Chương 83


Ba người Trung Quốc, đưa ra hai valy xách tay đầy ắp đô la, sau khi mở ra thì đẩy qua. Người giao dịch của Anh Hoa Xã liếc mắt nhìn một chút rồi giao cho thuộc hạ. Sau đó bọn họ không chút chần chờ đem túi ma túy đưa lên du thuyền. Từ biểu hiện của bọn họ mà xem, giao dịch này tuyệt đối không chỉ là một lần.


Trong lòng Lưu Vũ Phi thầm mắng: " Đám rác rưởi này buôn lậu nhiều ma túy như thế, con mẹ nó đám hải quan bên kia lại không hay biết gì, đám tạp chủng này đáng ch.ết, mà mấy tên trùm buôn thuốc phiện lại càng đáng ch.ết." Cho đến khi bọn họ định mang đồ đi, thì Lưu Vũ Phi cùng Lưu Lôi từ trên trời hạ xuống.


Đột nhiên từ phía trên bầu trời lại rớt xuống hai người, hai bên đang giao dịch cũng toát ra một thân mồ hôi lạnh. Tay không từ trên bầu trời hạ xuống? Đây là siêu nhân? Hay là Spider Man(Người Nhện)? Có lẽ là do xem nhiều phim quá rồi, mọi người thầm nghĩ.


Lưu Vũ Phi lạnh lùng nhìn chằm chằm mấy người Trung Quốc, trong mắt không có một tia cảm tình.


" Các ngươi là người Trung Quốc, buôn lậu cái gì không buôn lại luôn buôn lậu thuốc phiện, các ngươi có biết không, một thuyền ma túy này, nếu vận chuyển đến quốc nội sẽ hại ch.ết nhiều người, người như ngươi mà không giết, ở lại trên đời chỉ càng hại ch.ết thêm nhiều người mà thôi."


Sau thoáng sợ hãi, bị Lưu Vũ Phi tức giận mắng, toàn bộ bọn họ tỉnh táo lại. Đều móc ra vũ khí tùy thân, hơn mười cây súng tự động, nòng súng nhắm ngay hai người Lưu Vũ Phi. Chỉ cần hai người có dị động gì, tin tưởng mấy cây súng này sẽ không chút do dự mà khai hỏa. Nhìn thấy hai người Lưu Vũ Phi đã bị bọn họ vây quanh rồi.


available on google playdownload on app store


Trong đó có một người Trung Quốc âm trầm nói: " Các ngươi là vật gì vậy, cũng dám giáo huấn lão tử, mẹ nó quốc nội ch.ết bao nhiêu người, liên quan gì ta, lão tử chỉ cần có tiền kiếm là được."


Người của Anh Hoa Xã tiếp lời: " Hai người các ngươi, là ai phái đến? Nếu dám gạt ta, cũng đừng trách chúng ta tàn nhẫn, hắc hắc hắc." Người của Anh Hoa Xã không thể không hỏi rõ, lần giao dịch này của bọn họ làm rất bí mật. Ngoại trừ một ít thành viên cao cấp, những người khác vốn không biết chuyện này.


Lúc này đây Lưu Vũ Phi đã bị bọn họ vây quanh, coi như hắn là siêu nhân, thì cũng nhịn không được mà dùng súng bắn hắn ngay. Lưu Vũ Phi lập ra mấy trận pháp phòng ngự, truyền vào trên thân Lưu Lôi. Còn bản thân hắn có Thất Thải Chiến Giáp hộ thể, đối phó với mấy viên đạn này thì có thừa.


Không thèm nhìn những nòng súng âm trầm, khinh thường cười: " Các ngươi đúng là heo ngu xuẩn, chỉ bằng vào mấy thứ sắt thép nát vụn này, mà cũng muốn đem chúng ta lưu lại sao!"


Người của Anh Hoa Xã, âm hiểm cười: " Ngươi đã muốn ch.ết, cũng đừng trách chúng ta." Bàn tay hắn vung lên, hơn mười cây súng tự động, đồng thời khai hỏa. Những viên đạn uốn éo như rắn từ nòng súng bay bắn ra, không có máu thịt bay tứ tung như trong suy đoán, những viên đạn chất đống rơi rớt bốn phía quanh Lưu Vũ Phi.


" Đinh đang" vài tiếng, những người có lá gan nhỏ sợ đến mức không nổi cây súng ra. Những người khác không thể tư nghị, bọn họ dụi mắt nhìn hắn, nhìn một màn phát sinh trước mắt, cũng không biết mình có hoa mắt hay không vì có người đứng bất động trước mười cây súng đang bắn xối xả mà không hề bị thương một chút nào. Tất cả điều này có vẻ quỷ dị, không thể giải đáp.


Khiếp sợ, kinh hãi, không tin, đủ loại vẻ mặt, trên mặt bọn họ không ngừng chuyển đổi: " Quỷ a!" Trong đám người không biết là ai, có tiếng thét lên. Những tiếng ồn ào, mọi người chạy tán loạn bỏ trốn, một người ngay cả súng đạn mà cũng không thể làm bị thương, ngoại trừ là quỷ, bọn họ còn nghĩ không ra là thứ gì nữa.


" Muốn chạy, không dễ dàng như vậy." Hai tay Lưu Vũ Phi vung lên, mười quang cầu từ trên tay hắn bay ra. Tại không trung quang cầu nứt ra thành vô số tiểu quang cầu, như lưu tinh truy đuổi theo những người chạy trốn. Những người bị quang cầu đuổi theo, cứ bị mỗi quang cầu đến gần liền bị nổ tung thành từng mảnh. Một trận tiếng xé gió dày đặc bạo tạc ra, hiện trường ngoại trừ tay chân bị nổ đứt, thịt nát đầy sàn thì không còn ai. Máu tươi nhiễm đỏ cả bến tàu.


Thần thức Lưu Vũ Phi bao phủ cả bến tàu, xác nhận không một người lọt lưới, hắn mới cùng Lưu Lôi phá không bay đi. Lúc này đã rạng sáng, ở trên một ngã tư đường hẻo lánh vắng vẻ không có bóng dáng của người đi đường, trên đường chỉ có những chiếc xe hơi đang đi lại, ở một góc âm u, có hai bóng người đi ra.


Bọn họ chính là Lưu Vũ Phi và Lưu Lôi, khoảng cách từ đây đến khách sạn của bọn họ chỉ có vài phút lộ trình.
" Thiếu gia, bây giờ chúng ta quay về khách sạn, hay là lại tìm người Nhật Bản nữa?"
" Thôi, hôm nay tới đây là đủ rồi, chúng ta quay về khách sạn."


Vừa chuyển khúc quanh, đó là một đường lớn phồn hoa, xe đến đi trên đường náo nhiệt phi phàm. Bọn họ đi ngang qua một câu lạc bộ, đột nhiên từ trong đó lao ra hai thân ảnh kiều nhược, mắt thấy sắp bị đụng trúng, Lưu Vũ Phi chợt lóe, nhẹ nhàng né đi. Ở phía sau hai thân ảnh có một đại hán áo đen, gương mặt như hung thần ác sát đuổi theo bọn họ.


Hai cô gái còn chưa chạy xa, đã bị mấy đại hán ném xuống mặt đất. Trong đó có một nam nhân tiến lên đánh đập, vừa đánh vừa mắng chửi. Cho đến khi hai cô gái rũ rượi, lúc này mới dừng tay. Lưu Vũ Phi nhìn thoáng qua rồi bỏ đi. Đối với cách làm của mấy nam nhân này, đã cảm thấy khó chịu.


Hắn nghĩ mấy cô gái này cũng là người Nhật Bản, nên hắn cũng không muốn xen vào chuyện của người khác.
" Thiếu gia, chúng ta đi thôi, mấy người này chỉ là chó cắn chó, không có gì đáng xem."
" Đám súc sinh các ngươi, ta có ch.ết cũng không bán thân."


Lưu Vũ Phi đi chưa được mấy bước, phía sau truyền đến tiếng khóc tiếng mắng của mấy cô gái. " Người Trung Quốc?" Vẻ mặt vốn không có phản ứng của hắn chợt bao phủ đầy sát khí. Đi nhanh đến trước mặt mấy cô gái, một trận sói tru quỷ khóc, mấy đại hán đều bị hắn đánh la liệt trên đất, ôm bụng run rẩy vài cái rồi ch.ết ngất.


Lưu Vũ Phi hỏi: " Các ngươi là người Trung Quốc?" Nghe được ngôn ngữ thân thiết, hai cô gái nhất thời khóc ồ lên: " Tiên sinh, van cầu ông cứu chúng tôi đi, chúng tôi đều là người Trung Quốc, là bị người khác lừa gạt đến nơi đây thôi."


" Thiếu gia, trước hết chúng ta hãy rời đây đã rồi hãy nói, người ở đây nhiều lắm." Lưu Lôi nhìn thấy có mấy người từ trong câu lạc bộ đi ra liền nói. Bởi vì náo loạn như vậy, trên đường có rất nhiều người đang bị hấp dẫn tụ tập tới, còn rất nhiều người dừng chân quan sát. Lưu Vũ Phi tạm thời đè xuống luồng sát khí trong lòng, mỗi người đỡ một cô gái rời khỏi hiện trường.


Bọn họ mới vừa đi không lâu, trong câu lạc bộ lại chạy ra thiệt nhiều đại hán, hướng theo phương hướng Lưu Vũ Phi biến mất mà mắng to, sau đó đem những người té xỉu trên mặt đất đi vào. Lưu Vũ Phi cùng Lưu Lôi mang theo hai cô gái, trở lại khách sạn. Người của khách sạn nhìn thấy hắn đem theo phụ nữ trở về, chẳng những không tr.a hỏi, mà còn lại lộ ra nụ cười mập mờ.


Ở trong phòng, trải qua sự trị liệu của Lưu Vũ Phi, hai gương mặt sưng húp của hai cô gái đã trở về nguyên dạng. Bây giờ bọn họ ngoại trừ tinh thần thoáng uể oải, những chuyện khác đã tốt hơn. Tiếp theo bọn họ kể lại chuyện của mình cho Lưu Vũ Phi, hai người bọn họ, một tên Lý Na, một tên là Trần Lệ Lệ. Bọn họ đều là người Phúc Kiến, vốn hôm nay vừa đến Nhật Bản. Lần này đi tới tổng cộng có mười ba cô gái, bọn họ đều là bị lừa gạt.


Vốn khi còn ở bên nhà các nàng đều có công việc không tệ, nhưng trước ít ngày có mấy người khoe khoang với bọn họ là ở Nhật Bản làm việc tiền công rất cao, một ngày có được tới mấy ngàn nguyên thu vào. Hơn nữa công việc lại rất nhẹ nhàng, dưới sự khoe khoang của mấy người môi giới này, Nhật Bản đã trở thành địa phương có vàng rải đầy đất.


Nghe được làm các nàng động tâm, liền bỏ tiền ra thanh toán, trả phí dụng nhập cư trái phép cho bọn môi giới, trong đó còn có mấy cô gái không đủ tiền trả, thậm chí còn ký giấy nợ cam đoan sau khi tới Nhật Bản tìm được việc làm thì sẽ lập tức trả lại. Đang trong lúc cõi lòng bọn họ đầy ước mơ, thì đã tới Nhật Bản. Sau khi lên bờ, thì bọn họ bị an bày trên một xe đò, tiếp theo đã bị đưa tới câu lạc bộ về đêm kia.


Lúc này bọn họ mới biết được, rốt cuộc mình đã bị lừa gạt, công tác kia chính là đi làm kỹ nữ. Sau khi biết được chân tướng, có mấy cô gái đã bị hại rồi. Bọn họ ngoại trừ chỉ biết khóc, không có biện pháp nào khác. Đối mặt với đám bảo vệ hung thần ác sát của câu lạc bộ đêm, bọn họ cảm thấy bầu trời của mình đã biến thành một mảnh đen tối. Trong đó có mấy cô gái không cam lòng khuất nhục, đã ầm ĩ đại náo vài lần.


Sau đó bọn họ bị đám bảo vệ kia dùng roi đánh tàn nhẫn, rồi lại không dám ồn ào nữa. Bởi vậy tinh thần của bọn họ không sao tốt hơn được. Đêm nay, nghe nói có thượng cấp của câu lạc bộ đến, người của câu lạc bộ sợ mấy cô gái này vừa tới không chịu thích ứng, đến lúc đó lại cùng khách nhân ồn ào sẽ ảnh hưởng đến danh dự của câu lạc bộ. Bởi vậy quyết định cho bọn họ nghỉ ngơi một đêm, chờ ngày mai bồi dưỡng lại thì mới để cho bọn họ tiếp khách.


Trần Lệ Lệ và Lý Na là hai cô gái có tính tình quật cường nhất. Lúc trước hai nàng đã bị đánh qua, mặc dù vậy cả hai vẫn ôm lòng muốn chạy trốn. Hai người lấy cớ đi vệ sinh, lợi dụng thời cơ hai bảo vệ canh giữ sơ sẩy liền trốn ra ngoài, bọn họ tin rằng chỉ cần ra được bên ngoài là sẽ có người cứu được bọn họ.


Hoàn hảo hai nàng gặp được Lưu Vũ Phi, nếu không đám người Nhật Bản này sẽ bất kể các nàng ch.ết sống. Nghe xong Lý Na nói ra, Lưu Vũ Phi ngoại trừ thở dài thì không biết nói thế nào mới tốt.






Truyện liên quan