Chương 7: Tiêu hương ngọc vẫn
Liên Thất đang trang điểm thì thị nữ báo tướng quân Lý Tĩnh tới chơi. Nàng nhíu mày, sai thị nữ mời ông vào. Một buổi sáng tinh mơ, không biết Lý tướng quân vì chuyện thân phận con tin của Vu Điền, hay vì hôn sự của nàng và Uất Trì Ất Tăng?
Có điều, mặc kệ thế nào Uất Trì Ất Tăng đều không đồng ý với yêu cầu của nàng. Nàng hiểu – khi cự tuyệt nàng, trên mặt chàng toát ra sự dứt khoát đến tuyệt tình, nhưng chính trị vẫn là chính trị, nó có thể thay đổi tính cách vốn có của người, cùng quyết định của họ.
“Khí sắc Liên Thất công chúa quả không tệ.”
Khi tướng quân Lý Tĩnh đi vào, khẽ mỉm cười, nhìn qua tràn đầy sinh lực, mặt toả sáng.
“Làm phiền tướng quân. Tướng quân sáng sớm đến tìm ta, xem ra có chuyện muốn nói?” Liên Thất khẽ giương môi, gật đầu chào.
“Tin tốt.” Lý Tĩnh hớn hở, “Công chúa không mời ta ngồi sao?”
“Thất lễ.” Nàng nở nụ cười áy náy, ra hiệu cho tì nữ bưng nước trà, nhường ghế trên cho ông ta. “Mời tướng quân ngồi. Tướng quân có tin tốt gì muốn nói cùng ta?”
“Đương nhiên là hôn sự của công chúa.”
“Hôn sự?” Vẻ mặt Liên Thất tỏ vẻ khó hiểu.
“Có lẽ công chúa không biết, Uất Trì túc vệ đã đáp ứng hôn sự này. Hắn dặn lão phu làm càng nhanh càng ổn thỏa càng tốt, thứ nhất muốn vì Uất Trì quận công xung hỉ, thứ hai vì chúng ta đi lại mệt mỏi, lúc này không tiện trì hoãn quá nhiều chuyện.”
“Chàng đã đồng ý rồi?” Liên Thất hơi kinh ngạc.
“Hắn đương nhiên phải đồng ý! Đây là chuyện tốt trăm năm mới gặp, Uất Trì Ất Tăng hắn há có thể bỏ lỡ?”
“Vậy...” Nàng trầm ngâm một chút, vẫn chần chờ sau một lúc lâu.
“Vậy công chúa hãy chờ làm nương tử đi. Những chuyện khác lão phu sẽ một tay xử lí.” Lý Tĩnh uống một ngụm trà, đứng dậy cáo từ.
Liên Thất mờ mịt, ngơ ngác đứng lặng. “Công chúa, công chúa...”
Thị nữ nhẹ giọng gọi một câu, nàng mới tỉnh lai, hỏi: “Chuyện gì?”
“Sứ giả Quy Tư quốc dâng lễ vật, đây là danh mục quà tặng.”
Nàng nhận lấy, thản nhiên nói: “Ta đã biết, ngươi lui xuống đi.”
Những món quà tặng lập tức được đưa đến trước mặt nàng, châu ngọc trân bảo ngựa tốt Ðại Uyên[47], nàng không chú ý lắm liền thong thả bước qua. Giữa một chiếc khay có một luồng sáng loang loáng thu hút tầm mắt, nàng cầm con dao nhỏ tinh xảo được mài sắc, lưỡi dao chiếu ra bóng dáng xinh đẹp của nàng, môi hơi cười mỉm.
[47] Đại Uyên: tên một nước nhỏ ở Tây Vực đời nhà Hán.
Uất Trì Ất Tăng sáng sớm đã vào lều “phụ thân” thỉnh an. Sức khoẻ Uất Trì Bạt Chất phục hồi rất nhanh, nhưng vẫn cần một thời gian tĩnh dưỡng.
Thánh Thiên thái tử đang bưng chén thuốc, tự đút cho Uất Trì Bạt Chất.
“Uất Trì đại thúc, ta đang có chuyện muốn cùng hai người thương lượng.” Chàng đưa mắt cho người hầu, đứng một bên, cung kính nói.
“Sáng sớm sứ giả Quy Tư quốc đã đưa tới danh mục quà tặng, nói vậy thái tử đã đáp ứng hôn sự này?” Uất Trì Bạt Chất vẻ mặt không vui, uống xong thuốc thì nằm lại giường, lạnh nhạt nói.
“Uất Trì đại thúc chớ giận vội, xin nghe ta nói hết.” Chàng mỉm cười nhìn về phía Thánh Thiên giả, cảm thấy đã an bài xong mọi chuyện.
“Cùng thông gia với công chúa Thiện Thiện quốc, thứ nhất có thể tăng mối giao hảo với Thiện Thiện quốc, tăng cường sức mạnh của Vu Điền quốc, thứ hai cũng có thể lấp miệng Lý tướng quân, khiến ông ta vô pháp bày trò với thân phận của Ất Tăng. Ta đã nói rõ thân phận của ta với Lý tướng quân, có điều việc hôn nhân này thật ra là chuẩn bị cho Ất Tăng huynh, ta chỉ giả vờ như thế, còn khi thành hôn, sẽ là huynh bái đường thành thân. Lý tướng quân đã đồng ý với ta, chờ huynh thành thân xong có thể quay về Vu Điền kế thừa ngôi vị, còn ta và Uất Trì đại thúc sẽ đến Đại Đường làm con tin.”
“Chuyện này... Ất Tăng sao có thể đảm đương trọng trách này?” Thánh Thiên biến sắc, do dự nói.
“Đại thúc, người thấy sao?” Uất Trì Ất Tăng, cũng chính là thái tử chân chính mỉm cười nhìn về người nửa nằm trên giường, Uất Trì Bạt Chất. “Ta sớm tâm giao Phật môn, không muốn dính dáng gì đến công danh nữa. Ất Tăng bất luận là tài trí hay đảm lược đều hơn ta một bậc, ta sẽ viết thư riêng cho phụ vương, giải thích mọi chuyện.”
“Phụ thân...” Thánh Thiên nhìn về phía Uất Trì Bạt Chất.
“Có lẽ trước mắt đây là biện pháp tốt nhất.” Uất Trì Bạt Chất gật đầu, “Ất Tăng, con chuẩn bị cưới công chúa Thiện Thiện đi.”
“Đối xử tốt với nàng.” Uất Trì Ất Tăng vỗ vai y, “Dù sao cũng đã khiếm người ta một phần tình.” Tình cảm kiếp trước, đành phải bồi thường như vậy.
Trong đầu Thánh Thiên hiện ra gương mặt xinh đẹp, dung nhan tuyệt thế luôn luôn mang theo một chút tang thương, nhất là đôi mắt sáng, chứa đựng nỗi bi ai khó nói thành lời, làm cho người ta tâm động không thôi.
Y thật sự có thể lấy được nữ tử xinh đẹp này sao?
Y cúi đầu, hơi u buồn, nói nhỏ: “Ừ.”
Hỉ phục đỏ thắm từ đỉnh đầu tràn tới mắt cá chân, như máu tươi nồng liệt cắn nuốt toàn bộ linh hồn.
Móng tay dài, nhưng dài chỉ vì tịch mịch.
Tóc búi gọn, lại búi không thành nỗi tương tư.
Nàng búi một đầu tóc đen thật dài, đó là tương tư từ tiền kiếp đeo tới kiếp này, tầng tầng lo lắng.
Liên Thất ngồi yên, nhìn nữ tử dung nhan tuyệt mĩ mà thoát tục trong gương, không biết vì sao đột nhiên có cảm giác bất an. Nàng giả vờ như không, nhẹ nhàng từ tay áo lấy ra con dao nhỏ, lưỡi dao in rõ gương mặt nàng, trong sáng.
Như mộng như ảo.
“Công chúa hôm nay thật đẹp.” Thị nữ giúp nàng chải đầu mỉm cười, nhìn thấy con dao nhỏ trong tay nàng, kinh ngạc kêu một tiếng: “Công chúa, hôm nay là ngày đại hỉ, ngàn vạn lần đừng võ đao làm kiếm nha!”
Nàng nở nụ cười, ra lệnh: “Ngươi đi nhìn xem đội đón dâu đến chưa? Ta mốn ngồi một mình một lúc.”
“Dạ.” Thị nữ yên lặng lui đi ra ngoài.
Liên Thất ngồi trước gương đồng, trong lòng có một linh cảm khó hiểu. Trên tay, chiếc vòng gắn bảy bông sen vẫn trắng sáng như tuyết, như kiếp trước.
Chàng chắp tay cúi đầu, nhìn nàng nói: “Nữ thí chủ, ta dùng năm trăm lượng mua năm cành hoa sen, không biết ý thí chủ thế nào?”
Liên Thất lắc đầu, nước mắt theo hai gò má chảy xuôi xuống dưới, nàng không nên đồng ý... Nếu không có một lời hỏi này, không có một câu nhận lời của chàng, nàng sẽ không vì một lời hứa xa vời mà theo chàng ngàn năm.
Vì bảy đoá hoa sen cho Phật Nhiên Đăng, nàng mất ngàn năm tìm chàng – vị sư trẻ kiếp trước, Thiện Tuệ.
Không sai, chàng là Thiện Tuệ, vị cao tăng anh tuấn khôi ngô, nhờ bảy cành hoa sen núi tuyết mà đắc đạo.
Nàng mặc cho nước mắt tuôn tràn như suối, rơi, rơi… Từng giọt thấm vào giá y[48] đỏ thắm, như những cánh hoa đào.
[48] Giá y: áo cưới.
Tuy thành thân là ngày vui, nhưng nàng vẫn không kìm nổi mà rơi lệ. Tuy là quần áo mũ phượng khăn quàng vai, nhưng thể xác và tinh thần chỉ thấy mệt mỏi, không có mảy may vui sướng.
Cuối cùng, cái gì khiến nàng lo lắng và khổ sở đến vậy?
Đúng lúc này, thị nữ vội vàng chạy vào, lo lắng hét lên: “Công chúa, không may rồi, Uất Trì túc vệ khi đang tế ưng[49] thì bị kinh hách, đang đi với đội ngũ đón dâu thì ngã, thương thế rất nghiêm trọng.”
[49] Tế ưng: cúng chim ưng – đã giải thích ở đoạn đầu.
“Cái gì?” Liên Thất đứng lên, nước mắt vẫn chưa kịp khô. “Chàng cố ý, nhất định là cố ý! Ta chỉ biết, chàng sẽ không bao giờ tình nguyện đồng ý hôn sự này một cách dễ dàng!”
“Túc vệ nói đây là thiên ý, còn để Thánh Thiên thái tử mặc trang phục tân lang, thay thế người cùng công chúa bái đường.” Thị nữ nói xong, nơm nớp lo sợ, lui về phía sau từng bước, gục đầu xuống.
“Thay thế! Chuyện cưới gả mà có thể thay thế!” Cơn giận đâm vào tim, từ miệng nàng phun ra một ngụm máu tươi. “Ngươi đi nói cho nam nhân phụ tình kia, cả đời này ngoài hắn ta không lấy ai nữa, nếu hắn không đồng ý cưới ta, ta sẽ tự kết thúc!”
Liên Thất rút dao, nói quyết liệt.
Thị nữ bị nàng doạ, chao đảo chạy ra ngoài. Nước mắt Liên Thất lại một lần nữa rơi xuống, dường như cả hỉ phòng tràn ngập sắc hồng đã trở thành một màn châm chọc khéo léo.
Uất Trì Ất Tăng híp mắt, nhìn chằm chằm con chim ưng trong tay chàng.
Đây là phong tục địa phương ở Thành Nhiên Đăng, tân lang khi cưới thê tử phải phóng sinh một con chim ưng, tượng trưng cho “bay xa vạn dặm”. Chàng giơ cánh tay, để con chim vút lên không trung, khóe miệng hé ra một nụ cười khó phát hiện. Sau đó, ngã nhào từ trên lưng ngựa.
“Túc vệ! Người không sao chứ?” Lập tức, những tôi tớ phía sau ào lên hỏi.
Uất Trì Ất Tăng bóp vào túi máu chang đã chuẩn bị, máu đỏ tươi từ khắp người chàng chảy ra, rất thật, đến mức chàng cảm thấy bản thân thật sự đã bị thương.
“Mau mau mời đại phu đến, chỉ sợ túc vệ bị thương không nhẹ.” Lý Tĩnh tướng quân vội cưỡi ngựa đến, khó xử nói, “Uất Trì túc vệ, thôi rồi, hôm nay là ngày đại hỉ của người, thế này… Bảo lão phu làm sao bây giờ?”.
“Vậy đành lùi hôn lễ lại một thời gian.” Có người nói.
“Hôm nay là ngàn chọn vạn tuyển mới ra, thế nào có thể nói lùi là lùi?” Người khác nói.
“Điều này... Sợ là khó.” Lý Tĩnh nói vẻ do dự: “Chuyến hành trình vốn vì thương thế của Uất Trì quận công đã trì hoãn một lần, nếu lại trì hoãn, chỉ sợ không ổn.”
Uất Trì Ất Tăng giãy giụa đứng lên, dùng ngón tay chỉ vào hướng Thánh Thiên.
“Ý túc vệ là... Để thái tử thay người thành thân?” Lý Tĩnh vuốt râu, cúi người hỏi.
Uất Trì Ất Tăng tỏ yếu yếu ớt gật đầu.”Thái tử có đồng ý... Giúp Ất Tăng chuyện này?”
Thánh Thiên không thể tránh được, gật đầu.
Lý Tĩnh thở dài nói: “Theo trước mắt tình hình, cũng đành như vậy. Người đâu, giúp Thánh Thiên thái tử thay quần áo.”
Thánh Thiên nhìn Uất Trì Ất Tăng một cái, cảm thấy khổ sở. Không biết Liên Thất công chúa khi biết chân tướng, sẽ thương tâm thế nào! Tội lỗi...
Y được một tiểu đồng dẫn vào phòng thay quần áo, chú rể quần áo lộng lẫy khác thường, mũ cao đai rộng, dây vàng đầy áo đỏ, lại khiến Lý tướng quân lo lắng.
Hơi cúi người, y xốc cửa lều đi đến đội đón dâu, phía trước đột nhiên xuất hiện một thị nữ, thần sắc hoảng hốt, quỳ gối trước ngựa y.
“Sao thế?”
“Thái tử thứ tội! Công chúa biết thái tử muốn thay tướng công thành thân, khăng khăng không theo, đang cầm một con dao chuẩn bị tự sát!” Thị nữ kia vội vã nói xong, lau nước mắt.” Nô tì khẩn cầu Lý tướng quân, Thánh Thiên thái tử và Uất Trì túc vệ, để công chúa được như tâm nguyện đi!”
“Công chúa còn nói gì không?” Thánh Thiên lo âu hỏi.
“Công chúa nói, trừ Uất Trì túc vệ người không lấy ai khác, nếu Thánh Thiên thái tử thế thân chú rể, người thà ch.ết chứ không theo. Nếu Uất Trì túc vệ thật sự không muốn lấy công chúa, công chúa sẽ tự kết thúc.” Thánh Thiên kinh ngạc, quay đầu nhìn Lý Tĩnh tướng quân, tự hỏi nên làm thế nào cho phải?
Y xuống ngựa, gọi tùy tùng đến, nhỏ giọng phân phó vài câu, sau đó sải bước qua lều của Liên Thất.
Khi Uất Trì Ất Tăng vào lều, Liên Thất và Thánh Thiên thái tử đang ở đó, Thánh Thiên đứng một bên, Liên Thất ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm, trên mặt vẫn còn nước mắt.
“Cuối cùng chàng đã đến...” Nàng nhìn Uất Trì Ất Tăng trong gương, cười bi ai, như sắp vĩnh biệt. Giơ tay lên, con dao nhỏ sắc nhọn đã đâm vào ngực, máu tươi từ trong người phun ra, dính đầy quần áo nàng.
“Liên Thất!” Uất Trì Ất Tăng đỡ nàng ngay lúc nàng ngã xuống đất, nàng mỉm cười, gắng gượng thì thầm bên tai chàng lời cuối: “Ta nguyền rủa chàng, dùng sinh mệnh và máu tươi của ta, nguyền rủa chàng!”
Uất Trì Ất Tăng thấy máu nàng dính vào chiếc vòng tay trắng như tuyết, nhuộm đỏ chiếc vòng, rồi biến thành một thứ màu xanh đen sáng bóng quỷ dị, không hiểu sao chợt dâng lên một nỗi sợ hãi. “Liên Thất, Ất Tăng thật không phải với nàng.”
“Thái tử...” Thánh Thiên đi lên, cau mày nói: “Người không thể hồi sinh, nén bi thương đi.” “Ta muốn dùng lễ tiết của phi tử hậu táng nàng.” Chàng ôm thi thể của Liên Thất đang dần dần lạnh như băng, nói chắc chắn.
Năm thứ hai Đường Cao Tông Vĩnh Thuần.[50]
[50] Đường Cao Tông Vĩnh Thuần là miếu hiệu của Lý Trị, là hoàng đế thứ ba của nhà Đường, cai trị Trung Quốc trong giai đoạn từ năm 659-683.
Thánh Thiên run rẩy đứng trong làn gió thu, ngẩng đầu nhìn Chùa Nhiên Đăng đã được xây mới hoàn toàn, phía trước dùng văn tự Vu Điền viết niên hiệu của y. Vua Đường vừa đưa di thể Uất Trì Ất Tăng đến tận đây, cũng ban thưởng cho chàng họ Lý. Ông mở hộp Xá Lợi[51], cung kính dập đầu lạy ba cái, dẫn theo thần dân Vu Điền đến chùa cúng bái Nhiên Đăng Phật, dùng nỗi nhớ bi thiết viết tế văn cho Uất Trì Ất Tăng.
[51] Xá Lợi là những phần kết tinh còn lại sau khi làm lễ trà tì (hỏa thiêu) nhục cốt của Đức Phật và các vị cao tăng.
“… Đại hàng truy phúc, thụ Phật phổ độ, bất xá thương sinh, hưng vận từ bi, vu thì giá hàng, phục duy thượng hưởng!”[52]
[52] Diễn dịch: Phúc lớn giáng xuống, chịu Phật phổ độ, thương cho dân đen, mở lòng từ bi, quay về phục tùng, phủ phục dâng lễ.
Thần dân của ông quỳ dưới bậc thang cùng tụng theo: Ô hô ai tai, hồn phách quy lai, phục duy thượng hưởng!”[53]
[53] Ô hô ai tai, hồn phách quay về, phủ phục dâng lễ.
Mấy mươi năm trước, Liên Thất tự vẫn ch.ết, Ất Tăng mang di thể nàng đặt ở Chùa Nhiên Đăng, một lần vì vĩnh viễn canh giữ bên cạnh nàng, để nàng phai mờ cừu hận, tiêu trừ nguyền rủa.
Lý Thánh Thiên thở dài, chòm râu trắng của ông lay động trong gió, khi ông quay đầu lại, đã là ánh sáng ngập tràn.
Phần bảy: Cô dâu Lâu Lan
“Phụ thân?” Lâu Lan quay đầu lại, thấy mặt Nguyệt Trục Lỗi đầy vẻ xót xa, anh đưa về phía Ban Kính Viễn một vẻ mặt kỳ dị loé ra thứ ánh sáng màu lam, làm người ta không thể kìm một cơn rùng mình.
Ban Kính Viễn vung cọc gỗ, không cho Trục Lỗi lại gần, thừa lúc đó, anh ta quay nhìn Lâu Lan quát: “Ấn Thần nói rất đúng, tôi thấy tám phần là Trục Lỗi bị mượn xác rồi. Hai người chạy mau!”
“Đi.” Lâu Lan giúp Ấn Thần mặc quần áo, kéo cô lao đến cửa sổ, nhảy ra ngoài, Ban Kính Viễn ở bên kia ngăn cản Trục Lỗi, không cho anh đuổi theo. Mắt Nguyệt Trục Lỗi dần dần biến thành màu lục sẫm, đột ngột túm cọc gỗ trong tay Ban Kính Viễn, sau đó xoay người một góc 90 độ, ném anh ta xuống đất, hai chân khép lại, đuổi theo Lâu Lan và Ấn Thần.
Ban Kính Viễn thở ra một hơi lạnh, nhìn thân hình cứng ngắc Nguyệt Trục Lỗi ở phía trước không ngừng nảy lên, tốc độ kinh người. “Sao… Tại sao có thể như vậy?” Chẳng lẽ những lí luận khoa học đều như giấy, mỏng mảnh, yếu ớt vì lời nguyền rủa kia sao?
Do dự một lát, anh chạy ra đường gọi điện thoại cho giáo sư Tiền, báo cho ông biết chuyện đã phát sinh.
Lâu Lan và Ấn Thần chạy về hướng mộ cổ, Trục Lỗi – bị xác ướp nhập vào đuổi theo sát gót, lộ ra đôi mắt đầy những u ám. “Ất Tăng, Ất Tăng, chàng quay lại...” Hai tay anh ta mở rộng, nhảy chồm chồm đuổi theo, miệng không ngừng gọi cái tên kiếp trước của Ấn Thần.
“Lâu Lan, làm sao bây giờ? Anh ấy càng lúc càng gần!” Giọng Ấn Thần yếu ớt, chân không ngừng chạy về phía trước, như sợ dừng lại sẽ lại bị Trục Lỗi vòng tay bắt lấy.
“Chỗ đó có một miếu thờ bỏ hoang, chúng ta trốn vào đó.” Lâu Lan thở phì phò, không ngừng lôi tay Ấn Thần, cố khích lệ cô.
Ban Kính Viễn không biết mê mải cái quái gì, bị Nguyệt Trục Lỗi ném đi, đã không thấy tăm hơi bóng dáng.
Đó là miếu thờ lần trước Ấn Thần và Trục Lỗi phát hiện ra chữ viết. Ấn Thần ngẩng đầu, trên cửa vẫn là những hàng chữ mờ nhạt, dưới ánh trăng có vẻ rõ ràng kỳ lạ.
Một bàn tay từ phía sau bắt lấy bờ vai cô.
Ấn Thần hoảng sợ hét lên một tiếng, lại bị tay kia bưng kín miệng.
“Suỵt, đừng sợ, tôi là Ban Kính Viễn.” Anh không biết từ đâu chạy trốn ra đây.
Ba người bọn họ tránh sau đài hoa sen, cổ thở thật nhẹ. Có thể nghe tiếng chân Trục Lỗi từng bước một càng lúc càng gần bọn họ.
“Hình như cậu ta chỉ đứng trước chần chừ trước cửa miếu, không vào.” Lâu Lan vụng trộm ló đầu nhìn bên ngoài, thấy Nguyệt Trục Lỗi đứng cạnh cửa lớn ở ngoài ngẩng đầu, hai mắt thẳng tắp nhìn lên phía trên.
“Anh có biết những chữ viết phía trên đó có nghĩa gì không? Kính Viễn?” Ấn Thần đột nhiên nhớ tới trước đây giáo sư Tiền từng phân công Ban Kính Viễn nghiên cứu chữ viết kia.
“Ừ, đúng là chữ của Vu Điền, là một loại biến thể của Khư Lô, theo khảo chứng của tôi, chữ viết là ‘Lý Thánh Thiên sửa chữa cho Trinh Quán’, vài chữ phía sau hẳn là năm, nhưng không thể biết là năm bao nhiêu.”
“Lý Thánh Thiên? Vua nước Vu Điền?” Lâu Lan xen vào, “Nhưng vì sao ông ta phải ngàn dặm xa xôi đến Đôn Hoàng sửa chữa một tòa miếu thờ?”
Ấn Thần lại nghe thấy cái giọng nói bi thương của ông lão đang tụng: “Đại hàng truy phúc, chịu Phật phổ độ, không tha thương sinh, hưng vận từ bi, cho khi giá hàng, phủ phục thượng hưởng!”
“Bởi vì, Lý Thánh Thiên muốn đặt Xá Lợi của Uất Trì Ất Tăng ở đây, cầu Phật Tổ che chở. Uất Trì Ất Tăng cả đời không lập gia đình, qua đời ở Đại Đường Trường An, sau khi ch.ết muốn được hoả táng, thịt xương thành những viên Xá Lợi, được cung phụng như thế. Mà sửa chữa miếu này, còn là nguyện vọng của ông.” Ấn Thần dường như cái gì cũng đã rõ ràng, giải thích, tay trái đặt lên bệ hoa sen, trên mặt có một cái chốt nho nhỏ, cô ấn xuống, lại thấy xuất hiện một chiếc hộp bằng gỗ hình nón. “Ất Tăng, Ất Tăng...” Giọng Trục Lỗi lại trong trẻo như một cô gái, thê lương trong gió đêm, phiêu diêu truyền vào trong miếu, khiến người ta sởn gai ốc.
Anh ta từng bước một nhảy vào, hai mắt phát ra ánh sáng u ám xanh lục.
Lâu Lan và Ban Kính Viễn ngẩn ra, đã thấy Ấn Thần cầm hộp Xá Lợi đi ra ngoài.
“Chẳng lẽ Ấn Thần đã khôi phục trí nhớ kiếp trước?”
Lâu Lan vươn tay muốn kéo cô lại, đã thấy Ấn Thần đi thẳng đến trước mặt Nguyệt Trục Lỗi, chậm rãi làm lễ như một đức Phật, nói với anh: “Liên Thất, quên đi, quên nghiệt kiếp trước, nhìn hận kiếp này, từ trong thân thể người đàn ông này xuất hiện đi...”
Cô mở hộp Xá Lợi, bên trong, những viên Xá Lợi phát ra một tia sáng vàng rực, bao phủ khắp người Nguyệt Trục Lỗi. Anh thống khổ hét lên một tiếng, xụi lơ trên mặt đất, bên cạnh xuất hiện một xác ướp xanh đen, đúng là xác ướp nước Lâu Lan đã biến mất trong phòng thí nghiệm.
“Lâu Lan, Kính Viễn, hai người có thể mang cô ấy về.” Ấn Thần mỏi mệt chỉ vào xác ướp đang nằm trên đất, vẻ mặt xác ướp lộ vẻ dữ tợn rất đáng sợ, ngón tay cứng ngắc co quắp như móng chim, vẻ không cam lòng trừng mắt nhìn Ấn Thần.
Miệng cô ta hơi nhô về phía trước, co thành một cái chúm môi, phảng phất như đang phát ra âm tiết “M”, ba người còn lại trao đổi một cái nhìn, biết xác ướp nhất định muốn nói chữ MUYO - nguyền rủa.
“Ngủ say đi. Ngủ say đi cô dâu.” Ấn Thần cúi đầu, nói một câu với xác ướp.
Ở thời đại mà khoa học cực kì phát triển đã xảy ra câu chuyện thực về sự luân hồi chuyển thế, báo thù nguyền rủa, xác ướp nữ và những viên Xá Lợi kỳ lạ đã đánh tan những lí luận của những người xưa, thành vật bí ẩn không thể giải thích.
“Quả thực có thể so sánh với Sphinx.” Dương Vanh lẩm bẩm.
Sphinx Ai Cập, bức tượng nhân sư, theo thần thoại Hy Lạp là quái vật nửa người nửa thú.
“Vậy các em đều tin tưởng chuyện này là do lời nguyền?” Giáo sư Tiền ngậm tẩu, vẻ mặt khó xử nhìn mọi người.
Không ai lên tiếng.
Nguyệt Trục Lỗi đã khôi phục ý thức, ảo não ngồi một bên, hai tay ôm mặt, không thể đối mặt với em gái.
“Giáo sư, tốt nhất là mang cả xác ướp này đi mai táng.” Ban Kính Viễn nhớ lại đoạn cuối trong bài thơ “Lâu Lan tân nương, đột nhiên nói ra suy nghĩ trong đầu. “Nếu chúng ta lại tiếp tục nghiên cứu, không chừng xác ướp này sẽ lài bám vào một người nào đó một cách kì bí, đến lúc đó lại không cái gì mới cứu được!”
“Đúng vậy, giáo sư, em cũng đồng ý với ý kiến của Kính Viễn.” Lâu Lan trầm tư nửa ngày, phụ họa.
“Mai táng một lần nữa?” Giáo sư Tiền đứng lên, thong thả đi đến cửa sổ sát đất, từ đây có thể nhìn thấy Núi Minh Sa và Suối Nguyệt Nha yên tĩnh nằm đó, hai vật, hai loại vốn không thể đồng thời tồn tại lại vượt qua tưởng tượng của mọi người cùng tồn tại mấy ngàn năm, không vì lí do gì mà tổn hại hay biến đổi.
Là một kì tích.
Có lẽ xác ướp này cũng nên như cảnh đẹp, yên tĩnh ngủ say tại đó, không nên bởi những người vì mục đích của mình mà phá hỏng sự yên bình không thay đổi của nó. “Các em chuẩn bị trước, chúng ta sẽ quấn xác ướp này một lần nữa, sau đó mai táng.” Ông buông tẩu, quay lại nói với mọi người.
Trục Lỗi ngơ ngác một chút, buông tay, nhìn về phía giáo sư Tiền, “Cám ơn thầy, giáo sư.”
Ấn Thần ôm hộp Xá Lợi cũng nói: “Mai táng thứ này cùng với cô ấy đi.”
“Đây là những hạt Xá Lợi khó gặp, Ấn Thần, nghĩ cho kĩ đã.” Giáo sư Tiền ậm ừ không chắc.
“Em đã nghĩ kĩ, để di thể Uất Trì Ất Tăng cùng cô ấy ngủ say đi, chỉ có như vậy, cô ấy mới có thể tiêu trừ oán hận trong lòng, thu lại lời nguyền rủa, mỗi người có thể sống bình an, hạnh phúc.” Ấn Thần bình tĩnh nói, khuôn mặt an tĩnh như một thánh nữ đã được đức Phật siêu độ.
“Tôi vẫn không rõ một chuyện.” Dương Vanh đột nhiên xen vào: “Nếu Ấn Thần và Trục Lỗi là Uất Trì Ất Tăng và Liên Thất đầu thai, vậy vì sao gương mặt Lâu Lan lại giống hệt Liên Thất?”
Lâu Lan mỉm cười: “Bởi vì người luân hồi chuyển thế luôn hi vọng diện mạo bản thân giống như người mình yêu. Uất Trì Ất Tăng vẫn có gương mặt kiếp trước, bởi vì ông ấy muốn như kiếp trước, quy y Phật Tổ, sở dĩ trán Ấn Thần có một dấu chu sa của Phật, là biểu thị cho sự không ham muốn tranh giành. Còn Liên Thất vì yêu Uất Trì Ất Tăng, vì thế khuôn mặt Trục Lỗi rất giống Ấn Thần, còn tôi, có lẽ là kiếp trước yêu Liên Thất cô nương.” Cô cười chế nhạo, mắt chạm mắt Trục Lỗi, nóng rực.
Cô nghĩ cô biết kiếp trước của cô là ai - là người cùng Uất Trì Ất Tăng xưng huynh gọi đệ, vua của Vu Điền, Lý Thánh Thiên.
Trục Lỗi nhìn về phía Ấn Thần, cảm thấy buồn bã, không biết buồn vì cái gì.
Mọi thứ đã sắp xếp ổn thỏa. Bùn thạch cao, quan tài và những đồ vật chôn cùng đều đã đầy đủ. Giáo sư Tiền cùng những người khác dặn dò xong, lần lượt rời huyệt mộ, chuẩn bị lấp lại. Ấn Thần đặt hộp Xá Lợi bên gối của xác ướp, cô nhìn vào chiếc vòng trên tay, lúc đầu là màu xanh đen của hoa sen, không biết vì sao lại biến thành màu đỏ, từng chút từng chút chuyển thành màu máu huyết.
“Ấn Thần, nhanh lên. Đổ nước thép vào ngay đấy!”
Lâu Lan từ phía trên gọi tên cô, đề phòng sau này có người trộm mộ, họ đổ nước thép vào các khe hở, để chúng cô đặc cùng với huyệt mộ thành một khối, vững chắc để không người nào có thể xâm nhập vào trong đó. Ấn Thần chạm tay vào vòng, phút chốc, nó từ từ chuyển thành màu trắng ngọc ôn nhuận, dường như những oán hận từ lời nguyền đều thoáng chốc hóa thành tro tàn, hết thảy trở về hư không.
“Để tôi dùng kiếp này bồi thường món nợ kiếp trước cho cô đi.” Ấn Thần nhẹ nhàng nói, “Người xuất gia không nói dối, một lời nói ra, nhất định sẽ hoàn thành tâm nguyện.” Cô kéo cửa huyệt, nhốt mình và xác ướp vào một chỗ. Chốt ấn màu đỏ tự động mở ra, nước thép như lửa nóng bỏng ào ạt xối vào bên trong. Ấn Thần nhắm hai mắt lại, trước đó một khoảnh khắc, cô thấy trong quan tài, khóe môi Liên Thất nhếch lên một nụ cười yếu ớt, an lành, chìm vào giấc ngủ. “Ấn Thần!” Lâu Lan hét kinh hoảng, muốn xông vào trong, lại bị mọi người kéo lại.
“Đây là số mệnh của em tôi, không thể thay đổi.” Nguyệt Trục Lỗi lạnh nhạt nói, “Phật Tổ sẽ phù hộ em tôi ngủ yên.”
Anh xoay người, mặt nhìn về Núi Minh Sa mênh mông xanh thẳm trong ánh mặt trời lạnh và cánh chim ưng mải miết bay về núi, chợt rơi lệ…
Rất nhiều năm về sau, khi Lâu Lan mặc áo cưới trắng, cô ngồi ở trước gương, phảng phất nghe thấy, trong một góc phòng truyền đến giọng nói sâu kín: “Thiếp đồng ý vẫn là… Lâu Lan tân nương.”
“Cô dâu của anh, em chuẩn bị tốt chưa?”
Ngoài cửa truyền đến một hồi náo động.
Cô mỉm cười mở cửa, thấy Nguyệt Trục Lỗi đang cầm một bó sen trắng đứng đó, vô cùng anh tuấn.
Cô nhận lấy, nhẹ nhàng hôn lên môi anh. “Em vĩnh viễn là anh, cô dâu Lâu Lan…”