầm ĩ một chút thì không sao, nhưng cố gây rắc rối cho hắn, đối với chúng ta có lợi gì?”


available on google playdownload on app store


“Ai biết bên trong mấy người các anh nghĩ thế nào, nói không chừng giết ch.ết hắn, chờ báo tang hắn cùng dịp với ngày công chiếu phim, đến lúc đó mánh lới vừa xuất, phòng vé còn không phải thành công trở mình? Tôi chỉ là cần tiền dùng gấp, tôi sẽ không cùng anh giết người!”


“Anh con mẹ nó bị chứng vọng tưởng hả, anh xem đây là đóng phim sao, có thể tùy tiện sửa kịch bản giết người hả!?”
“Sao lại không có khả năng? Anh hiện tại đã giết người rồi đó! Đừng nói với tôi quỷ đánh đàn không phải là anh làm!”


Càng nói càng thái quá, Lí đạo diễn bị làm cho tức điên, cầm cái gạt tàn trên bàn ném tới, võ sư tránh được, đối phương động thủ, hắn cũng không hàm hồ, xông lên trước tung ra một cú đấm, Lí đạo diễn là văn nhân, bị hắn đánh cho té ngã trên mặt đất, võ sư còn muốn huy quyền đánh tiếp, cửa phòng bị đẩy ra, Bùi Tuyển nghiêng người tựa vào bên cạnh, cười xem bọn hắn.


“Đã hơn nửa đêm, các người đây là đang hợp xướng sao?”


Võ sư thấp thỏm không yên, vội vàng thu tay, thô lỗ đem đạo diễn kéo lên, ngực Lí đạo diễn bị hắn đánh đau nhói, hận không thể đánh trả, nhưng ngại Bùi Tuyển ở đây, chỉ có thể nhịn xuống, nhìn Bùi Tuyển cùng Thư Thanh Liễu đang đỡ hắn, nâng khóe miệng, nói: “Tôi đang nghĩ nội dung kịch bản, để lão Hồ giúp tôi diễn thử, các cậu sao lại tới đây?”


“Làm lớn tiếng như vậy, nghe không thấy mới là lạ đó.”


Bùi Tuyển vòng vo đảo mắt quanh hai người, vừa lòng nhìn thấy vẻ mặt bọn họ càng ngày càng cương, lúc này mới dựa vào Thư Thanh Liễu khập khiễng đi vào, ngồi xuống ghế thái sư, Thư Thanh Liễu đem một cái ghế dựa khác bên cạnh mang qua, Bùi Tuyển khoát chân lên ghế, vết thương ở chân đưa ra ngoài, hai tay giao nhau gác trên bụng, một bộ tư thái hưởng thụ.


Lí đạo diễn trong lòng có quỷ, lời Bùi Tuyển nói càng làm cho hắn chột dạ, vốn định nói vài câu vui đùa, ánh mắt rơi xuống ống quần xắn lên cao của Bùi Tuyển, biểu tình lại cứng ngắc, trên mắt cá chân Bùi Tuyển quấn gạc trắng, nhìn ra được bị thương rất nặng, hắn lâm thời sửa miệng: “Chân cậu không tốt phải nghỉ ngơi nhiều, có chuyện gì cứ bảo trợ lý của cậu đi làm là được.”


“Có một số việc phải đích thân làm mới thú vị, liền tỷ như vừa rồi các người nói chuyện, tôi không đến, làm sao có thể nghe thấy đây?” Hai tay Bùi Tuyển giao nhau, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ, mỉm cười nói: “Chiêu mượn chuyện ma quái này cũng rất mới mẻ, bất quá bàn bạc mấy chuyện mờ ám này tốt nhất nên đóng kín cửa, các người ầm ĩ như vậy, là nên nói các người thông minh hay là ngu xuẩn đây?”


“Cậu hiểu lầm rồi, chúng ta là đang tập lời thoại.” Lí đạo diễn nói xong, gặp võ sư còn đang sững sờ, trừng mắt nhìn hắn, quát: “Có phải không?”


Võ sư đương nhiên không dám đem sự tình bung ra, vội vàng liều mạng gật đầu, Bùi Tuyển cười lạnh một tiếng, “Tôi cũng không nhớ rõ trong kịch bản có câu thoại này, Lí đạo diễn, đừng đánh đồng người khác cũng ngốc như ông, nói đi, Thịnh Dực cho ông bao nhiêu tiền, để ông vì nó bán mạng như vậy?”


Lí đạo diễn bối rối, nhưng rất nhanh trấn định, nói: “A Tuyển, tôi biết cậu từ lúc nhận vai đến giờ đều không thuận, hôm nay lại bị thương, tâm tình không tốt, bất quá cũng không thể bởi vậy liền giận chó đánh mèo…”


Bùi Tuyển phất tay ngắt lời Lí đạo diễn, không nhìn tới hắn, thân thể khuynh khuynh về phía trước, quát võ sư: “Lão Hồ, lá gan anh lớn thật, ở đây giả thần giả quỷ cũng không sao, còn dám lái xe tông tôi, anh có tin chỉ cần tôi nói một câu, nửa đời sau của anh sẽ vượt qua trong tù không!”


Võ sư đã hợp tác với Bùi Tuyển vài lần, quen tính hiền lành của hắn, lúc này khí thế bức tới, hắn nhất thời rối loạn tay chân, hơn nữa vừa rồi nói chuyện vừa khéo nhắc tới chuyện tông xe, đang chột dạ, sợ Bùi Tuyển mất hứng, thật sự đối phó hắn, cuống quít nói: “Không phải tôi, tôi làm sao dám tông người khác?”


“Anh còn chưa biết nhỉ, bên ngoài chỗ tôi ở đều lắp đặt thiết bị theo dõi. Đêm đó cảnh anh tông người đã bị ghi lại, muốn tố cáo anh chủ mưu giết người rất đơn giản.”
“Thật sự không phải tôi, đều là Lí đạo diễn bảo tôi làm!”


Võ sư là người quê mùa, rất dễ dàng bị hù dọa, thấy Bùi Tuyển cười đến âm trầm, sợ mình nói ra đã muộn, sẽ biến thành kẻ ch.ết thay, Lí đạo diễn mắt thấy không tốt, liều mạng nháy mắt với võ sư, ngược lại lộng xảo thành chuyên, võ sư chỉa chỉa hắn nói: “Đúng vậy, gọi điện thoại đe dọa anh, ở trong viện giả quỷ dọa người, còn có đổi dụng cụ làm ma trơi, đều là hắn bảo tôi làm, Tuyển ca, cậu tin tưởng tôi, con gái út nhà tôi bị ung thư máu, đang cần tiền gấp, mới có thể cái gì cũng đều nghe hắn, nhưng tôi không lái xe tông người, càng không ở cầu thang động tay động chân, sự kiện ma trơi lần đó dọa tôi sợ, tôi đổi vật liệu không nhiều lắm, căn bản không tới mức đả thương người, tôi không nghĩ tới sẽ biến thành như vậy, tôi sợ không muốn làm, nhưng Lí đạo diễn uy hϊế͙p͙ tôi, nói không làm sẽ không cho tôi tiền, tôi… Tôi cũng là bị buộc…”


“Đủ rồi!”
Lí đạo diễn ở bên cạnh nghe, sắc mặt càng ngày càng tái, đến cuối cùng rốt cục nhịn không được rống lên, võ sư ngậm miệng, ngực kịch liệt phập phồng, oán hận trừng hắn, cũng không nói nữa.


Bùi Tuyển vỗ vỗ tay, nói: “Vậy đủ rồi, những chuyện này được đưa ra ánh sáng, thực phấn khích, Lí đạo diễn, ông ở trong giới này nhiều năm như vậy, cũng coi như là người có thân phận, chẳng lẽ năng lực của ông hết thời, cần dựa vào mánh lới để kiếm doanh thu sao?”
Thật là lời nói ác độc.


Nhìn thấy sắc mặt Lí đạo diễn theo lời nói của Bùi Tuyển càng lúc càng khó coi, Thư Thanh Liễu nhịn không được cười thầm, anh hôm nay kiến thức qua một mặt khó ưa của Bùi Tuyển, bất quá trông hắn, vẫn là thực đáng yêu.


“Cậu đừng nói lung tung, A Tuyển.” Lí đạo diễn còn muốn liều ch.ết chống chế, cắn răng nói: “Tựa như cậu nói, tôi đã là danh đạo, tôi quay một bộ phim nhất định cháy vé, tôi việc gì phải làm điều thừa? Cho dù lão Hồ nói đều là thật, kia cũng là chuyện của một mình hắn, cùng tôi có quan hệ gì?”


“Anh con mẹ nó hỗn đản, không phải anh sai sử, tôi vì cái gì phải hại Tuyển ca? Tôi cùng hắn không oán không cừu…”
“Chuyện đều là anh làm, tôi làm sao biết?”


Nhìn thấy hai người càng cãi nhau càng kịch liệt, lại có chiều hướng muốn đánh nhau, Bùi Tuyển nhíu mày, hắn không nghĩ tới Lí đạo diễn ch.ết đến nơi còn mạnh miệng như vậy, đang muốn đổi phương thức tạo áp lực, Thư Thanh Liễu ở bên cạnh nói: “Báo cảnh sát đi.”


Anh lấy ra di động, Bùi Tuyển lập tức hiểu được, mỉm cười nói: “Như vậy không tốt lắm đâu, đạo diễn bị bắt đi thẩm vấn, phim thế nào quay tiếp đây?”
“Anh thiếu chút nữa mất mạng, còn quản cái gì điện ảnh?”


Sắc mặt Thư Thanh Liễu âm trầm, ngón tay ấn phím, Lí đạo diễn cùng Thư Thanh Liễu tiếp xúc một khoảng thời gian, biết anh không thích nói giỡn, nếu Bùi Tuyển làm như vậy, hắn còn không lo lắng, chỉ xem như hắn diễn trò, nhưng đổi là Thư Thanh Liễu thì khác, trong lúc còn đang tính thương thảo, hắn không buồn cãi nhau với võ sư, điện thoại liền chuyển được, Thư Thanh Liễu nói: “Xin chào, chỗ chúng tôi phát sinh án kiện, hoài nghi có người chủ mưu…”


Lí đạo diễn rốt cuộc chống đỡ không được, tiến lên lấy tay đoạt di động, nghe được đối diện truyền đến tiếng alo alo, hắn không hoài nghi nữa, vội vàng nói: “Cảnh sát tiên sinh, hiểu lầm, đều là hiểu lầm, bằng hữu của tôi uống rượu, loạn gọi điện thoại.”


“Uống say gọi lầm? Loạn gọi điện thoại báo nguy cũng là hành vi phạm tội, lập tức lại đây giải thích rõ ràng!”


Giọng cảnh sát nghiêm khắc, Lí đạo diễn sợ tới mức nói liên tục mấy tiếng thực xin lỗi, hắn mới tính bỏ qua, nghiêm túc cảnh cáo vài câu mới cúp điện thoại, sau khi cúp, Lí đạo diễn lau mồ hôi lạnh trên trán, cung kính đem di động trả lại cho Thư Thanh Liễu, không thấy được ý cười đằng sau đôi mắt lạnh lùng của Thư Thanh Liễu, vừa rồi anh gọi cho cảnh sát, bất quá là đồn công an của Thư Thanh Hà, em trai phối hợp rất khá, dễ dàng đem Lí đạo diễn trấn áp.


Lí đạo diễn còn không biết mình bị tính kế, vẻ mặt đau khổ nói với Bùi Tuyển: “Tuyển ca, cậu tha tôi đi, tôi cũng là chân chạy, lần này là ý của người bên Thịnh Dực, nghe nói phía lãnh đạo công ty chỉ định phải làm như vậy, cậu… Hình như đắc tội với người nào trong đó đi, nội tình tôi không rõ, nhưng tôi không nhận, đạo diễn khác cũng sẽ nhận…”


“Cho nên ông liền mờ ám làm ra nhiều chuyện như vậy?” Bùi Tuyển lạnh giọng hỏi.


Hắn ngay từ đầu nghĩ đến chuyện ma quái là mánh lới thương nhân làm ra, không quá để ý, không nghĩ tới chủ ý cư nhiên là lãnh đạo ảnh nghiệp Thịnh Dực, xem ra là tên nhị thế tổ ngu ngốc kia, nguyên lai đều là hắn đang âm thầm giở trò quỷ, khó trách lần này thù lao quay phim cao như vậy, thì ra là muốn mượn cơ hội này chỉnh mình một chút.


Bùi Tuyển càng nghĩ càng tức giận, ngay cả vẻ mặt nịnh nọt của Lí đạo diễn cũng chán ghét lây, lạnh lùng nói: “Lá gan đủ lớn nhỉ, tôi hôm nay thiếu chút nữa bị các người hại ch.ết.”


“Oan uổng a, cầu thang xảy ra vấn đề là ngoài ý muốn, chúng tôi chỉ động chút mánh khóe tay chân, không muốn hại người, nếu cậu thực xảy ra chuyện, bộ phim này liền đóng băng, tất cả mọi người là cầu tài mà thôi, làm đến cùng đối với ai cũng không có lợi, liền ngay cả lão Hồ giả quỷ dọa người, tôi chỉ sợ hắn nói quá đem cậu dọa sợ, nên nửa đường mới cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người…”


Lí đạo diễn sợ Bùi Tuyển không tin, liên tục huyên thuyên, Bùi Tuyển nhìn hắn không giống làm bộ, khoát tay, ý bảo hắn có thể im miệng, Lí đạo diễn thấy Bùi Tuyển cúi đầu trầm tư, không biết hắn suy nghĩ cái gì, thời gian càng lâu, trong lòng hắn lại càng không yên, sợ chuyện này không thể thu thập, ảnh hưởng đến kiếp sống đạo diễn của mình, cuối cùng đành phải trước mở miệng nói: “Tôi cam đoan sau này sẽ không có loại chuyện này phát sinh, Tuyển ca, cậu đại nhân đại lượng, sẽ không truy cứu đi.”


Bùi Tuyển vẫn không nói lời nào, ngay khi Lí đạo diễn bắt đầu không ôm kỳ vọng nữa, hắn nâng mi mắt lên, chậm rãi nói: “Sẽ không, chuyện quá khứ, truy cứu cũng vô ích, tôi so với chuyện này càng để ý lợi ích sau này hơn.”


Một câu ý vị thâm trường làm Lí đạo diễn mới vừa thoáng buông tâm lại đột nhiên căng lại, dự cảm Bùi Tuyển sắp sửa nói gì đó, quả nhiên, Bùi Tuyển tùy ý xoay xoay chiếc nhẫn đạo cụ trên tay, nói: “Liên hệ với Thịnh Dực một chút, nói nâng thù lao của tôi lên ba phần, dùng để bồi thường thương tổn tinh thần tôi phải chịu trong khoảng thời gian này.”


“Ba phần!” Lí đạo diễn thất thanh kêu lên: “Cát xê của cậu hiện tại đã là giá trên trời, luật lệ…”


“Đừng nói luật lệ với tôi, kia đều là rắm!” Bùi Tuyển đập một phát trên bàn, tự mình ngồi dậy, quát: “Bởi vì tư tâm của các người, lão tử thiếu chút nữa mất mạng, cái chân còn không biết khi nào mới lành lại. Ít nói nhảm đi, ông muốn thêm ba phần, hay là chuyện này bị phát tán, ông với ông chủ mình tự thương lượng đi!”


“Nhưng mà…”
“Còn có lão Hồ,” Bùi Tuyển không cho Lí đạo diễn cơ hội phản bác, chỉa chỉa lão Hồ, “Làm người nên chừa cho mình chút đường sống, hắn cũng giúp anh đã lâu, lúc này đem người đá văng rất không đạo nghĩa, cho hắn thêm lương gấp đôi, cứ bảo là tôi nói.”


Những lời này làm cho vài người ở đây đồng loạt ngẩn ra, lão Hồ vẻ mặt phức tạp nhìn Bùi Tuyển, miệng há ra, không đợi hắn nói chuyện, Lí đạo diễn trước kêu lên, “Tuyển ca, cậu đừng được voi đòi tiên, thật muốn cùng Thịnh Dực đấu, đối với cậu cũng không có chỗ nào hay, cho dù chuyện này có bung ra, không có bằng chứng cũng không ai tin cậu.”


Bùi Tuyển hơi nhíu mày, hắn ghét nhất loại ngu ngốc chưa thấy quan tài chưa đổ lệ này, cùng một chuyện, nếu trực tiếp cùng lãnh đạo Thịnh Dực đàm, tin chắc sẽ đơn giản hơn nhiều, vì thế cố ý cúi đầu trầm ngâm, chuẩn bị tìm phương thức tạo áp lực khác, ai ngờ Thư Thanh Liễu từ trong túi xuất ra bút ghi âm, ấn một nút trên bút, to tiếng giữa Lí đạo diễn và võ sư ban nãy thực rõ ràng truyền ra.


“Chúng ta vẫn là báo cảnh sát đi.” Anh nói với Bùi Tuyển.
Bùi Tuyển tiếp nhận cây bút kia, thấy Lí đạo diễn nghe đoạn ghi âm cuộc đối thoại, sắc mặt càng lúc càng khó coi, hắn cố ý trách cứ Thư Thanh Liễu, “Chuyện này còn cần xin chỉ thị của tôi sao, anh làm trợ lý thế nào hả?”


Thư Thanh Liễu mở di động, lần này động tác Lí đạo diễn rất nhanh, vội vàng xông lên trước ngăn lại, kêu lên: “Tôi hiểu rồi hiểu rồi, tôi lập tức liên lạc với đổng sự bên kia, cho tôi một chút thời gian.”


“Đừng kéo quá lâu, tính nhẫn nại của tôi không tốt lắm đâu.” Bùi Tuyển đem bút trả lại cho Thư Thanh Liễu, nói: “Cất cho kỹ, đây chính là lợi thế của chúng ta.”


Hắn đứng lên, Thư Thanh Liễu dìu hắn rời đi, hai người ra khỏi phòng không quá xa, phía sau tiếng bước chân liền truyền đến, võ sư vội vàng đuổi theo, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi cám ơn Tuyển ca, tôi làm sai, anh không những không trách tôi, còn nhân nghĩa như vậy…”
“Nhấc tay chi lao, hy vọng con gái anh mau chóng khang phục.”


Dông dài nửa ngày đều không nói trọng điểm, Bùi Tuyển có chút không kiên nhẫn, lễ độ tính nói một câu khách sáo ngắt lời hắn, muốn rời đi, võ sư lại vội vàng gọi lại hắn, do dự một chút, hỏi: “Tôi về sau có thể đi theo Tuyển ca không? Đám người Lí đạo diễn rất hỗn đản, tôi không muốn vì bọn họ xuất lực nữa…”


Người đàn ông xoa xoa tay, như là bởi vì vô thố mà vô ý thức làm ra chuyện mờ ám, Bùi Tuyển quét mắt liếc hắn một cái, mỉm cười nói: “Có cơ hội tôi sẽ cân nhắc, hiện tại việc cấp bách của anh vẫn là chăm sóc con gái thật tốt.”
“Cám ơn! Cám ơn!”


Võ sư ở phía sau cúi đầu khom lưng nói cám ơn, Bùi Tuyển đã đi xa, Thư Thanh Liễu đi theo bên cạnh hắn, thấy hắn vừa xoay người biểu tình liền thay đổi, ánh mắt thâm trầm, lộ ra sắc thái khinh thường, hiện tại không có người ngoài, không cần thiết phải diễn trò, anh nghĩ Bùi Tuyển sẽ đẩy mình ra, nhưng là hắn không có, mà là dựa vào anh một đường đi trở về phòng.


“Anh không phải căn bản không có suy nghĩ thu lưu lão Hồ sao?”


“Tôi vì sao phải lưu một người từng hại tôi? Mặc kệ hắn xuất phát từ mục đích gì, cũng sẽ không đáng giá tín nhiệm.” Trở lại phòng, Bùi Tuyển ngưởng mặt nằm trên giường, khinh thường hừ nói: “Hắn nói có lẽ đều là sự thật, vậy coi như bán một cái nhân tình cho hắn, dù là giả cũng phải trấn an, cầm tiền hắn mới không dám nói lung tung, dù sao tiêu cũng không phải tiền của tôi.”


Bùi Tuyển làm như mệt nhọc, lúc nói chuyện đôi mắt nửa mở, nhưng Thư Thanh Liễu có cảm giác hắn đang che dấu tình cảm của mình, nên mới lấy cách này né tránh, anh giúp Bùi Tuyển cởi giày, ngồi vào bên cạnh hắn, hỏi: “Kỳ thật mấy người Lí đạo diễn hại anh, anh ngay từ đầu đã biết?”


“Cũng không phải, chỉ là hoài nghi mà thôi, đã cho bọn họ ích lợi, bọn họ thế nhưng còn muốn đạt được lợi ích lớn hơn nữa.”
“Anh luôn như vậy đi đoán người khác sao?”


“Chẳng lẽ đây không phải chuyện thường tình?” Cảm thấy trong lời nói Thư Thanh Liễu có trách cứ, Bùi Tuyển mở mắt ra nhìn anh, “Nếu không chuyện xảy ra anh thế nào lại chuẩn bị bút ghi âm?”


Khi hắn hoài nghi một người, hắn sẽ phòng ngự trăm phần trăm, nhưng hắn sẽ không bảo trì loại cảnh giác này, như vậy sẽ mệt ch.ết đi.
“Lo trước khỏi hoạ.” Thư Thanh Liễu nói: “Thấy anh vẫn không nói gì, tôi thực lo lắng.”


“Anh nghĩ rằng tôi và anh là bị hắn làm cho á khẩu không trả lời được?” Bùi Tuyển buồn cười, tuy rằng Thư Thanh Liễu lo nghĩ làm hắn cảm thấy buồn cười, nhưng cũng không chán ghét loại cảm giác được lo lắng này, nói: “Kia chính là so sức chịu đựng với hắn, bộ phim này đầu tư lớn như vậy, bọn họ là thương nhân, hành động theo cảm tình vĩnh viễn sẽ không được xếp thứ nhất.”


Bất quá có bằng chứng luôn tốt, điểm này hắn cũng nghĩ qua, nhưng thời gian gấp gáp, thiết bị ghi âm không kịp cầm, không nghĩ tới Thư Thanh Liễu đã âm thầm chuẩn bị, Bùi Tuyển nghiêng người dậy nhìn thẳng Thư Thanh Liễu, đột nhiên nghĩ nếu anh ghi lại cuộc trò chuyện của bọn họ lúc bình thường rồi tải lên mạng, này thực là không xong.


“Anh ngoại trừ máy ghi âm, sẽ không còn thiết bị ghi trộm nào khác đi?” Hắn không phải không nghi ngờ hỏi.


Thư Thanh Liễu đang chụp ảnh Bùi Tuyển thì đột nhiên bị hỏi, cái tay trên đồng hồ vô ý trượt một chút, may mắn Bùi Tuyển không chú ý, dựa lại gần, đè lên hai vai anh, xoay người đặt anh lên giường, xốc lên vạt áo sơ mi cuốn trên eo anh, hai tay nhéo thắt lưng anh, sờ soạng dần lên phía trên, hỏi: “Anh có biết vừa rồi khi trầm mặc tôi suy nghĩ gì không?”


Đụng chạm kéo theo chút tê dại, thân thể Thư Thanh Liễu khẽ run một chút, thuận miệng hỏi: “Cái gì?”
Trên bụng truyền đến ấm áp, Bùi Tuyển cúi đầu hôn rốn anh, nói: “Suy nghĩ —— làʍ ȶìиɦ với anh thật sướng, muốn anh.”
“Anh thật là…”


Vào thời điểm như vậy, Bùi Tuyển cư nhiên còn nghĩ chuyện phong hoa tuyết nguyệt, mệt mình còn lo cho hắn, Thư Thanh Liễu không biết nên nói gì, thấy anh bối rối, Bùi Tuyển nở nụ cười, trong con ngươi đen láy lóe ra tia sung sướng, hắn phát hiện mình càng ngày càng thích trêu đùa Thư Thanh Liễu, vì thế đưa tay nắm lấy cằm anh, vừa hôn vừa hảo tâm dạy.


“Diễn xuất chính là như vậy, vừa nhập vai, khi diễn cảnh đau khổ vì tình, chỉ sợ phải đem tất cả chuyện thương tâm trong quá khứ của mình lôi ra hết một lần mới có thể chảy nước mắt, lúc anh đang xem bọn họ khóc đến ch.ết đi sống lại, có thể bọn họ trong lòng đang nghĩ —— Mẹ, lão tử làm thế nào trước kia lại suy sụp như thế…”


“Vậy còn anh? Anh khi đóng phim có thể nhớ tới chuyện trước kia hay không?”


Ánh mắt Bùi Tuyển trầm xuống, hắn phát hiện mình nói nhiều, không biết từ khi nào thì bắt đầu, cảnh giác của hắn đối với Thư Thanh Liễu càng ngày càng nhẹ, nhưng này không có nghĩa là hắn nguyện ý cùng người khác chia xẻ chuyện của mình, vì thế đem cuộc nói chuyện chuyển sang hành động, lấy hôn môi kết thúc đề tài không quá vui vẻ này.


Thư Thanh Liễu không chú ý tới tâm tình chuyển hoán của Bùi Tuyển, rất phối hợp tiếp nhận lời mời của hắn, đã trải qua một lần, lần thứ hai cũng không khẩn trương bối rối như ban đầu, cảm giác nước chảy thành sông, dễ dàng liền đem nhiệt tình của hai người châm lên, không quá kịch liệt, làm cho Bùi Tuyển rất nhanh liền đem trọng tâm đặt ở giữa nơi thân mật tiếp xúc, bất quá khi tiến vào bên trong Thư Thanh Liễu, hắn thoáng đình trệ một chút.


Hậu đình Thư Thanh Liễu có chút sưng đỏ, là kết quả ngày hôm qua miệt mài, anh hôm nay nhất định rất không thoải mái, lại cái gì cũng không nói, còn cùng hắn diễn trò, Bùi Tuyển cau mày, không biết nên khen ngợi năng lực thừa nhận của Thư Thanh Liễu cao, hay là nói anh rất ngốc đây, nhưng khẳng định chính là, trong nháy mắt này, hắn cảm thấy trong lòng thực không thoải mái, loại cảm giác đau đớn trước giờ chưa từng có.


Thấy hắn tạm dừng, Thư Thanh Liễu giương mắt nhìn hắn, Bùi Tuyển đã khôi phục lại thái độ bình thường, cúi đầu, duỗi lưỡi ɭϊếʍƈ môi anh, cười hỏi: “Muốn tôi thượng anh?”
“Tôi không ngại ngược lại.”


“Xem biểu hiện của anh, dụng tâm lấy lòng tôi, tương lai tôi sẽ đồng ý cũng không chừng.”


Âm điệu mang theo nồng đậm tình ý khiêu khích, vô hình trung kích thích tiếng lòng, Thư Thanh Liễu tâm động, tuy rằng anh đối với những lời này đích thực không ôm quá lớn chờ mong, nhưng không hề nghi ngờ, anh đang dần trầm mê vào khiêu khích của Bùi Tuyển, anh cũng không quá chấp nhất chuyện này, vui vẻ là được, hoặc là nói, chỉ cần Bùi Tuyển vui vẻ là được.


Ngày hôm sau quay phim cứ theo lẽ thường tiến hành, bất quá những phần có Bùi Tuyển đều nhảy qua, Bùi Tuyển buổi tối ngủ không tốt, không ai phiền hắn, hắn mừng rỡ ở trong phòng nghỉ ngơi, sau giờ cơm chiều, Lí đạo diễn mang theo phó đạo diễn, giám chế đến thăm hắn, hắn bảo Thư Thanh Liễu lấy cớ mình thân thể không khoẻ để ngăn cản, phó đạo diễn không biết nội tình, sợ chậm trễ tiến độ, đề nghị Bùi Tuyển đi bệnh viện trị liệu, bị Lí đạo diễn giành trước cự tuyệt.


Tuy rằng vết thương của Bùi Tuyển là giả, nhưng nhìn thấy Lí đạo diễn chỉ đem tâm tư đặt vào việc quay phim, Thư Thanh Liễu vẫn là có chút khó chịu, nói: “Có yêu cầu gì, trực tiếp tìm người đại diện của Tuyển ca thương thảo.”


Cất bước bọn họ, Thư Thanh Liễu trở lại phòng, Bùi Tuyển đang tựa vào đầu giường đọc sách, nhưng lại bật cười, hiển nhiên nghe được bọn họ nói chuyện.
“Tốt lắm, anh đã biết cách làm thế nào đem vấn đề đẩy đi rồi đấy.”


“Loại chuyện này Lục Hoài An giải quyết sẽ tốt hơn.” Thư Thanh Liễu không muốn Bùi Tuyển cùng nhà sản xuất cứng đối cứng, dù sao chuyện này Lục Hoài An đã biết, hẳn là nên để hắn đi thương thảo, bất quá vẫn là nhịn không được hỏi: “Anh chuẩn bị theo chân bọn họ kéo bao lâu?”


“Đến lúc bọn họ cúi đầu mới thôi.” Bùi Tuyển hỏi lại: “Anh lo lắng tôi làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến những người khác?”
“Không, tôi không nghĩ anh là người công tư không phân biệt được, anh làm việc đương nhiên là có đạo lý của anh.”


Những lời này thành công lấy lòng Bùi Tuyển, khó được kiên nhẫn giải thích: “Quay xong phim mọi người có thể rời đi trước, nhưng với những diễn viên thủ vai chính thì không thể, lịch trình của bọn họ sắp xếp rất kín, sẽ tạo áp lực cho phía sản xuất, không cần chúng ta phải hao tâm tốn sức theo chân bọn họ xung đột.”


“Lợi dụng mấy người Doãn Dạ?”
“Đúng vậy,” Bùi Tuyển mỉm cười nói: “Anh lập tức sẽ biết, diễn bên ngoài thú vị hơn đóng phim nhiều.”


Lí đạo diễn trình diễn một trận phấn khích Thư Thanh Liễu rất nhanh được thấy tận mắt, giằng co ba ngày, đối phương giơ cờ trắng trước, sáng sớm Bùi Tuyển nhận được điện thoại của Lục Hoài An, đầu tiên là bô bô mắng hắn một trận, cuối cùng nói chuyện đã được làm thỏa đáng, tiền đã được gửi vào tài khoản ngân hàng của hắn, bảo hắn nên một vừa hai phải.


Bùi Tuyển cúp điện thoại không lâu, Lí đạo diễn đã một mình đã chạy tới, đầu tiên là một phen hỏi han ân cần, tiếp theo lại khẩn cầu hắn bắt đầu làm việc, Bùi Tuyển tựa vào đầu giường xem tiểu thuyết, chờ hắn lải nhải xong, mới chậm rì rì nói: “Qua hai ngày nữa hẳn là sẽ không việc gì, tôi sẽ mau chóng bắt đầu làm việc, không chậm trễ tiến độ.”


Lí đạo diễn lần này xem như lĩnh giáo Bùi Tuyển có bao nhiêu khó chơi, tuy rằng trong lòng gấp muốn ch.ết, cũng không dám đắc tội hắn, nhìn nhìn mắt cá chân quấn đầy băng gạc của hắn, lại nhìn sắc mặt hắn đích xác không tốt, không dông dài nữa, nói vài câu khách sáo rồi rời đi.


Kỳ thật Bùi Tuyển cũng không phải muốn kênh kiệu, mà là hai ngày nay trạng thái tinh thần hắn đích xác không tốt, buổi tối rất khó an giấc, sau khi ngủ lại luôn nghe thấy một ít tiếng vang kỳ quái, như là tiếng mưa rơi, tiếng đàn, hoặc là tiếng khàn khàn cầu cứu, những người khác trong đoàn làm phim cũng bị như vậy, làm cho không ngừng có người oán giận cổ trạch có quỷ, đều bị Lí đạo diễn lấy đủ loại lý do đè ép xuống.


Bùi Tuyển không tin quỷ thần, hắn càng tin có người ở đây giả thần giả quỷ hơn, thậm chí hoài nghi việc này lại là kỹ xảo của Lí đạo diễn, Thư Thanh Liễu so với hắn càng thêm khẩn trương, ăn cơm cũng rất cẩn thận, như là lo lắng trong cơm có độc.


Bất quá hoàn hảo việc quay phim sau này không tái xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, các cảnh quay của Bùi Tuyển đều quay rất thuận lợi, không mấy ngày liền vượt qua tiến độ, Lí đạo diễn đối với diễn xuất của hắn khen không dứt miệng, Bùi Tuyển nhân cơ hội thử thăm dò hắn, lại cái gì cũng hỏi không ra.


“Tôi hoài nghi có người ở trong thức ăn bỏ thuốc mê hay gì đó, cho nên chúng ta vẫn là nên ra ngoài ăn.” Thư Thanh Liễu nói với hắn.
“Có lẽ là thuốc kích thích chăng.”
“Tôi không nói giỡn với anh.” Thư Thanh Liễu còn thật nghiêm túc nói.


Mọi người không có khả năng đồng thời xuất hiện ảo giác, trừ phi là thuốc mê kích thích, đáng tiếc ở nông thôn trấn nhỏ, anh không thể điều tr.a ẩm thực, chỉ có thể âm thầm cẩn thận, nhưng ngẫu nhiên anh vẫn cảm thấy choáng đầu không khoẻ, trực giác nói anh biết toàn bộ nơi này đều không thích hợp, nguy hiểm đang dần áp sát bọn họ, cách làm tốt nhất chính là lập tức rời đi, nhưng là không thể, Bùi Tuyển còn vướng hợp đồng, trước khi không có chứng cứ rõ ràng, hắn không thể tùy hứng quyết định hết thảy.


Thư Thanh Liễu lo lắng nói với Bùi Tuyển, hắn cười nói: “Tôi cũng không nói giỡn, mấy ngày nay thật sự rất muốn anh.”


Không biết là bị chạm dây thần kinh nào, hắn làʍ ȶìиɦ với Thư Thanh Liễu làm đến không biết mệt, rõ ràng công việc bề bộn, tới tối vẫn nhịn không được muốn anh, tựa như trẻ con vừa bắt được món đồ chơi mới, cảm giác mới mẻ còn chưa hết, hận không thể lúc nào cũng cầm nó trong tay, chính là hắn không biết loại cảm giác mới mẻ này có thể liên tục bao lâu.


Trấn nhỏ mưa nhiều, chạng vạng lại bắt đầu rơi tí tách, mọi người rất phối hợp, mấy cảnh phim rốt cục thuận lợi quay xong, đã là đêm khuya, Bùi Tuyển trở lại phòng, tùy tiện tắm nhanh rồi đi ngủ, hôm nay phần diễn của hắn rất nặng, lại bởi vì trời mưa, thời gian kéo dài, hắn mệt mỏi, vừa nằm xuống liền ngủ ngay.


Chính là thân thể mệt mỏi, nhưng thần kinh vẫn ở trạng thái phấn khởi, trong lúc ngủ mơ không ngừng nghe thấy tiếng vang kỳ quái, tiếng đàn khi có khi không quanh quẩn bên tai, làm cho mưa thêm vài phần quỷ dị, rồi sau đó dần chuyển thành rên rỉ trầm thấp, phảng phất nhớ tới những chuyện hoang đường của mình trước kia ở câu lạc bộ, ȶìиɦ ɖu͙ƈ bị kích thích, tưởng tượng khoái cảm đem đối phương đặt ở dưới thân, làm hắn vô hình trung có xúc động phát tiết.


“Thao!”


Bùi Tuyển không phải người thích kiềm chế ȶìиɦ ɖu͙ƈ, lại chán ghét kiểu kích thích bị động, vừa mắng vừa mở mắt, cái trán ướt nhẹp mồ hôi lạnh, hắn cuộn tròn thân thể, cảm giác hạ phúc ngẩng cao, tâm tình tự dưng khó chịu, tinh thần phấn khởi làm hắn không thể khống chế cảm xúc của mình, đột nhiên xoay người ngồi dậy, đem tấm chăn mỏng trên người để qua một bên.


“Làm sao vậy?”
Thư Thanh Liễu có thói quen ngủ nông, liền bừng tỉnh, trong bóng đêm nghe thấy Bùi Tuyển vù vù thở gấp, vội vàng đi tới, hỏi: “Không thoải mái sao?”
Bùi Tuyển lắc đầu, hai tay dùng sức bóp trán, “Bị thanh âm này làm cho tâm phiền ý loạn, ngủ không được.”
“Thanh âm?”


“Tiếng đàn dương cầm, tiếng khóc, còn có…”


Kế tiếp có chút không lành mạnh, Bùi Tuyển cũng không nói gì, nghiêng tai lắng nghe, trong tiếng mưa rơi mơ hồ xen lẫn tiếng đánh đàn dương cầm, giống khúc nhạc ban ngày hắn diễn, nhạc khúc khi liên tục khi ngắt quãng, tựa như một người mới học không thể nắm bắt đầy đủ các tần số tạo thành do phối nhạc, trong mưa đêm truyền đến hết sức quỷ dị, bởi vì chiếc đàn dương cầm đạo cụ kia được đặt trong tầng lầu ở tiền viện, ở trong mưa, cho dù có người đánh đàn, tiếng đàn cũng không thể truyền xa như vậy, nhưng cố tình hắn lại nghe được.


“Tôi không nghe thấy gì cả.”
Thư Thanh Liễu thấy cảm xúc Bùi Tuyển không ổn định, tính giúp hắn rót ly nước, lại bị Bùi Tuyển nắm cổ tay, hỏi: “Anh hoài nghi tôi?”
“Anh hiện tại cần nghỉ ngơi.”


Thư Thanh Liễu đương nhiên biết Bùi Tuyển sẽ không nói dối, bất quá hiện tại đáp lại tốt nhất không phải đồng tình hoặc phủ nhận, mà là trấn an, vì đuổi diễn, Bùi Tuyển mấy ngày nay mỗi ngày chỉ ngủ hai, ba giờ, người quá mệt mỏi ngược lại sẽ kích thích tinh thần phấn khởi, loại này anh cũng từng trải qua, cho nên ở trạng thái cực độ khẩn trương, tối trọng yếu là bảo trì tâm bình khí hòa, không cần suy nghĩ nhiều.


Đáng tiếc Bùi Tuyển không tốt tính như vậy, tùy tay cầm lấy quần áo, vừa mặc vừa đi ra ngoài, Thư Thanh Liễu vội vàng ngăn hắn lại, bên ngoài tia chớp xẹt qua, đem mắt Bùi Tuyển chiếu sáng ngời, vẻ mặt hắn bình tĩnh, không thoải mái mang theo ẩn ẩn tức giận.


“Tôi muốn biết chân tướng.” Bùi Tuyển nói, ngữ khí lạnh lẽo.


Thư Thanh Liễu không phản bác nữa, đi lấy áo khoác và đèn pin, ý tứ thực rõ ràng, phải đi cùng hắn, lời đáp lại trầm mặc này làm dịu đi nỗi lòng nguyên bản phập phồng bất định của Bùi Tuyển, tâm tình đột nhiên tốt lên rất nhiều, cười hỏi: “Anh là thuốc an thần sao?”


Thư Thanh Liễu hơi ngẩn ra, hiển nhiên nghe không hiểu, Bùi Tuyển cố ý không giải thích, mở cửa đi ra ngoài.
Tiếng mưa rơi tí tách, lại không lớn lắm, Thư Thanh Liễu vốn dĩ muốn bung dù, lại bị Bùi Tuyển cự tuyệt, hắn cần mưa lạnh kích thích, để tìm xem rốt cuộc có phải mình nghe nhầm hay không.


Theo tiếng đàn đứt quãng, Bùi Tuyển bước nhanh vào tầng lầu quay phim ở tiền viện, bất quá chờ hắn đến gần, liền phát hiện tiếng đàn không phải từ nơi này truyền đến, ngược lại như là phát ra từ hậu viện, hắn ấn ấn trán, đang lúc hoài nghi mình thật sự bị ảo giác, đột ngột một tiếng đàn dương cầm xuyên qua màn mưa truyền vào trong tai, lần này rõ ràng là ở trong tầng lầu vang lên, hắn nhìn Thư Thanh Liễu đang sửng sốt, hỏi: “Anh nghe được?”


Thư Thanh Liễu gật đầu, Bùi Tuyển tự giễu: “Hai người đồng thời bị ảo giác, loại xác suất này chúng ta có thể mua vé số.”


Hắn lấy đèn pin của Thư Thanh Liễu, muốn vào trong tầng lầu, lại phát hiện đóng cửa  —— bên trong không ít đạo cụ vật phẩm, vì phòng trộm, trên cửa còn gắn thêm hai thanh khóa.


Bùi Tuyển phát ra tiếng hừ khó chịu, loại liều lĩnh không chút nào che dấu này ở trong mắt Thư Thanh Liễu lại trở thành mị lực độc đáo, ở những nơi quỷ dị người ta thường nhượng bộ lui binh, chỉ có Bùi Tuyển làm ngược lại, anh nhịn không được liền chụp ảnh, lúc này mới rút ra một thanh sắt mỏng từ chiếc đồng hộ đặc chế, đem khóa mở ra.


Thủ pháp thành thạo nhẹ nhàng, Bùi Tuyển liếc anh, “Các người ở trong quân đội còn được huấn luyện loại trộm đạo này sao?”
“Tôi cảm thấy anh đối với quân nhân có hiểu lầm…”


Bùi Tuyển không đợi anh nói xong, liền đẩy cửa đi đi vào, Thư Thanh Liễu sớm đã quen bị ngó lơ, sợ Bùi Tuyển đi vào trước sẽ có nguy hiểm, vội vàng đuổi theo, chợt nghe hắn ở phía trước nhẹ giọng nói: “Không phải hiểu lầm, là chán ghét, tôi đời này ghét nhất chính là quân nhân.”


Chung quanh thực yên tĩnh, làm lời nói của Bùi Tuyển có chút áp lực, Thư Thanh Liễu biết cha kế của hắn là quân nhân, hiển nhiên khi còn nhỏ bị gia bạo đã lưu lại cho hắn bóng ma rất sâu, anh không giỏi an ủi, nghĩ nghĩ, nói: “Trong quân đội cũng có rất nhiều người tốt.”


Bùi Tuyển không để ý Thư Thanh Liễu, như là để che dấu cái gì đó, liền bước nhanh hơn, Thư Thanh Liễu theo ở phía sau, nhìn rèm cửa che kín bốn phía, nhíu mày, tầng lầu này nghe nói chủ nhân trước đây dùng làm phòng tổ chức vũ hội, chiếc đàn dương cầm đạo cụ màu trắng được xếp dựa vào tường, buổi tối khi quay phim Bùi Tuyển có đàn qua, anh còn nhớ rõ lúc ấy rèm cửa được kéo ra.


Thư Thanh Liễu lập tức cảnh giác, Bùi Tuyển lại không chú ý chi tiết này, hứng thú của hắn đặt trên đàn dương cầm nhiều hơn, đi qua mở đàn, xuất thần nhìn chằm chằm phím đàn, Thư Thanh Liễu nhìn bốn phía chung quanh, đại sảnh trống không, có thể nhìn rõ có người tồn tại hay không, ánh mắt đảo qua cầm phổ rơi trên mặt đất, nhặt lên, hỏi: “Anh nghĩ nó có thể tự động phát ra tiếng nhạc hay không?”


“Đó gọi là kỳ lạ.”
Bùi Tuyển tức giận nói, đã thấy Thư Thanh Liễu dùng cầm phổ chỉ chỉ trên lầu, cho hắn một  ánh mắt, lớn tiếng nói: “Nếu đến đây, không bằng đàn một khúc, hôm nay cách anh đánh đàn có chút không thạo, anh hẳn là đã lâu không đụng đến đàn đi?”


Cho dù là diễn trò cũng không nên hạ thấp hắn như vậy, sắc mặt Bùi Tuyển trầm xuống, bất quá vẫn là phối hợp gõ vài phím đàn, hỏi: “Muốn nghe cái gì?”
“Na nhất đoạn tinh quang.”


Là bài hát thật lâu trước kia, nằm trong đĩa nhạc thu từ bộ phim hắn đóng, không nghĩ tới Thư Thanh Liễu còn nhớ rõ, tâm tình Bùi Tuyển tốt lên, đưa đèn pin cho Thư Thanh Liễu, Thư Thanh Liễu sửng sốt, Bùi Tuyển hướng anh dương dương tự đắc, như là đang nói —— hắn đánh đàn còn cần đèn sao?


Thật là một tên ngạo khí, Thư Thanh Liễu tiếp nhận đèn pin, tắt điện, Bùi Tuyển ngồi xuống, bắt đầu động phím đàn, ngay khi tiếng đàn vang lên, Thư Thanh Liễu lợi dụng tốc độ nhảy lên thang lầu bên cạnh, thân hình anh mạnh mẽ, dưới tiếng đàn che dấu, nhẹ nhàng như mèo nhanh như chớp liền lên tới lầu hai.


Phòng tối thui, Bùi Tuyển chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy thân hình Thư Thanh Liễu biến mất ở trong bóng tối, hắn cố ý đem âm nhạc chuyển tới khúc kịch liệt, khúc nhạc này thực hợp với không khí ban đêm, hắn mỉm cười nghĩ.


Thư Thanh Liễu lên lầu hai, rèm cửa lầu hai đều bị kéo lại, không gian hắc ám, anh lẳng lặng suy nghĩ bố cục trên lầu, đoán những nơi có thể giấu người, khi đi đến cạnh lan can thì ngừng lại, phụ cận có người, trực giác nói với anh như vậy.


Thư Thanh Liễu lập tức mở đèn pin, trước mắt là bức rèm cửa rũ xuống, một cái mặt quỷ đang xuyên qua bức màn lạnh lùng nhìn anh, đột ngột nhìn thấy quả thực đáng sợ, thế nhưng Thư Thanh Liễu lại nhớ đến khi tới Hòe trang, là đạo cụ võ sư lấy dọa người, anh nhịn cười, nhấc chân đá vào mặt quỷ.


Mặt quỷ phản ứng rất nhanh, ngay khi bị phát hiện liền xốc lên màn che qua một bên, Thư Thanh Liễu đang muốn truy kích, bên cạnh đột nhiên có gió lạnh xẹt qua, anh không phòng bị, đèn pin bị đá bay, chạm vào nút nguồn, không gian nhất thời lại lâm vào hắc ám.


Thư Thanh Liễu không nghĩ tới trên lầu không chỉ có một người, hối hận mình sơ xuất, chợt nghe người kia kêu cút ngay rồi phóng xuống dưới lầu, anh sợ đối phương làm hại Bùi Tuyển, vội vàng tiến lên chặn lại, lại bị một người khác ngăn cản, Thư Thanh Liễu tránh đi chiêu thức hắn đá tới, ngược lại đi công kích người phía trước, bóng tối che đậy tầm mắt, ai cũng không thấy rõ đối phương là ai, thế cục biến thành hỗn chiến, xen lẫn tiếng nhạc kịch liệt ở dưới lầu, làm cả không gian đều trở nên khẩn trương.


Trong lúc hỗn loạn Thư Thanh Liễu đá trúng một người trong đó, người nọ thân hình linh hoạt, lộn mình về phía trước, vừa vặn dừng ở đầu cầu thang, vốn đó là một cơ hội thoát đi rất tốt, ai ngờ hắn đáp không ổn, dưới chân bị vấp, một đường lăn xuống dưới lầu, tiếng va chạm thật mạnh truyền đến, chỉ nghe thanh âm kia, liền biết hắn rơi không nhẹ.


Thư Thanh Liễu lo cho Bùi Tuyển, nghe thấy tiếng đàn dương cầm hoàn toàn không có dấu hiệu đình chỉ, vội kêu: “Cẩn thận!”


Không ai trả lời anh, tiếng đàn như trước vang lên không ngừng, như là bị thao túng, không ngừng liên tục lên xuống. Người bị té kia cũng bị dọa, không dám lưu lại, nhanh chân chạy ra ngoài, Thư Thanh Liễu nghe thấy tiếng mở cửa, không biết Bùi Tuyển thế nào, trong lúc thất thần bị đối thủ đá một cước vào hông, anh ngã xuống cầu thang, vội vàng vịn lan can, bám sát vào thành để tránh cho mình rơi xuống, ai ngờ đối phương ép sát lại, trong bóng đêm giơ lên chủy thủ, đâm vào cánh tay anh đang vịn lan can.


Trong lúc khẩn cấp Thư Thanh Liễu từ trên lan can trở mình, chủy thủ cắm vào mảnh gỗ, anh nhân cơ hội nhảy vọt lên, tung ra một cước, ngực người nọ bị giày quân dụng của anh đá trúng, đau đến buông tay, té ngã về phía sau.


Thư Thanh Liễu bình tâm lại, nghe tiếng nhạc dưới lầu còn chưa ngưng, anh biết không thích hợp, vội vàng chạy xuống phía dưới, ai ngờ chạy chưa được vài bước chợt nghe sau lưng truyền đến vang rất nhỏ, thanh âm rất quen thuộc, anh theo bản năng xoay người lách sang một bên, cùng lúc đó, một tiếng trầm đục vang lên, là âm thanh viên đạn bắn vào cầu thang gỗ.


Thư Thanh Liễu không nghĩ tới đối phương có súng, thậm chí dám ở nơi này nổ súng, không dám chậm trễ, liên tiếp nhào lộn mấy cái, tìm kiếm chỗ tránh né, cho dù như vậy, anh vẫn là bị buộc tới cuối cầu thang, người nọ cười lạnh: “Trốn a, sao lại không tránh?”


Người đàn ông đè thấp thanh tuyến, Thư Thanh Liễu trong lúc nhất thời nhớ không nổi hắn là ai, nhưng nhìn ra được hắn không phải thật sự muốn giết mình, vì thế lộn một vòng, tay chống trên mặt đất, chân xoạc ra ngoài, người kia bị anh đánh cho trở tay không kịp, quả nhiên không nổ súng, mà là ra tay chống cự.


Người này công kích mau lẹ tàn nhẫn, Thư Thanh Liễu nguyên bản không kém gì hắn, bất quá lúc nghỉ trưa mới vừa cùng Bùi Tuyển làm, thân thể có chút mệt mỏi, làm cho khi đánh nhau lực bất tòng tâm, lại lo lắng Bùi Tuyển, bị tên kia nhân cơ hội một quyền đánh trúng sườn, khi té ngã thân thể anh va mạnh vào lan can, chấn động mãnh liệt làm cho đại não có chút mê muội, ngẩng đầu nhìn lại, chợt nghe phía trước phát ra tiếng kéo súng lục, bất quá người đàn ông cũng không bóp cò, mà là nhắm ngay trán anh, khoảng cách không đến mấy tấc.


Choáng váng càng lợi hại hơn, trước mắt vi lượng, giống như có tia chớp xẹt qua, đánh bóng trí nhớ mơ hồ, trong đám sương mù anh mơ hồ nhìn thấy mình cũng cầm súng như vậy chỉ về phía một người, tay cầm súng rất vững vàng cũng rất lạnh lẽo, tựa như cảm giác anh mỗi lần giết người, anh biết phát súng kia mình nhất định có bắn ra.


Chính là, người bị bắn trúng là ai?
Tiếng gầm nhẹ cắt đứt suy nghĩ lung tung của anh, nam nhân lạnh giọng quát hỏi: “Tinh quang ở đâu?”
Thư Thanh Liễu hơi hơi sốt, nghe dưới lầu không ngừng truyền đến làn điệu kịch liệt, hoảng hốt hỏi: “Na nhất đoạn tinh quang?”


“Ít dông dài, tinh quang, mày dấu nó ở đâu!?”


Người đàn ông hỏi dồn dập, mang theo ngữ điệu hổn hển, tựa hồ một lời không đúng, viên đạn sẽ bắn ra, Thư Thanh Liễu chỉ cảm thấy đầu càng ngày càng đau, hai chữ “Tinh quang” giống như chìa khóa giải phong, rất quen thuộc, quen thuộc đến cơ hồ một chút liền hiện ra, chính là anh lại tìm không thấy đoạn trí nhớ kia bị gông xiềng ở đâu.


Người đàn ông không kiên nhẫn, đem suy nghĩ của anh xem thành kéo dài, cười lạnh: “Nếu đã quên, vậy mày không cần thiết phải tồn tại.”


Nói xong liền ráp súng, đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến gió lạnh, không tiếng động, thắt lưng hắn bị hung hăng đập một cú, đau đến mức thiếu chút nữa ngã sấp xuống, vội vàng đảo ngược nòng súng, chỉ thấy một đống mềm mại quấn lấy, là đống tơ lụa đạo cụ chất đống ở trong góc, tuy rằng không thể trở thành vũ khí công kích hắn, nhưng lại vướng tay vướng chân, lập tức trường côn đón đầu bổ tới, hoàn hảo hắn né rất nhanh, nhưng cổ tay lại bị đánh trúng, súng rơi xuống mặt đất.


Tiếng đàn dưới lầu chuyển đến giai điệu trữ tình, vô hình trung làm giảm lại cảnh giác của người đàn ông. Sau khi bị công kích, hắn mới nghĩ đến bọn họ đánh lâu như vậy, Bùi Tuyển sớm nên nhận ra, không có khả năng còn không coi ai ra gì tiếp tục đánh đàn, nếu tiếng đàn là ngụy trang, như vậy hiện tại người công kích hắn nhất định là Bùi Tuyển.


Nam nhân không đoán sai, đem hắn đánh cho trở tay không kịp đúng là Bùi Tuyển, kỳ thật từ lúc bọn họ hỗn chiến Bùi Tuyển cũng đã lên đây, lúc trước người nọ trượt chân té xuống chính là kiệt tác của hắn, hắn thân thủ bình thường, âm thầm chen chân vào làm đối phương vấp ngã, liền lẳng lặng ngồi trong bóng đêm xem bọn họ ác đấu, trước khi không thể cam đoan mình an toàn, hắn sẽ không dễ dàng dính vào hiểm nguy, thẳng đến khi nhìn thấy Thư Thanh Liễu liên tiếp bị thương, hắn mới thiếu kiên nhẫn.


Theo nghĩa nào đó, hắn không hy vọng Thư Thanh Liễu gặp chuyện không may, có lẽ là bởi vì hai người có quan hệ tình nhân, có lẽ xuất phát từ tâm lý bao che khuyết điểm, hơn nữa một ít nhân tố không hiểu ra sao, thúc đẩy hắn rốt cục nhịn không được động thủ, hắn biết người đàn ông có súng, cho nên vừa động thủ liền đánh phủ đầu, không để cho đối phương có cơ hội thở dốc, bất quá hắn chung quy không chịu qua đặc huấn, người đàn ông rất nhanh liền chiếm thượng phong, cẳng chân hắn bị đá trúng thật mạnh, khi ngã sấp xuống, mơ hồ nhìn thấy tên kia nhặt súng lên nhắm vào mình, hắn muốn tránh đi, nhưng chân lại đau vô cùng, dường như ch.ết lặng, căn bản không nghe sai sử.


Nam nhân mở súng, lần này không phải cảnh cáo, mà bởi vì hắn động sát khí, ngay lúc viên đạn bắn ra, đầu vai Bùi Tuyển bị nhéo lấy, Thư Thanh Liễu ôm lấy hắn lăn sang một bên, vừa xoay người vừa phi chủy thủ trong tay, Bùi Tuyển chỉ nghe thấy tiếng súng trầm thấp vang lên sát bên tai mình, lập tức phía đối diện truyền đến kêu nhỏ, tên kia như là bị đâm trúng, ngã xuống dưới, rất nhanh liền biến mất ở ngoài cửa.


“Anh sao rồi?”
Vừa rồi cơ hồ là ở cửa sinh tử dạo qua một vòng trở về, Bùi Tuyển kinh hồn chưa định, cảm giác tay bị cầm, hắn bản năng quay về phía nắm tay, chợt nghe Thư Thanh Liễu nói: “Không có việc gì, tôi không sao.”


Thanh âm mông lung, như chỉ đơn thuần lập lại, không có chút thuyết phục nào, Bùi Tuyển không biết Thư Thanh Liễu có phải bị thương hay không, vội vàng mở di động ra, nương ánh sáng nhìn anh, phát hiện sắc mặt anh trắng bệch, ánh mắt nhìn thẳng một chỗ, mê ly mà mơ hồ, tựa như không bắt được tiêu cự, đêm đó ở bờ sông, Thư Thanh Liễu cũng là loại trạng thái này, hiển nhiên anh nhớ ra gì đó.


Bùi Tuyển không làm ồn anh, qua hồi lâu, Thư Thanh Liễu từ trong suy nghĩ hỗn độn đi ra, trận chém giết trước mắt nháy mắt biến mất vô tung, anh hiện tại đang ngồi trong không gian hắc ám của tầng lầu, bên ngoài tiếng mưa đã ngưng, hết thảy đều thực yên tĩnh.
“Thật xin lỗi.” Anh mơ màng nói.


Bùi Tuyển xoa cái chân đau, thản nhiên hỏi: “Vì sao xin lỗi?”


Thư Thanh Liễu nghẹn lời, vừa rồi nếu không phải anh hoảng thần, Bùi Tuyển sẽ không nhập cuộc, thiếu chút nữa bị giết, ý tưởng này làm anh lạnh cả người, nhưng đồng thời lại thực vui sướng, mừng thầm Bùi Tuyển có quan tâm anh, ở ngoài sáng biết đối phương có súng, còn động thân mà ra, đây không phải chuyện ai cũng có thể làm.


“Lần sau đừng cậy mạnh, để cho tôi.”
Nghe Thư Thanh Liễu nói xong, Bùi Tuyển hừ một tiếng, cười lạnh nói: “Yên tâm, tôi sẽ không ngu ngốc đến tận cửa chịu ch.ết, lần sau có việc, anh lo cho mình là được, tôi thân thủ không tốt, nhưng ít ra sẽ không cho anh thêm phiền toái.”


Thật sự là một người cao ngạo, nghe tiếng đàn dưới lầu đã ngừng, Thư Thanh Liễu đoán được đó tiếng nhạc di động, hiển nhiên khi Bùi Tuyển phát hiện nguy hiểm, liền dùng nhạc di động thay thế  tiếng đàn, dàn dựng cảnh giả hắn còn đang đánh đàn, khi đó hắn hẳn là cũng đã lên lầu, chỉ là bọn họ đánh nhau kịch liệt, ai cũng không chú ý tới, chỉ điểm ấy liền đủ để thuyết minh Bùi Tuyển lãnh tĩnh, hắn không cần mình bảo hộ, ngược lại, vừa rồi là hắn bảo hộ mình.


“Tôi không phải ý đó, tôi… Chỉ là chịu…”
“Được rồi, tôi biết, anh không cần khoe nói lắp ra đâu.”


Bùi Tuyển khó chịu nói xong, bưng chân đứng lên đi xuống lầu, Thư Thanh Liễu vội đỡ lấy hắn, hai người đi tới trước đàn dương cầm, Bùi Tuyển cầm di động của hắn, thuận thế ngồi lên ghế, cảm giác tê rần trên chân dần biến mất, thay vào là trận đau thấu xương, hắn thấp giọng mắng một câu, xốc lên ống quần, nương ánh sáng di động, nhìn thấy cẳng chân quả nhiên sưng lên.


Thư Thanh Liễu thấy đau lòng, lại có chút tự oán, hai người so chiêu với anh đều qua đặc huấn, ra chiêu tàn nhẫn, võ công Bùi Tuyển trong mắt bọn họ xem ra cùng khoa chân múa tay không có gì bất đồng, may mắn hắn lần này không bị thương quá nặng, nếu không đều là do mình liên lụy.


Trên người không mang thuốc mỡ, anh nói: “Tôi cõng anh trở về.”
“Không cần.”
Thư Thanh Liễu không thích Bùi Tuyển luôn cường ngạnh, nói: “Anh không cần vào lúc này còn bận tâm mặt mũi.”
“Anh cũng không tốt hơn đâu, có tư cách gì nói tôi?”


Bùi Tuyển trả lời lại một cách mỉa mai, trên thực tế vừa rồi hai người đều thực chật vật, đương nhiên, hai tên đào tẩu kia cũng không tốt hơn bao nhiêu, hắn để Thư Thanh Liễu ngồi trên đàn, hỏi: “Anh thế nào?”
“Bình thường.”


Thư Thanh Liễu mới vừa nói xong bụng đã bị huých một chút, đụng trúng vết thương bên sườn, anh rít nhẹ, Bùi Tuyển cười lạnh: “Đây là ‘bình thường’ anh nói sao?”


Vừa nói chuyện, tay vừa xoa trán Thư Thanh Liễu, trong ánh sáng mờ mờ thấy mày anh hơi cau lại, liền hỏi: “Vừa rồi có phải nhớ tới cái gì hay không?”
“Thực loạn, nổ súng… Giết người…”


Tựa như vừa rồi trong lúc nguy cấp anh nhổ chủy thủ khỏi lan can rồi ném đi, khi đó trong lòng anh tràn đầy sát ý, trong nháy mắt tâm tình cùng trí nhớ mơ hồ chồng chéo lên nhau, thầm nghĩ mình phải giết đối phương, đây là kết cục của người phản bội, nếu không ch.ết chính là mình, mặc kệ hắn là bằng hữu hay đồng bọn.


Thư Thanh Liễu rùng mình, mơ hồ nhớ tới lúc mình động thủ nổ súng trong quá khứ, ngón trỏ anh móc lên cò súng, nhưng không có lập tức bóp cò, mà là do dự, sau lưng là núi xanh, xa xa là đường xe chạy uốn lượn, khi anh muốn nhìn kỹ lại, tình cảnh lại trở nên mơ hồ, thấy không rõ mặt đối phương, tựa hồ rất quen thuộc, lại thế nào cũng không thể nhận ra.


Đầu óc lại loạn cả lên, Thư Thanh Liễu không tự chủ nhắm mắt lại, anh nghe thấy tiếng đấu súng, thực vang dội, như là thường vang lên bên tai, đó là anh nổ súng, lúc này đây, anh không chút lưu tình bóp cò súng, sau đó, huyết hoa văng khắp nơi…


Rất nhiều ký ức xa lạ không ngừng tràn ngập trong đầu, dồn căng đến phát đau, Thư Thanh Liễu vội vàng nâng tay đè lại huyệt Thái Dương, khống chế mình không nghĩ tiếp nữa, tay bị cầm lấy, Bùi Tuyển tựa đầu dán vào trán anh, nhẹ giọng hỏi: “Rất khó chịu sao?”


“Tôi đã giết người, một người rất quen thuộc.” Thư Thanh Liễu thì thào nói: “Nhưng là tôi nghĩ không ra hắn là ai.”


Mi mắt ấm áp, Bùi Tuyển hôn lên mi mắt anh, không chút để ý nói: “Lão già khốn kiếp kia hẳn là may mắn vì lúc trước tôi không có súng, nếu không tôi nhất định cũng sẽ giết hắn.”
“Ai?”


Bùi Tuyển không nói chuyện, dùng mỉm cười thay thế trả lời, nụ hôn dừng trên môi Thư Thanh Liễu, tiện đà nghiêng người về phía trước, đem trọng tâm đè lên phím đàn, Thư Thanh Liễu cảm giác quần áo bị cởi bỏ, bàn tay Bùi Tuyển đi vào, vuốt ve nơi vừa rồi anh bị thương, nói: “Tên kia xuống tay thực nặng.”


“Đều là ngoại thương.” Thư Thanh Liễu nói: “Bất quá hắn cũng không chiếm được tiện nghi.”


Đầu lưỡi bị cọ xát cuồn cuộn nổi lên phiến tình, dường như trấn an, bình ổn trận căng thẳng vừa rồi kia, nhiều lần thân mật trao đổi, Thư Thanh Liễu đã quen việc Bùi Tuyển đột nhiên biểu hiện nhiệt tình thế này, anh cũng không chán ghét, nhất là lúc trong lòng đang rối rắm, ngôn ngữ cơ thể còn hơn cả những lời trấn an, cho nên anh tiếp nhận khiêu khích của Bùi Tuyển, thuần thục đáp lại nụ hôn kia, dùng cách hôn nồng nhiệt để thoát khỏi mớ rối rắm mới vừa rồi bao phủ lấy anh.


Hôn nồng nhiệt cộng thêm nhiệt tình tiếp xúc da thịt, ánh sáng di động tắt đi, trong bóng đêm chỉ nghe tiếng hít thở dồn dập, hai người ý loạn tình mê hoàn toàn dán trên nắp đàn, vuốt ve kịch liệt chạm đến phím đàn bên dưới, những nốt nhạc lộn xộn vang lên, trong không gian yên tĩnh có vẻ vang dội dị thường, Thư Thanh Liễu lập tức tỉnh táo lại, lúc này mới phát hiện Bùi Tuyển đã đưa tay tiến vào qυầи ɭót mình, đang bừa bãi xoa bóp, cảm xúc quen thuộc mãnh liệt làm anh biết rõ người này kế tiếp muốn làm gì.


“Không biết vì sao, đột nhiên rất muốn anh.” Nhận thấy Thư Thanh Liễu hoàn hồn, Bùi Tuyển dán vào tai anh nhẹ giọng nói: “Ở trong này.”


Đáp lại của Thư Thanh Liễu là muốn đẩy hắn ra, nhưng tay bị ngăn chặn, Bùi Tuyển đem cả trọng tâm đặt trên người anh, ɭϊếʍƈ vành tai anh, dùng thanh âm hơi khàn khàn nói: “Anh luôn có thể khiến tôi dễ dàng hưng phấn.”


Hạ phúc bị vuốt ve, kích thích đến mức thân thể Thư Thanh Liễu không ngừng run lên, phím đàn ở phía dưới bị chạm nhẹ phát ra tiếng vang, không có tiết tấu, nhưng là cách tán tỉnh thật tuyệt, khiêu khích tiếng lòng anh, lơ lửng giữa cấm kỵ và hưng phấn.


“Anh cũng muốn làm, có phải không? Xem, thân thể của anh đang nói vậy này.”


Thanh âm ngả ngớn của ác ma mang theo hấp dẫn khiến người ta cam tâm theo xuống địa ngục, quần áo Thư Thanh Liễu bị vén lên, Bùi Tuyển cúi đầu, môi nấn ná trên chỗ bị thương của anh, cảm nhận được hắn đang ɭϊếʍƈ, tâm thần Thư Thanh Liễu lại hỗn loạn, lo lắng tiếng vang vừa rồi đánh nhau sẽ dẫn người lại đây, nhưng lại đối với tình huống giờ phút này có loại chờ mong khó hiểu, anh luôn thích những chuyện kích thích, nếu kích thích có liên quan đến Bùi Tuyển, không hề nghi ngờ phần hấp dẫn kia, lại tăng thêm một tầng.


Thân thể phản ánh trung thực suy nghĩ lúc này của anh, dương v*t cương, thản nhiên hưởng thụ vuốt ve của đối phương, Thư Thanh Liễu dứt khoát không khước từ, kéo cổ Bùi Tuyển, thấp giọng nói: “Nhanh lên!”
Bùi Tuyển sửng sốt, lập tức mỉm cười nói: “Thì ra anh thích bạo lực.”


“Tôi không muốn cùng anh xuất hiện trên tiêu đề tạp chí.”
“Nếu là anh, tôi không ngại.”


Lời nói vừa thốt ra làm Bùi Tuyển ngây ngẩn cả người, hoàn hảo bóng tối che dấu bối rối ngắn ngủi của hắn, hắn không ngại bị lên báo, nhưng không hy vọng kiếp sống diễn nghệ của mình bị mất bởi một vài tiếng chửi bới không cần thiết, hắn đã qua cái tuổi xúc động, nhưng không thể phủ nhận, vừa rồi hành động Thư Thanh Liễu liều ch.ết giữ gìn rung động hắn, có lẽ bởi vì là người này, kia mặc kệ làm cái gì, đều là có thể đi.


Bùi Tuyển cúi đầu hôn Thư Thanh Liễu, trong nháy mắt tình cảm mãnh liệt bao phủ trái tim, rất nhiều chuyện hắn còn cần thời gian chậm rãi hiểu rõ, Thư Thanh Liễu cũng không nói nữa, trong lúc da thịt thân mật tiếp xúc tiếp nhận hắn tiến vào, phím đàn bởi vì cả cơ thể vận động thỉnh thoảng bị chạm đến, phát ra âm thanh rời rạc, như là nhạc đệm cho tình cảm mãnh liệt, khiến hai người rất nhanh sa vào không gian của nhau, thế giới hắc ám, cái gì cũng không cần nói, gắn bó cùng tựa vào nhấm nháp đối phương gây cho mình cảm giác ngọt ngào, thẳng đến nhiệt tình bị chiếm đóng.


Bùi Tuyển không lập tức rút dương v*t ra, mà là ôm Thư Thanh Liễu cùng hắn dán trên đàn, vừa rồi quá mức nôn nóng, rất nhanh liền phát tiết trong cơ thể Thư Thanh Liễu, không biết là bởi vì ở nơi cố kỵ, hay là Thư Thanh Liễu làm hắn sinh ra xúc động như vậy.


Hắn hôn duyện khóe môi Thư Thanh Liễu, muốn tìm ra đáp án có thể khiến mình thông suốt, tay đang mơn trớn vai anh, đột nhiên cảm thấy có chút ướt, cơ thể Thư Thanh Liễu run  một chút, lập tức đẩy hắn ra, ngồi dậy.
“Anh bị thương?”


Ngón tay có chút dính, Bùi Tuyển vội vàng ấn mở di động, dưới ánh đèn đầu ngón tay mang theo màu máu nhàn nhạt, hắn lập tức kéo Thư Thanh Liễu đến trước mặt mình, Thư Thanh Liễu mặc áo sơmi màu đen, không nhìn kỹ rất khó phát hiện vai trái anh lộ ra màu đỏ sậm, cơn tức của Bùi Tuyển lập tức tràn lên.


“Anh ngu ngốc sao, bị thương sao không nói sớm?”
“Tôi nói rồi,” Thư Thanh Liễu phản ứng vô cùng bình tĩnh, “Tôi nói đều là ngoại thương.”
Thao, chỉ một câu như vậy, ai lại nghĩ đến bị thương nặng thế này?


Bùi Tuyển cười lạnh: “Anh không phải bị nói lắp ảnh hưởng đến hệ thần kinh lộn xộn đi? Ngay cả đau cũng không biết!”
“Chỉ là trầy da.”


Là vết trầy lưu lại lúc anh ôm Bùi Tuyển tránh đạn khi nãy, loại thương này với anh mà nói, cơ bản thuộc loại có thể xem nhẹ, bất quá Bùi Tuyển không nghĩ như vậy, kéo anh nhảy xuống đàn, trên đàn dính vài vệt đen, Bùi Tuyển không nhìn, nhìn kỹ vết thương trên vai anh, tựa hồ không quá sâu, nhưng đầu vai đỏ một tảng lớn, nhìn qua vẫn là động mắt kinh tâm, Bùi Tuyển nhíu mày nói: “Cởi áo ra.”


Cảm nhận được Bùi Tuyển tức giận, Thư Thanh Liễu im lặng làm theo, một cái áo sơ mi ném qua, là của Bùi Tuyển, sau đó lấy áo anh lau vết đen trên đàn, hỏi: “Muốn tôi cõng anh về không?”
“Không cần.”
“Anh không cần vào lúc này còn bận tâm mặt mũi, trưởng quan.”


Câu nói giống hệt câu nửa giờ trước mình vừa nói qua, Thư Thanh Liễu thấy buồn cười cách Bùi Tuyển trả thù, nhìn hắn thân trên trần trụi, đem áo cho mình, trong buồn cười lại xen lẫn một tia ngọt ngào, kéo tay hắn qua, nói: “Như vầy là được rồi.”


Hai người ra khỏi tầng lầu, Thư Thanh Liễu đóng cửa lại, cùng Bùi Tuyển dìu nhau  trở lại phòng, thời gian không còn sớm, lại vì trời mưa, dọc theo đường đi không gặp bất cứ ai.


Sau khi trở về, Thư Thanh Liễu lấy thuốc trị thương, khi Bùi Tuyển giúp anh rịt thuốc lên miệng vết thương, ánh mắt xẹt qua ngực anh, đột nhiên có chút nghĩ mà sợ —— nếu vừa rồi động tác Thư Thanh Liễu hơi chút chậm một chút, bị thương sẽ không phải là cánh tay, mà là trái tim, mình lại vào lúc đó, trong đầu chỉ chứa ȶìиɦ ɖu͙ƈ, mà cái tên ngu ngốc này, cư nhiên không nói cho hắn.


Rất khó lý giải hành vi hoang đường thình lình bật ra của mình, Bùi Tuyển có chút ảo não, may mắn Thư Thanh Liễu bị thương không quá nặng, Bùi Tuyển giúp anh bôi thuốc, thấy anh vẫn trầm mặc, rốt cục nhịn không được nói: “Vừa rồi… Tôi có chút khống chế không được.”


Nghe ra Bùi Tuyển xin lỗi, Thư Thanh Liễu mỉm cười, cũng không nói mình thích loại cảm giác hắn không thể khống chế này, rõ ràng Bùi Tuyển cũng bị thương, lại nhớ đến thương thế của mình trước, này thuyết minh ở trong lòng Bùi Tuyển, anh đã có một chỗ nhỏ nhoi.


Ai ngờ ý niệm này mới vừa toát ra, chợt nghe Bùi Tuyển nói: “Lần sau có việc sớm nói một chút, nói lắp cũng thôi đi, nếu còn phản ứng trì độn, vậy anh sớm cút đi, tôi cũng không muốn dưỡng ngu ngốc.”


Đáp lại của Thư Thanh Liễu là đem thuốc bôi lên vết thương trên đùi Bùi Tuyển, nói: “Ngủ đi, buổi sáng còn phải làm việc.”


Gây sức ép cả đêm, phấn khởi ban đầu của Bùi Tuyển hoàn toàn mất hết, rốt cuộc không còn nghe tiếng khóc cùng tiếng đàn dương cầm, nằm xuống giường liền ngủ ngay, Thư Thanh Liễu không quay về giường mình, mà là dựa vào hắn nằm xuống, giường không tính quá lớn, hai người song song ngủ có chút chật chội, bất quá anh thích loại thân mật dán sát vào nhau như thế này.






Truyện liên quan