Quyển 4 - Chương 77
“Trước đó vài ngày ta du ngoạn ở Sắc giới tầng thứ bảy Tây Hoang đại sơn, phát hiện một chỗ bí cảnh không bình thường. Ta nhất thời tò mò tiến vào, suýt nữa mê thất ở bên trong không ra được, tương đối trắc trở mới thoát thân.” Lâm Ương uống cạn một ngụm linh trà, cảm khái nói, “Trong Tam giới này, thế mà còn có chỗ Lâm Ương ta không đến được!”
Đông Lai thần niệm vừa động, từ ấm trà, một dòng nước trắng bạc lăng không thành một đường cong, tự động rót vào trong chén của Lâm Ương, ẩn ẩn hồng quang hiện ra “Khó trách trước đó không liên lạc được ngươi, như thế nào lại không gọi ta cùng đi?”
Ấy là để cho ngươi cắn câu càng chặt hơn a. Ấn Vân Mặc ở trong cơ thể Kim Long xem thường mà nói thầm. Ngươi cùng Lâm Ương tốt xấu cũng quen biết trăm năm, ngay cả điểm ấy lạt mềm buộc chặt cũng nhìn không ra sao?
“Lúc ấy ta cảm thấy bí cảnh này lộ ra một cỗ sâu thẳm khó lường nói không nên lời, nghĩ thầm rằng trước hãy tìm hiểu xem là xảy ra chuyện gì, có manh mối lại đến tìm ngươi. Lại nói, ngươi không phải là mới vừa thay tầng da, cần tĩnh dưỡng sao?” Lâm Ương nói.
Đông Lai nhìn về phía y, ánh mắt ấm áp thâm uẩn “Ngươi đây là coi khinh bổn tọa? Đi, ta cùng ngươi đi đem cái bí cảnh kia lật ngược lên trời.”
Lâm Ương hơi do dự, lắc đầu nói: “Chỉ sợ không đơn giản như vậy. Ta ở trong bí cảnh cảm nhận được một cỗ uy áp cuồn cuộn mà lại cực kỳ cổ xưa, tựa hồ so… so với Long uy của Đông Lai ngươi càng làm người ta thở không nổi.”
Đông Lai lập tức hỏi: “Ta làm cho ngươi không thở được?”
Lâm Ương cười rộ lên: “Không phải, chỉ là diễn đạt như vậy thôi. Tóm lại ta cảm thấy chỗ kia cất dấu hung hiểm bất ngờ. Nếu muốn xâm nhập thăm dò, còn cần phải nghiên cứu một chút.”
“Ngươi dẫn ta đi đến lối vào bí cảnh. Ta ngược lại muốn nhìn một cái, đến tột cùng là địa phương nào, khiến cho Lâm Ương tiên quân trước giờ tác phong coi trời bằng vung lại kiêng kị như thế.” Đông Lai một phen nắm chặt cổ tay Lâm Ương, lắc mình xuất hiện ở ngoài động phủ, chợt thả ra Kim Long chính thân, chở Lâm Ương xuyên vân phá vụ mà đi.
Có tâm cũng như vô tâm, đối với kẻ vẫn một lòng luyến ái, Lâm Ương cũng thật hạ thủ cho được! Ấn Vân Mặc với hành động nhanh chóng bênh vực kẻ yếu của Kim Long, nhất thời lại không quên phỉ nhổ kiếp trước của chính mình.
Sắc giới trọng thiên tầng thứ bảy, khắp phía Tây là sừng sững núi non trùng điệp không thể đếm hết, được tầng tầng lớp lớp lục sắc bao trùm. Ánh nắng chiếu rọi từng đạo ngân quang lóng lánh ở giữa, chính là một con sông uốn lượn tung hoành giữa những sơn cốc. Trăm vạn đại sơn, kéo dài không dứt; vô số sinh linh hoang dã ở đây sinh sôi nảy nở, cho nên được gọi là Tây Hoang.
Kim Long chở Lâm Ương xuyên qua giới không, đi vào Tây Hoang, quan sát dưới chân là hàng nghìn hàng vạn quần sơn. Lâm Ương sau khi cẩn thận phân biệt, chỉ vào vài ngọn núi thấp bé trong đó, vách đá nham nhở, giống như bị đao kiếm phạt qua, nói: “Chính là chỗ kia.”
Đông Lai hạ xuống đỉnh núi, hóa thành nhân thân, cùng Lâm Ương sóng vai đứng ở bên cạnh một khe núi sâu trăm trượng. Lâm Ương thi pháp dời bỏ cấm chế ở lối vào, bí cảnh thoáng chốc hiện ra hình dáng:
Hoàng hôn trầm xuống, một vầng trăng tròn thật lớn mà tái nhợt treo phía chân trời, chiếu xuống mặt đất mênh mông. Trên vùng đất hoang dã có núi, nhưng vách núi lởm chởm, không một cây cỏ; có nước, nhưng rải rác thành bãi, vắng lặng như ao tù; có cây, cũng chỉ là từng bụi cây ảm đạm cao quá đầu gối. Từng đám cỏ khô lăn trên mặt đất, trên cát đất ngẫu nhiên có những hình thù kỳ quái sắc xám trắng. Nhìn kỹ lại, mơ hồ là di hài viễn cổ cự thú nào đó. Gió Bắc trong không trung quay cuồng gào thét, xuyên qua vách đá tựa như cổng vòm thiên nhiên. Trong gió ẩn ẩn truyền đến tiếng binh khí sát phạt, điểu thú gào thét.
“Ta chưa từng thấy qua bí cảnh nào hoang vắng mà túc sát, khiến nhân tâm kinh sợ như thế, giống như từng có đại pháp lực, đại thần thông nghiêng trời lệch đất ở trong đó tung hoành ngang dọc, trăm vạn năm sau vẫn còn dư âm.” Lâm Ương vuốt nham trụ thô ráp nơi cửa khẩu như bị cuồng phong điêu tạc ra, lẩm bẩm nói.
Đông Lai nhắm mắt nghiêng tai, lắng nghe tiếng động hỗn tạp trong gió, trên mặt từ từ hiện ra sợ hãi lẫn vui mừng. Hắn mãnh liệt mở mắt ra, nắm chặt đầu vai Lâm Ương, động dung nói: “Lâm Ương, ngươi thật sự là vô tâm cắm liễu, liễu thành rừng a! Nơi này vô cùng có khả năng là chỗ Tổ Long chôn cốt!”
“Chỗ Tổ Long chôn cốt?”
“Đúng vậy! Tổ Long chính là tổ tông của vạn Long. Từ khi Bàn Cổ khai thiên tích địa, trước khi thành tựu tiểu thế giới, hắn đã ngao du trong ba nghìn đại thế giới. Ngay cả trong cơ thể Long thần Đông Lai ta, cũng chảy huyết mạch của Tổ Long. Nhưng mọi sự vạn vật đều không có vĩnh hằng. Cho dù là một thế giới, cũng có ngày kết thúc sụp đổ. Khi Tổ Long thọ chung chính tẩm (*), mang theo Long tộc chí bảo tự táng một nơi trong Tam giới. Trăm vạn năm qua, không ai biết hắn chôn cốt nơi nào, vì thế liền thành bí cảnh đệ nhất. Mới vừa rồi, ta từ trong bí cảnh này, đích xác cảm nhận được khí tức Tổ Long lưu lại!”
[(*): sống hết thọ mệnh]
Lâm Ương nhướng mày: “Nói như vậy, ta thật sự là mèo mù gặp phải chuột ch.ết, vận khí không tồi a.”
Đông Lai cũng từ trong hưng phấn bình tĩnh trở lại, vờ giận dữ mà nhéo nhéo cằm y: “Ngươi dám nói tổ tiên ta là chuột ch.ết!”
Lâm Ương bắt được ngón tay hắn, dường như trả đũa, dùng sức bẻ “Ta tìm được phần mộ tổ tiên nhà ngươi, ngươi còn chưa có tạ ơn qua ta nha!”
Đông Lai thoải mái tránh thoát, ngược lại đi nhéo thịt bên hông của y. Lâm Ương một mặt trốn tránh, một mặt cười rộ lên: “Đừng náo loạn, ngươi đến tột cùng còn muốn đi vào hay không”
Nửa điểm cũng không muốn! Ấn Vân Mặc ở trong cơ thể “Đông Lai” ai oán gọi thầm, Lâm Ương cố ý khiến ngươi chủ động nhảy vào hố lửa, đừng có chui đầu vô lưới! Ngươi đúng là kẻ thiếu tâm nhãn khờ dại! Nhưng mà mặc y gào thét cản trở trong lòng, đối với quy tắc lực mà nói, bất quá chỉ là châu chấu đá xe. Đông Lai cùng Lâm Ương bước vào bí cảnh, hướng sâu vào trong càng lúc càng xa. Ấn Vân Mặc nhìn thấy kết cục định sẵn, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
Bí cảnh hoang dã, phóng mắt nhìn lại lộ ra vẻ viễn cổ thê lương, từng đoạn sườn núi trơ trọi, cảnh sắc đơn điệu mà áp lực, giống như một mê cung cực đại đầy khe rãnh cùng nước đọng. Ngự phong cùng phép thuật ở chỗ này hoàn toàn mất hiệu lực, hai người thỉnh thoảng dừng bước, đánh giá chung quanh, nhìn xem có phương hướng ra khỏi mê thất hay không. Bọn họ phát hiện không ít mảnh vỡ bằng đồng đã mọc rêu xanh, có lớn có nhỏ, mặt trên điêu khắc một con mắt nửa khép nửa mở, giống như một phần của viễn cổ đồ đằng nào đó. Còn có một ít đài cao bằng đá, khắc phù văn trên thiết trụ, một đám di tích cờ quạt rách nát linh tinh còn sót lại trong trận pháp.
Đông Lai nhặt lên một mảnh đồ vật nhỏ ngửi ngửi, nghi hoặc nói: “Như thế nào ẩn ẩn có cỗ ma khí lưu lại…”
Lâm Ương cũng nhặt lên một mảnh khác, quan sát tỉ mỉ, “Đích xác có chút giống mảnh vỡ của ma khí. Hay là Tổ Long có đam mê thu thập bảo vật các tộc?”
Phàm là Long tộc đa phần đều có bệnh nghiện thu thập bảo vật – không ít bảo vật đắc thủ liền chất đống phía sau động phủ như rác rưởi, chưa bao giờ sử dụng qua, thuần túy chỉ vì thích xem mà thôi. Tập tính này khiến cho một số thần tiên đỏ mắt lên án. Đông Lai có chút xấu hổ mà ném mảnh vỡ ma khí đi, chỉ vào chỗ sâu trong hoang dã nói: “Theo hướng này tiếp tục đi tới. Ta ngửi được một tia viễn cổ long huyết khí vị.”
Hai người lại đi tiếp hơn nửa canh giờ, tiến đến cạnh một cái hố phạm vi không biết mấy trăm dặm. Đáy hố cách bờ cao ước hơn mười trượng, giống như một cái chén khổng lồ được khảm vào trong đất. Chung quanh hố, cách một khoảng lại có một trụ cao không phải kim loại cũng không phải đá đứng sừng sững. Tổng cộng có mười trụ. Trên đỉnh trụ có khắc hoặc phác hoạ vụng về tượng điếu quỷ, hình dạng không giống nhau, nhưng đã bị gió cát bào mòn quá nửa, thấy không rõ bộ mặt nguyên bản.
“Ngươi xem trên mặt đất dưới đáy hố tựa hồ có đồ án. Chỗ này là địa phương nào, chẳng lẽ là lối vào trong mộ?” Lâm Ương quay đầu hỏi Đông Lai.
Đông Lai nói: “Khí tức Tổ Long ở chỗ này càng phát ra nồng đậm, có lẽ phía dưới chính là nơi chôn cốt.”
“Ngươi thật tính toán tiến vào mộ huyệt, quấy rầy tổ tông yên giấc? Tổ tông ngươi không trách tội sao?” Lâm Ương nửa đùa nửa thật nói.
Đông Lai giải thích: “Long tộc cùng nhân loại phong tục khác biệt. Chúng ta tìm đến chỗ huyệt mộ của tổ tiên tiến vào tế bái, rồi sau đó lấy một đoạn ngắn di cốt đeo bên người, là kính ý lớn nhất đối với tổ tiên. Đương nhiên, ta cũng muốn thử xem chính mình có phúc trạch này hay không, có thể mở ra Tổ Long truyền thừa, đạt được chí bảo Long tộc hợp táng cùng.”
Lâm Ương cười nói: “Thì ra là thế. Ta thân là người, không tiện tiến vào mộ huyệt của Long tộc, liền ở lại nơi này chờ ngươi.”
Đông Lai cơ hồ thốt ra “Ta không để ý”, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ nhân tộc đối với cái này có điều kiêng dè, liền gật đầu nói: “Ở đây chờ ta cũng tốt. Quanh đây dù chưa cảm ứng được nguy hiểm, nhưng khó tránh có việc ngoài ý muốn phát sinh, ngươi tự mình phải cẩn thận, ta đi nhanh mau trở về.”
Cũng chưa chắc quay về được nha! Chuyện ngoài ý muốn lớn nhất của ngươi chính là kết giao tiểu tử lòng mang mưu mô nham hiểm vô liêm sỉ như ta, lại đối với ta tin tưởng không nghi ngờ, cứ thế vạn năm tu hành bị hủy hoại trong chốc lát. Ấn Vân Mặc hữu khí vô lực mà làm một cố gắng cuối cùng, lại vẫn như trước vô pháp ngăn cản Đông Lai nhảy xuống hố, hướng đến đồ án mơ hồ giữa đáy hố từng bước một đi đến.
Lâm Ương nhìn bóng lưng của hắn, dưới vẻ mặt thanh lãnh bình tĩnh, cất dấu một tia khoái ý vi diệu được đền bù mong muốn, cùng một nỗi buồn bã khó hiểu. Đông Lai… Thiếu niên tiên quân mấp máy môi, đáy lòng có một thanh âm tựa hồ muốn thốt ra, nhưng cuối cùng vẫn chỉ mím chặt khóe miệng, đem âm thanh kêu gọi này tắt ngấm trong miệng.
Đông Lai thần quân! Hôm qua chính ngươi cam đoan với ta, sẽ dốc hết toàn lực ra tay, ngăn cản “Lâm Ương” phát động Ma thần khốn long trận. Xem ra là ta đánh giá cao ngươi rồi! Ấn Vân Mặc hậm hực cắn răng, cuối cùng cũng chỉ có thể đem tức giận hóa thành thất vọng. Mà thôi, nếu không chống lại được quy tắc, cùng lắm thì để y đem những đau đớn năm đó Đông Lai trải qua, từng cái từng cái hưởng qua.
… lại nói đau, có thể so sánh với ta thụ tam hình, hạ đọa tiên thê, bị Tử Vi đế quân chia nhỏ hồn phách? Đông Lai có lẽ cũng không minh bạch, hắn chân chính sầu lo sợ hãi, không muốn thừa nhận, đều không phải là nỗi đau thể xác trên nhục thân, mà là vĩnh viễn bị nhốt tại một đoạn thời gian vòng đi vòng lại, không người có thể hiểu được mà an ủi bên mình chỉ là tịch mịch và cô độc.
…. nhưng lại nghĩ tới, Đông Lai cũng xui xẻo mà thân hãm trong đó, cùng chính mình làm thành một cặp oan gia vĩnh viễn không thấy mặt nhau, Ấn Vân Mặc tâm tình lại quỷ dị mà thả lỏng, cảm thấy thế cục trước mắt cũng không tính là xấu tới cực điểm.
Vì thế y mang suy nghĩ “Vô pháp phản kháng cũng chỉ có thể tiếp thu”, tâm liền bình tĩnh thanh thản, theo thân hình “Đông Lai” từng bước hướng pháp trận trung ương đi đến, lại không nhìn thấy phía sau “Lâm Ương” thò tay vào trong tay áo, sờ tới sờ lui, vẻ mặt kinh ngạc.
Bình huyết của Phong hống cương thi dùng để khởi động trận pháp đâu? Rõ ràng là tự tay mình bỏ vào, vì sao đột nhiên không thấy… Lâm Ương vừa kinh ngạc vừa sinh buồn bực: ai động vào tay áo Càn Khôn của ta, mà ta lại không phát hiện ra!
Toàn bộ tháp giới bỗng nhiên đình trệ. Gió ngừng thổi, nước ngừng chảy, chỉ tay áo tung bay phần phật giữa không trung. Thôi động tháp giới vận chuyển quy tắc, giống như bị một sức mạnh vô hình mà cường đại ngăn cản, tựa hồ như thần nhân vươn ra một ngón tay khổng lồ, chặn lại bánh răng đang xoay vần, bức cho thiên địa vạn vật phải ngừng lại.
Ấn Vân Mặc cũng cảm ứng được dị biến, đồng thời phát giác quy tắc lực vẫn kiềm chế mình bỗng nhiên lơi lỏng đi nhiều. Y nhân cơ hội khống chế thân thể “Đông Lai” dừng bước, quay đầu nhìn lại phía sau …
“Lâm Ương” thẳng tắp đứng ở ven hố, mặt không đổi sắc, giống như khôi lỗi bị mất đi linh thạch điều khiển.
… Là Đông Lai? Hắn rốt cục động thủ, lại thành công chống đỡ quy tắc lực? Ấn Vân Mặc vẫn chưa nghĩ đến may mắn, bởi vì y cũng cảm ứng được tháp giới quy tắc đang điên cuồng vận chuyển, tưởng muốn đột phá khỏi trở ngại này; khung cảnh núi non hoang dã trong bí cảnh, cả vầng trăng tròn trên trời cao, cũng vì vậy mà vặn vẹo quang ảnh như hải thị thận lâu (*).
[(*): Ánh sáng soi xuống biển, hắt lên không trung thành ra ảo ảnh muôn hình ngàn trạng, ngày xưa cho là vì sò thần hoá ra]
Mấy hơi sau, quy tắc lực giống như tìm được chỗ đột phá, đem một sức mạnh khác trong nội tháp điều động đi ra, tu chỉnh việc thiếu Phong hống cương thi huyết mà dẫn đến biến số.
“Lâm Ương” động đậy tứ chi vài cái, lại khôi phục động lực. Ấn Vân Mặc lập tức nhận ra, hiện giờ xuất hiện lại không phải là kiếp trước của chính mình, mà là một khối tiên thân khôi lỗi có bề ngoài giống Lâm Ương tám chín phần – chính là khôi lỗi do sư huynh Tiêu Dực tiên quân vì y mà chế tác ra!
Động tác khôi lỗi thoáng cứng ngắc mà vươn tay vào trong tay áo, móc ra một con thỏ lông xù mập ú. Con thỏ hai tai dài bị hắn nắm lên, bốn vuốt múa may, thực không thoải mái mà giãy dụa vặn vẹo. Khôi lỗi vươn ngón tay như kiếm, xẹt qua tai thỏ, máu tươi nhất thời trào ra, nhỏ giọt trên cát vàng.
Con thỏ phẫn nộ mà rít lên. Khôi lỗi nửa quỳ xuống dưới, một tay đặt trên mặt đất nhiễm huyết, trong miệng lầm rầm đọc pháp chú. Một vòng xích hồng quang mang ở dưới tay hắn từ từ sáng lên, chậm rãi bay lên, hóa thành một trận pháp sắc đỏ pha đen giữa không trung. Từ trong trận bắn ra mười đạo ánh sáng, thẳng tới mười trụ cao xung quanh hố. Trụ cao như mở ra cơ quan đột nhiên rung động, lập tức xích quang bắn lên tận trời, tản mát ra cuồn cuộn ma khí.
Ma thần khốn long đại trận cuối cùng vẫn bị kích phát rồi! Cho dù bị gió cát cùng thời gian qua trăm vạn năm, uy lực mười phần không còn một, vẫn có thể dẫn động sức mạnh của thượng cổ thập đại ma thần như cũ, đem Kim Long chặt chẽ khóa vây trong trận.
Một đạo thần phách linh quang làm người ta choá mắt đầu nhập vào thân thể Kim Long, suýt nữa đem hồn phách Ấn Vân Mặc đang sống nhờ trong đó đánh bay ra ngoài.
Ấn Vân Mặc cảm giác hồn phách mình bị một cỗ nhu lực vây quanh, cẩn thận mà chuyển đến vị trí Long thủ. Ở trong cùng một khối nhục thân, hai hồn phách chen chúc mà tựa vào nhau, thỉnh thoảng chạm vào nhau mà sinh ra linh hồn dao động, mãnh liệt đến mức khó có thể chịu đựng.”Đông Lai…” Ấn Vân Mặc cố hết sức mà nói “Ngươi đã trở lại thân thể chính mình, liền phóng ta đi ra ngoài…”
“Tiên thân khôi lỗi của ngươi đã bị quy tắc trưng dụng. Thả ngươi ra, ngươi nào có địa phương để đi?” Đông Lai thanh âm trầm thấp mà gian nan, tựa hồ cũng đang cực lực ẩn nhẫn.
Ấn Vân Mặc chỉ cảm thấy thân thể như vừa ở trong hàn băng cùng liệt hỏa, cơ hồ muốn ngất đi. Nhưng mà cảm giác này lại không phải là đau đớn, mà là một loại cảm giác kích thích quá mức mãnh liệt, giống như… âm dương giao cấu, thất khiếu đại khai khiến cho từng giác quan được phóng đại lên ngàn vạn lần, làm cho thần hồn run rẩy, không thể dừng lại.
Tiên thân khôi lỗi quăng con thỏ đang vặn vẹo gào rít chói tai, rút ra Thiên Phong kiếm bên hông, hướng ngũ trảo Kim Long hiện ra nguyên hình trong trận đi đến.
Con thỏ lăn cù mèo trên đất, đứng lên rũ lông. Nhưng nhung mao bị máu dính lại, làm thế nào cũng không dựng lên được. Nó giống như phẫn nộ đến cực hạn, căng bốn chân ngắn ngủn, rướn cái thân béo phì nên cổ càng ngắn, hướng tiên thân khôi lỗi phát ra một tiếng rống kinh thiên động địa: “Tê….”
Lôi âm cửu thiên đồng khai hỏa, cũng không bì được uy lực tiếng rống này một phần. Tiếng rống như bài sơn đảo hải mà bắn tới. Một đám chất lỏng màu xanh thẫm từng đợt từng đợt, như vạn mũi tên cùng phun vào phía sau lưng khôi lỗi.
Trên thân khôi lỗi bốc lên từng làn khói xanh tanh hôi, tư tư rung động. Tiên thân khôi lỗi vốn là tu vi tương đương Địa tiên, lại bị tháp giới quy tắc mạnh mẽ tăng lên tới cảnh giới Kim Tiên, như than đỏ rơi xuống hồ tuyết đầu mùa, như trang giấy rơi vào trong lửa, chỉ trong nháy mắt lại bị chất lỏng lục sắc này ăn mòn hầu như không còn, hòa thành một bãi nước bẩn.
Cái này cho dù Ấn Vân Mặc đương hồn phi phách đãng, cũng nhịn không được thất thanh nói: “Khôi lỗi sư huynh làm cho ta! Vô Lượng Thiên Tôn, đây là cái con thỏ gì a…”
“Ngươi lại xem nó là con thỏ? Đây chính là Vọng Thiên Tê, mà còn là Thiên tiên linh chủng.” Đông Lai nói “Ngay cả ta nhất thời không cẩn thận cũng ăn mệt với nó, nói chi đến tiên thân khôi lỗi tính cái gì.”
Ấn Vân Mặc nghẹn lời, chợt gầm lên: “Ngươi còn không thả ta ra ngoài! Pháp trận này vây được ngươi, lại vây không được ta. Để ta đi ra ngoài đóng nó lại!”
Đông Lai lề mề một khắc, cuối cùng vẫn là phóng hồn phách y rời khỏi nhục thân Kim Long. Không còn bị hai hồn phách đụng chạm tr.a tấn, Ấn Vân Mặc nhẹ nhàng thở ra đồng thời lại có chút buồn bã thất vọng.
Y bay ra ngoài trận, hóa thành nhân thân hư ảnh. Con thỏ vừa thấy y, liền vạn phần ủy khuất mà lủi tới cọ vào ống quần, để y nhìn miệng vết thương trên lỗ tai vẫn còn chảy máu. Ấn Vân Mặc đau lòng mà xoay người đem nó ôm lên. Con thỏ quả thực thiên phú dị bẩm, có thể đem hư ảnh hồn phách mà cọ tới cọ lui như thực thể, lúc này càng như cá gặp nước, chui đầu vào trước ngực y dụi tới dụi lui.
“Được rồi, ta biết ngươi ủy khuất, về sau sẽ không đem ngươi ném lung tung nữa.” Ấn Vân Mặc vuốt ve cái bụng lông mềm như nhung, kiên nhẫn dỗ.
Con thỏ nhỏ giọng mà kêu một tiếng: “Hí…”
“Xem ra, về sau phải thường ôm ngươi.” Ấn Vân Mặc cố không nghĩ đến hình ảnh xinh đẹp của Hằng Nga ôm thỏ ngọc, bất đắc dĩ mà thoả hiệp, chỉ chỉ trận pháp đang lơ lửng giữa không trung “Ta đang ở hồn thể, không thể chạm đến vật thực, ngươi có thể đóng cái trò này được không?”
Con thỏ đưa hồng nhãn liếc nhìn trận pháp, khinh thường mà phun ra một ngụm nước miếng.
Một ngụm này khiến cho trận pháp bị ăn mòn thành một điểm to cỡ đầu ngón tay, nháy mắt lan ra xung quanh. Xích quang trên mười trụ cao lập tức tắt ngúm, ma khí tràn ngập phía trên hố cũng từ từ tiêu tán.
Kim Long nhân cơ hội thoát vây, hóa thành nhân thân đứng bên cạnh Ấn Vân Mặc.
Ấn Vân Mặc ôm con thỏ, trong lòng loạn thành một đoàn, không biết nên dùng biểu tình nào để ngẩng đầu nhìn hắn.
Đông Lai yên lặng đứng trước mặt y, tựa hồ muốn thẳng thắn, lại khó có thể mở miệng. Sau một lúc do dự, mới cắn răng nói: “Về sự tình của Ấn Huyên… Là ta lừa ngươi.”