Quyển 2 - Chương 48
Ấn Huyên biết mình là đang nằm mơ, nhưng trong mộng hắn lại tựa hồ không phải là chính mình.
Hắn ở trong biển mây mờ ảo mà bay lượn, biển Bắc Minh dưới trảo run rẩy, trời cao phía trên ở đuôi lông mày nhẹ nhàng cong lên. Một cái vẫy đuôi, liền là chín vạn chín ngàn dặm, ngũ hồ tứ hải nháy mắt là tới; tâm niệm hiện lên, trong phút chốc thoát phá hư không, nhân gian, tiên giới, phật quốc, ba mươi ba tầng trời mặc hắn ngao du.
Thời gian đối với hắn cơ hồ đã mất đi ý nghĩa. Trong cuộc đời ngàn vạn năm thương hải tang điền (*), với hắn bất quá chỉ là một cái chớp mắt. Pháp thuật cũng không nhớ rõ bao lâu không dùng đến, hắn có được thân thể cường hãn như viễn cổ ma thần, nghiễm nhiên đã thành chúa tể có quyền lực cao nhất.
[(*): biển thành nương dâu, ý chỉ sự việc thay đổi qua năm tháng]
Hắn vạn thọ vô cương, tuỳ thích tiêu dao giữa thiên địa sơ khai khi sáng tỏ, khi mờ mịt.
Thẳng đến thời khắc, một thanh âm phá vỡ mênh mang, truyền đến bên tai hắn: “Chờ một chút, Kim Long phía trước kia-”
Thần quân, Long thần, Tôn thần, Long hoàng, Vạn Long chi chủ… Hắn có rất nhiều danh xưng tôn kính, cũng tiếp thu qua vô số sùng bái; lại chưa bao giờ có một sinh linh nhìn thấu hư hoa giống như vậy, thẳng bản chất mà gọi hắn: “Kim Long kia “.
Bởi vì điểm này không giống bình thường, hắn thả chậm tốc độ.
“Thương lượng một chút có được không? Ta cần ba sợi long tu, một mẩu long giác nhỏ cùng mười một phiến long lân. Bên trong hải vực quần long tuy nhiều, lại đều không hợp ý ta. Cho dù là tứ hải long vương, cũng chỉ miễn cưỡng dùng tạm. Ta vừa thấy ngươi, mới phát hiện nguyên lai những thứ tối ưng ý đều ở nơi này, những đám tiểu long đó ta liền không đi làm phiền nữa, tìm ngươi mượn được không? Đổi cũng được, ngươi có yêu cầu thiên tài địa bảo, linh phù, pháp khí gì? Ta mang tới cùng ngươi trao đổi.” Thanh âm kia đuổi phía sau hắn nói.
[(*): long tu- râu rồng; long giác- sừng rồng; long lân- vảy rồng – mới quen mà đã đòi nhiều sính lễ quá!]
Hắn đầu tiên là giật mình, rồi sau đó nổi giận, đồng thời cảm thấy không thể tưởng tượng: long giác như xương, long lân như da, long tu như tóc, cư nhiên có người muốn hắn bẻ xương, lột da, cắt tóc; còn nói đến nhẹ nhàng bâng quơ, công khai như thế?
Đối phương có thể cưỡi gió mà đi, cũng là hạng người tu đạo, chẳng lẽ là chán sống, muốn dâng lên cho hắn ăn uống, thần hồn câu diệt?
“Kim Long, ý của ngươi như thế nào?”
Ý của ta là muốn nuốt sống ngươi! Hắn chuyển động long thủ khổng lồ, nhìn về phía sau-
Khí tức Long thần mãnh liệt, thần uy như nhạc, chỉ một cái quay đầu ngẫu nhiên, cũng dẫn đến thiên địa chấn động!
Thiên Địa chấn động, một tiếng ầm ầm nổ vang!
Đám Tử y vệ bị bừng tỉnh ngay cả áo cũng không kịp khoác, ùn ùn từ trong phòng ngủ lao tới, rõ ràng thấy căn phòng chỗ Hoàng đế đang ở toàn bộ sập xuống, triệt để thành một mảnh tàn viên phế tích, bụi mù bay ngập trời.
“Hoàng Thượng!” “Mau cứu giá!” Một đám Tử Y vệ kêu lên sợ hãi vọt vào phế tích, ở giữa đám gạch ngói lo lắng tìm kiếm, chỉ kéo ra vài tên túc vệ canh đêm, lại không thấy thân ảnh của Hoàng đế…
“Hoảng cái gì! Trẫm ở trong này.” Ấn Huyên nói.
Đám thân vệ nghe tiếng quay đầu lại, thấy Hoàng đế một thân mặc trung y, khoanh tay đứng ở một góc sân, sắc mặt hờ hững.
“Hoàng Thượng long thể có gì trở ngại?” Hoa Lâm sắc mặt tái nhợt, y quan bất chỉnh tiến lên hành lễ.
“Không có gì. Trước lúc phòng ốc đổ sụp trẫm đã đi ra ngoài.”
Một tên giáo úy thông minh lúc này vội chạy tới lấy áo choàng phủ thêm bên ngoài y sam mỏng của Hoàng đế. Ấn Huyên lại phất phất ngón tay, ý bảo không cần.
“Phòng ốc này mới tinh, nhìn chắc chắn, cũng không biết như thế nào lại sụp, suýt nữa bị thương long thể. Bọn thần cứu giá không kịp, tội đáng ch.ết vạn lần!” Hoa Lâm đập đầu tạ tội, phía sau túc vệ quỳ thành một đám đông nghìn nghịt.
Ấn Huyên thản nhiên nói: “Một hồi ngoài ý muốn, không trách bọn ngươi. Ngày mai đổi chỗ khác là được.”
“Vi thần tức khắc đi an bài chỗ mới-”
“Nửa đêm, không cần nháo đến nhân tâm hoảng sợ, trẫm ở tạm trong phòng Hoàng thúc một đêm. Các ngươi cũng trở về phòng đi, ngày mai hừng đông lại nói.”
Hoa Lâm còn muốn khuyên nhủ, Hoàng đế lại xoay người đi rồi. Hắn vội vàng đuổi theo, nhìn bóng dáng cao ngất của Hoàng đế, quần áo đơn bạc lại không hề có vẻ lạnh lẽo, trong lòng có chút buồn bực: Đất Bắc giá lạnh, nước đóng thành băng, ngay cả bọn họ nhiều năm tập võ cũng thấy lạnh buốt, Hoàng Thượng nội công chỉ là thường thường, lúc này vì sao lại không sợ lạnh?
Ấn Huyên đi đến trước cửa phòng Ấn Vân Mặc ở, lại giương giọng nói: “Đều đi thôi, trẫm không cần người hầu hạ!”
Hoa Lâm biết hoàng đế không kiên nhẫn, vội phất phất tay, dẫn đám túc vệ lui ra.
Ấn Huyên đẩy cửa vào, đi đến nội thất, thấy Ấn Vân Mặc giường cao gối mềm, ngủ đến thật say. Mới vừa rồi động tĩnh lớn như động đất như vậy, vẫn không thể đánh thức y.
Hắn ngồi ở mép giường, chăm chú nhìn gương mặt trầm tĩnh của Ấn Vân Mặc trong giấc ngủ, khóe miệng hơi một chút ý cười: “Tiểu Lục thúc, ngươi thật đúng là không biết sầu khổ, tiêu diêu tự tại.” Hắn nhẹ tay nhẹ chân mà đem Ấn Vân Mặc xê dịch vào trong, đến nằm xuống bên cạnh.
Ấn Vân Mặc một mực sợ lạnh, đem kiện chăn bông bọc toàn thân như cái kén. Ấn Huyên an tĩnh mà nằm một lát, vén chăn của y ra chui vào.
Ấn Vân Mặc đang ngủ cho là có người muốn cướp chăn, lập tức vươn tay đi cuốn lại, bỗng nhiên cảm giác bên cạnh có một đại ấm lô, lập tức bám cả tay chân lên, thỏa mãn thở dài.
Ấn Huyên tùy ý cho y ôm, mất hồn mất vía mà nghĩ nghĩ, một lát sau cũng thở dài: “Tiểu Lục thúc, trẫm có chút không tốt.”
“Không tốt…” Ấn Vân Mặc lặp lại, hàm hàm hồ hồ giống như nói mê.
“Mấy ngày nay trẫm cứ nằm mơ; mơ thấy chính mình biến thành một con rồng.”
“Một con rồng…”
“Là một ngũ trảo Kim Long, pháp lực cao cường, to lớn vô cùng.”
“To lớn vô cùng…”
Ấn Huyên bật cười, ở trên trán trơn bóng của Ấn Vân Mặc dùng sức hôn một cái: “Tiểu Lục thúc, ngươi ngay cả nói mớ cũng không đứng đắn!”
“Không đứng đắn…”
“Xem nào, trẫm vẫn là một hơi nói xong đi. Mộng kia lại không hoàn toàn giống mộng, cảm giác rõ ràng, giống như Trang Chu không biết mình là Trang Chu hay là hồ điệp, trẫm cũng không biết mình là Hoàng đế hay là Kim Long. Mỗi lần trẫm tỉnh lại, đều cảm thấy thân thể lại xảy ra chuyện gì biến hóa, giống như một cỗ cự lực tiềm tàng đã lâu không ngừng rục rịch. Điều này làm cho trẫm nhớ tới lúc ở Sưởng châu, thời điểm ngươi từ trên thành lâu rơi xuống, trẫm cảm giác trên ấn đường có một cỗ uy lực muốn xuất ra. Uy lực này quá mức bàng bạc, khiến cho trẫm sinh ra ngập đầu … khủng hoảng. Trẫm hoài nghi đây không phải là chuyện thân thể phàm nhân thân có thể thừa nhận. Nếu có một ngày, cỗ uy lực này không thể khống chế được, trẫm không biết chính mình sẽ biến thành bộ dáng gì… Tiểu Lục thúc, trẫm biết ngươi hơi có chút bản lĩnh cổ quái kỳ lạ, ngươi có thể giúp trẫm cởi bỏ mê hoặc không?”
Ấn Vân Mặc bỗng nhiên mở hai mắt, suýt nữa khiến Ấn Huyên giật mình. Không quá mấy giây, y lại tiếp tục nhắm lại, tay chân tiếp tục cuộn vòng quanh ấm lô, miệng lẩm bẩm nói: “Đi ngủ…”
Ấn Huyên bất đắc dĩ mà cười cười, ở trên môi y lại khẽ hôn một cái, “Được rồi, đi ngủ.”
———-
“Ngươi chưa bao giờ biến làm nhân dạng?”
“Ta sinh ra là rồng, từng sợi râu từng cái vảy đều ẩn chứa Thiên tiên linh khí, lớn nhỏ tự nhiên, có thể lên trời xuống đất, vì sao phải hóa thành hình người?” Hắn đong đưa thân thể uy phong lẫm lẫm, ngạo nghễ nói.
“Ngươi xem những đám cỏ cây thú vật, sau khi linh trí sơ khai tu luyện được chút thành tựu, hàng đầu chính là hóa thành hình người. Vì sao? Người là đứng đầu vạn linh, huyết mạch kinh lạc không bàn mà hợp theo thiên địa ngũ hành, âm dương tuần hoàn; lấy thân thể như lô đỉnh dưỡng sinh, dễ dàng cảm được đại đạo nhất. Vả lại trong nhân gian vạn vật bao la, thánh hiền lớp lớp xuất hiện, trà trộn trong hồng trần, tìm kiếm đạo chi chân nghĩa ẩn hàm trong đó, với yêu loại cũng là một loại tu hành trọng yếu.”
Hắn nghe xong rất có chút không thích, nhưng đối phương phong lưu hàm súc, bộ dáng nói cười xinh đẹp, lại khó hiểu mà khiến hắn không nổi giận được, chỉ hừ lạnh một tiếng nói: “Ta là Long thần, há những tiểu tiểu yêu tu đó có thể so được?”
“Ha hả, nói đúng, là ta lỡ lời. Nhưng mà không ngại hóa thành hình người thử xem nha. Như vậy chúng ta còn có thể cùng hạ một ván cờ, cùng uống trà. Ngươi xem thế giới huyền diệu này xa vời khôn cùng, chúng tiên hoặc là bế quan tu hành, hoặc là du hành ngộ đạo. Lâm Ương động thiên của ta đây ba năm mười năm cũng không thấy có người đến bái phỏng một lần. Tuy là thanh tịnh, cũng lại rất cô tịch.”
Cô tịch… là cái gì? Trăm ngàn vạn năm qua hắn một mình du ngoạn. Ngẫu nhiên có thư long (*) đuổi theo, liền thuận theo bản năng kết làm bạn lữ. Sau khi sinh hạ hậu tự, cuối cùng cũng là duyên đến thì tụ, duyên đi thì tán. Vũ trụ vô cùng, đại đạo độc hành, có gì cô tịch đáng nói? Nghĩ tới nghĩ lui, hắn cảm thấy ý tứ cô tịch trong miệng đối phương, ước chừng giống như khi thiên địa hỗn đội chưa khai không sai biệt lắm đi.
[(*) thư long: rồng cái]
“Ngươi muốn nhìn ta hóa thành hình người?” Hắn hỏi.
“Đương nhiên, thử xem sao? Ngươi có thể chiếu bộ dáng của ta… không, không phải là nói ngươi biến thành bộ dáng giống ta như đúc.” Đối phương một tay gạt ra mây mù, dẫn hắn nhìn trộm nhân gian phồn hoa, “Ngươi xem thế gian chúng sinh, không có hai người nào dung mạo giống nhau như đúc, giống như trong rừng rậm không có hai mảnh lá cây giống nhau. Đây cũng là nói ngươi không ngại cảm ứng một phen.”
Hắn nhìn hồi lâu, từ từ thu nhỏ long thân, sinh ra đầu vai eo lưng, đầu cổ tay chân, hóa thành một nhân dạng độc nhất vô nhị. Lại thấy thế gian người người mặc quần áo đi giày dép, một thân hoàng kim lân giáp liền hóa thành trường bào vàng rực, khoác ngoài thân hình cao lớn khôi vĩ.
“Ha ha ha… phục sức này, phẩm vị này… Chẳng lẽ ngươi khiến cho chính mình lấy cái pháp danh gọi là ‘Hoàng kim giáp’?” Đối phương cười đến ngửa tới ngửa lui. Trước khi hắn thẹn quá thành giận, tay áo y phất lên ngực hắn, mang theo một mùi hương thanh lãnh. Y bào ánh vàng rực rỡ như gió qua biển hoa, tầng tầng cuốn lên; khoảng khắc biến thành màu xanh trầm tĩnh như vũ quá thiên thanh (*). Đối phương vừa lòng gật đầu: “Như vậy liền đẹp hơn nhiều. Không hổ là Vạn Long chi chủ, hóa thành hình người cũng là anh vĩ tiêu sái, rất có phong phạm đế vương.”
[(*): trời xanh sau cơn mưa]
Hắn nghe xong, chẳng biết tại sao tâm sinh vui mừng, có chút cứng ngắc mà cử động hai tay, tự mình đánh giá, “Bộ dáng này ngươi thích?”
“Không sai. Hoạt động một chút mười ngón… Thích ứng thật nhanh. Đến, cùng ta đánh ván cờ đi.” Đối phương lôi kéo hắn, ở dưới gốc cây Vân tùng, ngồi xuống một tảng đá bạch ngọc, nâng lên bàn cờ hỏi hắn: “Thiên địa- âm dương- ngày đêm- hắc bạch, nói cũng ở đây trong một tấc vuông bàn cờ, ngươi chọn sắc nào?”
Hắn chọn hắc tử.
Một làn gió nhẹ thổi đến, tóc đen như sóng. Đối phương cầm lên một quân cờ trắng, dưới đám hoa trắng như ánh trăng trên linh thụ tuôn rơi bay xuống, đối hắn mỉm cười: “Ngẫu lai tùng thụ hạ, Cao chẩm thạch đầu miên (*)”
Hắn chưa bao giờ đọc qua phàm nhân điển tịch, không biết như thế nào ứng đối. Sau khi trở về, hắn xuyên qua thời gian, đem điển tịch phong phú của nhân gian đọc thành thục. Mang một nỗi đắc ý bí ẩn lại đi tới Tử vi sơn Lâm Ương động thiên, lay động đánh thức vị kim tiên đang “cao chẩm thạch đầu miên” dưới tàng cây Vân tùng, nghiêm túc đáp: “Sơn trung vô lịch nhật, Hàn tận bất tri niên (*)”
[(*): trong bài “Đáp nhân” của Thái thượng ẩn giả. Dịch nghĩa:
Ngẫu nhiên đến dưới gốc này
Gối đầu đá tảng ngủ say
Núi rừng không có lịch ngày
Lạnh vừa mới hết, có hay năm nào?]
———–
Ấn Vân Mặc bỗng nhiên tỉnh giấc, phát hiện trong ổ chăn lại thêm một người “… Huyên nhi? Lúc nào lại chui vào đây…” Hắn nghĩ nghĩ, lại cười cười, “Mà thôi, dù sao đêm đông thêm một người ấm giường cũng không tồi.”
Ấn Huyên thuỵ nhan điềm nhiên, giống như đang trong mộng thản nhiên, hai mắt nhắm chặt, hàng lông mi thẳng mà dài, thần sắc lãnh lệ ban ngày rút đi, rốt cục hiện ra vẻ dịu dàng cùng khí tức chân thực đúng tuổi thanh xuân.
“Xem mộng đẹp gì nào.” Ấn Vân Mặc nhịn không được tìm hiểu, đầu ngón tay nhẹ đặt lên ấn đường hắn, khoảng khắc sau thần sắc khẽ biến: “Ta lại không nhập được mộng cảnh của hắn?” Xảy ra chuyện gì? Là tự thân thần hồn bị thương ngày càng nặng, thế cho nên phép thuật đi vào giấc mộng cũng mất linh? Hay là hồn phách phàm nhân của đối phương có cái gì biến cố… chẳng lẽ Long thần phong ấn thật sự bắt đầu buông lỏng?
Ấn Vân Mặc nhíu mày, đem ngón tay giữa càng dùng lực mà ấn trên mi tâm của Ấn Huyên, lại thấy đối phương thần sắc nguyên bản điềm tĩnh từ từ biến thành sắc bén, cắn chặt hàm răng, hai má cơ bắp vặn vẹo co rúm, là một bộ dáng phẫn nộ tới cực điểm – lại không hoàn toàn là phẫn nộ, trong đó hỗn loạn mê muội, đau đớn, bi thương, cảm xúc khó nói thành lời, giống như một núi lửa kịch liệt bùng nổ, uy lực hợp với huyết lệ nóng cháy ở tận sâu địa tâm cùng phun ra –
Ấn Huyên mãnh liệt mở mắt, một đôi kim sắc đồng tử dựng thẳng lãnh khốc mà hung bạo nhìn chằm chằm Ấn Vân Mặc gần trong gang tấc, thoáng như một hồng hoang mãnh thú thống giận không kềm được, muốn vươn ra răng nanh lợi trảo đem người trước mắt xé thành tro bụi!
Hắn xoay người cưỡi lên người Ấn Vân Mặc, một phen bóp lấy cổ họng đối phương, lực đạo mạnh mẽ khiến xương cổ cách cách rung động, móng tay vạch vào da thịt phía gáy, máu tươi nhất thời chảy ra, nhanh chóng đem đệm giường nhiễm hồng.
Ấn Vân Mặc thống khổ mà kéo bàn tay hắn, cực lực bẻ ra phía ngoài, lại giống như cùng bàn thạch trơ trơ, mảy may không lay động.
Ấn Huyên nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt dữ tợn, trong cổ họng phát ra tiếng gầm trầm thấp, đúng là muốn đem người cùng giường nhanh chóng bóp ch.ết.
Ấn Vân Mặc nha nha mà phát không ra tiếng, chỉ cảm thấy tai ù như trống đánh, khí huyết dồn lên trên mặt, cổ đau muốn đứt ra. Cảm giác hít thở không thông thống khổ vô cùng, y nhịn không được hai chân loạn đạp, mười ngón tay ở trên người Ấn Huyên cào lung tung.
Trong lúc nguy cấp, y bắt được một cái gối bằng sứ trên đầu giường, giơ lên vỗ mạnh vào đầu Ấn Huyên.
“Phanh” một tiếng vang lên, chiếc gối sứ chia năm xẻ bảy, Ấn Huyên run rẩy, nhắm mắt yếu đuối, đổ gục trên người y.
Ngoài cửa có túc vệ giương giọng hỏi: “Hoàng Thượng? Vương gia? Liệu có gì phân phó?”
Ấn Vân Mặc thở hổn hển lấy hơi, há mồm muốn đáp, lại phát hiện cổ họng đã khàn khàn, cơ hồ phát không ra thanh âm.
Vài tên túc vệ thấy tình thế không ổn, đẩy cửa xông vào.
Ấn Vân Mặc vén màn lên, thanh âm mỏng như tơ nhện mà nói: “Không có việc gì, chỉ là một cái ác mộng.”
“Vương gia, thanh âm ngài?”
“Thượng hoả, thanh âm ách… Đi ra ngoài đi.”
Túc vệ hơi do dự, thấy trên giường hai người nằm nghiêng, chung quanh cũng không có động tĩnh gì lạ, liền cúi đầu cáo lui.
Ấn Vân Mặc thở sâu, trong cổ họng giống như có than lửa thiêu đốt, đẩy những mảnh sứ vỡ trên người ra, đứng dậy đi đến bên bàn châm trà.
Trên giường Ấn Huyên xoay thân mình, cánh tay đảo qua đệm chăn, vừa vặn bị mảnh sứ vỡ sắc bén cứa phải, kêu lên một tiếng, triệt để tỉnh giấc. Hắn mở mắt nhìn đến mãn giường đầy mảnh gối sứ vỡ, vội xốc màn lên, ánh mắt mang chút mờ mịt dừng ở Ấn Vân Mặc mặt xanh môi trắng, áo đầy vết máu loang lổ, cả kinh nói: “Tiểu Lục thúc, ngươi làm sao vậy?”
Ấn Vân Mặc gian nan mà uống một ngụm trà lạnh, cảm giác thiêu đốt trong cổ họng hơi giảm một chút, thanh âm khàn khàn nói: “Đi Quỷ môn quan một chuyến. Quỷ tốt nói ta dương thọ chưa hết, lại đuổi gấp trở về.”