Chương 41
Lạc Băng Hà nói: “Bói thế nào?”
Mị Âm phu nhân giãn mặt, mỉm cười nói: “Đóa hoa này có thể cho quẻ.”
Thẩm Thanh Thu lòng cũng hơi ngứa ngáy, ngồi thẳng hơn chút, không biết Mị Âm phu nhân đối với nhân duyên của Lạc Băng Hà, sẽ nói thế nào.
Mị Âm phu nhân dưới ánh nhìn chăm chú của hai người, mỉm cười nhận đóa hoa kia, tinh tế đoan trang. Sau đó, nụ cười cứng đờ.
Thẩm Thanh Thu hiếu kỳ nói: “Thế nào?”
Mị Âm phu nhân nhíu mày, lại nhìn lần nữa, biểu tình trên mặt có chút giữ không nổi, như thể cực kỳ khó xử. Ngón tay lật lại, lại biến ra một đóa hoa nữa, xấu hổ cười nói: “Học nghệ của nô gia không tinh, đóa hoa này, hình như hơi sai rồi. Làm phiền vị tiểu tiên quân này, bốc quẻ lần nữa đi.”
Lòng Thẩm Thanh Thu càng thêm tò mò, vẫn kiên nhẫn đợi Mị Âm phu nhân nhận hoa lần nữa.
Mị Âm phu nhân hít sâu một hơi, cẩn thận đoan trang mở tầng tầng cánh hoa ra xem nhụy hoa nằm giữa, xác nhận mấy lần, biểu tình trở nên lúc đỏ lúc trắng.
Ánh mắt Lạc Băng Hà bất động thanh sắc dừng trên người nàng, lặng lẽ siết chặt tay.
Mị Âm phu nhân chần chờ mở miệng: “Này… Nô gia cũng không dám nói chắc chắn.”
Thẩm Thanh Thu lòng hơi trùng xuống: “Nói thế nào?”
Mị Âm phu nhân vừa định mở miệng, Lạc Băng Hà đột nhiên cười lạnh một tiếng, xoay người mỉm cười nói với Thẩm Thanh Thu: “Sư tôn, nếu nàng ta còn không biết rõ, hà tất phải phí thời gian làm gì.”
Nói túm lấy tay Thẩm Thanh Thu, đi lên lầu.
Mị Âm phu nhân lập tức không vui, cũng chẳng buồn xưng “Nô gia” nữa: “Ta bói cho không một vạn cũng mấy ngàn người, chưa từng bói nhầm, sao ngươi biết ta bói không ra?”
Lạc Băng Hà cũng chẳng tranh cãi, chỉ cầm tay Thẩm Thanh Thu, yên lặng nhìn y: “Sư tôn, chúng ta lên lầu gọi đồ ăn đi, được không?”
Thẩm Thanh Thu bị khiêu khích lòng hiếu kỳ, quả thực muốn nghe, nhéo nhéo tay Lạc Băng Hà, bảo hắn chờ thêm một chút, lại nắm được một bàn tay ươn ướt, lòng lộp bộp.
Thẩm Thanh Thu siết chặt tay Lạc Băng Hà, ý bảo hắn bình tĩnh, quay đầu cười cười với Mị Âm phu nhân: “Xin lỗi, là đồ nhi của ta lỡ lời. Phu nhân đến tột cùng bói ra cái gì?”
Mị Âm phu nhân thả đóa hoa xuống bàn, trầm ngâm nói: “Nô gia nhìn thấy… Nhân duyên của vị tiểu tiên quân này, có hai sợi tơ hồng.”
“…”
“Một trong hai sợi đó, đứt đột ngột. Một sợi khác có thể mơ hồ thấy xu thế còn tiếp tục, lại không phải khác sợi kia lắm. Vốn là song song nhau, lại có hướng quấn lại, khó mà chia lìa.”
“… Giải thích thế nào?”
Mị Âm phu nhân chống tay, thầm thở dài, cũng không cam lòng, lại chẳng nề hà nói: “Người sống một đời, cho dù có lấy giữa trăm hoa, dùng hết ba nghìn dòng nước, tơ hồng trời sinh, cũng chỉ nên có một sợi. Cho dù là hai sợi, cũng không thể quấn lấy nhau. Vị tiểu tiên quân này có hai sợi tơ hồng, lại không trọn vẹn hoàn toàn, nô gia bói nhân duyên ngàn vạn, lại chưa từng nghe qua. Nô gia cũng không dám đoán vô căn cứ cho tiên sư, trước mắt như vậy, đúng là không biết nên giải thích thế nào.”
Trên đường tới phòng trên lầu, Thẩm Thanh Thu đi trước, vừa tiến đến hành lang không người, đã bị một bàn tay phía sau kéo người lại, ấn lên tường, ngực dán vào một thân hình ấm áp.
Đôi mắt đen nhánh của Lạc Băng Hà nhìn y trong bóng tối, giọng có chút tan vỡ, “Sư tôn, nàng ta bói vớ vẩn.”
Hắn cắn răng nói: “Hai sợi tơ hồng cái gì? Rõ ràng ta chỉ có một mình sư tôn! Nàng ta nói nhiều như thế, một câu cũng không thể tin.”
Trút giận xong, hắn vô cùng đáng thương mà nắm lấy tay Thẩm Thanh Thu: “Sư tôn, người tin ta đi.”
Thân thể Lạc Băng Hà hơi phát run, như sắp khóc tới nơi. Thẩm Thanh Thu dở khóc dở cười, xoa xoa cái đầu cao không kém mình là bao, ôn nhu nói: “Ừ, vi sư biết rồi. Vi sư tin ngươi.”
Lạc Băng Hà vùi mặt vào cổ y, Thẩm Thanh Thu nhịn không được bật cười: “Lúc nãy ngươi nghe Mị Âm phu nhân giúp ngươi bói nhân duyên, nàng hơi chần chờ, ngươi đã không muốn nghe. Đang sợ cái gì?”
Lạc Băng Hà trầm mặc, Thẩm Thanh Thu như suy tư gì nói: “Sợ cuối cùng bói ra, không phải ta ư?”
Lạc Băng Hà yên lặng không nói. Thẩm Thanh Thu nhìn vẻ ảm đạm đáng thương của hắn, như bị đả kích, nhẹ nhàng lấy chiết phiến chọc chọc lên ấn đường hắn, kiên định nói: “Sẽ không đâu.”
Thẩm Thanh Thu nhìn vào mắt hắn, gằn từng chữ một nói: “Vi sư đảm bảo với ngươi, sẽ không đâu.”
Nói xong câu đó, Thẩm Thanh Thu đã nhẹ nhàng xoay người, đi vào phòng trước.
… Không phải.
Hắn cũng không phải sợ, nhân duyên bói ra, không phải sư tôn.
Sống hai đời, hắn sẽ không phải không biết, Mị Âm thần cơ diệu toán, sẽ không sai. Hắn sợ Mị Âm phu nhân nhìn thấu thiên cơ, hai sợi tơ hồng kia, căn bản chính là bởi vì—— hắn trọng sinh một đời.
… Kỳ thật để sư tôn biết chuyện đời trước của họ, biết đời trước họ cùng chung hoạn nạn, tâm ý tương thông, cũng không có gì không tốt.
Sợ là sợ mình đời trước làm nhiều chuyện sai lầm với sư tôn, phạm phải nhiều lỗi như thế, sư tôn nếu biết, vậy hắn và sư tôn, sẽ không thể như bây giờ, không mang chút khúc mắc nào.
Lạc Băng Hà không muốn nghĩ tiếp nữa.
Như bây giờ rất tốt, Lạc Băng Hà không muốn thay đổi một phân nào.
Thẩm Thanh Thu đứng trong phòng, tay ấn lên Tu Nhã Kiếm, nhìn khắp nơi.
Y cố ý chọn phòng lần trước, gian phòng này từng xảy ra chuyện Bác Bì Khách, quỷ khí luôn dày đặc, không ai dám ở. Tú bà ngàn ân vạn tạ giao chìa khóa cho Thẩm Thanh Thu, nói nếu cần gì, thì cứ gọi người lên.
Lạc Băng Hà vô thanh vô tức xuất hiện ngay sau y, đóng cửa lại, thở dài: “Lần ở đây với sư tôn, đã là ba năm trước. Cách sắp xếp cũng không thay đổi.”
Một đám hắc khí không thể tụ thành hình dần hạ xuống, bồi hồi tới lui giữa hai người, quanh quẩn không đi.
Thẩm Thanh Thu ngoài ý muốn nói: “Ngươi nhớ rõ thế à?”
Lạc Băng Hà nhàn nhạt “Dạ” một tiếng, nói: “Khi đó sư tôn hôn mê bất tỉnh, đệ tử bị Bác Bì Khách trói lại, chỉ có thể nhìn sư tôn, chứ không làm được gì, gọi sư tôn cũng không tỉnh, lòng nóng như lửa đốt. Mấy canh giờ ấy, đệ tử sống một ngày như một năm, một nửa tâm tư dùng để lo lắng cho sư tôn, một nửa còn lại dùng quan sát có nơi nào đưa sư tôn chạy trốn được không, mỗi tấc ta đều xem xét cẩn thận, nên rất khó quên.”
Phòng mở rộng, y cũng không đứng gần Lạc Băng Hà, đám hắc khí kia không nhanh không chậm trong lúc Lạc Băng Hà kể lại, lập tức lớn ra mấy phần, tức khắc toàn bộ phòng ma khí dày đặc, oán khí tận trời.
Cách khói đen, Thẩm Thanh Thu không thấy rõ biểu tình của Lạc Băng Hà, cũng không tiện xuyên qua, đành an ủi: “Sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa đâu.”
Lạc Băng Hà đột nhiên nói tiếp không đầu không đuôi: “Sư tôn, từ lúc ấy ta đã thích người.”
Đám ma khí kia vốn không ngừng giương nanh múa vuốt, lúc này ngừng lại nửa nhịp.
Thẩm Thanh Thu tuy luôn bình tĩnh, lúc này mặt cũng hơi nóng lên ửng đỏ.
Y là người không quen bộc lộ tình cảm, Lạc Băng Hà lại trái ngược y, đời trước lì lợm theo đuổi y, lời buôn nôn nhất, cũng đơn giản là “Sư tôn hiểu tâm ý của ta chứ” “Dù sao cũng không phải lần đầu sư tôn ghét bỏ ta, phiền thì phiền thôi” thế này.
Lạc Băng Hà biểu lộ tâm ý như thế, Thẩm Thanh Thu ngược lại cảm thấy mặt già hơi nóng lên, chiết phiến mở ra lay lay cũng gấp lại, cứ khép mở trong tay.
Hắc khí vốn không lên tiếng kia, đột nhiên co lại, phát ra tiếng cười nhạo “Hô hô”. Cười chói tai, thỏa thuê đắc ý, sung sướng không thôi. Thẩm Thanh Thu có thể tưởng tượng được, đám khí đen này mà thành hình, quả thực sẽ dậm chân vỗ bàn, hô to báo ứng đầy thống khoái.
Đáng tiếc còn chưa cười được hai tiếng, Lạc Băng Hà đột nhiên giơ tay, đánh đám khí chưa tan thành mây khói.
Hắc khí trong phòng lập tức biến mất, ánh trăng trong veo chiếu vào cửa sổ, gần như sáng sủa tinh khiết. Thẩm Thanh Thu đứng bên cửa sổ, ánh trăng chiếu lên người, cười với Lạc Băng Hà, ý bảo hắn tới gần.
Lạc Băng Hà lập tức tiến lên, rất ăn ý cầm lấy tay y. Hai người đều không nói gì, sóng vai đứng bên cửa sổ, nhìn tòa nhà trắng bên nhà thủy tạ.
Đứng một hồi, Thẩm Thanh Thu thấy Lạc Băng Hà yên lặng không nói, làm như suy tư gì, cho rằng hắn còn lo lắng chuyện lúc nãy, an ủi: “Đừng lo, Mị Âm phu nhân chưa chắc bói chuẩn đâu.”
Sao lại không chuẩn!!!
Đời trước y nghe không hiểu, còn không phải cứ quanh quẩn mãi trong vòng à!
Tóm lại, Mị Âm phu nhân bốc quẻ, vẫn không cần đoán mò, còn không bằng thuận theo tự nhiên. Chuyện này, Thẩm Thanh Thu hiểu rõ.
Ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ, tiểu nhị cung cung kính kính đưa rượu tới, lại đun trà nóng, không dám nhìn đông nhìn tây vớ vẩn trong phòng nhiều, cúi đầu khom lưng vội chạy đi.
Thẩm Thanh Thu cao hứng: “Muốn uống rượu không?”
Lạc Băng Hà cười: “Tửu lượng sư tôn không tốt, thật sự muốn uống?”
Thẩm Thanh Thu tới bên bàn, cầm bầu rượu: “Sao ngươi biết? Vi sư nhớ chưa từng uống trước mặt ngươi mà.”
Tửu lượng y thật sự kém, cho dù khi là Thẩm Viên hay là Thẩm Thanh Thu. Nhưng không biết vì sao, hôm nay lại muốn uống.
Bởi vì uống rượu, thật sự có thể vứt nhiều chuyện ra sau đầu.
Lạc Băng Hà nói: “… Có lẽ đệ tử nhớ lầm. Ta uống với sư tôn.”
Nói xong quả thực nhận chén rượu Thẩm Thanh Thu đưa qua, uống một hơi cạn sạch.
Thẩm Thanh Thu cười cười, cũng không cam lòng yếu thế uống ly rượu trong tay, nhấc tay nâng chén rượu, xoay người nhảy tới cửa sổ.
Lạc Băng Hà bật thốt lên: “Sư tôn!” Thấy Thẩm Thanh Thu còn ngồi yên ổn trên bệ cửa sổ, nhẹ nhàng thở hắt ra, lại rót thêm một chén, đi tới bên Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu lại uống một hơi cạn sạch. Lạc Băng Hà có chút lo lắng nhìn y: “Sư tôn, người vẫn xuống đi, nhỡ đâu say, dễ ngã lắm.”