Quyển 4 - Chương 67
Nháy mắt sau khi Long thần Đạo vực triệt hồi, khí tức Ấn Vân Mặc lại trở lại bên trong thần thức của Diêu Quang. Hắn dừng cước bộ đang chạy loạn tìm kiếm, tiến thẳng đến bờ cát nơi bãi biển, quả nhiên thấy Ấn Vân Mặc bình yên vô sự mà đứng ở trên bờ biển, bên cạnh lại thêm một nam tử tuấn tú trang nghiêm khoảng ngoài hai mươi tuổi.
Diêu Quang liếc mắt một cái liền nhận ra đối phương, rất có chút ngoài ý muốn: Đại quốc Hoàng đế Ấn Huyên không phải đã băng hà, vì sao lại xuất hiện ở trong Bát bộ Phù đồ này? Lại cảm thấy đối phương đã xảy ra biến hóa cực lớn, trừ bỏ thân hình cao lớn, khí thế càng cao ngạo, tựa hồ lại có chút gì đó bị đối phương tận lực che lấp nhìn không ra. Nhưng hắn cũng không phải là người nhỏ mọn, Chủ thượng cùng đối phương đồng thời xuất hiện, tự nhiên có lý do. Chủ thượng nếu muốn nói, tự nhiên sẽ nói. Y không muốn nói hắn cũng tuyệt không hỏi nhiều một câu.
Diêu Quang tiến lên nghênh đón, hướng Ấn Huyên ôm quyền hành lễ: “Bệ hạ, đã lâu không gặp.”
Ấn Huyên biết được hắn là vũ khí Lâm Ương tự tay rèn ra, cho dù tính tình bá đạo, cũng không đến mức đi ăn dấm chua với một cây roi, liền hướng hắn chắp tay: “Diêu Quang tinh quân.”
Diêu Quang quay lại hướng Ấn Vân Mặc nói: “Mới vừa rồi lạc mất tung tích Chủ thượng, ta cùng với Kê Khang đại nhân phân công nhau đi tìm, hai canh giờ sau sẽ quay lại gặp nhau ở bãi biển. Hiện nay cũng sắp đến giờ hẹn, hắn chắc sẽ trở lại thật nhanh.”
“Vừa lạc vào một cái đường rẽ, khiến cho các ngươi phải lo lắng. Hiện giờ có Huyên nhi đồng hành, lại thêm được đến bốn loại kỳ hương khác, mắt thấy đại công cáo thành, đợi thêm một chút cũng không sao.” Ấn Vân Mặc từ trong hồ lô Càn Khôn lấy ra một khối bán thành phẩm Long tiên hương dơ bẩn tanh hôi, lấy nước biển tẩy rửa, lại đặt ở trên cát sỏi mà phơi nắng. Diêu Quang ở trên mặt thi triển một cái phép thuật nhỏ “Chớp mắt đua thuyền” khiến cho thời gian chạy nhanh hơn, mắt liền thấy nó từ một khối dơ bẩn vừa đen vừa thối lại mềm nhũn, lột xác thành một cục màu xám trắng cứng rắn như đá, bắt đầu tản mát ra mùi thơm ngào ngạt kỳ diệu.
Ấn Vân Mặc cắt một khối nhỏ Long tiên hương, sau khi châm lửa, toả ra một làn khói nhẹ ngưng đọng thật lâu không tiêu tán, hương thơm toả ra bốn phía còn hơn cả xạ hương. Y say mê hít sâu một hơi hương khí, nói: “Thúc Dạ đối với mùi hương cũng rất có nghiên cứu, sau khi cảm ứng được mùi thơm sẽ tức khắc chạy về.”
“Vạn nhất mấy vị Quỷ đế khác cũng cảm ứng được, tiến đến tranh đoạt thì sao?” Diêu Quang hỏi.
Ấn Vân Mặc nhìn bên trái là Diêu Quang, bên phải là Ấn Huyên, vươn tay đồng thời khoác lên vai hai người, cười đến thích ý phong lưu: “Ta có Tiên khí, Thần Hoàng nơi tay, cứ để cho bọn họ tới đoạt!”
Ấn Huyên âm trầm hỏi một câu: “Thúc Dạ là ai?”
[haha…anh hỏi rất trúng trọng điểm]
————-
Lúc Kê Khang xuất hiện, bên người lại thêm một Đỗ Tử Nhân lục y phiêu phiêu, Ấn Huyên thấy vậy, thần sắc lạnh lùng mới hơi dịu đi.
Đỗ Tử Nhân nhìn Long tiên hương hai mắt tỏa sáng, lại kiên trì đứng ở ngoài hai trượng, làm ra vẻ thanh cao khác biệt với cuồng đồ vô lễ, nhìn kỹ lại phát hiện cánh mũi không ngừng phát động, hiển nhiên là đang cật lực hút hương khí trấn an bụng đói kêu vang.
Kê Khang hướng mấy người còn lại, cười cười tạ lỗi: “Tử Nhân tính tình thích chỗ yên tĩnh, thỉnh chư vị bao dung. Vị này chính là?” Hắn hướng Ấn Huyên chắp tay hành lễ.
“Đại chất tử nhà ta.”
“Vân Mặc đạo lữ.”
Ấn Vân Mặc cùng Ấn Huyên hai người đồng thời mở miệng. Kê Khang vẻ mặt có chút khiếp sợ: “Đến tột cùng là thúc chất… hay là đạo lữ?”
Ấn Huyên hung hăng trừng mắt nhìn Ấn Vân Mặc một cái. Người này đành phải hắc hắc cười gượng nói: “Nguyên lai là vô huyết thống thúc chất, hiện giờ cho đến sau này kết làm đạo lữ.”
Kê Khang khi còn sống chính là một kẻ phóng khoáng bất kham, không màng lễ nghĩa trói buộc, sau một khắc kinh ngạc, cất tiếng cười to: “Thú vị! Không sợ thế tục, tuỳ tâm tuỳ thích, chính là chân nhân!” Cười cười lại bắt đầu ngâm thơ: “Chung Tử gặp Bá Nha, chân nhân không e ngại, hát vang khi cùng ai, tri âm cùng tri tâm.”
Đỗ Tử Nhân bắt đầu thổi địch hoà theo. Diêu Quang yên lặng quay mặt đi, thấp giọng hỏi Ấn Vân Mặc: “Ta nghe Kê Khang đại nhân nói đến ái muội, Chung Tử Kỳ cùng Du Bá Nha này, đến tột cùng là tri âm hay là tri tâm?”
Ấn Vân Mặc nín cười đáp: “Họ sinh ta chưa sinh ra, như thế nào biết được?”
Không bao lâu hàn huyên hoàn tất, Ấn Vân Mặc đề nghị đem bảy thứ kỳ hương đã đạt được chia làm bốn phần. Trừ Diêu Quang nằm ngoài ảnh hưởng của tháp giới, mỗi người lấy một phần. Kê Khang lập tức phản đối nói: “Không thể vô công bất thọ lộc. Lại nói, ta cũng không muốn tranh Bắc Âm đế vị, hà tất phải lên tầng trên làm gì.”
“Nhìn xem tầng trên còn có cái gì thú vị a. Bát bộ Phù đồ lần đầu xuất thế, chẳng lẽ Thúc Dạ liền tuyệt không tò mò?” Ấn Vân Mặc cười mỉm nói “Lại nói, ngươi không muốn tranh, nhưng mà đôi mắt Đỗ đại phu chính là trông mong đó nha.”
Đỗ Tử Nhân mặt đỏ lên, cả giận nói: “Ta là vì mình sao? Ta tất cả đều là vì hắn!”
“Ta lại rất là tò mò, muốn biết đỉnh tháp đến tột cùng có cái gì, Ngũ đạo Luân hồi môn lại là cái dạng gì. Thúc Dạ hoàn thành tâm nguyện cho Đỗ đại phu, cũng coi như là đi theo giúp bằng hữu ta đây một tay đi.”
Ấn Vân Mặc nói như vậy, Kê Khang cũng đành phải đồng ý, từng người chia nhau cất kỹ đám kỳ hương kia.
Ấn Huyên nói: “Cuối cùng là một loại Nguyệt chi hương, ở phía hoang mạc phù đảo phía Tây Bắc. Nơi đó có một loại chim cực lớn gọi là Diệt mông, lấy đá sỏi làm thức ăn, sống thành bầy đàn, ở trên hoang mạc xây tổ. Chúng đẻ trứng, trong hàng vạn trứng có một cái có khả năng hóa đá thành Nguyệt chi hương. Diệt mông mặc dù chỉ ở mức Yêu vương, nhưng số lượng rất nhiều, khi bay lượn che lấp cả mặt trời; vả lại tính tình dữ dằn, hận nhất là kẻ phá tổ trộm trứng. Một khi phát hiện, tất cả cùng tấn công, không ch.ết không ngừng. Bởi vậy cho dù Phượng Hoàng là yêu hoàng của muôn tinh linh, cũng sinh tâm kiêng kị không muốn đi trêu chọc.”
Đỗ Tử Nhân nhíu mày: “Nói như vậy, từ trong sào huyệt của Diệt mông mà đoạt lấy Nguyệt chi hương, so với lấy Long tiên hương trong bụng cá còn khó khăn hơn?”
Kê Khang nói: “Đích xác càng khó. Cự kình mặc dù khổng lồ, mục tiêu cũng rõ ràng. Vả lại Long tiên hương ngay ở trong dạ dày nó, vào là lấy được. Nguyệt chi hương lại là ở trong hàng nghìn hàng vạn tổ, giữa hàng triệu quả trứng mà tìm kiếm, tốn rất nhiều thời gian, không có khả năng không kinh động Diệt mông. Đều nói kiến nhiều cắn ch.ết voi, mối nhiều gặm đổ thụ. Hàng ngàn hàng vạn Diệt mông yêu vương, hiển nhiên so với một cự kình yêu hoàng khó đối phó hơn nhiều lắm.”
“Chúng ta đây nên như thế nào xuống tay?” Đỗ Tử Nhân nhìn như hỏi Kê Khang, ánh mắt lại liếc một vòng qua ba người, âm thầm phán đoán:
Diêu Quang tinh quân, bổn tướng là cực phẩm tiên khí Diêu Quang tiên, thêm tu hành phép thuật cùng bùa chú pháp bảo mang theo, cho dù bị tháp giới quy tắc áp chế, cũng có thể ngang tay với hai đến ba Kim Tiên – chính là kẻ có chiến lực cao nhất.
Ấn Vân Mặc, chỉ là hồn phách bình thường điều khiển tiên thân khôi lỗi, cho dù tăng thêm phù chú pháp bảo mang theo, nhiều lắm đối phó được cỡ Chân Tiên – coi như là một nửa vô dụng.
Ấn Huyên… Hoàn toàn không thấy được thực lực.
Phiền toái chính là ba người này, lấy Ấn Vân Mặc làm trung tâm tạo thành nhất thể, không chia rẽ được. Nếu như có tâm tranh Bắc Âm đế vị, cho dù Kê Khang cùng mình liên thủ, chỉ sợ cũng không phải đối thủ.
Nếu có thể làm cho bọn họ chủ chiến Diệt mông, sau khi sự thành, lại mượn lực của Diệt mông đưa bọn họ vây khốn hoặc trọng thương, vừa diệt trừ được đối thủ cạnh tranh, lại không đến mức khiến Kê Khang phản cảm thậm chí trở mặt, đó là tuyệt vời nhất.
Còn có mặt khác bốn Quỷ đế, nếu đem tin tức Nguyệt chi hương phóng cho bọn hắn, có thể dẫn dụ khiến cho bọn hắn đi đánh tiên phong, tận lực tiêu hao bớt chút số lượng của Diệt mông hay không?
Kê Khang hai tay khoanh lại, ngẫm nghĩ đối sách, Đỗ Tử Nhân cũng ở trong lòng tính toán tỉ mỉ, bày mưu nên như thế nào thu hoạch ích lợi lớn nhất.
Mà Ấn Huyên nói xong tin tức biết được, liền không tham dự thương nghị, bình thản ngồi ở bên người Ấn Vân Mặc, tóm lấy một bàn tay của y đặt trong tay mình mà thưởng thức.
Ấn Vân Mặc rút vài cái không ra, đành phải mặc hắn đi.
Diêu Quang nhìn thoáng qua Ấn Huyên, trong lòng luôn có một cảm giác mông mông lung lung, như trong mây mù nhìn trộm huyền cơ… Ấn Huyên là Long thần Đông Lai thác xá chuyển thế, mặc dù hồn phách bất đồng, nhưng lại tồn trại trong cùng một thể xác… Chính mình khi từ Ngọc Thanh cảnh trở lại nhân gian, biết được Ấn Huyên vừa băng hà, Đông Lai hóa rồng bay đi… Lúc trong biển, hư ảnh Kim Long kia một hơi cắn đứt cự kình, thân hình cùng uy áp cực kỳ tương tự Long thần Đông Lai… Ngay sau đó Ấn Huyên liền xuất hiện, cảnh giới không thể nhìn thấu, hiển nhiên đã là người phi phàm…
Diêu Quang linh quang chợt loé, mãnh liệt nhìn về phía Ấn Huyên: Hay là, hắn chính là Long thần Đông Lai?!
Chẳng lẽ Chủ thượng nghĩ sai? Ấn Huyên cùng Đông Lai vốn là cùng hồn cùng phách cùng một người?!
Chẳng lẽ Chủ thượng bị Long Thần lừa gạt, huyễn hóa ra một ý thức khác?
Mục đích là gì?
Trả thù?! Đúng nha, Long thần Đông Lai bởi vì kiếp trước bị Chủ thượng gây thương tích, kiếp này vẫn như trước lòng mang hận ý, không chỉ mượn tay Ấn Huyên đâm vào tim Chủ thượng một kiếm, còn muốn tiếp tục lợi dụng thân phận hắn huyễn hóa ra này, lừa gạt đùa bỡn tình cảm Chủ thượng, để trả mối hận kiếp trước thân thể bị trọng thương, tình cảm bị lợi dụng?!
Chủ thượng đối với Đông Lai cũng không có tình cảm, điểm này hắn so với ai khác đều rõ ràng hơn hết. Nếu không phải Chủ thượng tin tưởng Ấn Huyên cùng Đông Lai là hai ý thức khác biệt, lại như thế nào không bỏ xuống được hơn hai mươi năm tình cảm thúc chất, đồng ý cùng Ấn Huyên kết làm đạo lữ?
Nhất định là âm mưu! Nhất định là cạm bẫy!
Diêu Quang thốt nhiên tiến tới, đã thấy Ấn Huyên cùng Ấn Vân Mặc sát bên nhau, hai tay tương giao, lòng bàn tay xiết chặt, ngón tay dây dưa, nghiễm nhiên một bộ ta ngươi tình nồng ý nhiệt.
Hắn mới vừa nhấc người lên lại chậm rãi ngồi xuống, buồn rầu không biết phải nên làm thế nào vạch trần việc này, khiến Chủ thượng tin mình, không để y bị đối phương che giấu, mà còn để y ít tổn thương nhất?
Mọi người trong lòng đều có suy tính, trong lúc nhất thời lâm vào trầm mặc.
Thật lâu sau sau, Ấn Vân Mặc dẫn đầu mở miệng: “Ta có hai kế, các ngươi nhìn xem cái nào khả thi.”
Kê Khang nói: “Vương tử mời nói, chúng ta cùng tham tường.”
“Kế thứ nhất: lùa sói giết hổ. Trước nhiên đem kỳ hương dẫn dắt bốn vị Quỷ đế khác hội hợp, một người trong chúng ta dùng phương thức giả kết minh, dụ bọn hắn đi trước đến Tây Bắc phù đảo lấy Nguyệt chi hương. Đợi bọn hắn cùng Diệt mông hai bên triền đấu, những người còn lại nhân cơ hội trộm lấy Nguyệt chi hương. Trong lúc bốn vị Quỷ đế nếu có thể thu phục toàn bộ Diệt mông là tốt nhất, chúng ta làm ngư ông đắc lợi; nếu thất bại, cũng xem như là tiêu diệt đa số Diệt mông, lúc đó chúng ta hạ thủ cũng dễ dàng.”
Ấn Vân Mặc vừa nói, vừa quan ngôn sát sắc (*), quả nhiên thấy Kê Khang thần sắc chuyển sang lạnh lùng, Đỗ Tử Nhân mặc dù liên tiếp lắc đầu, ánh mắt lại lóe sáng, lập tức cười nói: “Ta biết các ngươi đang suy nghĩ gì, kế xuất nhân tâm, tâm ngạt kế độc (**), có phải hay không? Nếu là trước đây, ta tám phần là làm được, hiện giờ vẫn là không tính đến.”
[(*): quan sát ngôn từ, sắc mặt, hành động]
[(**): kế từ trong tâm mà ra, tâm độc thì kế độc]
Kê Khang thở phào một cái hỏi: “Kế thứ hai là gì?”
“Bắt giặc bắt vua. Trong trăm vương, tất có một tôn; Trong trăm tôn, tất có một hoàng. Chúng ta chỉ cần tìm được Diệt mông yêu hoàng, hoặc chế phục, hoặc giao dịch, khiến nó đồng ý giao ra Nguyệt chi hương là được. Kỳ thật Nguyệt chi hương đối với Diệt mông mà nói, bất quá chỉ là vài cái trứng ung ấp không ra chim non mà thôi, cũng không có nửa điểm tác dụng.”
Kê Khang lập tức vỗ tay: “Kế này khả thi!” Diêu Quang cùng Đỗ Tử Nhân gật đầu tỏ vẻ đồng ý, Ấn Huyên lại vẫn như trước không quan tâm đến ngoại vật, chỉ mải chơi đùa với tay tiểu Lục thúc của hắn.
[hehe..anh tự kỷ, manh quá!]
“Cứ làm như thế.” Kê Khang tâm tình đại hảo, nhìn Ấn Vân Mặc vẻ mặt vui mừng, “Lần này tìm Diệt mông yêu hoàng, chuyện nhỏ liền giao cho ta đi, ai cũng không được tranh.”
Ấn Vân Mặc nói: “Ta đây phụ trách đàm phán thuyết phục. Nếu như không thành, Diêu Quang sẽ động thủ chế phục.”
Đỗ Tử Nhân tà tà liếc Ấn Huyên một cái: “Vậy hắn làm gì?”
Ấn Huyên đối hắn cũng không để ý, một vẻ khinh thường như cũ.
Đỗ Tử Nhân lại muốn tức giận, Kê Khang dùng sức đè tay hắn lại: “Chỉ một đầu Diệt mông yêu hoàng mà thôi, ta cùng với Diêu Quang tinh quân ra tay là đủ rồi.”
“Hừ.” Đỗ Tử Nhân hừ lạnh một tiếng, đem tay kia đặt lên tay hắn, mang theo cơn giận còn sót lại nói: “Ta cũng sẽ ra tay giúp ngươi, cũng không cần trông cậy vào kẻ vô dụng.”
Ấn Vân Mặc cười như không cười mà kéo kéo khóe miệng, lắc đầu nhíu mày, kiềm chế không vui trong lòng: “Đi thôi, hiện tại liền lên đường, đỡ phải thêm phiền toái.”
Mọi người lập tức đứng dậy, từng người thúc dục pháp bảo bay về phía phù đảo. Ấn Huyên nằng nặc cùng ngự với Ấn Vân Mặc trên một đám mây, người sau nhân cơ hội liền hỏi: “Mới vừa rồi Đỗ Tử Nhân khiêu khích, ngươi vì sao không nói một lời?”
Ấn Huyên ôm chặt eo y, thản nhiên nói: “Hạ giá.”
Ấn Vân Mặc cao giọng cười to.