Chương 2

Diệp Quảng Nho vừa đến, đã được phần lớn nữ ý tá nhảy nhót hoan nghênh
Tuổi trẻ, tuấn tú, phóng khoáng, còn có đầy đủ tư cách của bác sĩ cấp cao,  chẳng nhẽ còn không đủ để trở thành người trong mộng của nữ nhân sao? Đây chính là đốt đèn lồng cũng tìm không ra


Huống chi, hắn lại mê ngươi như thế, đối với đám ý tá toàn nói những lời đường mật, phong độ cử chỉ nhẹ nhàng để lấy lòng các nàng
“ Bác sĩ Diệp Quảng Nho thật đẹp trai. Loại con trai nhã nhặn mà không ẻo lả hiện tại cũng không còn nhiều”


“ Đương nhiên, dù sao cũng là con trai của viện trưởng, vậy mà lại không làm dáng, đối với nữ ý tá bình thường chúng ta thực sự thân thiết”
Đè thấp giọng nói, mang theo khát khao
“ Bạn gái của anh ấy nhất định hạnh phúc”


“ Phải, nhìn thế nào cũng là một nam nhân dịu dàng. Cho nên mới nói, căn cứ huyết thống mà nói, ngươi xem chủ nhiệm Giang tuy là cấp trên của bác sĩ Diệp nhưng khí chất xem ra lại không bằng”


“ Giang chủ nhiệm tuy rằng cũng dễ nhìn, nhưng lúc không cười, khuôn mặt trầm xuống đúng là dọa người mà. Nhất là khi trừng mắt….”


“ Đúng vậy đúng vậy! Ta lần trước không cẩn thận chậm trễ đổi thuốc cho bệnh nhân, ai, chính là chỉ chậm một chút thôi đã bị Giang chủ nhiệm liếc mắt trừng một cái. Thật là đáng sợ”
Diệp Quảng Nho trời sinh đã thu hút ánh nhìn của mọi người


available on google playdownload on app store


Mới có vài ngày, Diệp Quảng Nho đã nhận được nhiều phiếu bầu thiện cảm nhất của các y tá,  cũng đồng thời thu hút sự chú ý của các đồng nghiệp nam, hơn nữa còn chiếm được một phiếu bầu của người kia – cái tên bác sĩ khốn kiếp đãng lẽ phải bị đã khỏi Tế Sinh mới  đúng


Chính vì tên này, nam khoa tiết niệu  đang ngăn nắp, đã bị hắn biến thành một bãi chiến trường
“ Bác sĩ Diệp Quảng Nho đến muộn hai tiếng, những bệnh nhân hẹn trước đều ở hành lang kháng nghị”
“ Người bệnh khiếu nại sau khi uống thuốc của bác sĩ Diệp Quảng Nho liền bị thổ tả”


“ Bác sĩ Diệp đã phá hỏng máy hô hấp, ta hiện tại lại cần dùng, phải làm sao đây Giang chủ nhiệm”


“ Giang chủ nhiệm, bác sĩ Diệp khám cho bệnh nhân đại tràng,  sử dụng dụng cụ khám và chữa bệnh tuyến tiền liệt, đem thăm dò bên trong mông bênh nhân, tìm nửa ngày cũng không tìm ra vị trí tuyến tiền liệt! Hắn rốt cuộc có phải là đã tốt nghiệp trường y hay không?


“ Ta chịu không nổi! Ta đang khám bệnh cho bệnh nhân, bác sĩ Diệp tự dưng xông vào. Hắn đã không xin lỗi, lại con chê bai chỗ đó của bệnh nhân ta quá nhỏ! Hiện tại bệnh nhân ta có đánh ch.ết cũng không chịu cho ta tiếp tục khám. Chủ nhiệm Giang, mặc kệ hắn là con trai của ai! Như vậy thật quá đáng mà! Chủ nhiệm Giang,  ngươi mà không can thiệp, e rằng nam khoa sẽ bị hắn phá hỏng”


Giang Nhất Thiên không nói được điều gì
Hắn đã muốn đem toàn lực của mình để coi chừng Diệp Quảng Nho, nhưng mà hắn cũng là bác sĩ nên luôn phải xử lý công việc á, nên chỉ cần rời mắt khỏi Diệp Quảng Nho một chút là tên kia đã có thể chọc cho tổ ong vò vẽ bay ra.


Nếu không phải là hắn trông chừng thì chỉ sợ cái khóa của hắn liền giống như lão cha Giang Đại Thiên xui xẻo nói: ch.ết một đống bệnh nhân!!!


Đường đường là một chủ nhiệm khoa, nay lại bị hạ xuống làm bảo mẫu miễn phí, mỗi ngày không ngừng dọn dẹp bãi chiến trường của tên Diệp Quảng Nho đáng ch.ết, giải quyết hậu quả, bãi bỏ cơn tức giận của những bệnh nhân cùng những đồng sự nam khác, Giang Nhất Thiên dù kiên nhẫn có tốt đến đâu cũng không thể nào mà chịu được


Huống chi, nói nhỏ mà tiết lộ một câu, nếu huyết thống có thật sự giống trong lời nói, lấy  tính cách của cha hắn mà suy nghĩ thì có thể nói hắn không có bao nhiêu kiên nhẫn
Phanh!
Cửa phòng khám bệnh có lắp đặt thiết bị cách âm, bị một người dùng lực lớn đạp đổ


Giang Nhất Thiên bị ngọn lửa phẫn nộ chiễm lĩnh, một chút không gian cũng không thừa lại, ánh mắt sắc bén, trừng mắt nhìn tên ăn chơi trác táng hoàn toàn không biết hối cải.
“ Chủ nhiệm khoa Giang Nhất Thiên, ta lại làm gì chọc tới ngươi sao?”


“ Ngươi còn có gan để hỏi ta sao? Ta mới rời đi có một lúc, lúc trở về liền phát hiện bệnh nhân được ngươi chữa trị đã trở thành cái gì, Diệp Quảng Nho, đầu của người được sinh ra ở mông sao?”
Khóa trái cửa phòng, hai vị bác sĩ trẻ tuổi mặc áo blu trắng giằng co với nhau


“ Chẳng lẽ ta có lỗi sao? Bệnh nhân kia quả giống như bị bệnh viêm đại tràng, kiểm tr.a thấy có rối loạn,  nếu không thì ta cũng đã không bị nhầm lẫn.”
“ Câm miệng! Đến bây giờ ngay cả tuyến tiền liệt khám và chữa bệnh ra sao còn không biết lại còn đem trách nhiệm đổ lên trên người bệnh nhân?”


Ánh mắt trong không trung chạm nhau đến tóe lửa
Tuy rằng tâm tình cả hai đều khó chiu nhưng thân là bác sĩ chủ nhiệm khoa, hơn nữa dáng người của Giang Nhất Thiên cao lớn hơn, khí thế của hắn rõ ràng đã làm cho Diệp Quảng Nho đang đứng đối diện phải khiếp sợ


“ Chẳng lẽ bác sĩ lại không có lúc nhầm lẫn? Ta cũng đâu có phải thánh nhân.” Diệp Quang Nho căn bản vẫn còn muốn cãi lại nhưng thấy trên mặt hắn hiện lên sự nguy hiểm, kìm lòng không được Diệp Quảng Nho bắt đầu sợ hãi “ Đây là ánh mắt gì? Giang Ngất Thiên, ngươi…..ngươi muốn thế nào?”


“ Muốn như thế nào? Chuyện này đương nhiên là trách nhiệm của ta, hảo hảo giáo huấn ngươi.” Giang Nhất Thiên đột nhiên xông đến, tốc độ của sét so với hắn cõ lẽ cũng không kịp, bắt lấy người đang muốn bỏ trốn, nhăn mày, nghiến răng “ Đã sớm cảnh cáo ngươi, tháng này nếu vì ngươi mà khoa chúng ta lại bị trách cứ thì ta nhất định sẽ không tha cho ngươi! Lại đây cho ta!”


Nhìn không ra nam nhân mặc áo blu trắng lại có thể tỏa ra khí lực như vậy, nắm lây cổ tay của vị nam nhân kia, dễ dàng liền đem tay phải của đối phương vặn ra đằng sau lưng


“ A! Dừng ….dừng tay!” Diệp Quảng Nho vì đau mà kêu to, phát hiện ra chính mình đang bị đẩy lên giường chuẩn đoán phía sau, đôi mắt xinh đẹp lỗ ra tia hoảng sợ


“ Được rồi! Được rồi! Ta nhận sai mà còn không được sao? Giang Nhất Thiên, không, Giang chủ nhiệm, ngươi đại nhân đại lượng, ta là hậu bối, a a a…đau quá…”


“ Người mà cũng biết đau?” vị nam nhân chủ nhiệm khoa tỏa ra tia khinh thường, nhếch môi lên biểu lộ lên sát khí, “ Nếu nói như thế nào người cũng không nghe, như vậy chủ nhiệm khoa là ta sẽ tìm được phương pháp dạy dỗ ngươi thật tốt. Cái tên không để ý đến cảm nhận của người bệnh này, vậy cho thân  thể người thủ một chút cảm giác khổ sở khi bị người ta dùng dụng cụ kiểm tra.”


Bằng ưu thế áp đảo của mình, đem thân thể thon dài mảnh khảnh của Diệp Quảng Nho áp lên trên giường chuẩn đoán, hơn nữa ngay tại chỗ lấy tài liệu, nhân tiện lấy băng gạc gắt gao đem hai tay của hắn buộc ra sau lưng


Sắp sửa “ Giáo dục” mà đối phương đang bị trói nên không thể nào trốn thoát được, Giang Nhất Thiên đem tất cả dụng cụ khám và chữa bệnh tuyến tiền liệt đặt lên giường chuẩn đoán


Diệp Quảng Nho cố gắng ngẩng đầu giãy dụa trên giường, kinh hãi trừng mắt nhìn hắn “ Không phải làm như vậy” Ta đã làm sai, ta nhận sai mà vẫn không được sao? Giang chủ nhiệm, Giang lão đại…Ta không dám, thật sự không dám! Không bao giờ…sẽ không để bệnh nhân trách cứ nữa, xin hãy ….cho ta một cơ hội!”


“ Cơ hội, ngươi đã dùng hết rồi” Giang Nhất Thiên vẫn tiếp tục đùa nghịch với dụng cụ
Cắm điện, điều chỉnh số liệu, đem hai cấy kim thăm dò ra dùng cồn khử trùng
Động tác phi thường thuần thục, làm cho Diệp Quang Nho cảm nhận thấy tại vạ sắp đến
Tách


Căn bản chỉ là âm thanh của dụng cụ cũng đã làm hắn sợ phát run


“ Không cần!” Thấy Giang Nhất Thiên cầm hai cây kim thăm dò tới gần, Diệp Quảng Nho liều mạng kêu to “ Giang Nhất Thiên, nếu ngươi dám làm vậy với ta, ta sẽ bảo cha ta đuổi ngươi! Ta sẽ bảo cha ngày mai, không, buổi tối nay liền đem ngươi đuổi đi! Ngươi dám?”


“ Đừng có mơ.” Giang Nhất Thiên cười nhạo “ Viện trưởng đem ngươi chuyển tới phòng ta, chính là muốn ta đem ngươi dạy dỗ lại”
“ Đây mà là giáo dục? Đây là ngược đãi? Ngươi là tên cuồng ngược đãi”


Giang Nhất Thiên tấm tắc lắc đầu “ Xem ra chẳng những y thuật của ngươi cần cải tiến, đến ngay cả lễ phép cơ bản cũng phải học lại, nếu không, ngươi căn bản là không có tư cách mặc chiếc áo blu này.”
“ Phỉ! Ngươi mới là người không có tư cách, cha ta chính là người thuộc giới y ….A!”


Hắn không biết chính mình đã chọc tức Giang Nhất Thiên ở đâu
Giang Nhất Thiên giận đến tái mặt, cầm lấy vạt áo của hắn, xoạt! không một chút lưu tình liền đem chiếc áo xé rách
Tiếng vải rách hai lần vang lên
Quần áo bên trong áo blu trắng cũng cùng chung số phận, cúc áo rơi loạn trên mặt đất


đầu v* phấn hồng liền lộ ra, hung hăn bị nắm lấy như một loại trừng phạt
“ Ô ….Buông ra, đau quá!”
“ Ai không có tư cách mặc áo blu trắng này?” dùng ngữ khí trầm thấp chất vấn hắn, tay dùng lực rồi lại buồng ra


Nhũ hoa mẫn cảm bị véo làm cho sưng đỏ, Diệp Quảng Nho từ nhỏ đã được nuông chiều, do bị đau mà không ngừng vặn vẹo


Lúc này, hắn đương nhiên sẽ không lựa chọn giống như đứa ngốc thà chịu ch.ết chứ không chịu khuất phục, chạy nhanh đầu hàng ‘ Ta….Ta sai rồi….Ô….Là ta, là ta được rồi? Van cầu ngươi buông tay….Ngươi nói cái gì thì chính là cái đó, ta nghe lời ngươi còn không được sao?” giọng điệu năn nỉ.


“ Sẽ thật nghe lời?”
“….”
“ Phải không?” Nam nhân dùng hai ngón tay kẹp chặt, lại dung hăng kẹo lấy thù du ướt át
Vừa đau lại vừa tức, vừa cảm thấy khoái cảm mà dòng điện mang lại, kích đánh vào đầu dây thần kinh.


“ A a a”  Diệp Quảng Nho vặn vẹo khuôn mặt xinh đẹp, đứt quãng cầu xin tha thứ “ Giang….Ô……Ta nghe…..Ân ô! Cầu ngươi buông tay, bị ngươi niết hư mất rồi…..Ta sẽ nghe lời…”


“ Hừ, bây giờ mới chịu nghe lời, muộn rồi!” đối mặt với tên cấp dưới, người đã làm mình tức điên không biết bao nhiêu lần, Giang Nhất Thiên lửa giận điên cuồng, không thể áp chế được nó,  hắn ở trước mặt bệnh nhân và cấp dưới đã phải bảo trì đủ loại văn nhã để ngụy trang, nhưng hiện tại đã bị đốt sạch không còn một chút dư thừa


Hiện tại chỉ còn bản năng tiềm tàng trong huyết thống – thủ đoạn lấy bạo khống chế bạo của Giang gia
Khác với Diệp Quảng Nho, Giang Nhất Thiên đối với các dụng cụ khám chữa bệnh mỗi cái đều phi thường có kinh nghiệm
Nhìn điệu bộ cắm hai cây thăm dò của hắn, đã biết là không phải hù dọa người


“ Ta đã nói là ta sẽ nghe lời người rồi, ngươi con muốn thế nào nữa? Uy uy….Ngươi….Ngươi khồng được xằng bậy a! Không được đến gần đây!”


Áo blu trắng cũng sơ mi đã bị xé mở, trông như mớ lộn xộn đang bị vướng trên cánh tay, Giang Nhất Thiên vừa mới “gia tăng trừng phạt”, đóa hoa nhỏ bị nhéo đỏ bừng lên, đứng thẳng hơi hơi run rẩy, lỗ ra tia sợ hãi


Nhìn thấy Diệp Quảng Nho hết lần này đến lần khác bị mình cảnh cáo làm cho sợ hãi, bản tính tà ác của Giang Nhất Thiên đã bao trùm tất cả những lý tưởng chữa bệnh cứu người cao thượng, bỗng nhiên một tia khoái cảm bắt đầu dâng lên


Người này, nếu không hảo chỉnh sửa một chút, thì còn tưởng ta là chủ nhiệm giả
“ Ngươi học y nhiều năm như vậy chính là vì muốn được ở gần nữ nhân, đúng không?” Một khi đã quyết định, thì làm luôn, Giang Nhất Thiên trở về với vộ dạng bình tĩnh làm cho kẻ khác run lên như cầy sấy


Khuông mặt tuấn tú ngày thường luôn cẩn thận tỉ mỉ mà trừn ra, khóe miệng nhếch nhếch lên một tia tiếu ý, mang theo một tia nguy hiểm
Trong phút chốc, Diệp Quảng Nho cả người dựng tóc gáy


“ Ta….Ta…Chủ nhiệm Giang, ngươi hãy nghe ta nói, lần này ta thực sự biết mình đã sai, ta cũng không dám….ko nghe lời cảnh cáo của ngươi”


Giang Nhất Thiên đối với bộ dạng vội vội vàng vàng giải thích của người kia căn bản là không để ý, chầm chậm thở dài “ Muốn ở gần phụ nữ cũng là chuyện thương tình, bất quá, ngươi học bao nhiêu năm trong viện y như thế nào ngày cả dụng cụ khám chữa bệnh tuyến tiền liệt cũng không biết dùng vậy? Hiện tại trong viện y không cần phải thông qua thi cử mà tốt nghiệp luôn sao?”


“ Kiểm tr.a thì có thể tìm người khác thi hộ mà…..Ách ta là nói…..Ta thi chỉ cần làm bài tập quen tay là được”
“ Ừm, cũng có lý” Giang Nhất Thiên gật gật đầu tỏ vẻ tán thành
Nhìn thấy Giang Nhất Thiên thái độ trở nên dịu đi một chút, Diệp Quảng Nho liền thở phào nhẹ nhõm


“ Kỳ thật, sử dụng dụng cụ chữa bệnh, cũng cần phải làm cho quen tay” Nhưng ngay sau đó, Giang Nhất Thiên liền thay đổi, giọng điệu trở nên có chút gian tà, lộ ra mỉm cười “ Chủ nhiệm Giang ta hôm nay liền tự mình đích thân làm người mẫu cho ngươi một chút” Quơ quơ cây kim thăm dò đã được khử trùng ở trên tay


Diệp Quảng Nho ánh mắt trừng lớn đến cực điểm, một lát sau, kêu gào thảm thiết “ Giang Nhất Thiên! Ngưới tới thật? Ngươi dám? Ta muốn cha của ta….”


“ Lời vô nghĩa đó ngươi vừa rồi đã nói một lần” Giang Nhất Thiên cời nhạo “ Rảnh rỗi làm ồn, không bằng để chút tinh thần hảo hảo học bài, được đích thân ta một mình giảng bài cho a”


Đem ý định trốn khỏi giường của Diệp Quảng Nho dễ dàng đem trở về, Giang Nhất Thiên giữ hai tay bị trói chặt đang giãy giụa của hắn, lại chọn hai đoạn băng dính y tế, một lần nữa đem hai tay của hắn trói lại một bên.
So với lần đầu tiên càng chặt hơn.


Diệp Quảng Nho tựa như rất sợ đau, cổ tay bị giữ ở đằng sau, lập tức nước mắt lưng tròng, kích động mà lắc đầu, “Buông ta ra! Buông ta ra! Ta không muốn nhốt trong phòng tối! Không muốn ở trong phòng tối!”


“Ai muốn nhốt ngươi trong phòng tối?” Giang Nhất Thiên trầm thấp cười rộ lên, “Chỉ là cho ngươi đi học thôi.”


Thậm chí ngay cả quần áo, Diệp Quảng Nho cũng không tuân thủ như các bác sĩ bình thường khác, áo blu trắng tùy tiện mặc thoải mái với quần jeans. Hai chân vừa dài lại vừa thon, Giang Nhất Thiên chỉ tốn một chút sức, liền đem quần jeans cùng qυầи ɭót trên người lột xuống.


Bộ dạng đáng yêu vì sợ mà phát run không hề được che giấu mà lộ ra.
Giang Nhất Thiên có chút kinh ngạc, làm bác sĩ chủ nhiệm khoa nam tiết niệu, hắn không biết mình đã xem qua hạ thể của bao nhiêu người bệnh, nhưng bộ phận của tên Diệp Quảng Nho, tên công tử bột này lại có vẻ vô cùng sạch sẽ và non nớt.


Da thịt bao quanh nhục hành có một màu hồng tươi nhàn nhạt, giống như là hấp dẫn người ta vì tò mờ mà sờ một cái.


Giang Nhất Thiên dù sao cũng cảm thấy, những nam nhân thường cùng phụ nữ lêu lổng, màu sắc của địa phương nọ đều tương đối thâm, đen đen bẩn bẩn. Nhưng Diệp Quảng Nho, lại hoàn toàn tương phản


“Nhìn cái gì?” Phát hiện Giang Nhất Thiên nhìn chằm chằm vào hạ thể của mình để đánh giá, Diệp Quảng Nho vừa tức vừa thẹn, đem hai chân khép lại.
Động tác vô thức này, vừa làm cho Giang Nhất Thiên buồn cười, lại còn làm cho Giang Nhất Thiên sinh ra một tia khác thường.


Không biết khi cương lên, thì khuôn mặt tuấn tú tràn ngập khí chất y sư nhã nhặn gạt người này, sẽ lộ ra cái vẻ mặt dục tiên dục tử như thế nào?
Giang Nhất Thiên tim đập thình thịch


“Ngươi nói đúng, bây giờ không phải thời điểm để xem chỗ đó.” Giang Nhất Thiên cầm cây thăm dò thật dài tiến sát lại, lần này mỉm cười có pha lẫn chút mập mờ, “Chúng ta hẳn là phải nghiêm túc nghiên cứu nơi này.”


Đem Diệp Quảng Nho ném xuống, làm cho hắn nằm úp nằm sấp trên giường điều trị, Giang Nhất Thiên nhìn thấy trong cái khe giữa hai khe mông là nhan sắc tưới tắn của mật huyệt
“A!”
Thăm dò dọc theo viền kẽ mông, ngừng lại một chút, bắt đầu trong cúc động chậm rãi mà xâm nhập.


Mặc dù rất nhẹ nhàng tiến vào, nhưng cảm giác mãnh liệt khi cái mông mình bị xâm phạm làm cho Diệp Quảng Nho nghẹn ngào bật dậy, “Không được… A a… Ta …Ta thật sự sau này sẽ hảo hảo khám bệnh… Ô! Chủ nhiệm Giang…”


“Thực không nghĩ ra, bác sĩ Diệp Quảng Nho dễ khóc như vậy a.” Giang Nhất Thiên tấm tắc lắc đầu.


Công tử ưu nhã của viện trưởng được các y tá ái mộ yêu thích, bây giờ lại bị trói hai tay sau lưng, tụt quần xuống dùng cây thăm dò xâm nhập vào cấm địa, tuy rằng không có y đức, bất quá Giang Nhất Thiên không thể không thừa nhận, một màn phát sinh ngay trước mắt mình, làm cho kẻ khác huyết mạch sôi sục đến cực điểm.


Liều mạng quay đầu giãy giụa buồn khổ, nước mắt lã chã trên khuôn mặt, Diệp Quảng Nho còn nức nở cầu xin tha thứ, thậm chí còn làm cho dục vọng cháy bùng lên.


Giang Nhất Thiên biết rõ, vốn chỉ cần hung hăng thô bạo giáo huấn một trận cho hả giận, hiện tại bất tri bất giác lại đốt tới cái địa phương không nên đốt


Mặc kệ là vì ân sư, hay vì bệnh viện Tế Sinh, hoặc là vì lý tưởng chính mình không ngừng trả giá mà theo đuổi, giờ phút này làm những chuyện như vậy, đều là không nên!
Lập tức dừng lại!
Đại não lớn tiếng hét, nhưng lại không thể điều khiển được động tác của Giang Nhất Thiên.


Hai tròng mắt hắn như bị mê hoặc, nhìn chằm chằm vào mật huyệt đang kháng cự lại xâm nhập, hé ra hợp lại, giống như đang khóc lóc năn nỉ, yếu ớt đáng thương, ủy ủy khuất khuất. Rồi lại đem chính cây thăm dò chút một chút một bất đắc dĩ mà nuốt vào.


Đối mặt với lựa chọn, Giang Nhất Thiên đã lựa chọn bản năng phóng túng.
Đối phương là Diệp Quảng Nho đang cần được giáo huấn nghiêm khắc, dứt khoát phải  dạy dỗ triệt để.
“Không… Không nên tái tiến vào… Ô…”
“Trước kia chỉ làm kiểm tr.a trên giấy thôi sao?”


Bằng vào kinh nghiệm của mình, Giang Nhất Thiên cảm giác thăm dò sắp tới được đích rồi.
“Không… Không được… Ân? Cái gì?” Diệp Quảng Nho chìm đắm trong sợ hãi cực độ, nửa ngày mới có phản ứng, sinh ra một tia hi vọng hỏi, “Ta sẽ trả lời, nhưng ngươi có thể đem đồ vật kia rút ra không?”


“Cái gì mà đồ vật kia? Cái này gọi là nhiệt liệu thăm dò tuyến tiền liệt! Ngay cả tên dụng cụ cơ bản mà cũng không biết sao?”
Đỉnh là nửa vòng tròn, cảm giác cây kim loại thăm dò lạnh léo, vô cùng chuẩn xác mà đặt ở vị trí ch.ết người.


Giống như tia chớp bỗng nhiên đánh vào chỗ sâu trong cơ thể, Diệp Quảng Nho cơ hồ từ trên giường điều trị nhảy dựng lên.
“A!”


“Kêu cái gì? Đây là vì ngươi trong cơ thể người bệnh đâm đến nửa ngày cũng tìm không thấy tuyến tiền liệt.” Giang Nhất Thiên một bên dùng ngữ khí đứng đắn thuyết giáo. Một bên đàu nghịch cây kim loại thăm dò, giống như hướng dẫn, không ngừng ấn vào cái điểm nhỏ mẫn cảm nổi lên.


Niêm mạc bao trùm xung quanh hạ thể, bị đùa giỡn không thương tiếc, lập tức làm cho có phản ứng.
Diệp Quảng Nho chật vật cảm thấy chuyện càng ngày càng không ổn.
“Ô~~~a! Dừng tay! Không nên đâm nữa! Ta… Ta đã muốn … đã muốn…”
Hạ thể Diệp Quảng Nho biến hóa, Giang Nhất Thiên cũng đã thấy.


Chỉ là sử dụng thiết bị đơn giản, đã khiến cho nam nhân có huyết thống của vị  y sư nổi tiếng nghẹn ngào mà cương rồi, loại cảm giác mạnh mẽ khống chế giống như chà đạp này, làm cho hạ phúc của Giang Nhất Thiên banh ngạnh lên.


Hắn tin chắc chính mình không có cái loại khuynh hướng thích đả đả sát sát bạo lực kiêm ngốc nghếch giống lão cha, lại càng không phải thích ngược đãi điên cuồng.


Bất quá, Diệp Quảng Nho làm cho hắn đâm đầu vào rắc rối, đem khoa của hắn quấy nhiễu, có lẽ không khó để giải thích cái khoái cảm kì dị này.
“Như thế nào? Đã nhớ kĩ vị trí tuyến tiền liệt chưa?”
“Nhớ  kỹ! Nhớ kỹ! Nhanh lên… Nhanh rút ra đi!”


Đầu trụ thăm dò hình bầu dục cắm vào dũng đạo, lộ ra một phần bên ngoài cơ thể, dựng thẳng đầy ɖâʍ mỹ, hiện ra tại ngay dưới tầm mắt Giang Nhất Thiên.
Yết hầu Giang Nhất Thiên bắt đầu căng thẳng.


Diệp Quảng Nho bất đắc dĩ dựa vào giường khám bệnh, cũng không biết chính mình từ học trò biến thành con mồi của nam nhân, còn đang đứt quãng mà nhấn mạnh, “Chủ nhiệm Giang, ta nhớ kĩ, thật sự, thật sự… Không lừa ngươi, chủ nhiệm Giang.” Để nhanh lên một chút thoát khỏi sự tr.a tấn của cây thăm dò trong mông, Diệp Quảng Nho cố gắng nói vẻ đáng thương cùng tôn kính Giang nhất Thiên lên một chút.


“Nhìn không ra, ngươi thật là học trò thông minh mà.” Giang Nhất Thiên cười lạnh, “Bất quá bác sĩ huấn luyện đạt hay không đạt tiêu chuẩn, chính là dính dáng đến an toàn của người bệnh, không thể chỉ nói bằng miệng, phải kiểm tr.a mới được.”
“Kiểm… Kiểm tra?”
Không thể nào?


Năm đó ở trường y, Diệp Quảng Nho trong bài thi cơ bản là nhờ người thi hộ, còn có giáo sư là bạn học của cha “Bồi dưỡng trước khi thi”, nói trắng ra chính là tiết lộ một chút đề thi…
Diệp Quảng Nho cũng không phải là học trò nhiệt tình với thi cử!


“Đương nhiên là kiểm tra, chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta chỉ dạy ngươi như vậy, lại dễ dàng đem ngươi, cái loại không học vấn không nghề nghiệp thả ra khám cho người bệnh?”
Giang Nhất Thiên đem cổ tay bị trói của hắn cởi ra.


Này cũng không phải là định buông tha Diệp Quảng Nho, mà là vì tiết mục tiếp theo tính chất càng kích thích. Diệp Quảng Nho hai tay vùa được giải phóng, lập tức dùng cả tay chân muốn chạy trốn khỏi giường bệnh. Nhưng mũi chân còn không chưa đủ chạm tới sàn, lại bị Giang Nhất Thiên bắt lấy túm ngay về giường, nhân tiện tách hai chân hắn ra hai bên giường bệnh.


Vì trừng phạt hắn mưu toan đào tẩu, Giang Nhất Thiên nắm lấy phần thăm dò lộ ra bên ngoài, không chút thương lượng mà ấn sâu vào bên trong.
“Ô!” Diệp Quảng Nho thiếu chút nữa bị hắn lộng đến phát khóc.
“Còn trốn lần nữa, ta đem cây thăm dò toàn bộ cắm vào, toàn bộ…trăm phần trăm.”


Trước lời uy hϊế͙p͙ đáng sợ của hắn, Diệp Quảng Nho không dám lại làm bừa.


“Bây giờ bắt đầu kiểm tra,  tam tâm lưỡng ý cho ta, cái mông nhếch lên trên.” Giang Nhất Thiên lấy tay đánh ba một tiếng lên cái mông Diệp Quảng Nho, dùng ngữ khí dạy người, ra lệnh Diệp Quảng Nho ở trên giường bệnh, bày ra tư thế quỳ, “Ngươi không phải nói nhớ kĩ vị trí tuyến tiền liệt sao? Dùng thăm dò chỉ đến đó cho ta.”


“A?”
Ba! Lại một cái đánh, rơi lên cái mông trắng nõn đang cố gắng vểnh lên.
“A cái gì? Hay là vừa mới làm đã quên? Tuyến tiền liệt ở chỗ nào? Dùng cây thăm dò chỉ ra, đúng vị trí coi như ngươi đạt tiêu chuẩn.”
“Ta không…”


“Không cái gì? Lại không nhớ rõ rồi sao? Đáng giận, ngươi căn bản không có dụng tâm học, chủ nhiệm khoa là ta đang bận rất nhiều việc!” Rõ ràng là không cảm thấy tức giận, nhưng Giang Nhất Thiên lại cố ý dùng giọng bất mãn để nói chuyện.


Hắn biết như vậy sẽ làm cho Diệp Quảng Nho vừa bị giáo huấn sợ hãi.


Cái này tên học trò từ khi sinh ra đã được chiều chuộng coi trời bằng vung hiện tại cuối cùng cũng biết thế nào là tôn kính cấp trên rồi. Bất quá quan trọng nhất là, Diệp Quảng Nho hai mông trần trụi, bộ dáng bị cây thăm dò đang cắm vào một nửa thật ɖâʍ đáng, kích thích khoái cảm vô hạn của Giang Nhất Thiên.


Y kìm lòng không được, càng nghĩ càng muốn nhiều hơn.
“Được rồi, bản chủ nhiệm dạy ngươi thêm một lần.” Sau khi tùy ý đánh thêm vài cái vào cái mông trắng mềm, Giang Nhất Thiên lần nữa quyết đoán cầm lấy cây thăm dò, di chuyển, làm cho đầu kim loại hình tròn hung hăng đè vào trên một điểm.


“Ô… Không… Không nên…!”
“Chính là điểm này, hiểu chưa? Lúc đè xuống, người bệnh sẽ có cảm giác kích thích mãnh liệt, hiểu không?”
“Hiểu… A ~~ đã hiểu! Dừng lại… Xin ngươi…”


“Tốt, bây giờ đến lượt chính ngươi thao tác.” Giang Nhất Thiên buông thăm dò ra, “Nhanh lên một chút, kiểm tr.a bắt đầu, cho ngươi, ân, ta khoan dung cho ngươi một chút, thời gian làm là mười phút đi.”
Hắn lui ra phía sau từng bước, khoanh tay lại, dù bận vẫn ung dung chờ đợi.


Diệp Quảng Nho cứng nhắc quỳ gối trên giường.


Vị công tử này của viện trưởng này chưa từng bị đối xử vô tình như vậy, hơn nữa lại bị tr.a tấn một cách biến thái, cha không ở bên để bảo vệ, ác ma trước mắt, mặc dù là học trò của cha, bất quá thoạt nhìn cũng không giống những giáo sư trong quá khứ đều nể mặt cha mà buông tha cho mình.


Lần này thật sự là chọc nhầm người.


Bởi vì thật sự sợ hãi khi bị Giang Nhất Thiên đem cây thăm dò cắm toàn bộ vào mông, Diệp Quảng Nho không dám lại nhân cơ hội này để đào tẩu. Chính là phải làm trước mặt nam nhân đang nhìn chằm chằm kia, chính mình dùng thăm dò sát nhập vào mông chạm tới cái địa phương kia, thật sự là …


Giang Nhất Thiên giơ tay lên, nhìn thoáng qua đồng hồ, “ Ân, đã qua hai phút rồi. Ngươi là định nộp giấy trắng sao, bác sĩ Diệp Quảng Nho? Nếu kiểm tr.a thất bại, ta sẽ cho ngươi học bổ túc một phen.”
Lời nói mang hai tầng ý nghĩa, làm cho Diệp Quảng Nho kinh hãi.


Diệp Quảng Nho quay lại, lặng lẽ quan sát sắc mặt Giang Nhất Thiên. Cái kia lãnh đạm, thoạt nhìn rất vô tình, làm cho tâm Diệp Quảng Nho trầm xuống một bậc.
Thật sự là đáng sợ, nói không chừng tên kia thật sự là người nói được và làm được.


Đối với Diệp Quảng Nho, không nhiều người có thể uy hϊế͙p͙ được hắn nói chi là thật sự thực hiện, nhất là cha hắn, mặc kệ phạm bao nhiêu lỗi lầm, chính mình chỉ cần giở vài chiêu võ thuật đẹp mắt là có thể lừa gạt.


Hắn không biết, hiện tại Giang Nhất Thiên đang nhìn chằm chằm vào mình, chờ đợi mình “làm bài thi”và còn đang kiệt lực kiềm chế dục vọng mãnh liệt.


Diệp Quảng Nho cơ hồ xích lõa, quỳ gối trên giường, bộ dáng cái mông chật vật mang theo cây thăm dò lại dẫn dụ dục vọng của nam nhân trước mắt, khắc chế như thế nào cũng không có cách dập tắt dục vọng ấy


“Ngươi như thế này xem như bỏ thi rồi? Ân?” Thanh âm của Giang Nhất Thiên, bởi vì ȶìиɦ ɖu͙ƈ mà trở nên trầm thấp.


Diệp Quảng Nho nghe xong, lại bị lầm tưởng cho rằng người kia tức giận nghiêm trọng hơn. Phát hiện Giang Nhất Thiên đang tới gần mình, Diệp Quảng Nho mãnh liệt sợ hãi đến phát run, “Đừng! Ta ta… Ta làm…”


Những lời này làm cho Giang Nhất Thiên đáng sợ như ma quỷ kia dừng lại, nhưng Diệp Quảng Nho biết, đây chỉ là tạm thời, nếu không có điểm “ thành ý” nào, nói không chừng Giang Nhất Thiên thật sự thực hiện lời hứa “Trăm phần trăm kia.”


Vì cái tên bác sĩ ch.ết tiệt đại gian ác kia, Diệp Quảng Nho chỉ có thể đối với chính mình dặn dò một lần nữa đạo lý “kẻ thức thời mới là trang hào kiệt”, chật vật vươn tay ra sau lưng, sờ soạn tìm đến phần cây thăm dò còn đang lộ ra bên ngoài cơ thể.
“Ân…”


Miễn cưỡng cầm lấy thăm dò, động tác nhỏ như vậy, cũng làm cho hắn cảm giác khác thường.
Ánh mắt của bác sĩ chủ nhiệm đang dừng trên người Diệp Quảng Nho, giống như lửa thiêu làm mặt Diệp Quảng Nho đỏ tới mang tai.


Sau khi tùy tiện di chuyển cây thăm dò một chút, Diệp Quảng Nho dường như lập tức hoàn thành nhiêm vụ liền buông tay, “Chính là nơi này.”
“Đúng vị trí chưa?”
“Đương nhiên là đúng… đúng rồi.”
“Chạm vào rồi sao?”


Mặc kệ Giang Nhất Thiên hỏi cái gì, Diệp Quảng Nho đương nhiên đều là không ngoại lệ đưa ra đáp án tốt nhất, “Chạm, tuyệt đối chạm rồi. Ta có thể rút nó ra được chưa?” Chờ mong nhìn Giang Nhất Thiên.
“Không được. Ngươi tìm không đúng vị trí, làm lại.”


Diệp Quảng Nho vừa sợ vừa tức mà ngẩng đầu, “Rõ ràng tìm đúng!” Nếu không vì đánh không lại Giang nhất Thiên, thì Diệp Quảng Nho đã sớm dùng vũ lực rồi.
Hiện tại chỉ có thể để trần cái mông mà cùng tên chủ nhiệm điên này nói những loại đạo lý chó má!


Giang Nhất Thiên hung hổ tự đắc nói, “Nếu như tìm đúng rồi, tuyến tiền liệt đã bị kích thích, nam nhân sẽ cương lên.”
“Ta đã có… có…” Diệp Quảng Nho khó có thể nói ra khỏi miệng.


“Có cái gì? Đã cương rồi sao? Chỉ có thể tính một nửa thôi, nói không chừng chỉ là kết quả của việc bộ phận của ngươi cọ xát vào giường bệnh, cũng không thể nói rõ là ngươi tìm được tuyến tiền liệt rồi.”


Diệp Quảng Nho quả thực tức đến ngất xỉu đi, “Cái gì cọ xát vào giường? Rõ ràng là vì tuyến tiền liệt bị kích thích!” Lớn tiếng giải thích, Diệp Quảng Nho chịu không được mà trên giường bệnh bật thẳng dậy.


“Nằm sấp xuống!” Giang Nhất Thiên cất cao âm điệu, uy hϊế͙p͙ quát khẽ, “Nếu không nghe lời, ngươi liền ngay cả cơ hội thi lại cùng đừng hy vọng có!”
Cảm giác áp bách nặng nề, làm cho Diệp Quảng Nho không thể không phục tùng ý tứ của tên chủ nhiệm ác ma kia


“Y học là một môn khoa học, phải có bằng có cứ, muốn cho ta tin ngươi tìm đúng tuyến tiền liệt, đem chứng cớ tuyến tiền liệt bị kích thích cho ta xem.”
Diệp Quảng Nho lộ ra vẻ mặt không ổn, “Cái gì chứng cớ?”
“Cương, tuyến tiền liệt khi bị kích thích đặc biệt thì sẽ chảy ra dịch, còn có, bắn tinh.”


“Ngươi… Ngươi biến thái!” Diệp Quảng Nho hồng từ trán đến cổ, lại từ cổ hồng đến khắp ngực, một lúc lâu sau, chợt gào lên một tiếng, nhảy xuống khỏi giường bệnh, một bên chạy trốn, một bên đem cây thăm dò trong mông cắn răng một hơi rút ra rồi vứt trên mặt đất.


Giang Nhất Thiên cứ chậm rãi chờ, đến khi hắn chạy đến trước cửa phòng, mới một lần nữa bắt hắn lại.


“Bác sĩ Diệp Quảng Nho, thành tích kiểm tr.a của ngươi vừa rồi vốn là số không.” Giang Nhất Thiên đem băng dính y tế xé ra giễu cợt lắc lắc, “Trong khoa cư nhiên có một bác sĩ thành tích không ra gì như vậy, quả thực là sỉ nhục khoa nam tiết niệu. Bác sĩ chủ nhiệm ta đây phải dùng loại phương pháp gì, mới có thể làm cho ngươi lạc lối biết quay đầu đây?”


Thời gian nói chuyện ngắn ngủi, đồng thời nhanh chóng dùng băng dính y tế đem hai tay Diệp Quảng Nho đang nằm ngửa tách ra, buộc chặt tai hai bên của giường bệnh.


Băng dính y tế và giường bệnh của bệnh viện Tế Sinh đều là đồ dùng đắt tiền, vô cùng chắc chắn, Diệp Quảng Nho căn bản không có trông chờ vào việc chạy thoát.


Bởi vì bị đổi tư thế sang nằm ngửa, Giang nhất Thiên liền tách hai chân thon dài của Diệp Quảng Nho ra, đồng thời giơ lên cao, đè tới trước ngực.


Diệp Quảng Nho bị ép trở thành giống như con ếch đang ngửa mặt lên trời, lọt vào tư thế dễ bị xâm phạm nhất. Khí quan cùng tiểu huyệt ngượng ngùng phía sau, cùng vì tư thế ɖâʍ tà như vậy mà trần trụi trước mắt Giang Nhất Thiên.
“Ngươi… Ngươi muốn làm cái gì?” Diệp Quảng Nho sắc mặt tái nhợt.


Hắn dùng đồng tử đen nhánh đã bị sợ hãi mà nhìn lên Giang nhất Thiên, nguyên bản tính kiêu ngạo kia đã sớm bị biến mất không còn một chút dư thừa, khuôn mặt kinh hoàng thất thố lộ ra tia đáng thương.
Giang Nhất Thiên đột nhiên phát hiện chính mình có chút mềm lòng.


Người này không đáng để mềm lòng.


Giang Nhất Thiên biết rõ tên kia có bao nhiêu ngu đần, mặc kệ khuyên bảo cảnh cáo như thế nào, Diệp Quảng Nho căn bản không có sự tự giác của một bác sĩ, không để sinh  mạng bệnh nhân  vào trong mắt, cả ngày chỉ biết cùng các y tá liếc mắt đưa tình, vào trường y thì dựa vào quan hệ để qua kiểm tra, khám cho bệnh nhân thì không biết lại giả bộ mình biết, còn giễu cợt hạ thân của bệnh nhân quá nhỏ!


Nhưng hiện tại, biết rõ tên kia là kẻ đáng giận, nhưng lại thấy khuôn mặt xinh đẹp mang theo cầu khẩn, liền không nhịn được nghĩ muốn… an ủi hắn.
“Ngươi không biết ta định làm gì sao?” Giang Nhất Thiên nhếch môi.


Diệp Quảng Nho cũng không phải kẻ ngốc, hắn dùng đầu gối cũng có thể đoán được, “Ta… Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Ngữ khí nơm nớp lo sợ, giống như con thỏ con bị con sói lớn uy hϊế͙p͙.
Ginag Nhất Thiên bật cười.


“Ngu ngốc, vào thời điểm này, những lời uy hϊế͙p͙ đều vô dụng nó chỉ có thể dẫn dụ ham muốn của nam nhân thôi.” Giang Nhất Thiên nhịn không được liền cúi đầu, yêu thương mà hôn nhẹ lên gương mặt đang tức giận mang theo những giọt nước mắt chảy dài xuống hai bên má


Cảm nhận được da dẻ Diệp Quảng Nho rất tốt, hôn lên lành lạnh, vừa mềm lại vừa trơn, Giang Nhất Thiên nguyên chỉ định hôn một chút lên khuôn mặt kia, nhưng sau lại chuyển mục tiêu lên đôi môi.
Đôi môi như cánh hoa đang sợ run, cư nhiên so với phụ nữ lại có hương vị ngọt ngào và mềm mại hơn


Giang Nhất Thiên tinh tế nhấm nháp, phát hiện Diệp Quảng Nho tựa hồ nghĩ muốn tách ra, liền lấy tay nhẽ nhàng xoay cằm hắn. Lực cũng không lớn, mục đích chính chỉ là để không cho hắn né ra, cũng không muốn làm đau hắn.


Giang Nhất Thiên không ngừng dùng môi cùng đầu lưỡi khiêu khích đối phương, nụ hôn như đang kích thích các giác quan. Cũng giống như con ong quấn quýt lấy nụ hoa, bám riết không tha ʍút̼ vào từng chút từng chút một phần cánh hoa, bắt bọn nó theo tự nhiên vì bị hôn mà trở nên xinh đẹp ướt át.


“Ân…” Diệp Quảng Nho chậm rãi thở dốc.
Hắn lúc đầu là muốn trốn, nhưng khi môi chạm môi, cảm nhận được cảm giác mình không ngừng được truyền nhiệt lượng thật sự tuyệt vời, hắn cảm giác mình bị hôn rất kỹ, từng chút từng chút bị xâm nhập.
Thì ra hôn môi cũng là một loại hưởng thụ.


“Ngoan, hé miệng ra.” Tiếng nói tràn đầy sự hấp dẫn từ từ được truyền vào tai.
Diệp Quảng Nho đã bắt đầu mê man chậm rãi mở hai mắt ra, nam nhân ở trên, vẻ mặt thực sự dịu dàng.


Bên ngoài lí trí cật lực kêu gọi, cũng chỉ như làn khói nhẹ nhàng, hắn mờ mịt trong chốc lắt, liền nghe theo nhu cầu của thân thể, ngoan ngoãn đem khớp hàm mở ra.
Ngửa đầu lên, giống như con cừu nhỏ được đưa đến cửa.


Giang Nhất Thiên liền vui mừng, hắn không nghĩ tới phương diện này Diệp Quảng Nho cư nhiên ngây ngô như thế.
Quả thực chính là không hề kinh nghiệm, kinh nghiệm hôn môi dây dưa như vừa nãy cũng chưa từng có.


Diệp Quảng Nho luôn muốn đi vào khoa nữ tiết niệu, cả ngày đem thời gian cùng tinh lực đi lừa nữ nhân, nhưng kinh nghiệm lại không có? Thật sự rất kỳ quái rồi!
Chẳng lẽ hắn là giả vờ?
Mở khai khớp hàm, dò xét tìm kiếm, dường như đã bắt được đầu lưỡi mềm mại.


“Ân…. ô…” Diệp Quảng Nho phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ.
Bên trong khoang miệng được âu yếm hết sức dịu dàng, từng đợt sóng vui sướng trong cơ thể dường như nổi lên.
“Hưởng thụ như vậy a.” Giang Nhất Thiên mỉm cười nói nhỏ.


Bàn tay lần xuống phía dưới, cầm lấy ngọc hành xinh đẹp đã đứng thẳng hơn nửa. Làn da Diệp Quảng Nho thật sự rất thích, cho dù là ở chỗ này, cảm giác nắm vào cũng không giống người thường.


Giang Nhất Thiên dùng lòng bàn tay bao bọc nó, trên dưới xoa nắn, làm cho chỗ đó đang nằm trong lòng bàn tay tăng thêm một vòng, trở nên to lên.
Đỉnh bắt đầu chảy ra dịch thể trong suốt.


“Ô… Ân ân” Bị hôn môi, đồng thời cảm giác hạ thể bị trêu đùa làm chấn động, hốc mắt Diệp Quảng Nho liền ướt át.
“Xem, dịch chảy ra rồi.” Giang Nhất Thiên dùng ngón tay cái đè lên linh khẩu nho nhỏ, chậm rãi bịt lại.


Khí quan bị nam nhân đùa bỡn, vừa nhục nhã, nhưng Diệp Quảng Nho Nho lại cảm thấy một loại kích thích trước nay chưa từng có.
Tại sao lại như vậy?


Bị ép tiếp nhận vuốt ve cùng hôn hôn, cái loại cảm thụ vừa nghi hoặc lại vừa mê hoặc này, dần dần chìm đắm trong đó, quả thực thoải mái không thể tự kiềm chế rồi.
Bị Giang Nhất Thiên kiên nhẫn vuốt ve, Diệp Quảng Nho phát ra tiếng rên rỉ vui vẻ không hề che dấu.


Không  ngừng chảy ra chất lỏng trong suốt, làm ẩm ướt đầu ngón tay Giang Nhất Thiên.
Ngón tay từng bước mang đến cảm giác kích thích, làm cho Diệp Quảng Nho mãnh liệt vặn vẹo ngồi dậy. Hắn di chuyển hai cổ tay, cố gắng tự mình giải quyết loại nóng bỏng này, nhưng bị băng dính y tế dính chặt không cách nào giãy ra.


Giang Nhất Thiên nhếch môi dương dương tự đắc
Diệp Quảng Nho phản ứng vừa thẳng thắn lại vừa non nớt, làm tâm tình của Giang Nhất Thiên vô cùng tốt.


Không ngừng vặn vẹo, lồng ngực trắng nõn hơi hướng lên trên lôi kéo sự chú ý, Giang Nhất Thiên cúi đầu, ngậm lấy một đóa hoa nhỏ đỏ tươi, nhẹ nhàng kéo ra ngoài.
Trên đỉnh đầu, đột nhiên truyền đến tiếng hít vào của Diệp Quảng Nho.
“Không… Không nên…


“Không nên? Đây chính là lời của những nữ nhân khẩu thị tâm phi hay dùng nhất.” Giang Nhất Thiên chế nhạo.
Răng nanh nhả ra, lộ ra đầu lưỡi, cường ngạnh mà lặp đi lặp lại ɭϊếʍƈ ʍút̼ nhũ hoa vừa mới bị cắn đau.
Diệp Quảng Nho như bị roi quất đánh sợ run đứng lên.


Đỉnh hoa hành cũng bị kích thích, nhanh chóng tiết ra dịch thể trong suốt, giống như nước mắt, trong suốt long lanh đọng lại.
“Hiện tại dạy ngươi càng ngày càng thú vị.”
Đầu ngón tay dính đầy dịch thể trong suốt, xuyên qua khe hở giữa hai chân, hướng chỗ cấm tìm kiếm.
“A! Không… Ngươi dừng tay cho ta!”


“Đừng ngạc nhiên, cái đó với kiểm tr.a đều là bình thường giống nhau.”
Nhận thấy sự xâm lấn của dị vật, cơ vòng kinh hãi mà thắt chặt lại.


Để giảm bớt phản kháng, Giang Nhất Thiên dùng tay kia gia tăng vuốt ve hạ thể Diệp Quảng Nho. dương v*t đứng thẳng lên không hề che chắn, chỉ có thể tùy ý bị Giang Nhất Thiên dùng năm ngón tay chọc ghẹo như điều chỉnh dụng cụ vuốt ve đè ép.
“A a…. ô… Chậm một chút… Ân! … Ô!”


Lòng bàn tay bao bọc đồng thời thực hiện những động tác lấy lòng, làm cho Diệp Quảng Nho bị khoái cảm đánh sau vào.
Gương mặt đầy nước mắt, che phủ một tầng lông mị lộng lẫy.


“A, nhìn hình dáng ngươi đang hưởng thụ thật là ɖâʍ đãng.” Đã nhét vào nửa ngón tay, bất động một chút rồi xuyên thẳng vào phía trong.
“Ân?” Diệp Quảng Nho mở hai mắt ra, nước mắt lưng tròng.
Đầu ngón tay đã chạm vào chỗ sâu nhất, lại còn hung hăng ấn về phía tuyến tiền liệt.


Cảm giác rung động kích thích như tia chớp đánh vào hạ thể.
“A!” Diệp Quảng Nho cả người cong lên, ngọc hành thẳng đứng hướng giữa không trung, ngạnh tới cực điểm rồi
“Thích quá rồi ư?” Giang Nhất Thiên một chút lại một chút ấn vào điểm nhỏ nhô ra kia.


Đầu ngón tay bác sĩ ổn định mà tràn ngập độ mạnh yếu, mỗi nhấn xuống đều khiến cho dòng điện bên trong cơ thể Diệp Quảng Nho được mở chốt, làm cho thân thể từng đợt co rút.
“Không… Không nên… Ô~~~!”
“Đừng nhiều lời, lúc này phía sau mà dừng lại ngươi mới muốn khóc đấy.”


Phía trước đứng thẳng, cùng tuyến tiền liệt trong cơ thể, đều được chiếu cố toàn bộ
Giang Nhất Thiên không chút lưu tình mà liên tục duy trì động tác, cho đến khi Diệp Quảng Nho kêu khóc, vì kích động mà bắn trong lòng bàn tay hắn.






Truyện liên quan