Quyển 4 - Chương 69
Ấn Vân Mặc từ trong cảm giác cực nặng nề giãy dụa tỉnh lại, cảm thấy một cỗ đau đớn cùng hư thoát khó nói thành lời. Y gắng sức mở mí mắt, lực bất tòng tâm mà nhúc nhích ngón tay.
Bên tai lại anh anh ong ong giống như bị tầng tầng che phủ, đột nhiên một thanh âm lanh lảnh xuyên qua màng chắn này, kêu lên: “… Tỉnh rồi! Vương gia tỉnh rồi! Chúng ta cuối cùng đã kéo được người về!”
Có một giọng khác quát nhỏ: “Ồn ào kêu cái gì! Không nhìn thấy Vương gia đang hư nhược sao, nhanh đi bẩm báo Thánh Thượng. Hồng Ý, đi ra ngoài gọi thái y!”
Ấn Vân Mặc thần trí nặng nề mà phiêu đãng, rốt cục triệt để tỉnh táo lại. Nơi ngực truyền đến cảm giác xé rách nóng rát như bị bỏng, mỗi một hơi thở cũng động đến miệng vết thương, đau đến cơ hồ hít thở không thông. Bên giường một bóng người mặc hoàng y, ngược sáng nhìn lại có chút quen mắt. Y bật thốt lên gọi: “Huyên -” ánh mắt định thần lại, bỗng nhiên im bặt.
“Mặc Hoàng thúc, rốt cục ngươi cũng tỉnh!” Người nọ nắm chặt tay y, ngũ quan gầy gò nhưng anh tuấn, khí thế hùng hồn vũ dũng, khuôn mặt, ánh mắt đầy vẻ kinh hỉ lẫn kích động “Ngươi hôn mê gần hai tháng, toàn dựa vào dược thang cùng kim châm. Thái y nói không tỉnh lại đã có thể… Vạn hạnh là tỉnh lại rồi!”
“… Trọng Hách?” Ấn Vân Mặc thanh âm mỏng manh như tơ nhện, “Ngươi đăng cơ Hoàng đế?”
Ấn Huy ánh mắt thâm trầm, chợt vỗ vỗ mu bàn tay y: “Việc này nói ra rất dài dòng. Mặc Hoàng thúc mới vừa tỉnh, thể lực còn suy yếu. Trước cứ hảo hảo tu dưỡng. Trẫm dặn ba tên Thái y thay nhau túc trực, cách một canh giờ chẩn một lần mạch. Người trong Uyển Ninh cung này ngươi cũng tùy tiện mà sai phái.”
Ấn Vân Mặc còn muốn hỏi thêm, lại mơ mơ màng màng ngủ mất. Chờ y lần thứ hai tỉnh lại, trong điện ánh nến lay động, đã tới ban đêm. Ngực vẫn đau đớn như cũ, nhưng cũng không đến mức kịch liệt như khi mới vừa tỉnh lại, trong bụng cũng có cảm giác đói khát.
“Nước!” Y thấp giọng nói. Lập tức có cung nữ tiến lên, động tác nhẹ nhàng mà cho y uống nước, lau mặt.
“Vương gia có muốn nô tỳ hầu hạ dùng chút cháo? Thái y phân phó nấu một nồi cháo thuốc bổ dưỡng nguyên khí, vẫn luôn ủ trên bếp lò.” Cung nữ nhẹ khí nhỏ giọng mà hỏi.
Ấn Vân Mặc gật gật đầu.
Uống hơn phân nửa chén cháo, ngoài cửa điện nội thị xướng giá, Ấn Huy đi tới, vẫy lui đám cung nhân đang hành lễ, ngồi vào mép giường, tự mình bưng lên bát cháo.
Ấn Vân Mặc nghiêng mình dựa trên đệm tơ tằm, đẩy tay từ chối vài bận không được, lại thấy đối phương thái độ kiên quyết, liền để mặc hắn đi. Uống nốt nửa chén cháo còn lại, Ấn Huy buông chén xuống nói: “Trẫm biết Mặc Hoàng thúc có rất nhiều điều muốn hỏi. Cứ hỏi đi.”
Huyên nhi đâu? Ấn Vân Mặc cơ hồ bật thốt lên, ngẫm lại, lại kiềm chế xuống, hỏi: “Ngực ta bị thương, là xảy ra chuyện gì?”
“Là bị… bội kiếm của Tiên đế gây thương tích. Một kiếm đâm thủng ngực, suýt nữa bỏ mình ngay tại chỗ. Thái y nói, may mắn trái tim của Mặc Hoàng thúc so với người thường lại lệch vài phân, lúc này mới cứu được ngươi trở về.”
Ấn Vân Mặc cực lực nhớ lại, chỉ cảm thấy ký ức một mảnh hỗn loạn, mơ hồ nhớ tới một kiếm kia xuyên tim khiến y vừa khiếp sợ vừa đau đớn. Sau lưng là tường gạch cứng rắn, bụi tuyết trên đầu tường lọt vào sau áo, lạnh như băng thấm tận xương cốt. Ấn Huyên từ trong ngực y bứt ra trở ra, ngón tay nắm chặt chuôi Tần dương cổ kiếm mà y tặng, từng chút từng chút một hướng huyết nhục phế phủ đẩy mạnh, mũi kiếm mang theo máu tươi đập vào tường gạch, lách cách rung động…
Y không khỏi rùng mình, “Ta nhớ ra rồi. Là Ấn Huyên đâm ta một kiếm, nhưng hắn vì sao phải giết ta?”
Ấn Huy mặt lộ vẻ tức giận: “Ta cũng muốn hỏi hắn! Lúc ấy ta nghe trong phủ hạ nhân báo lại, không thể tin nổi mà chạy trở về vừa thấy, quả thực… Ta đi tìm hắn để hỏi minh bạch, hắn lại đem chính mình nhốt trong phòng, giận dữ đập phá đồ đạc, ai cũng không cho gặp. Qua vài canh giờ, nội thị triệu ta tiến đến. Khi ta vào phòng, nhìn thấy trên án trải một tờ chiếu thư truyền vị, mà Ấn Huyên đoan chính ngồi trên ghế sau án, đã… băng hà.” Hắn ánh mắt phức tạp mà thở dài một tiếng “Bất luận chuyện gì đã xảy ra, ta như thế nào cũng không ngờ được kết cục lại là như vậy.”
Ấn Vân Mặc kinh ngạc nghe, mờ mịt hỏi: “Ấn Huyên băng hà? Vì sao?”
“Nói thật, nguyên do bên trong ta cũng không rõ ràng lắm. Chỉ nghe Thái y nghiệm thân nói hắn không hề có thương bệnh gì cả, khuôn mặt an tường như cao tăng tọa hóa, là tướng thọ tẫn viên tịch. Sau khi quan tài hồi kinh, Thái Hậu cùng nội các hai bên cũng thỉnh người khám nghiệm qua, đích xác như thế. Hắn tựa hồ sớm liệu có ngày này, trước đó đã sai người giục ngựa đem chiếu thư truyền vị đưa tới kinh thành. Tiên đế không có con, bởi thế ta tuân theo di chiếu kế vị, thuận lý thành chương. Chẳng qua…”
Ấn Huy do dự một chút, hình như có cố kỵ, nhưng thực nhanh lại thản nhiên nói: “Dân gian có chút lời đồn đãi, nói đế vị này của Trẫm không minh bạch. Trẫm không muốn Mặc Hoàng thúc sau khi nghe được đồn đãi, lòng có khúc mắc, cho nên chủ động giãi bày trước.”
Ấn Vân Mặc trầm mặc hồi lâu, mới lấy lại tinh thần lẩm bẩm nói: “Trọng Hách làm người như thế nào, ta trong lòng hiểu rõ. Ngày sau chỉ cần cần chính yêu dân, hành xử đoan nghiêm, lời đồn đãi tự khắc tiêu thất.”
Ấn Huy tiếng lòng buông lỏng, cười nói: “Như thế thật tốt. Ngày nay hoàng thất cành lá thưa thớt, Hoàng thúc đồng lứa, chỉ còn lại một mình ngươi. Mặc Hoàng thúc có tin tưởng hay không, đối với Trẫm mà nói rất quan trọng.” Nói xong thấy Ấn Vân Mặc vẻ mặt ảm đạm, giống như không chịu nổi mỏi mệt, liền gọi cung nhân tiến vào hầu hạ. Trước khi đi nói: “Mặc Hoàng thúc trọng thương chưa lành, cần phải nghỉ ngơi cho tốt. Đợi khi bình phục một chút, Trẫm mang các hoàng tử đến thăm ngươi.”
Sau khi Ngự giá rời đi, đám cung nhân nhẹ tay nhẹ chân mà hầu hạ Vương gia nằm xuống. Ấn Vân Mặc từ từ nhắm hai mắt, suy nghĩ rối bời, tâm loạn như ma: Huyên nhi đã ch.ết? Rốt cuộc không về được? Từ nay về sau, không được nghe hắn lải nhải “Tiểu Lục thúc“, không được nghe hắn nói “Ngươi ngay một tấc cũng không được rời mà ở bên cạnh Trẫm“; lại không còn được nhìn thần tình tỏ ra ghét bỏ, vẫn bồi ta đánh cờ, một ván tiếp một ván, luyến tiếc không muốn dừng tay; cũng lại không còn dịp đập cái bàn tay hắn luôn cố ý hay vô tình đặt trên người ta. Nhưng mà hắn tại sao lại muốn giết ta, sau khi rốt cuộc ta cũng sinh ra ý định cùng hắn chia xẻ quãng đời còn lại, lúc chúng ta hiểu được tâm ý lẫn nhau… sau nụ hôn kia…
Y càng nghĩ, càng cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, phảng phất có cái gì bị phong bế trong xương sọ vần vũ xoay quanh, tưởng muốn phá thể mà xuất. Đem bàn tay gắt gao xiết lấy trán, y cố gắng đem những ý nghĩ xao động trong đầu áp chế xuống, cảm thấy trên người tựa hồ khoan khoái chút, lại hồn nhiên không hay biết một giọt lệ đã từ trên khóe mắt lăn xuống.
———-
Thời điểm ba tháng xuân, là mùa tốt nhất ở thành Lạc Lăng. Phía trên dòng sông chảy xuyên thành, Linh kiều in bóng như trăng tròn, hai bên đường yên liễu rủ bóng, trong gió đong đưa. Giới sơn nơi ngoại ô phía Đông Nam đào hoa nở rộ, sáng rực một vùng, đem cả ngọn núi nhuộm trong màu hồng giống như tiên cảnh, hấp dẫn vô số du khách. Huyền Ngư quan cũng bởi vậy hương khói càng phát ra cường thịnh, mỗi ngày đều có rất nhiều nam thanh nữ tú đi ra ngoại ô dạo chơi lâm viên. Phố lớn ngõ nhỏ giống như phủ đầy hoa xuân nở rộ, hương thơm phiêu đãng. Tiếng hài đồng reo hò cùng với đủ loại con diều màu sắc rực rực rỡ bay lượn trên nền trời.
Bên trong lương đình, cung nhân sớm trải đệm gấm mềm mại, Ấn Vân Mặc khoác thêm một tầng ngoại sam, dựa vào tháp thượng nhìn lên bầu trời trong xanh như ngọc bích.
Cung nữ Hồng Ý hứng thú bừng bừng mà chỉ vào không trung: “Vương gia ngài xem, thiệt nhiều con diều nha! Có Thải Điệp, Ô Thước … Nghe ra, còn có tiếng diều sáo, là Xuyến Yến Phong tranh! Nhìn phương hướng bên kia là ngự hoa viên, ước chừng là các nương nương du xuân dạo chơi lâm viên a.”
Con diều… Ấn Vân Mặc cảm thấy tâm vừa động, bật thốt lên hỏi: “Có thể có con diều Kim Long không?”
“Kim Long? Trừ bỏ Hoàng Thượng, ai dám làm để thả đâu!” Hồng Ý che miệng cười nói, “Ngài cũng biết Hoàng Thượng chúng ta, không phải là xử lý chính sự, thì là đi tuần tr.a quân doanh, không nữa thì ở trong phòng luyện công, nào có nhàn tình đi thả diều! Có thể bồi các nương nương đi dạo lâm viên, cũng là khó có dịp a.”
Vừa dứt lời, liền nghe ngoài đình một thanh âm nam tử hùng hậu mạnh mẽ: “Ai ở trước mặt Lịch vương điện hạ nói bậy bạ gì đấy?”
Hồng Ý sợ hãi, vội không ngừng mà dập đầu thỉnh tội. Ấn Vân Mặc cười nói: “Đừng sợ, Hoàng Thượng hù dọa ngươi thôi.” Nói xong liền muốn đứng dậy hành lễ.
“Mặc Hoàng thúc thương bệnh chưa lành, mau miễn lễ.” Ấn Huy đi vào lương đình, ý bảo y không cần đứng dậy, chính mình cũng đến bên cạnh y ngồi xuống, vẫy lui đám cung nhân hầu hạ trong ngoài đình.
Ấn Vân Mặc dưới nắng sớm lần thứ hai đánh giá Ấn Huy qua lớp trang phục Thiên tử, thấy hắn thân thể khoẻ mạnh, chân khí dồi dào, hiển nhiên là võ học tu luyện tới đỉnh cao, xem cảnh giới chỉ nửa bước nữa là có thể nhập đạo. Nếu không có tai họa bất ngờ, ít nhất có thể thân cường thể kiện mà sống qua trăm tuổi, liền vui mừng nói: “Ta xem liên tiếp hai đời quân vương đều không lâu dài, Trọng Hách lại nhất định bảo hộ Đại quốc trăm năm vững mạnh.”
“Mặc Hoàng thúc cát ngôn!” Ấn Huy gật đầu, ánh mắt mơ hồ lộ ra ưu sắc “Trẫm đã sớm nghe nói, Mặc Hoàng thúc thần thông quảng đại, đặc biệt am hiểu bốc thuật, trấn yêu trừ tà.”
Ấn Vân Mặc bật cười: “Nghe ai nhàn đàm ở đâu, nói ta giống như thần côn a.”
Ấn Huy nói: “Mấy việc quỷ thần, ta không tin lắm. Nhưng mà thế gian có người tu đạo thành công, thoát thân phàm nhân, đó cũng là trẫm tận mắt nhìn thấy. Mặc Hoàng thúc không ngại chi tiết nói cho trẫm, năm trước trong cung nháo tà thuật, gọi là cái gì Phi đầu hàng, chính là ngươi ra tay phá giải?”
“Ấy là dựa vào liệt tổ liệt tông phù hộ, khiến những cái yêu đạo thích khách đó không thể đắc thủ, thực không phải công lao của ta, không dám kể công.” Ấn Vân Mặc cười gượng hai tiếng.
Ấn Huy đứng dậy, vai rộng lưng dài, tay vượn lưng ong, thân cao chín thước mười phần bức nhân, mang theo cỗ dũng mãnh nhanh nhẹn tôi luyện từ quân doanh đến sa trường, thẳng thắn hỏi: “Mặc Hoàng thúc không chịu lấy thành tâm mà đãi, là cảm thấy trẫm chỗ nào làm không tốt? Hết thảy đều có thể nói ra, nếu là trẫm không đúng, trẫm nhất định thay đổi! Thỉnh không cần hư ngôn từ chối, trẫm không có thói quen cùng người nói chuyện vòng vèo.”
Ấn Vân Mặc không khỏi vươn tay lau mặt, thầm than không hổ là Trấn Bắc tướng quân, mặc dù đương là Hoàng đế, vẫn là một quân nhân thẳng ruột ngựa. Y đứng dậy rót hai chén trà, thỉnh đối phương ngồi xuống, “Hoàng Thượng muốn đi thẳng vào vấn đề, ta đây cũng nói trắng ra. Thần thông kia, ta đúng là có một hai phân. Về phần linh nghiệm hay không linh nghiệm, mấu chốt khi cần có dùng được không, ta đây cũng không dám cam đoan. Kinh thành còn nhiều cao tăng đắc đạo, chân nhân dị sĩ, nếu có chút yêu tà quấy phá, không ngại trước hết mời bọn họ ra tay; Nếu họ thật sự cũng không đối phó được, cùng đường ngưạ ch.ết đương ngựa sống, lại tới tìm ta.”
Ấn Huy vừa nghe y nói như thế, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng: “Nói cách khác, Mặc Hoàng thúc thực sự thần thông? Việc này trước mắt mặc dù tạm thời che giấu, nhưng nếu lại lan tràn ra, tất nháo đến toàn bộ kinh thành nhân tâm hoảng sợ. Thỉnh Mặc Hoàng thúc ra tay trấn yêu trừ tà, cứu tánh mạng con dân Đại quốc ta.”
Ấn Vân Mặc thở dài nói: “Ta như thế nào lại có cảm giác làm lại nghiệp cũ? Nói đi, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?”
“Mấy ngày gần đây kinh thành có yêu vật ăn thịt người. Ban đêm ở chỗ hẻo lánh vắng vẻ ven sông, tìm những người đi một mình mà xuống tay. Qua ngày được người phát hiện, lại chỉ còn vài cái xương cốt rải rác cùng một chút vết máu. Xương cốt đã được ngỗ tác kiểm nghiệm, đích thật là xương người, nam nữ đều có. Sau khi Ngũ thành binh mã ti bẩm báo, trẫm cũng thỉnh cao tăng chân nhân nhìn qua, đều nói hiện trường tà khí kinh người, như là yêu ma quỷ quái tác quái, nhưng mà làm thế nào cũng không tìm ra chỗ yêu tà ẩn núp.” Đôi mày rậm của Ấn Huy gắt gao nhăn thành một đoàn.
“Đến tột cùng là si, mị, hay là quỷ quái?”
“… có gì bất đồng?”
“Đương nhiên bất đồng, tuy rằng bọn họ đều sẽ hại người…” Ấn Vân Mặc khoát tay, “Thôi, nói cho ngươi cái này cũng vô dụng, đi tìm Giới sơn Huyền Ngư quan Vi Nhất chân nhân chưa?”
Ấn Huy nói: “Trước đã sai người đi thỉnh. Hạ nhân đáp lời nói Vi Nhất chân nhân sắp tấn chức Địa tiên, đang bế quan độ kiếp.”
“Tiểu tử này, có chuyện tìm hắn hắn liền bế quan, thật là biết tranh thủ thời gian!” Ấn Vân Mặc nói thầm, đem chén trà còn lại một hơi uống xong, đứng dậy nói: “Ta phải đi hiện trường nhìn xem.”
Ấn Huy cũng đứng dậy nói: “Trẫm cải trang cùng đi. Mặc Hoàng thúc thương thế chưa khỏi hẳn, Trẫm liền sai người đi chuẩn bị nhuyễn kiệu, xe ngựa, a, lại gọi cả Thái y đi theo.”
——
Ngoại thành thành tây là nơi nhiều đồng ruộng, rừng cây, người ở rất thưa thớt. Dòng sông từ trên Tây Bắc chảy qua hướng Đông Nam, ở phía trước cách đó không xa liền phân nhánh thành hai con sông nhỏ, song song xuyên qua kinh sư, vòng qua phía sau núi lại nhập lại làm một. Sự việc phát hiện ở nơi đám cỏ lau cạnh bờ sông, hiện trường đã được Binh mã ti dùng vải bố che lại, không cho người xâm nhập, bởi thế vẫn còn duy trì nguyên dạng khi phát hiện.
Ấn Vân Mặc được một người nội thị đỡ xuống, đi theo sau Ấn Huy tiến vào hiện trường. Ở một vùng cỏ lau bị đè bằng, rải rác có quần áo của nam nữ, hài, yếm, tiết khố…đầy đủ mọi thứ, như là từng có đôi nam nữ thừa dịp đêm tối ở đây yêu đương vụng trộm. Giữa đám quần áo lộ ra vài mẩu xương cốt thất linh bát lạc, cơ bắp nội tạng bị ăn đến không còn chút gì, chung quanh bốn phía có một chút vết ám nâu, khả năng là máu người.
Nội thị dùng tay che miệng, một bên xin lỗi một bên nôn khan. Ấn Vân Mặc phất tay ý bảo hắn lui xa một chút, đi đến bên cạnh hài cốt, ngồi xuống nhìn kỹ. Ấn Huy kinh nghiệm sa trường, sớm đã nhìn quen huyết tinh cốt nhục, mặt không đổi sắc cũng ngồi xuống cạnh y, gẩy gẩy một khối xương đùi trong đó: “Ngươi xem trên xương này còn sót lại một ít thịt, rõ ràng không phải là đao kiếm tạo thành. Ta ở Bắc Mạc từng thấy bầy sói ăn thịt người, lưu lại hài cốt cũng giống như vậy, có thể là dã thú gì đó hay không?”
Ấn Vân Mặc biết ý tứ của Ấn Huy, vạn nhất tin tức phong tỏa không kín, truyền ra “sài lang hổ báo ăn thịt người”, so với “yêu ma quỷ quái ăn thịt người” nghe vào tai bách tính cũng không đến nỗi khủng hoảng. Dù vậy vẫn là tiếc nuối mà lắc đầu “Không phải dã thú. Nơi này đích xác tồn lại một cỗ ác quỷ tà khí.” Y ở trong đống hài cốt cẩn thận tìm kiếm, kéo ra mấy sợi dây nhỏ dài bốn năm tấc màu xanh biếc.
“Đây là cái gì? Không giống tơ lụa phổ thông, cũng không giống nhánh cỏ.” Ấn Huy rút ra một sợi, nghi hoặc mà kéo kéo. Sợi dây màu xanh lại dị thường cứng cỏi, ngay cả chỉ lực của hắn mà lại không kéo đứt.
Ấn Vân Mặc rút ra một cái khăn dài gói kỹ mấy sợi dây, bỏ vào trong ngực, đứng dậy nói: “Đi thôi. Đến hai nơi phát hiện khác xem qua một chút.”
Hai địa điểm khác đều ở trong thành, nơi ngõ nhỏ hẻo lánh, một chỗ ở thành Tây Nam, một chỗ ở thành Tây Bắc. Bởi vì sự việc phát hiện sớm, hiện trường đã bị người không liên quan phá hư đến chẳng còn gì, di cốt cũng được người thân gom trở về hạ táng, ngược lại không có phát hiện gì mới. Ấn Vân Mặc nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Trong Kinh thành có chùa miếu thờ Tiểu thừa Phật giáo hoặc đạo Bà La môn không?”
Ngũ thành binh mã ti Chỉ huy sứ vội vàng gọi tới hai tên thư lại (*), sau khi hỏi qua, trả lời: “Triều ta bách tính nhiều tín đạo, tin Phật cũng là lấy Đại thừa làm chủ, Tiểu thừa ở mấy trăm năm trước đã bị suy vi, đạo Bà La môn càng hiếm người thờ phụng.”
[(*): một chức quan, lo công văn giấy tờ]
Một người thư lại bổ sung: “Thành Đông Đàn Mộc hạng (*) dường như có một tòa miếu rách nát, cơ hồ không có hương khói gì, bên trong Phật tượng cũng kỳ kỳ quái quái. Nghe nói chỗ đó trước kia là nơi mấy người du thương dị vực tụ cư.”
[(*) hạng: ngõ, hẻm, đường nhỏ]
Ấn Vân Mặc nghĩ nghĩ, quay đầu đối Ấn Huy nói: “Vào đêm sau, ta muốn đi tòa miếu đó nhìn một cái, nhưng không muốn mang quá nhiều người.”
Ấn Huy không hiểu ra sao, nhưng vẫn như cũ lựa chọn tin tưởng y, gật đầu nói: “Ta chọn vài tên thị vệ thân thủ giỏi, cường tráng dũng mãnh, đi cùng với ngươi.”
Ấn Vân Mặc liên tục xua tay: “Ta mang bọn thị vệ đi tới là được, Hoàng Thượng cửu ngũ chí tôn, không nên khinh thân vượt hiểm.”
Ấn Huy không cho là đúng, cao giọng mỉm cười: “Nguy hiểm có thể so sánh với việc một mình nghênh chiến năm trăm Thát tử kỵ binh? Ta từng trải qua sóng to gió lớn, chẳng lẽ lại sợ một tòa miếu đổ nát con con sao?!”