Quyển 3 - Chương 19: Phiên ngoại 1 : Nụ cười của ác ma
Một buổi chiều mùa đông ấm áp, bộ phim điện ảnh Bùi Tuyển quay ở nước ngoài vừa đóng máy, hắn liền vội vàng trở về, xin Lục Hoài An nghỉ hai ngày, tính mấy ngày Tết nguyên đán ở nhà với người thân.
Bất quá Thư Thanh Liễu hôm nay đi công tác, Tiểu Tiểu ở trong phòng cố gắng chiến đấu với một đống bài tập, Bùi Tuyển một mình nhàm chán, đành phải làm tổ trong sô pha ở đại sảnh, ánh mặt trời xuyên qua cửa lớp sổ thủy tinh mỏng tiến vào, là điều ấm áp thoải mái nhất.
Đáng tiếc tiếng chuông thình lình vang lên cắt ngang mộng đẹp của hắn, hắn mặt nhăn mày nhíu, ngay cả mắt cũng lười mở, thò người ra lấy điện thoại nói chuyện.
“Bùi Tuyển anh tên hỗn đản này!”
Giọng nữ cao ngất xuyên qua dây điện thoại từ bên kia Thái Bình Dương rống lại đây,
“Tôi đem đứa con ruột thịt tặng cho anh, anh cư nhiên dám phá hư hôn lễ của tôi!”
Bùi Tuyển lập tức tỉnh táo lại, mỉm cười nói: “Vì giúp cô thu thập ảnh chụp trước kia, tôi đã mất không ít tâm tư nha, chồng cô thấy thực vui vẻ đi?”
“Vui vẻ cái đầu anh, anh có biết khi cuốn album được mở ra trong nhà thờ, tất cả mọi người tham gia hôn lễ đều thấy bộ dạng khô đét trước kia của tôi, tôi về sau làm sao gặp người hả?”
“Bộ dáng trước kia của cô không đẹp sao?” Bùi Tuyển ngồi dậy, thuận miệng nói: “Nếu hắn chỉ thích cô sau khi trang điểm diện đồ, vậy người đàn ông này không cần cũng được.”
“Anh xéo cho tôi, tôi tìm đàn ông tốt không dễ dàng, nếu bởi vì anh mà chia tay, tôi — nhất định giết anh!”
“Những lời này tôi đã nghe bảy, tám năm,” Bùi Tuyển chẳng hề để ý nói: “La tiểu thư, cô mắng chửi người có thể có chút mới mẻ không?”
Giống như trước kia, từng quyền đều đánh vào bị bông, làm La Vĩ Doanh tức giận không có chỗ phát, đành phải buông tha, thở phì phì nói:
“Tôi không muốn cùng nhược trí nói chuyện, đem điện thoại chuyển cho con tôi!”
“Tuân mệnh.”
Bùi Tuyển chuyển điện thoại, nói: “Tiểu Tiểu, một bà cô chỉ số thông minh không cao muốn nói chuyện với con nè.”
“Ba, hai người không cần công kích nhau như vậy, nếu chỉ số thông minh của hai người không cao, con đây liền bi kịch.”
Tiểu Tiểu đã cầm lấy ống nghe, nghe thấy bọn họ đối thoại, thực bất đắc dĩ nói.
Câu càu nhàu vô ý, lại nhận định sự tồn tại của hắn như một người cha, tâm tình Bùi Tuyển trở nên phi thường tốt, bắt đầu nghĩ xem có nên bảo Thư Thanh Liễu khi trở về thuận tiện mua thêm chút đồ ăn hay không, khó được có thời gian rảnh, hắn muốn biểu hiện tay nghề một chút.
Bên ngoài truyền đến tiếng động cơ xe, một chiếc màu đen xe có rèm che tiến vào trong sân, Bùi Tuyển sửng sốt, biện pháp an toàn ở khu dân cư này rất nghiêm ngặt, tuyệt không để một người tự do tiến vào, đừng nói tới trực tiếp lái xe đến nhà riêng, hắn đang muốn gọi điện thoại hỏi phòng cảnh vệ, điện thoại đã vang lên trước.
“Thực xin lỗi Bùi tiên sinh, vừa rồi có vị lão tiên sinh đến thăm hỏi anh, lai lịch của ông ấy rất lớn, chúng tôi ngăn không được, nếu anh không muốn tiếp khách, chúng tôi lập tức bảo cảnh thự gọi điện thoại câu thông…”
Lai lịch rất lớn?
Phía bên ngoài cửa sổ sát đất, chiếc xe có rèm che kia đã dừng lại, lái xe nhảy xuống xe, chạy ra phía sau mở cửa xe, một vị mặc cảnh phục, khuôn mặt nghiêm nghị xuống xe, theo bước chân tới gần của ông, Bùi Tuyển nhìn thấy trên quân hàm có gắn mấy sao, mày kiếm ông ta hất lên, đoán được thân phận người này, đôi mắt sáng lên, mỉm cười nói: “Không cần, tôi rất hứng thú nói chuyện một chút với vị này lão tiên sinh này.”
Tình nhân trợ lý không ở đây, hắn nhàn đến sắp mốc meo rồi, hiện tại vừa lúc có người tự động tới cửa tìm chuyện, nhìn người kia một thân đằng đằng sát khí, màn kịch cẩu huyết lập tức bắt đầu diễn, hắn cầu còn không được, lý nào lại từ chối?
Tiểu Tiểu ở trên lầu cùng mẹ nói chuyện phiếm cũng phát hiện chiếc xe có rèm che, ghé vào cửa sổ nhìn xuống, nói: “A, có một người kỳ lạ trà trộn vào đây.”
“Khách đến thăm hả?”
“Vâng, là một ông lão nhìn qua thật đáng sợ, woaaa, bộ đồng phục của ông ấy thật tuyệt, trên vai có thiệt nhiều sao vàng, so với cha nuôi còn uy phong hơn.”
“Là quân trang?”
“Ưmm…” Tiểu Tiểu không hiểu, nhíu mày nhìn một chốc, nói: “Giống như cha nuôi, nhưng cũng không quá giống.”
“Há!”
La Vĩ Doanh hiểu ra, ha hả cười rộ lên,
“Có trò hay xem, ông lão kia là lão ba của cha nuôi con, ông ta nhất định là tới tìm ba con gây phiền toái.”
“Vì sao chứ?”
“Bởi vì nhìn ba con không vừa mắt, tính tình kia của ba con, người thích cũng không nhiều lắm.”
La Vĩ Doanh châm chọc xong, còn nói:
“Bất quá người Bùi gia không thể để người ngoài khi dễ, Tiểu Tiểu, lập tức đi xem ông lão kia nói cái gì, rồi trở về báo cáo cho cha nuôi con, loại chuyện này lấy tính tình ương ngạnh của ba con, chắc chắn sẽ không nói lại, con ra mặt là tối thích hợp.”
“Dạ!” Vừa nghe người nọ là tới ức hϊế͙p͙ ba, Tiểu Tiểu lập tức gật đầu, “Không cần trở về mới báo, cha nuôi hình như đang online, con lập tức liên lạc với cha, mẹ, trước không hàn huyên với mẹ nữa.”
“OK, lát nữa nhớ kể mẹ nghe nha, con trai, con nhất định có thể thu phục!”
Sau khi cúp điện thoại, Tiểu Tiểu chạy đến trước bàn học, nhóc có số MSN của mình, thấy Thư Thanh Liễu có trên mạng, vội vàng gọi anh, rất nhanh Thư Thanh Liễu hồi âm lại, hỏi nhóc chuyện gì.
Tiểu Tiểu đánh chữ rất chậm, hai đầu ngón tay gõ được một nửa thì mệt mỏi, liền bắt lấy tai nghe, trực tiếp gọi qua, sau khi chuyển được nhỏ giọng hỏi: “Cha nuôi cha hiện tại có bận không? Nhà của chúng ta hiện tại đang ở phát sinh một chuyện rất nghiêm trọng.”
“Không bận,”
Thư Thanh Liễu hôm nay đi tới quân khu khác họp, hiện tại đang đón tàu điện trở về, nghe Tiểu Tiểu nói cứ như thật, anh buồn cười hỏi:
“Là chuyện gì?”
“Đại sự! Ba của cha đến đây, đến ức hϊế͙p͙ ba con!”
Thư Thanh Liễu ngẩn ra:
“Con xác định là…… ba của cha?”
“Đúng vậy, trên vai ông ấy có thiệt nhiều sao vàng.”
Thư Thanh Liễu hơi trầm mặc, tuy rằng chuyện anh và Bùi Tuyển sống với nhau mọi người trong nhà đều biết, nhưng không ai đâm thủng lớp cửa giấy này, anh không trở về nhà, cha cũng không tìm anh, anh còn tưởng rằng cha là ngầm thừa nhận, không nghĩ tới Bùi Tuyển vừa trở về, cha đã tới nhà bọn họ, canh thời gian chuẩn như vậy, nhất định là sớm có chuẩn bị, anh biết rõ cá tính của cha, càng biết rõ tính tình Bùi Tuyển, hai người kia đụng nhau, tuyệt đối không có chuyện tốt gì phát sinh.
Thư Thanh Liễu nhìn đồng hồ, tính toán lộ trình, chờ anh trở về, có thể mọi chuyện đã xong, liền nói với Tiểu Tiểu:
“Con đi xem một chút, nếu bọn họ gây nhau, con tìm cớ khuyên kéo ba ra.”
“Yên tâm đi, giao cho con!” Tiểu Tiểu vỗ vỗ ngực, “Con trước đi quan sát tình hình quân địch, cha nuôi cha đừng cúp máy, con phát sóng trực tiếp cho cha.”
Tiểu Tiểu đem tai nghe tháo xuống, nhảy xuống ghế ngồi, lúc chạy ra nhìn thấy iPad2 đặt ở bên cạnh, đó là quà sinh nhật Thư Thanh Liễu mua cho nhóc, nhóc thực vừa ý, dạo này ngay cả ngủ cũng cầm lấy không buông, nhãn châu xoay động, đột nhiên nghĩ tới một biện pháp tốt, vội vàng cầm lấy, chạy ra phòng, rón ra rón rén mò tới trước lan can lầu ở phía trên đại sảnh, ngồi xổm xuống, bật chức năng ghi âm của iPad2.
Cha Thư đi vào đại sảnh, ông đã có tuổi, hai bên tóc mai lấm tấm sợi bạc, nhưng khí thế mười phần, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, điểm này Thư Thanh Liễu rất giống hắn, bất quá không giống hắn khó có thể tiếp cận như vậy, Bùi Tuyển đứng dậy đón tiếp, bị không nhìn tới, cha Thư giống như ở nhà mình, sải bước đi tới trước sô pha ngồi xuống.
“Cậu không cần tiếp đãi, tôi không phải tới đây uống trà, có hai chuyện, tôi nói xong liền đi.”
Giọng nói tràn ngập uy nghiêm, là giọng điệu trường kỳ làm quan dưỡng thành, những lời này thành công kéo lại bước chân đi vào bếp của Bùi Tuyển, xoay người trở về, ngồi xuống đối diện cha Thư.
“Cậu chính là Bùi Tuyển?” Cha Thư đánh giá người đàn ông ngồi ở trước mặt mình, trong mắt toàn là hà khắc.
“Đúng vậy.” Bùi Tuyển cười tủm tỉm nói: “Ngài chắc là cha của Thư Thanh Liễu? Từ xa tới đây, có gì chỉ giáo?”
“Tôi với cậu không quen, mời không cần lôi kéo làm quen.” Cha Thư trừng Bùi Tuyển, nói.
Công bằng mà nói, người này diện mạo không tồi, dáng người không tồi, ngay cả khí chất cũng phi thường tốt, cho dù là quần áo đơn giản ở nhà, mặc trên người hắn, cũng đồng dạng minh châu phát sáng, bất quá ông chán ghét tác phong phóng túng lỗ mãng của Bùi Tuyển, mặt mày như hồ ly, bộ dạng đúng là trời sinh quyến rũ người khác, con thứ hai của ông ở trong quân đội đã quen, cả ngày hòa lẫn với súng ống vũ khí, căn bản nhìn không rõ người tốt kẻ xấu, cho nên mới bị mê hoặc xoay vòng vòng.
“Hai chuyện,” cha Thư sau khi đánh giá xong, trực tiếp vào chủ đề, “Mong cậu đừng tiếp tục liên lạc với con cả của tôi, con đường làm quan của nó đang vượng, không muốn bởi vì một ít chuyện xấu vô lý nào đó mà bị mất tiền đồ.”
“Ngài nói là Thư cảnh quan? Xin đừng hiểu lầm, chúng tôi chỉ là bằng hữu bình thường, tôi không có hứng thú với cảnh sát.”
“Tôi biết, cậu chỉ cảm thấy hứng thú với tiền.”
Bị chỉ trích hà khắc, Bùi Tyển cười cười: “Tôi nghĩ đây là tính chung của con người.”
“Tính chung không phải là không làm mà hưởng!” Cha Thư tiếp tục nói: “Còn có, con thứ hai của tôi có công việc của mình, nó không phải trợ lý của cậu, lại càng không phải là bảo mẫu, nếu cậu thiếu người giúp, mong cậu mời người khác.”
“Điểm này tôi nghĩ ngài cũng hiểu lầm.” Bùi Tuyển biết quan hệ của hắn và Thư Thanh Liễu mọi người trong Thư gia đã biết, nhưng cha Thư không nói ra, hắn cũng làm như không biết, mỉm cười nói: “Chúng tôi là bằng hữu, ở cùng một chỗ chiếu cố lẫn nhau.”
“Là chiếu cố một mình cậu đi?” Thư phụ nhìn xung quanh, cười lạnh: “Căn phòng này lớn như vậy, sạch sẽ như vậy, không phải cậu dọn dẹp đi? Cậu đem con tôi thành người hầu sai sử sao?”
“Nhà tôi có thuê người giúp việc theo giờ.”
“Cũng là dùng tiền của con tôi.” Cha Thư khinh thường nhìn Bùi Tuyển, “Mấy sao kim nhỏ như các người việc thích làm nhất chính là thấy người sang bắt quàng làm họ, diễn xuất chả ra sao, tâm tư chỉ nghĩ đến lừa gạt. Đúng rồi, nghe nói cậu còn có một đứa con của vợ trước, cũng muốn bắt con tôi nuôi sao?”
Bùi Tuyển ở giới giải trí lăn lộn mười mấy năm, lời nói khó nghe mấy hắn cũng đều nghe qua, căn bản không xem là chuyện gì to tát, nhưng cha Thư nói Tiểu Tiểu như vậy, hắn nổi giận, ẩn dấu sau nụ cười, nhìn đồng hồ, thản nhiên nói: “Tôi bề bộn nhiều việc, có gì muốn nói mời nói thẳng, không cần chậm trễ thời gian của cả hai.”
“Xem cậu coi như thẳng thắn, tôi cũng không quanh co lòng vòng.” Cha Thư lấy ra chi phiếu đã chuẩn bị, ném lên bàn trà trước mặt Bùi Tuyển, “Cái này cho cậu, cầm lấy mời bảo mẫu, không cần trêu chọc tới con tôi, nếu không tôi sẽ khiến cậu ở giới giải trí ngóc đầu không nổi.”
Bùi Tuyển hạ thấp người cầm lấy chi phiếu, ánh mắt đảo qua con số một trăm vạn trên mặt, hắn nhướn mày, nói: “Cám ơn sự rộng rãi của ngài.”
Người kia không để ý tới châm chọc trong lời nói của hắn, đứng dậy rời đi, Tiểu Tiểu sợ bị phát hiện, vội vàng rụt đứng lên, thấy iPad2 thành công ghi âm xong, nhóc ôm lấy trộm chạy về phòng, hỏi Thư Thanh Liễu cách kết nối, sau đó chiếu theo chỉ dẫn của anh, dùng dây nối chuyển tập tin thu âm vào máy tính, gửi qua cho Thư Thanh Liễu.
Mười phút sau, Thư Thanh Liễu hỏi:
“Ba đâu?”
“Không biết nữa.” Tiểu Tiểu lại chạy ra hành lang thăm dò nhìn nhìn, chạy về báo cáo lại: “Hình như ở trong bếp, con đoán ba có thể đang thái hành tây.”
Bùi Tuyển sẽ không khóc, người đàn ông kia cho dù bị ức hϊế͙p͙ cũng chỉ mỉm cười đáp lại, tuyệt đối sẽ không lựa chọn khóc lóc, nhưng như thế không có nghĩa là hắn không tức giận, ngay cả mình nghe xong mấy lời cha nói cũng rất tức giận, huống chi là Bùi Tuyển, lấy tính tình hay nói lời ác độc của hắn, cư nhiên từ đầu tới đuôi cũng không phản bác một câu, thật sự là làm khó hắn.
Thư Thanh Liễu tắt đi trò chuyện MSN, sau khi xuống tàu điện gọi điện thoại cho Bùi Tuyển, khẩu khí Bùi Tuyển bình thản, bảo anh tiện đường mua đồ ăn trở về, anh mua đồ xong, bằng tốc độ nhanh nhất chạy về nhà.
Cơm tối thực phong phú, Thư Thanh Liễu vốn muốn hỏi một chút tình huống hôm nay, bất quá trên bàn cơm không khí rất tốt, tâm tình Bùi Tuyển nhìn như không tồi, nói rất nhiều chuyện thú vị lúc quay phim, không đề cập tí gì về cha Thư, Thư Thanh Liễu cũng không đề cập tới, miễn cho phá hủy cảnh ấm áp này.
Qua hai ngày là ngày đầu năm mới, trùng với cuối tuần, Thư Thanh Liễu nhận được điện thoại của mẹ bảo anh về nhà ăn tết, Thư gia vẫn còn quy định bất thành văn, ngày lễ ngày tết, mặc kệ mọi người có bao nhiêu bận rộn, đều tụ họp cùng nhau, bất quá Tết nguyên đán Thư Thanh Liễu và Bùi Tuyển đã định sẵn kế hoạch, cho nên trước khi anh từ chối, không nghĩ tới mẹ lại liên lạc với mình, anh suy nghĩ một chút, bàn chuyện này với Bùi Tuyển.
“Cuối tuần tụ họp một chút cũng không tồi đâu,” Bùi Tuyển tựa vào sô pha xem kịch bản, thuận miệng nói: “Chúng ta phải chuẩn bị lễ gặp mặt tốt một chút nhỉ?”
Không nghĩ tới Bùi Tuyển có ý đi cùng, Thư Thanh Liễu hơi sửng sốt, nhận ra anh do dự, Bùi Tuyển ngẩng đầu, đối diện với cặp mắt trong veo nhìn mình chăm chú, Thư Thanh Liễu càng quẫn bách, lâm thời thay đổi kế hoạch là anh không đúng, cân nhắc nói: “Xin lỗi, tôi vốn không nghĩ đi, bất quá mẹ tôi thúc dục mấy lần, không thể cự tuyệt, tôi tính cơm nước xong sẽ trở lại, cho nên anh không cần đi cùng.”
Anh nghĩ Bùi Tuyển sẽ mất hứng, bất quá Bùi Tuyển sau khi nghe xong, ánh mắt lại rơi xuống kịch bản trong tay, thực bình thản nói: “Cũng tốt, buổi chiều lâm thời tôi có chen vào thêm một quảng cáo, chắc sẽ rất bận rộn, cơm tối tôi với Tiểu Tiểu cùng nhau ăn được rồi.”
“Tôi sẽ mau chóng trở về.” Thư Thanh Liễu vỗ vỗ vai Bùi Tuyển, nói: “Ngày mai cùng anh với Tiểu Tiểu đi xem pháo hoa.”
“Khó được gặp mặt một lần, không cần sốt ruột.”
Bùi Tuyển ngẩng đầu, đôi mắt phượng đang cười hơi nheo lại, nụ cười nhàn nhạt phong tình vạn chủng, Thư Thanh Liễu lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, trực giác nói với anh, nụ cười của Bùi Tuyển tuyệt không phải tốt đẹp như hắn biểu hiện.
* * *
Đêm đó, Thư Thanh Liễu về đến nhà, tất cả mọi người đã đến đông đủ, chờ anh ngồi xuống, cha Thư tuyên bố ăn cơm, hỏi anh, “Trễ như vậy, hôm nay có nhiệm vụ sao?”
“Kế tiếp sẽ có.”
“Ai~, ăn tết còn có nhiệm vụ, quân nhân các anh thực vất vả.” Em ba Thư Thanh Phong ở bên cạnh cười hì hì nói: “Anh hai, có hứng thú đến chỗ em làm việc không? Em trả lương rất cao đó.”
Thư Thanh Liễu cúi đầu ăn cơm, không để ý đến trò đùa vô vị này.
Bữa cơm liền tĩnh lặng lại, Thư gia dùng cơm trước giờ đều vậy, yên lặng lại gò bó, trừ bỏ Thư Thanh Phong ngẫu nhiên nói đùa mấy câu, mẹ Thư gắp thức ăn cho mọi người, chỉ có một mình cha Thư nói chuyện, ba câu không rời quan trường, ngẫu nhiên hỏi Thư Thanh Dương, Thư Thanh Dương mới đáp một câu, cơm ăn được một nửa, Thư Thanh Liễu mới phát hiện, hôm nay anh cả thực trầm mặc, có chút thất thần, mấy lần lơ đễnh câu hỏi của cha.
Bữa tiệc sắp xong, Thư Thanh Liễu chọn thời điểm, đang chuẩn bị mở lời thì người giúp việc vội vàng tiến vào, nói với cha Thư có khách tới thăm, hỏi có muốn mời bọn họ vào không.
Vào ngày này mà bái phỏng muộn như vậy quả có chút kỳ quái, mẹ Thư hỏi: “Là ai?”
“Là Bùi tiên sinh, hắn nói là nhị thiếu gia…” Khi nói chuyện ánh mắt cô giúp việc nhanh chóng đảo qua Thư Thanh Liễu, “Tình nhân của nhị thiếu gia.”
Cạch!
Chén rượu của cha Thư hung hăng nện xuống bàn cơm, trút hết bực tức của mình, vẻ mặt bình tĩnh, hỏi: “Hắn tới làm gì?”
“Bùi tiên sinh cũng không nói gì, bất quá hắn rất ôn hòa, một chút cũng không lên mặt là đại minh tinh.” Cô giúp việc gần đây đang theo dõi bộ phim gia đình Bùi Tuyển đóng vai chính, đối với hắn yêu muốn ch.ết, liền quên nhìn sắc mặt ông chủ, thực hưng phấn phát biểu cảm tưởng: “Hắn so với trong TV còn đẹp trai hơn, con của hắn cũng rất đáng yêu……”
Một người đến không nói, còn mang cả con theo, sắc mặt cha Thư càng khó xem, đang muốn phát giận, mẹ Thư liền ngăn ông lại, nói: “Mời bọn họ vào.”
Cô gái giúp việc nhanh chân chạy ra mời cha con Bùi Tuyển vào, Bùi Tuyển là từ trường quay trực tiếp tới đây, trên người còn mặc áo khoác dùng khi quay quảng cáo, Tiểu Tiểu đi theo bên cạnh hắn, quần áo là đồ nhung được nhà quảng cáo tặng, đi giày ống ngắn, trên đầu còn đeo cái cài hình tai mèo, trên cổ thắt khăn quàng cổ cashmere đồng bộ với trang phục, cách ăn mặc thực đáng yêu, đương nhiên, phải bỏ qua hộp bánh ngọt lớn cậu nhóc cố sức ôm trong tay, bộ dáng nghiêng ngả lảo đảo thực buồn cười.
Phòng khách to như vậy bởi vì vị khách không mời mà tới lập tức trở nên dị thường yên tĩnh, ánh mắt mọi người trong Thư gia đều dừng trên người Bùi Tuyển, Bùi Tuyển sớm đã thành thói quen bị mọi người nhìn chăm chú, trước khí tràng áp bách như vậy, hắn cũng có thể ứng phó thành thạo, mỉm cười đi thẳng đến trước bàn ăn, cao giọng nói: “Thực xin lỗi, vừa rồi tôi vừa quay xong, trên đường về nhà vừa lúc đi ngang qua đây, liền đến bái phỏng một chút, vốn không được mời tới, xin thứ lỗi cho.”
Tiểu Tiểu rất phối hợp nỗ lực giơ lên hộp bánh ngọt lớn trong tay, lớn tiếng nói: “Một chút lòng thành, là cháu và ba cùng nhau chọn, tỏ lòng kính ý, xin vui lòng nhận cho.”
Giọng điệu ông cụ non xuyên thấu qua tiếng nói non nớt bật ra, vừa buồn cười vừa đáng yêu, Thư Thanh Phong nhịn không được vèo nở nụ cười, những người khác cũng đều buồn cười, trên bàn cơm duy nhất không cười chỉ có cha Thư, ông không biết dụng ý Bùi Tuyển tới đây, vẻ mặt bình thản nghĩ muốn cự tuyệt, cô giúp việc ở bên cạnh thấy hành động cố sức của Tiểu Tiểu, sớm đã để ý, liền tiến lên cầm giúp, hành động nhỏ này lại xem như gián tiếp nhận lễ gặp mặt của bọn họ.
So với khí tràng âm trầm của cha Thư, mẹ Thư cư xử rất hòa nhã, mời Bùi Tuyển ngồi, lại làm bảo người giúp việc rót trà, Bùi Tuyển không ngồi, ánh mắt đảo qua mọi người hai bên bàn ăn, cuối cùng dừng trên người Thư Thanh Liễu, nhìn thấy Thư Thanh Liễu một thân quân trang thẳng thớm, mắt hắn sáng rực lên, hiện lên hào quang sung sướng, sau khi cám ơn mẹ Thư, mỉm cười nói: “Không cần phiền toái, tôi không phải đến uống trà, có hai chuyện tôi muốn nói với bác trai, nói xong liền đi.”
Bùi Tuyển cởi bỏ nút thắt áo khoác, Tiểu Tiểu ở bên cạnh ngẩng đầu lên, muốn đưa tay cầm giúp hắn, nhưng vóc dáng quá nhỏ, kiễng chân cũng không đủ cao, Thư Thanh Liễu thấy vậy liền đứng dậy đi qua, giúp Bùi Tuyển cầm lấ áo khoác vừa cởi ra, đây là việc anh mỗi ngày đều làm, sớm đã thành thói quen, chỉ là chuyện thường ngày, lại chọc tức cha Thư ngồi ở đối diện, bàn tay đập mạnh xuống bàn, quát: “Con đường đường quân hàm thượng tá, làm mấy chuyện hầu hạ người khác thế này, không thấy xấu hổ sao?”
Thư Thanh Liễu không nói gì, tính cha luôn như vậy, anh sớm đã quen, Bùi Tuyển lại nhướn mày, nghĩ thầm nếu vị đại quan này biết con ông ta ở trên giường cũng hầu hạ mình như vậy, không biết có bị vỡ mạch máu không đây?
Đương nhiên mục đích hắn tới không phải muốn tức ch.ết cha Thư, mỉm cười, từ trong ví lấy ra hai tờ chi phiếu, đặt trên bàn cơm, nhẹ nhàng đẩy về phía trước, nói: “Đây là ngài lúc trước đưa cho tôi, tôi nghĩ kinh tế ngài có thể có chút khó khăn, cho nên vẫn là trả lại thì tốt hơn, tờ còn lại là tôi hiếu kính ngài, tiền không phải rất nhiều, bất quá vẫn hy vọng ngài có thể nhận.”
Thư Thanh Hà ngồi gần nhất, lập tức đem chi phiếu lấy qua, Thư Thanh Phong cũng hiếu kì chồm qua coi, nhìn thấy con số ghi trên đó, lại nhìn con số ước chừng gấp năm lần trên tờ chi phiếu của Bùi Tuyển, hắn vèo cười ra tiếng.
“Cha, cha không phải là học mấy bộ phim tám giờ đó chứ, chạy tới nhà người ta đưa tiền? Chút tiền ấy cha cũng lấy ra khó dễ người ta sao.”
“Đúng là vậy.” Bùi Tuyển mỉm cười nói: “Tôi nghĩ Thư lão tiên sinh rất không hy vọng tôi cùng con ông ở cùng nhau, cho nên đặc biệt đến nhà giáo dục tôi, tôi vốn thực chờ mong nghe cao kiến, đáng tiếc thực thất vọng, mà xem lại, trong những bộ phim tôi đóng, trình độ cẩu huyết đều cường hơn rất nhiều lần so với lời ngài nói, nếu lúc ấy là đang quay phim, tôi sẽ ném trả kịch bản, bắt biên kịch viết lại.”
Cha Thư tức giận đến mặt mày tái đi, bàn tay lại đập bàn, quát: “Cậu không phải chỉ là một sao nhỏ thôi sao? Người như cậu trong giới diễn nghệ vơ được cả nắm, cậu kiêu ngạo cái gì!?”
“Mới không phải vậy, nguyên lai ông cũng không xem tin tức, ba cháu là ảnh đế đó, ba mới vừa cầm giải thưởng lớn trở về!”
Tiểu Tiểu gấp gáp phản bác xong, phát hiện ánh mắt mọi người đều rơi xuống người mình, nhóc có điểm sợ, đưa tay túm túm lấy vạt áo Bùi Tuyển, nhỏ giọng nói: “Bất quá, ông nói cũng đúng, ba không nên kiêu ngạo như vậy, chúng ta hiện tại ở địa bàn của người ta, nếu chọc giận bọn họ, bị tưới bùn trầm hải thì làm sao đây? Ba cái gì cũng trải qua rồi, nhưng con còn rất nhỏ đó.”
“Lá gan sao nhỏ vậy? Bọn họ là cảnh sát, sẽ không.”
“Mới không phải ậy, ba không nghe nói sao? Cảnh phỉ một nhà thân, bọn họ khẳng định cùng xã hội đen có thông đồng.”
Bùi Tuyển nhìn người đàn ông đứng thẳng tắp bên cạnh mình, mỉm cười nói: “Cha nuôi sẽ bảo vệ chúng ta, con sợ cái gì?”
“Phải không cha nuôi? Cha sẽ bảo vệ chúng ta chứ?”
Tiểu Tiểu thăm dò nhìn Thư Thanh Liễu, ánh mắt Thư Thanh Liễu phóng tới, nhóc lập tức sợ hãi, ngoan ngoãn chui vào lòng ba mình.
“Bùi tiên sinh, con cậu thực đáng yêu.” Mẹ Thư ở đối diện nghe cha con bọn họ đối thoại, nhịn không được nở nụ cười, nói: “Thật xin lỗi, tiên sinh nhà tôi không rành cùng người khác câu thông, tôi nghĩ xuất phát điểm của ông ấy không phải như thế, nếu quấy rầy đến cậu, xin thứ lỗi cho.”
“Không, tôi nghĩ tôi làm cũng không đúng mực, về tình về lý, chuyện của tôi và Thư Thanh Liễu, đều nên sớm thẳng thắn với mọi người mới đúng, cho nên tâm tình của Thư lão tiên sinh tôi có thể thông cảm.”
Thấy cha Thư nói không ra lời, cơn tức của Bùi Tuyển cũng giảm đi phân nửa, mẹ Thư rất có lễ, cho nên hắn cũng chuyển biến tốt, mỉm cười nói: “Lần này đến bái phỏng, trừ bỏ chuyện tiền nong, còn có một việc tôi muốn nói rõ ràng, tôi đến cũng không phải thỉnh cầu các người tán thành, mà là tuyên bố, tôi cùng Thư Thanh Liễu là quan hệ tình nhân.”
“Vọng tưởng!”
Cả nhà cư nhiên không ai phản bác, mặc cho Bùi Tuyển đứng trước mặt bọn họ, như đế vương chậm rãi mà nói, hành vi không ai bì nổi này xem trong mắt cha Thư, không khác nào khiêu khích tôn nghiêm của ông, cười lạnh: “Tôi không đồng ý!”
Bùi Tuyển nhẹ giọng cười, mục đích đã đạt được, lão gia tử muốn phát giận khiến cho tâm tình hắn tốt lên, dù sao ý kiến người này cũng không quan trọng.
“Thực xin lỗi, đường đột đến thăm như vậy, quấy rầy mọi người dùng cơm, hy vọng không lấy làm phiền lòng.”
Bùi Tuyển hướng mọi người gật đầu nói ngủ ngon, xoay người rời đi, Tiểu Tiểu bị hắn lôi đi, thấy Thư Thanh Liễu không đi cùng, cậu nhóc gấp đến độ quay đầu kêu: “Cha nuôi, cha nuôi cha không cùng chúng ta trở về sao?”
Thư Thanh Liễu nháy mắt với Tiểu Tiểu, để bọn họ đi trước, chờ cha con Bùi Tuyển rời đi, anh nói với cha Thư: “Cha, con hiểu tâm tình của cha, bất quá xin cha tôn trọng lựa chọn của con.”
“Cậu hiểu được cái rắm!” Cha Thư đập bàn hướng anh quát: “Trưởng quan cậu kiêu ngạo quá nhỉ, ngay cả ý kiến cha mẹ cũng không để vào mắt, nếu lúc trước cậu không lung tung từ chức, quen biết mấy người không đứng đắn này, hiện tại sẽ không nháo thành như vậy, loại chuyện này cậu cảm thấy truyền ra ngoài rất vinh dự sao? Cậu không biết xấu hổ, nhưng tôi biết!”
Quả nhiên là không thể câu thông, Thư Thanh Liễu không muốn bàn tiếp nữa, dù sao những gì nên nói vừa rồi Bùi Tuyển đều nói, không cần anh nhiều lời nữa, xoay người bước đi, cha Thư gọi anh, bị anh không để ý, thẳng đến lúc đi tới cửa, cha Thư thấy vậy, đành phải quát: “Cậu đêm nay nếu dám cùng hắn đi, về sau đừng bước chân vào cửa nhà này, đừng gọi tôi là cha nữa!”
Thư Thanh Liễu dừng bước, quay đầu lại, đối mặt với cha đang tức giận, anh có vẻ rất lãnh tĩnh, nói: “Nếu ở trong lòng cha, con chỉ trị giá một trăm vạn, như vậy, con nghĩ con rời đi, đối với con đường làm quan của cha cũng có lợi.”
Cha Thư bị nói một câu không thể phản bác, ông lần đầu tiên phát hiện đứa con trầm mặc ít lời này cũng có phần sắc bén, nó bình thường không nói, chính là không muốn nói.
Nhìn thấy thân ảnh Thư Thanh Liễu biến mất ở cửa, cha Thư phụ một bụng hỏa không chỗ phát, đành phải chuyển hướng sang mấy đứa con đang ngồi đó, gặp một đám bộ dáng đều không đếm xỉa đến, ông tức giận đến mắng to: “Các người đều câm điếc hả? Lúc trước các người đều trì phản đối thằng em trai, như thế nào hôm nay không ai nói chuyện? Các người bình thường không phải rất lợi hại sao? Sao lại bị một tên sao nhỏ chấn tới hả?”
Không ai để ý cha Thư, chuyện của Thư Thanh Liễu không giống với chuyện Thư Thanh Hà lúc trước, niên kỉ tư lịch của Thư Thanh Liễu, còn có cá tính của anh, chuyện gì đã quyết định anh sẽ không nghe ý kiến của người khác, ai còn đi lắm miệng tự rước mất mặt? Lại nói, thực rõ ràng, cha Thư chuyện bé xé ra to, rõ ràng là bị bẽ mặt, lại tức lây sang người khác.
Không kéo được phiếu đồng ý, bản thân cha Thư cũng có chút nhụt chí, vì thế lại rống: “Các người nghe rõ cho tôi, sau này ai còn dám mang đàn ông trở về, tôi đánh gãy chân hắn!”
“Sẽ không đâu ba, con chỉ cảm thấy hứng thú với thi thể.” Con gái út Thư Thanh Diễm thân là pháp y giơ tay nói.
“Con đối vối đàn ông tuy rằng chẳng có cảm giác thích thú gì, nhưng là không thích phụ nữ.” Con gái rất lãnh tĩnh nói: “Cho nên cha à, con hẳn là sẽ không làm chuyện cha không vui.”
“Phản, phản rồi, các người là thông đồng với nhau đến đối phó tôi có phải hay không? Tôi nói chính là mấy thằng con không ra gì kia, các cậu xem náo nhiệt cái gì!” Cha Thư tức giận đến xanh mặt, ánh mắt dừng ở Thư Thanh Hà ngồi ở xa nhất, giận chó đánh mèo nói: “Đều là cậu, không có cậu đi đầu, người thành thật như anh hai cậu cũng sẽ không làm loại chuyện này!”
Lửa đạn ầm ầm trút xuống đầu mình, Thư Thanh Hà nháy mắt mấy cái, gặp tình nhân ngồi bên cạnh thay đổi sắc mặt, cậu vội vàng đè lại tay Thiệu Yến Lê, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Ba, con xin lỗi.”
Mẹ Thư cưng con trai út nhất, thấy cậu bị rống, nhịn không được, nói: “Ông luận sự, phát tính tình với Thanh Hà làm cái gì?”
“Tôi là cha, mắng con mình thì có vấn đề gì? Đều là bà quá nuông chiều, mới thành ra như bây giờ!”
Cha Thư thở phì phì mắng một trận, gặp Thư Thanh Phong còn đang cười hì hì gắp rau ăn, căn bản không nghe mình nói chuyện, đang muốn rống hắn, Thư Thanh Phong sớm dona91 được, lập tức đứng lên, ôm bụng nói: “Đau bụng quá phải đi toilet, lão ba cha muốn nói gì thì chờ chút, đợi con trở lại chậm rãi cho cha mắng.”
“Tôi mỗi lần chửi cậu đều chạy đi toilet…”
Cha Thư mới nói nói một nửa, Thư Thanh Phong đã chạy trốn không thấy bóng, ông thực bất đắc dĩ, con gái út cũng trưởng thành rồi, một đám cứng đầu, căn bản xem người đứng đầu một nhà là ông đây không tồn tại, nhìn đứa con lớn ngồi bên cạnh mình, đột nhiên phát giác hắn có điểm không thích hợp, tối nay Thư Thanh Dương rất ít lời, uống rượu suốt, hắn bình thường chẳng phải đứa ham rượu.
“Còn con nữa.”
Đối với đứa con cả một đường ngồi vào vị trí cảnh sát cấp cao, cha Thư luôn là tối chờ mong, cũng tối dung túng, khi nói chuyện với Thư Thanh Dương, âm điệu rõ ràng hoãn xuống, nói: “Công việc không hài lòng thì nghỉ ngơi một chút, đừng cố quá.”
“Con không sao.”
“Không có việc gì là được, nhớ kỹ ít cùng phần tử hắc đạo kia lui tới, cái gì mà cảnh phỉ một nhà thân, kia đều là điện ảnh đui mù, trong cục rất nhiều người nhìn con chằm chằm, luôn mong con xảy ra chuyện, kéo con xuống ngựa.”
“Sẽ không phát sinh chuyện cha lo lắng đâu.” Thư Thanh Dương uống hết rượu trong ly, thản nhiên nói: “Hắn đã ch.ết.”
“Cái gì?”
Thư Thanh Dương không nói nữa, đứng lên đi ra ngoài, Thư Thanh Diễm giúp hắn trả lời.
“Diệp Thịnh Dao đã ch.ết, con nghiệm thi cho hắn.”
* * *
Bùi Tuyển trở lại trong xe, khởi động máy, bản thân lại ngồi vào ghế trợ lái, Tiểu Tiểu đành phải chạy tới ghế sau, ngồi xong mới lo lắng hỏi: “Cha nuôi có bị cha mình mắng rồi không muốn chúng ta nữa hay không?”
“Phải tự tin một chút, cha nuôi con là người không có trách nhiệm như vậy sao?” Bùi Tuyển tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn sườn kính chiếu ra thân ảnh chậm rãi tới gần, biểu tình hắn trở nên nhu hòa.
Cửa xe mở ra, Thư Thanh Liễu ngồi vào trong, đưa áo khoác cho Bùi Tuyển, sau khi lái xe rời khỏi đây, hỏi: “Lời kịch vừa rồi các người đối đáp bao lâu?”
“Nửa giờ.”
“Không có!”
Hai câu trả lời hoàn toàn bất đồng, phát hiện ba nói thật, Tiểu Tiểu lập tức lấy tay che miệng, Bùi Tuyển nhẹ giọng cười, nói: “Con trai, lần sau nhớ kỹ, làm quá sẽ bị phát hiện nói dối.”
Thư Thanh Liễu không đồng ý nhìn Bùi Tuyển, Tiểu Tiểu thấy anh không giận, vội vàng nói thật.
“Là cùng ba lúc ăn cơm chiều đối đáp lời kịch, kỳ thật con chỉ cần năm phút đồng hồ là có thể nhớ kỹ, bất quá lúc ấy đang bận ăn gà rá uống coca, liền tốn chút thời gian.”
Bùi Tuyển nghe nhóc ngoan ngoãn trả lời, nhịn không được ở phía trước cười nói: “Cũng không cần thành thực như vậy.”
“Bùi!” Thư Thanh Liễu cắt lời Bùi Tuyển, nói với Tiểu Tiểu: “Đêm nay cấm chơi trò chơi, mười cái nằm ngửa gập người, mười cái nhảy ếch.”
“Chuyện không liên quan đến Tiểu Tiểu, là tôi bảo nó phối hợp với tôi.” Thấy miệng con trai bĩu xuống, Bùi Tuyển nói: “Nếu anh khó chịu tôi tự tiện đến nhà anh, có thể phát hỏa với tôi, đừng trách con.”
“Tôi không tức giận.”
“Tôi nhìn không ra anh hiện tại đang cao hứng.” Bùi Tuyển nói: “Đột nhiên đến quấy rầy anh với người nhà dùng bữa, là tôi không đúng, tôi xin lỗi anh, hiện tại tới phiên anh.”
“Tôi?” Thư Thanh Liễu khó hiểu.
“Sao nào, Thư tiên sinh, anh cảm thấy lâm thời lỡ hẹn chuyện mình đề xướng là chuyện nên làm sao?” Bùi Tuyển cười lạnh: “Anh với người nhà anh tụ họp không có gì đáng trách, nhưng mong anh không cần vào lúc chúng ta lên xong kế hoạch mới nói, Tiểu Tiểu thực hy vọng anh cùng nó đi công viên xem pháo hoa, đứa nhỏ chờ lâu như vậy, chính là chờ anh lỡ hẹn sao?”
“Tôi đã nói với Tiểu Tiểu rồi, nói rõ ngày khác dẫn nó đi, nó đáp ứng rồi.”
Thư Thanh Liễu nhìn kính chiếu hậu, phát hiện không thấy Tiểu Tiểu, Bùi Tuyển quay đầu nhìn, thấy cậu nhóc đã lui xuống chỗ ngồi phía dưới, hắn quát: “Sao lại thế này?”
“Cha nuôi là có nói với con.” Gặp lửa lan tới người mình, Tiểu Tiểu vẻ mặt đau khổ nói: “Nhưng là ba hôm nay tâm tình không tốt thôi, con nghĩ, đều do cha nuôi ba mới vậy, chúng ta nhất định phải phản kích trở về, cho nên mới… không nói ra, oa……”
“Câm miệng!”
Bị rống to Tiểu Tiểu lập tức ngậm miệng, như chú chó nhỏ nước mắt lưng tròng nhìn hắn, Bùi Tuyển có chút bất đắc dĩ, con nít tuổi này phạt không được mắng không xong, nhưng chuyện nó giấu diếm thật sự làm mình bị động, hắn không phải người không biết cân nhắc, nếu biết Thư Thanh Liễu trước đó có nói với Tiểu Tiểu, hắn sẽ không nhất thời xúc động chạy tới khiêu khích cha Thư, bất quá chuyện đã rồi, nói cái gì cũng vô dụng, đành phải nói với Thư Thanh Liễu: “Thật xin lỗi.”
“Những lời này nên là tôi nói,” Thư Thanh Liễu cười: “Kỳ thật tôi nên cám ơn anh, ngày đó dễ dàng tha thứ cha tôi hà khắc đối đãi.”
“Anh biết?”
“Tiểu Tiểu trực tiếp hiện trường cho tôi, nếu không tối nay tôi sẽ không về nhà.”
“Tiểu Tiểu!”
Bùi Tuyển quay đầu kêu, Tiểu Tiểu không biết nhét mình vào chỗ nào, Bùi Tuyển chỉ nhìn thấy hai cái tai xù lông nhô lên, hắn phát hỏa, nói: “Cấm chơi trò chơi một tuần, mỗi ngày hai mươi cái nằm ngửa gập người, hai mươi cái nhảy ếch.”
“Đừng mà…”
“Ba mươi!”
Lần này tiếng phản kháng im bặt, Thư Thanh Liễu sợ thật sự dọa đến đứa nhỏ, vỗ chân Bùi Tuyển, nói: “Cũng không thể trách Tiểu Tiểu, tôi thấy anh không đề cập đến chuyện kia, nghĩ anh không muốn nói, cũng không hỏi, chúng tôi không phải cố ý dấu anh.”
Tới Bùi gia, Tiểu Tiểu nhảy xuống xe, Bùi Tuyển cũng xuống xe, ngồi xổm xuống, xoa nắn hai lỗ tai mèo trên đầu nhóc, nói: “Ba với cha nuôi có việc phải đi ra ngoài, con ngoan ngoãn về nhà ngủ, kiểm điểm lại một chút hành vi của mình, biết không?”
“A.”
Sợ lại chọc giận ba, Tiểu Tiểu thực dịu ngoan gật đầu, Bùi Tuyển lại nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, nói: “Nhớ rõ vận động, không được làm biếng.”
Tiểu Tiểu dùng sức gật đầu, chạy vào nhà, Bùi Tuyển nhìn thấy phòng nhóc ở lầu hai sáng đèn, mới ngồi trở lại trong xe, Tiểu Tiểu ghé vào cửa sổ nhìn thấy xe lại chạy đi, thực nhàm chán gục đầu xuống.
“Vì sao mỗi lần người lớn cãi nhau, bị thương tổn đều là mình chứ?”
Rõ ràng cũng rất cố gắng trợ giúp ba với cha nuôi, chính là cuối cùng lại bị mắng, tựa như chuyện hôm nay ba với mình cùng làm, cha nuôi cũng không mắng ba, chỉ biết trách mình, trễ như vậy bọn họ mới không đi ra ngoài làm việc, nhất định là trộm đi chơi, lại đem mình ở nhà mặc kệ, còn dùng cách xử phạt về thể xác, còn bảo mình kiểm điểm lại.
Tiểu Tiểu nằm sấp trên giường cau mày kiểm điểm nửa ngày, rốt cục suy nghĩ cẩn thận.
“Bởi vì mình là thực vật ở tầng chót của chuỗi thức ăn đây mà!”
“Hơn nữa không có ý thức phản kháng!”
“Cho nên mình làm cái gì đều là sai!”
Vì chứng minh chính mình không phải đứa nhóc không có ý thức phản kháng, Tiểu Tiểu chạy tới phòng Bùi Tuyển, tìm được máy tính bảng của hắn, nhập mật mã, tìm bản ghi chép.
Tiểu Tiểu hôm nay ở trường quay có nghe Lục Hoài An và Bùi Tuyển hai ngày sau phải đi dự tiệc tối, ba nhất định sẽ đi, nếu nhìn thấy rất nhiều nữ sinh xinh đẹp hướng ba xum xoe, nhóc nhất định thực vui vẻ, cha nuôi nhất định sẽ ghen, sau đó ba phải thực dụng tâm hống cha nuôi, tưởng tượng thấy bộ dáng Bùi Tuyển đau đầu, Tiểu Tiểu hưng phấn cười rộ lên, lập tức tìm được một dãy số điện thoại, gọi qua.
* * *
Lái xe ra khỏi khu dân cư, Thư Thanh Liễu hỏi Bùi Tuyển, “Chúng ta đi đâu?”
“Khách sạn.” Bùi Tuyển mỉm cười nói: “Tôi vốn đặt tiệc lớn cho ba người, lại bị người nào đó thả bồ câu.”
“Cho nên, chúng ta là muốn đi ăn khuya sao?”
“Ăn anh.” Bùi Tuyển cười nhìn anh, “Anh mặc quân trang hương vị nhất định đặc biệt.”
Cùng một chỗ lâu, Thư Thanh Liễu đã sớm thích ứng phương thức nói chuyện không đứng đắn của Bùi Tuyển, nói: “Để một mình Tiểu Tiểu ở nhà không tốt lắm đâu?”
“Anh đã nói, không thể quá nuông chiều nó mà.”
Khách sạn Bùi Tuyển đặt cách khu dân cư không xa, hắn vốn tính ở đây ăn cơm tối rồi nghỉ lại luôn, không cần trở về, bất quá bởi vì Thư Thanh Liễu lỡ hẹn mà phải hủy bỏ, may mắn phòng có giữ lại, dù sao tiền đã trả, cũng không thể lãng phí.
Vì tránh đội chó săn chụp ảnh, Bùi Tuyển xuống xe liền đeo kính râm, đi thẳng vào đại sảnh khách sạn chờ thang máy, để Thư Thanh Liễu một mình lấy chìa khóa phòng, cùng tiến lên lầu.
Phòng ở tầng mười, toàn bộ bề mặt đều vây bằng cửa sổ sát đất, có thể thưởng thức cảnh đêm ở phía xa, căn phòng được bố trí thực lãng mạn, lại hào nhoáng, Thư Thanh Liễu xem phòng, nói: “Ở nhà là tốt rồi, làm gì tới nơi này lãng phí tiền?”
“Ngẫu nhiên thay đổi hoàn cảnh, cảm giác khác biệt.”
Bùi Tuyển bỏ kính râm và mũ xuống, tùy tay ném tới một bên, từ phía sau ôm lấy Thư Thanh Liễu, cười nói: “Hiện tại chỉ còn lại hai người chúng ta, có thể chậm rãi câu thông.”
Dán sát vào không chừa một khe hở, làm Thư Thanh Liễu cảm nhận rõ khí quan của người kia chọc vào phía sau mình đang từ từ cứng lên, anh tức giận hỏi: “Trong đầu anh chỉ có việc này thôi sao?”
“Tôi vì cùng các người ăn tết nên buộc đạo diễn đuổi diễn, ai biết bị anh lâm thời cho leo cây.” Bùi Tuyển hôn vành tai Thư Thanh Liễu, nói: “Kỳ thật mặc kệ cha anh nói gì tôi cũng không tức giận, tôi cũng không để ý cái nhìn của ông ấy đối với tôi, cũng không câu nệ có được mọi người nhà anh tán thành hay không, tôi chỉ để ý suy nghĩ của anh.”
Xem ra trực giác hôm đó của anh là đúng, Bùi Tuyển cười chẳng tốt đẹp gì, Thư Thanh Liễu nói: “Kỳ thật hôm nay tôi sở dĩ thay đổi kế hoạch, là vì cha đột nhiên tới tìm anh, tôi nghĩ có một số việc nên cùng người nhà nói rõ ràng, mà chúng ta bình thường rất khó ở cùng nhau, qua đêm nay, lại phải chờ thật lâu, tôi không muốn ông ấy đến phiền anh, cho nên mới lâm thời quyết định trở về.”
Thì ra là thế.
Nghe xong Thư Thanh Liễu nói, tâm tình Bùi Tuyển tốt lên, nụ hôn càng thêm triền miên, ngoài miệng lại oán giận nói: “Anh muốn làm cái gì, lúc ấy nên nói cho tôi biết.”
“Bởi vì không biết kết quả sẽ thế nào, vốn tính giải quyết xong mới nói với anh.” Ai ngờ Bùi Tuyển lại thiếu kiên nhẫn, chạy tới nhà anh, Thư Thanh Liễu nói: “Anh lúc ấy mất hứng, cũng nên nói với tôi.”
Sắc mặt Bùi Tuyển cứng đờ, hắn đã quen dùng mỉm cười ngụy trang bản thân, cho nên cho dù khó chịu, cũng sẽ hiển nhiên dấu đi, này đã thành một loại bản năng, có lẽ sau này sống cùng hắn sẽ chậ rãi bỏ thói quen xấu này đi.
Ôm Thư Thanh Liễu, cùng anh nằm lên giường lớn, dưới khiêu khích của hắn, mặt Thư Thanh Liễu dần dần ửng đỏ, quân trang chỉnh tề dưới động tác phóng đãng trở nên hỗn độn, làm anh thoạt nhìn có loại mỹ cảm cấm dục, Bùi Tuyển không nóng lòng cởi quần áo anh, mà là dán vào quân trang xoa bóp bộ vị mẫn cảm của anh, cùng anh cuồng nhiệt hôn nhau, thật lâu sau, tình cảm mãnh liệt thoáng hạ xuống, hắn nói: “Đêm nay tôi có chút quá phận, hy vọng cha anh đừng quá hận tôi.”
“Không có, anh nói rất đúng.”
Nghĩ đến bộ dáng kiêu căng đường hoàng vừa rồi của Bùi Tuyển, khóe miệng Thư Thanh Liễu cong lên, nói: “Những lời anh nói, nguyên bản chính là lời tôi muốn nói, nếu anh đến chậm vài phút.”
“Anh lúc ấy một câu cũng không nói, tôi nghĩ anh đang trách tôi gây sự.”
“Thời điểm có anh không cần tôi nói chuyện, tôi chỉ cần ủng hộ là được.” Thư Thanh Liễu nói: “Mặc kệ anh làm chuyện gì.”
Không có gì so với tình nhân khích lệ càng làm cho người ta hân hoan hơn, tâm tình Bùi Tuyển tốt lên, ôm lấy Thư Thanh Liễu, cảm thụ thân thể mẫn cảm của anh phản ứng, càng thấy thỏa mãn, thầm nghĩ lập tức có được anh, giữ lấy anh từ trong đến ngoài.
“Đêm nay chúng ta chơi suốt đêm đi?” Hắn ghé vào bên tai Thư Thanh Liễu phát ra lời mời thịnh tình: “Cho phép anh chụp ảnh, chụp thế nào cũng được.”
Ánh mắt Thư Thanh Liễu có chút mê ly nhất thời sáng ngời, hôn lên môi hắn, nhẹ giọng nói: “Kỳ thật tôi muốn……”
“Có thể.” Bùi Tuyển hiểu được tâm tư anh, mỉm cười vuốt cằm, “Đương nhiên có thể.”
* * *
Phòng ngủ Bùi Tuyển.
Bởi vì vừa làm vận động vừa tán gẫu, hơn nữa đối phương đều có nhiều chuyện để nói, một giờ qua đi, Tiểu Tiểu đã nói năm, sáu cuộc điện thoại, cậu nhóc mệt mỏi, nằm ở trên giường tạm thời nghỉ ngơi.
Giờ này gọi nữa có được không ha? Tiểu Tiểu nghiêng đầu, nhớ tới câu một vừa hai phải, lập tức vớ lấy di động gọi cho Bùi Tuyển, vừa chuyển được đã kêu: “Ba ơi ba, lần trước ba nói một vừa hai phải là ý gì vậy?”
Bùi Tuyển đang chơi đến điên đảo, hận không thể lập tức cúp máy, thuận miệng nói:
“Chính là càng nhiều càng tốt.”
“A?”
Bùi Tuyển cúi người, đem Thư Thanh Liễu ôm lấy tiếp tục kịch liệt cắm rút, quân trang của Thư Thanh Liễu chỉ cởi một nửa, quần áo hỗn độn khoác trên người anh, khiến bản thân càng có vẻ mị hoặc cấm dục, đôi mắt Bùi Tuyển trở nên nhu hòa, hôn Thư Thanh Liễu, lại cường điệu: “Đúng vậy, chính là càng nhiều càng tốt.”
Tiểu Tiểu còn muốn hỏi lại, điện thoại đã cúp, nhóc vốn nghĩ gọi lại, lại cảm thấy ba hình như đang bận, vẫn là không nên quấy rầy thì tốt hơn, dù sao ba nói rất có đạo lý là được.
Vì thế Tiểu Tiểu lấy máy tính bảng, nghỉ ngơi xong lại tiếp tục gọi, cứ như vậy vừa làm hai cái gập người, vừa gọi điện thoại, rất nhanh, những người liên lạc với Bùi Tuyển đều bị nhóc gọi tới, làm vận động mệt, Tiểu Tiểu dang rộng tứ chi, ngẩng mặt nằm trên giường lớn.
Nhiệt tình gọi điện thoại theo nghỉ ngơi dần hạ xuống, có loại dự cảm không tốt chậm rãi bao phủ, hơn nữa càng ngày càng mãnh liệt, Tiểu Tiểu chớp chớp mắt, vội vàng lấy di động gọi cho Thư Thanh Hà.
“A Phiên, anh có biết một vừa hai phải là ý gì không?”
“Chính là làm việc gì cũng phải chừa đường lui, đừng quá phận, con thỏ bị buộc nóng nảy còn cắn người nữa là.”
“A!” Đáp án này thật kinh khủng, Tiểu Tiểu hoàn toàn bị dọa, vội vàng cầu cứu: “A Phiên, em có thể tới chỗ anh tị nạn không?”
“Lại gặp rắc rối hả?”
Thư Thanh Hà cười nói:
“Cầu xin cha nuôi nhóc đi, chuyện gì cũng xong.”
“Vậy nếu một lần bức hai con thỏ nóng nảy, anh cho rằng khả năng bị cắn lớn hơn, hay là bị giết lớn hơn?”
“Nhóc bị đuổi ra khỏi nhà là khả năng lớn nhất.”
Nghe Tiểu Tiểu nói, Thư Thanh Hà cười ngặt nghẽo, nói:
“Anh lập tức tới đón nhóc, miễn cho nhóc sau này lưu lạc đầu đường.”
“Cám ơn A Phiên!”
Cúp điện thoại, Tiểu Tiểu nhẹ nhàng thở ra, vội vàng nhảy xuống giường, bằng tốc độ nhanh nhất thu thập hành trang của mình, chạy xuống dưới lầu chờ Thư Thanh Hà tới đón nhóc.
Lúc này, trong phòng cao cấp ở khách sạn năm sao, hai người đang chơi đến vui vẻ còn không biết, sắp có trận gió to quét về phía bọn họ.