Chương 3: Trưởng phòng bất hảo
Tôn Hằng Viễn kéo Diệp Lăng Phi vào văn phòng rồi ngồi xuống chiếc ghế sô pha. Lúc này Đường Hiểu Uyển cũng đã mang một tách trà ngon đến, đặt ở trên bàn trước mặt hai người. Nàng đang định rời khỏi thì nghe thấy tiếng nói của Tôn Hằng Viễn:
- Hiểu Uyển, cô đi giúp Diệp trưởng phòng làm thủ tục tiếp nhận công việc.
Lúc Đường Hiểu Uyển sắp đi ra khỏi phòng, nàng liếc nhìn Diệp Lăng Phi một cái:
- Mới thoạt nhìn thì trông anh ta có dáng vẻ của một người tốt, không có vẻ là lãnh đạo thì kiêu ngạo, nhưng rất hòa ái.
Diệp Lăng Phi bưng chén trà lên, nhấp một ngụm sau đó cười nói:
- Giám đốc Tôn, từ nay về sau ông chính là lãnh đạo của tôi, tôi còn phải nhờ ông giúp đỡ nhiều.
- Tiểu Diệp, ở đây không có người ngoài, cậu không cần phải khách khí như vậy.
Tôn Hằng Viễn năm nay bốn mươi chín tuổi, gọi Diệp Lăng Phi là “tiểu Diệp” cũng xứng.
- Ngày hôm qua Trương tổng đã đích thân hỏi chuyện của cậu. Trong tập đoàn này, được Trương tổng hỏi đến cho thấy ông ấy rất để ý đến cậu. Về phần của tôi thì không cần phải nói, tôi đối với cậu có một sự kỳ vọng rất cao. Nói gì thì nói cậu cũng là người ở nước ngoài quay về để đóng góp. Nói về bằng cấp chúng tôi không quan tâm lắm bởi vì chỉ cần có tiền thì có thể mua bằng dễ dàng, cậu nói có đúng hay không?
Nhìn là biết Tôn Hằng Viễn chính là một người xảo quyệt. Có thể ngồi ở cái chức vụ này ngoại trừ có năng lực, thì những mối quan hệ cũng không thể thiếu được. Diệp lăng Phi cũng suy nghĩ sâu xa thái độ của Tôn Hằng Viễn với mình, thầm nghĩ rất có thể tại vì nghe thấy bối cảnh không bình thường của mình mà ông ấy mới lôi kéo mình tới đây.
Nghĩ tới đây, Diệp Lăng Phi cười ha hả:
- Giám đốc Tôn, đến lúc đó tôi chỉ sợ sẽ khiến ông thất vọng. Kỳ thật mấy năm nay tôi ở nước ngoài không làm được trò gì. Thực ra tôi có thể đến được Tập đoàn tân Á là do bạn bè giúp đỡ, về phần năng lực của tôi, ha ha, nói hơi thô tục, tôi tán gái thì giỏi chứ chào mời khách hàng thì không làm được.
Tôn Hằng Viễn đầu tiên sững sờ sau đó lập tức nở ra một nụ cười:
- Tiểu Diệp, cậu lại nói đùa rồi. Chỉ là tính tình này của cậu lại khiến tôi yêu thích, từ nay có chuyện gì thì cứ đến tìm tôi.
- Cám ơn.
Diệp Lăng Phi uống trà nói chuyện nãy giờ cũng đã mười phút. Sau đó Đường Hiểu Uyển cầm một chiếc chìa khóa và một tập tài liệu đến trước mặt hắn.
- Diệp trưởng phòng, đây chính là chìa khóa tủ của anh, còn có một số tài liệu cần anh ký tên.
Đường Hiểu Uyển, đặt những vật này ở trước mặt Diệp Lăng Phi.
Tôn Hằng Viễn lúc này mới đứng lên:
- Được rồi, thủ tục của đã xong xuôi, tôi đưa anh đến phòng làm việc tham quan, thuận tiện giới thiệu cho anh với nhân viên, nhận thức cấp dưới của mình.
Diệp Lăng Phi cầm chìa khóa và tài liệu rồi đi theo sau Tôn Hằng Viễn vào đại sảnh của phòng tiêu thụ. Đường Hiểu Uyển chần chừ một lát rồi cũng đi theo hắn. Nàng sợ nhất chính là những lời đàm tiếu, phải biết rằng trưởng phòng mới trước khi đến đã được lan truyền thân phận khắp phòng tiêu thụ, rất nhiều người “không ưa” tân chủ quản không có bằng cấp này.
Phòng tiêu thụ có hai đại sảnh, vài chục công nhân viên. Bọn họ thăm dò khách hàng, lập hồ sơ, theo dõi hợp đồng đã ký kết với khách. Những chuyện này đều có chuyên gia phụ trách. Lúc Tôn Hằng Viễn và Diệp Lăng Phi đi đến đại sảnh, các nhân viên phòng tiêu thụ vẫn đang làm việc.
Tôn Hằng Viễn vỗ tay, cao giọng nói:
- Các vị, đây chính là tân trưởng phòng phòng tiêu thụ Diệp Lăng Phi, mọi người mau chào đớn.
- Bộp bộp.
Trong đại sảnh lác đác có những tiếng vỗ tay chào đón. Nghe thanh âm này thì biết những người ở đây cũng không phải chào đón nhiệt tình với Diệp Lăng Phi. Nhất là người ngồi ở gần cửa Lý Khả Hân, một chút nhúc nhích cũng không có.
Không khí có vẻ hơi khó chịu. Ngay cả Tôn Hằng Viễn cũng không ngờ đến điều này, ông hơi xấu hổ nói:
- Lý trưởng phòng, bọn họ bận quá, anh bỏ quá cho.
- Giám đốc Tôn, tôi đâu phải là người như vậy.
Diệp Lăng Phi cười cười:
- Tôi đối với những nhân viên này rất hài lòng.
- Vậy thì tốt rồi.
Tôn Hằng Viễn thấy Diệp Lăng Phi không có vẻ gì tức giận thì trong lòng cũng yên tâm. Những người này đại bộ phận là do trưởng phòng cũ cất nhắc cho nên đối với trưởng phòng mời bọn họ dĩ nhiên không phục. Hơn nữa bằng cấp và lai lịch của Diệp Lăng Phi cũng không tốt. Ông nghĩ vậy nhưng cũng không thể hiện ra bên ngoài.
- Diệp trưởng phòng, tôi dẫn anh đi xem văn phòng.
Hai người vừa đi ra ngoài địa sảnh thì Thẩm Thiên đi tới trước bàn làm việc của Hiểu Uyển, thần bí hỏi:
- Hiểu Uyển, chuyện gì xảy ra vậy?
Không phải em nói hắn chính là khách hàng sao?
Đường Hiểu Uyển vốn đang lo lắng có người hỏi mình điều này, nàng cũng không quanh co mà kể lại sự thật:
- Em cũng không biết, vừa rồi em gặp anh ấy ở cửa ra vào, tưởng là khách hàng của công ty nên dẫn lên đây, không ngờ lại là tân trưởng phòng.
- Cô nhóc này xem ra rất giảo hoạt, đã tạo được quan hệ tốt với tân lãnh đạo.
Thẩm Thiên cười không hảo ý nói:
- Anh thấy là em không nên thân cận quá với tân trưởng phòng. Anh nghe nói người này dựa vào quan hệ mới tiến vào được công ty, không chừng ngày nào đó hắn ta bị đuổi ra sẽ gây phiền phức cho em.
- Vâng.
Đường Hiểu Uyển vội vàng đáp.
Văn phòng của Diệp Lăng Phi nằm ở phía nam, sát phòng làm việc chung. Văn phòng này rất rộng, thông qua cửa sổ có thể nhìn thấy cảnh thành phố Vọng Hải. Ở bên trên giá sách bày những tư liệu hàng hóa về tập đoàn Tân Á, trên chiếc bàn gỗ đặt một cuốn sổ ghi chép.
- Tiểu Diệp, cậu đối với những sản phẩm của công ty vẫn còn chưa quen thuộc. Bây giờ cậu hãy xem những tài liệu này, nếu như có vấn đề gì thì đến tìm tôi.
Tôn Hằng Viễn ngồi ở ghế sa lông trong văn phòng, bắt chéo chân nói.
- Cám ơn.
Diệp Lăng Phi ngồi vào chiếc ghế dựa trước bàn, bàn tay sờ vào mặt bàn trơn bóng.
- Giám đốc Tôn, tôi cảm thấy hơi kỳ quái, dường như mọi người ở đây không thích tôi, có phải tôi làm ở vị trí này khiến cho bọn họ cảm thấy không thoải mái?
- Tiểu Diệp, cậu không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy. Trưởng phòng trước kia làm không được tốt, kết quả là đã từ chức. Tôi thấy gã ngoại trừ có bằng cấp chính quy thì cũng chẳng có điểm gì hơn người. Làm việc thì lúc nào cũng theo nguyên tắc cứng nhắc, quan hệ cũng không tốt với tôi. Nói về quan điểm bán hàng của tôi thì cần phải linh hoạt, không thể thiếu việc chiếm cảm tình của khách hàng. Lúc hát cần phải hát, lúc uống rượu cần phải uống rượu. Chậc, nói nhiều làm gì, hắn cũng đã đi rồi. Tiểu Diệp, tôi tin tưởng cậu không phải là người như vậy, nói thế nào thì cậu cũng là người quản lý, những việc này không cần tôi phải nói rõ ra. Tóm lại, từ nay về sau chúng ta phải hợp tác cho thật tốt, cuối năm kiếm vài chục vạn tiêu xài là sảng khoái đúng không?
Tôn Hằng Viễn tuy không nói rõ ra nhưng Diệp Lăng Phi đã sớm hiểu rõ ngụ ý ở trong đó. Hắn chỉ có thể cười cười, loại chuyện này không thể trách người ta được.
- Ừ, tiểu Diệp, tôi còn có chuyện phải đi.
Diệp
Lăng Phi nghe vậy thì cũng không có ý tiễn gã ra ngoài, chỉ đứng dậy cười nói:
- Giám đốc Tôn, tạm biệt.
Tôn Hằng Viễn vừa đi Diệp Lăng Phi đã đem những tư liệu về tập đoàn Tân Á bày ra trước bàn công tác. Tập đoàn Tân Á sản xuất mặt hàng chủ yếu là động cơ, những sản phẩm này quá quen thuộc với hắn. Tuy có rất nhiều loại nhưng vẫn có điểm chung. Diệp Lăng Phi khính là tên trùm trục lợi từ súng ống đạn dược, mua bán cả xe tải, xe thiết giáp, xe tăng cho nên đối với những thứ này hắn rất quen thuộc. Hắn nhìn những tấm hình này thì nói chung đều hiểu.