Chương 45
Lòng Thượng Thanh Hoa kêu khổ thấu trời.
Tiên Minh Đại Hội tới gần, danh sách chi phí các phong dày như bông tuyết, danh sách tham dự của An Định Phong chưa xong đã phải chạy đi làm hậu cần, hắn làm phong chủ còn bận tới mức chân không chạm đất, đã thế còn phải cắm đầu nhận mệnh đi xử lý cái đám tiểu thoại bản Xuân Sơn Hận trên dân gian!!
So với hắn, vị phong chủ Thanh Tĩnh Phong kia an nhàn hơn nhiều. Ngày thường uống trà dưỡng lão không màng thế sự còn chưa nói. Càng làm người ta bi phẫn chính là, lúc phong chủ An Định Phong hắn làm trâu ngựa mệt muốn ch.ết luôn, đột nhiên nghe phong chủ Thanh Tĩnh Phong bỗng không báo mà xuống núi, còn dắt theo đệ tử bảo bối kia của y đi du lịch!
Mà vận số năm nay xui xẻo, thế mà để hắn chó ngáp phải ruồi đụng phải đôi sư đồ này ở Song Hồ Thành.
Vừa nghe giọng nói kia, cả người Thượng Thanh Hoa không tự chủ được mà run lên, nơm nớp lo sợ hít một hơi, điên cuồng nhắc nhở mình bình tĩnh: Không cần sợ, Băng Ca thời kỳ này vẫn còn là một thiếu niên tốt đẹp, vẫn còn hiền lành——
Cái quỷ ấy!!!!!!
Thấy sư trưởng chưa chào hỏi còn không tính, còn dám xách cổ áo trưởng bối đi xa mấy trăm mét rồi mới tùy tay quẳng người xuống đất, thấy thế nào cũng không giống có ý lễ phép thân thiện mà!
Nên mới nói Thẩm đại đại huynh đã dạy và giáo dục tài bồi đóa hoa tổ quốc này thế nào vậy!!
Đây là thành quả giáo dục của huynh à?!
Đúng là hổ thẹn thay cho huynh luôn đấy!!!
Lạc Băng Hà thấy hắn còn nằm ngay đơ, liền vươn tay ra đỡ, như quan tâm.
Không!! Không không không hắn có thể tự mình đứng dậy Băng Ca ngài cứ nghỉ ngơi đi ngàn vạn lần đừng động thủ mà!!!
Thượng Thanh Hoa lồm cồm bò dậy, sửa ống tay áo, chỉnh cổ áo, không nhắc lại việc khi nãy, làm bộ làm tịch gật đầu nói: “Lạc… Sư điệt.”
Lạc Băng Hà cười tủm tỉm nói: “Khi nãy mạo phạm sư thúc rồi.”
Thượng Thanh Hoa: “Băng… Lạc sư điệt ngươi đừng khách khí.”
Lạc Băng Hà cười nhàn nhạt, nhặt một quyển sách dưới đất lên, như suy tư gì.
Thượng Thanh Hoa đã nịnh nọt nhiều năm, rất biết điều, nhanh chóng nói: “Băng… Lạc sư điệt, đống sách này phải tiêu hủy, nếu ngươi chịu giúp sư thúc, ngươi mang đi cũng được, đừng để người ta phát hiện là ổn, ha ha ha ha.”
Lạc Băng Hà gật đầu, nhặt một quyển lên cất vào trong ngực áo, xoay người nói: “Thượng sư thúc, ta có ít chuyện, vẫn cứ nghĩ mãi không ra, muốn hỏi riêng sư thúc một câu.”
Mặt Thượng Thanh Hoa cứng đờ, nhìn quanh theo bản năng, Lạc Băng Hà nhàn nhạt nói: “Sư thúc không cần tìm. Sư tôn ta hôm nay mệt mỏi một đêm, giờ còn đang nghỉ ngơi ở phòng trọ, cũng không tới đây.”
Thượng Thanh Hoa nuốt nước bọt, cẩn thận ngẫm lại những lời này, cẩn thận dò hỏi: “Sư điệt này, chuyện kia, sư thúc cũng muốn hỏi một câu, ngươi có phiền không. Ngươi với Thẩm sư huynh, các ngươi… À, là mấy hôm nay trong phái có tin đồn…”
Thấy Lạc Băng Hà bất động thanh sắc, khóe miệng hơi cong lên, Thượng Thanh Hoa vui mừng vạn phần trong lòng.
Không hổ là nam chính ngựa giống hắn viết ra mà!!!
Khi sư diệt tổ thật phù hợp với ước nguyện sáng tác ban đầu làm sao!!
So với Lạc Băng Hà trước kia mà Thẩm Thanh Thu miêu tả với hắn muốn mà còn chối, khổ tình theo đuổi bao năm mà không lên dây cung được, năng lực vị này, hắn là thân cha già, vẫn rất hài lòng. Nghĩ tới đây, ánh mắt nhìn Lạc Băng Hà cũng thêm vài ánh sáng từ ái.
Lạc Băng Hà nói: “Nếu lòng sư thúc đã có đáp án, vậy xin hãy trả lời nghi vấn trong lòng sư điệt đi?”
Hắn cười như thường, mắt lại sáng như đuốc—— “Ta muốn hỏi sư thúc, ngày ấy sư tôn và sư thúc tán gẫu trước sơn môn, đến cùng là đã nói những gì?”
Thượng Thanh Hoa cứng đờ hai giây, lập tức giả ngu nói: “Hôm ấy ta và Thẩm sư huynh nói không ít lời, nhớ sao được, sư điệt ngươi cũng nói, chính là tán gẫu thôi mà ha ha ha ha ha.”
Lạc Băng Hà lắc đầu nói: “Hôm ấy ta cách xa, tiếng sư tôn và sư thúc nói chuyện lại ép quá thấp, ta cũng chỉ có thể nghe thấy mơ hồ một ít, sau đó ngẫm lại, vẫn cảm thấy rất khả nghi.” Hắn dừng một chút, hòa nhã nói, “Sư điệt quá mức ngu dốt, thật sự không thể nào xâu chuỗi để hiểu được, cảm thấy ẩn ẩn có liên quan tới mình, trong lòng vẫn không thể bỏ chuyện này xuống. Hôm nay đúng lúc gặp sư thúc, mong sư thúc chữa tâm bệnh giúp ta.”
Lòng Thượng Thanh Hoa kêu khổ liên hồi, nhìn Lạc Băng Hà ngay gần mà mồ hôi lạnh tuôn như mưa: “Lạc sư điệt và Thẩm sư huynh ngày nào cũng gặp mặt, Lạc sư điệt hà tất phải tới hỏi ta ngươi nói đúng không…”
Nam chính là nhân tinh, chuyện này Đâm Máy Bay Lên Trời là cha đẻ đương nhiên không phủ nhận, lòng còn mang một tia may mắn, dựa vào chỗ hiểm chống lại.
Lạc Băng Hà nhìn hắn chằm chằm một hồi, quay đầu đi, nhìn mặt hồ ngoài đình hóng gió, nhàn nhạt nói: “Xưa nay Thương Khung Sơn Phái trên dưới một lòng, khí khái ngút trời, không ưa nhất chính là kẻ nói dối lòng, âm thầm làm phản. Nếu trong phái biết, có kẻ đứng hàng phong chủ, lại tự mình cấu kết với Ma tộc nhiều năm, có ý định phá hỏng Tiên Minh Đại Hội, không biết sẽ xử trí thế nào nhỉ?”
Thượng Thanh Hoa cứng đờ tại chỗ, như bị đục lỗ.
***
Thẩm Thanh Thu vốn cho rằng Lạc Băng Hà đi rồi về ngay, không ngờ qua bao lâu, vẫn không thấy bóng người, mở to mắt xoa xoa eo già trên giường, một hồi ngủ thiếp đi.
Mở mắt lần nữa, Lạc Băng Hà đã ngồi bên cạnh, thẳng tắp nhìn vào y.
Sắc mặt hắn tái nhợt, ánh mắt ảm đạm, Thẩm Thanh Thu nhìn mà hoảng cả lòng: “Băng Hà?”
Nghe Thẩm Thanh Thu gọi hắn, Lạc Băng Hà thu biểu tình lại trong nháy mắt, miễn cưỡng cong khóe môi: “Sư tôn tỉnh rồi. Ta thoa thuốc cho sư tôn.”
Giọng hắn khàn khàn khô khốc, sắc mặt biểu tình cũng rất khác lúc trước, Thẩm Thanh Thu ngồi dậy: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi ư?” Giọng khẩn trương lại quan tâm.
Lạc Băng Hà lắc đầu, lấy ra một lọ thuốc mỡ ấm áp cất trong lòng, đã muốn cởi quần y, Thẩm Thanh Thu nhìn nhìn hắn, thuận theo mà cởi xuống.
Trong lúc thoa thuốc, hai người không ai nói một lời. Động tác Lạc Băng Hà từ tốn, mím môi không gì, như tâm tư tựa hồ chẳng hề đặt vào cảnh tượng trước mắt.
Thoa thuốc xong, Thẩm Thanh Thu bỗng vươn tay, dò tâm mạch hắn. Lạc Băng Hà hơi cứng lại, thân thể chậm rãi thả lỏng, để Thẩm Thanh Thu truyền linh lưu đi khắp thân thể hắn.
Thẩm Thanh Thu dò xét hơn mười giây, sau đó thả tay xuống, chậm rãi siết lại.
Thẩm Thanh Thu nghe thấy giọng mình nhàn nhạt, ngữ khí không giấu được thất vọng và sầu lo: “Lạc Băng Hà, ngươi thật sự không khống chế được, hay căn bản không đặt lời vi sư nói trong lòng?”
Thẩm Thanh Thu âm thầm cắn răng, răn dạy: “Vi sư làm sao có thể yên tâm, để ngươi tham gia Tiên Minh Đại Hội đây?”
Khi nãy thăm dò linh mạch Lạc Băng Hà, phát hiện vậy mà đại loạn mới được bình ổn lại, hiển nhiên trong khoảng thời gian Lạc Băng Hà rời đi, linh lưu đã chảy ngược đảo loạn, hơn nữa còn nghiêm trọng hơn bất cứ lần nào trước đó.
Hệ thống tu luyện của Lạc Băng Hà khác người thường, linh khí và ma khí vốn là một hệ thống cân bằng, một khi bên mạnh bên yếu, sẽ phản phệ ký chủ, cần phải có vật dẫn giúp đỡ. Ví như kiếp trước vì Tâm Ma Kiếm, khiến ma khí trong cơ thể Lạc Băng Hà quá mạnh, nên Sa Hoa Linh thường xuyên bắt tu sĩ khắp nơi, làm vật chứa ma khí dư thừa cho Lạc Băng Hà.
Mà Thẩm Thanh Thu mấy nay cũng đoán được, thời gian tu luyện của Lạc Băng Hà đời này sớm hơn, cũng không bị tâm pháp vớ vẩn nào cản trở, linh lực vượt xa người thường, cũng vượt xa kiếp trước. Còn theo Mộng Ma tu luyện, hai loại khí trong thân thể quá mạnh, mỗi khi Lạc Băng Hà xúc động mạnh, sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Có thể hiểu được, Lạc Băng Hà cần nghị lực lớn tới mức nào, mới có thể điều khiển nội lực bình thường, dường như không có chuyện gì trở về gặp y.
Nghĩ tới đây, Thẩm Thanh Thu hít một hơi khí lạnh.
Lạc Băng Hà muốn ổn định, thì phải có vật chứa giúp đỡ. Nếu y làm vật chứa cho hắn…
Một khi mình ra tay, cũng hoàn toàn nói rõ cho rằng y đã sớm biết sự thật rằng Lạc Băng Hà tu ma. Nếu có thể bất tri bất giác thì tốt rồi.
Y còn đang buồn rầu, Lạc Băng Hà cúi đầu không nói, mới nhận ra ngữ khí khi nãy của mình quá mức nghiêm khắc, muốn vươn tay vuốt ve mặt Lạc Băng Hà, lại bị nghiêng đầu né tránh.
Trước đây y muốn chạm vào Lạc Băng Hà, sẽ được đáp lại cực kỳ tích cực, không ngờ lần này Lạc Băng Hà thế mà lại chủ động trốn tránh y, không khỏi sửng sốt. Thẩm Thanh Thu cho rằng hắn còn đang giận, lại yên lặng buông tay xuống.
Tính ngày đến Tiên Minh Đại Hội, y vốn định ở Song Hồ Thành thêm mấy ngày, tìm cơ hội, khích lệ Lạc Băng Hà còn chưa chuẩn bị, truyền chút linh lực vào thân thể hắn. Nào ngờ, Lạc Băng Hà lại thay đổi thái độ, cũng không có ý muốn ở lại lâu.
Hắn nói: “Ta và sư tôn sau này vẫn sẽ có thời gian thôi, hà tất cứ phải để ý chuyện này. Tiên Minh Đại Hội ở ngay trước mắt, sư tôn công việc bề bộn, đệ tử đâu thể chiếm trọn sư tôn.”
Mà trên đường về, Lạc Băng Hà cũng không nói một lời, mặt tái nhợt, không biết nghĩ gì. Lúc tới sơn môn Thanh Tĩnh Phong, Lạc Băng Hà mới chủ động mở miệng.
Hắn nói: “Mỗi lần đứng trước sơn môn, ta đều nghĩ, nếu Thanh Tĩnh Phong chỉ có ta và sư tôn, không có ai khác thì tốt rồi.”
Loại lời ích kỷ buồn cười này, Thẩm Thanh Thu đời trước nghe nhiều lắm rồi, đã sớm tập mãi thành quen, đùa hắn: “Thanh Tĩnh Phong mà ngươi nói, chắc chỉ có trong mơ của ngươi thôi.”
Lạc Băng Hà lại lắc đầu: “Giấc mơ của ta cũng chẳng đẹp tới vậy. Ta hy vọng trên Thanh Tĩnh Phong chỉ có mình sư tôn và đệ tử, nhưng mà lại thường xuyên mơ thấy, tất cả người trên Thanh Tĩnh Phong đều ở đó, sư tôn lại chỉ đuổi mỗi mình ta đi.”
Hắn nói nghiêm túc, lòng Thẩm Thanh Thu chua xót: “Sao vậy được? Chỉ cần một ngày vi sư vẫn là phong chủ Thanh Tĩnh Phong, Thanh Tĩnh Phong, sẽ vĩnh viễn có một vị trí nhỏ cho ngươi.”
Nghe vậy, Lạc Băng Hà nặn ra một nụ cười. Dừng một chút, nói: “Sư tôn, ta muốn đến Linh Tê Động, bế quan bảy ngày.”
Thẩm Thanh Thu nhíu mày: “Muốn đi bảy ngày? Tiên Minh Đại Hội tám ngày nữa bắt đầu, nếu ngươi muốn bế quan, vi sư gửi thư báo, nói với chưởng môn một tiếng.”
Lạc Băng Hà lập tức nói: “Phải đi ngay, không tiễn sư tôn vào sơn môn được. Bảy ngày nữa, gặp lại sư tôn sau.”
Thẩm Thanh Thu cũng gật đầu, lòng lại có hơi mất mát.
Quỷ mới biết bộ dạng này của hắn giống thiếu nữ lỡ chân oán trách kẻ phụ lòng vô tình tới mức nào!!
Lạc Băng Hà lại không đi ngay, lấy một túi gấm nhỏ màu xanh lá ra, ngón tay vuốt ve mặt trên, hạ một tầng phong ấn, mới đưa cho Thẩm Thanh Thu.
Biểu tình Lạc Băng Hà lúc này mới có chút ấm áp, ôn nhu nói: “Thứ này, đã muốn đưa cho sư tôn từ lâu rồi. Phong ấn trên này tới lúc sẽ tự tháo bỏ, sư tôn hãy mở ra xem.”
Cái này xem như tín vật định ước?
Thẩm Thanh Thu vừa nghĩ, vừa cất túi gấm cẩn thận, lúc Lạc Băng Hà xoay người đi chợt gọi hắn lại.
Y thu chiết phiến trong tay, nhìn bóng dáng Lạc Băng Hà, trầm giọng nói: “Băng Hà, cho dù có chuyện gì, vi sư hy vọng ngươi, có thể nói hết với ta.”
Bóng dáng Lạc Băng Hà cứng lại, lộ ra thần sắc khó nói nên lời, nhìn không ra vui hay buồn.
Triệu Chính Dương Kiếm, một mình ngự kiếm bay về phía Khung Đỉnh Phong.