Chương 17

Thấy Vân Trung Hạc vừa mở miệng đã ngông cuồng, phần đông đệ tử Cái Bang đều lớn tiếng quát,
“Vân Trung Hạc, ngươi giết huynh đệ trong bang chúng ta, hôm nay bọn ta sẽ chặt ngươi thành trăm mảnh, ngươi mau xuống dưới nhận lấy cái ch.ết!”.


Đoàn Dự nghe vậy phì cười thành tiếng. Mộ Dung Phục ôm hắn lui ra một bên, lấy ánh mắt hỏi hắn vì sao mà cười. Đoàn Dự thấp giọng nói,
“Những người này thật là thú vị, muốn giết người khác, còn muốn người khác ‘mau xuống dưới nhận lấy cái ch.ết’, so với trong TV diễn còn khôi hài hơn”.


Mộ Dung Phục nhướng mày hỏi,
“TV? Là vật gì?”.
Đoàn Dự đảo cặp mắt trắng dã, khóe miệng nhếch lên thành một tia cười khẩy,
“Có nói ngươi cũng không biết. Đây là chuyện của thời đại chúng ta, cũng không phải một đôi lời là có thể giải thích rõ ràng”.


Mộ Dung Phục lắc đầu bật cười, còn chưa nói gì, một trận gió thổi qua, lá cây đung đưa, Vân Trung Hạc từ trên cành cây bay xuống, vuốt thép trong tay hướng bả vai Mã Đại Nguyên chộp tới. Mã Đại Nguyên rút lấy roi thép tiếp chiêu, roi sượt qua sát cánh tay Vân Trung Hạc, đánh vào thân cây khiến lá rụng tới tấp.


“Vân Trung Hạc, ngươi tự dưng giết huynh đệ trong bang ta, hôm nay ta muốn ngươi nợ máu phải trả bằng máu!”. Roi thép trong tay Mã Đại Nguyên quất lên, gió nổi ầm ầm. Đang muốn ra chiêu, chợt nghe thấy tiếng khóc la thê lương vang trên không trung, ngẩng lên thì thấy Diệp Nhị Nương ôm theo một đứa nhỏ mới sinh.


Đệ tử Cái Bang thấy nữ nhân kia tướng mạo thanh tú, trên mặt lại có ba vết thâm, còn đang giật mình, một người từ sau đám cây đi ra, vừa đi vừa ác thanh,
“Lão Tứ ngươi thật vô dụng, nếu là lão tử ta, chỉ cần rắc một cái sẽ vặn gãy cổ bọn họ”.


available on google playdownload on app store


Vân Trung Hạc xuy xuy cười lạnh, vuốt thép trong tay dưới ánh mặt trời lóe lên hàn quang,
“Hôm nay đến thật đúng lúc, lão tử lần này phải đánh cho đã”.
Đoàn Dự tựa vào ngực Mộ Dung Phục lẩm bẩm,
“Thật sự là giao du với kẻ xấu”.


Thanh âm tuy nhỏ nhưng bị Mộ Dung Phục thu hết vào tai, thân thủ muốn giải huyệt đạo của hắn chợt dừng lại hỏi,
“Vì sao?”.
Đoàn Dự xuyên qua thân mình Mộ Dung Phục nhìn về hai nhóm người đang đối địch nhau bên kia nói,


“Tứ đại ác nhân tuy chỉ tới có ba người, nhưng lại đều là cao thủ thực lực không thể khinh thường. Ngươi và Kiều Phong hiện tại hỏa hậu không đủ, hắn đánh Diệp Nhị Nương ngươi đánh nhạc lão Tam mới có nhiều nhất là hơn phân nửa phần thắng. Ta thấy Mã Đại Nguyên mặc dù dùng roi có trọng lượng, nhưng thực lực lại không có, phỏng chừng muốn đánh Vân Trung Hạc cũng có hơi khó khăn, còn đệ tử Cái Bang thì khỏi phải nói. Cho nên… “. Đoàn Dự cười tủm tỉm mà nhìn Mộ Dung Phục,


“Ngươi nếu không ra tay giúp bọn hắn, hôm nay trừ bỏ Kiều Phong, những người khác muốn toàn thây, xem ra có đôi chút khó khăn”.
Mộ Dung Phục thấy hắn phân tích đạo lý rõ ràng, trong lòng thầm cảm thấy ngạc nhiên, lại thấy hắn nói mình đánh không lại Diệp Nhị Nương, nhân tiện nói,


“Nếu ta đấu với Diệp Nhị Nương, chưa chắc sẽ thua”.
“Nhưng thắng được rất khó, không phải sao?”. Đoàn Dự cuối cùng cũng đánh bại được Mộ Dung Phục một lần, không lãng phí cơ hội mà chế nhạo,


“Nếu luyện thêm mười năm nữa, ba Diệp Nhị Nương cũng không phải là đối thủ của ngươi. Hiện tại… “. Đoàn Dự tặc lưỡi lắc đầu,


“Vẫn là phiền toái một chút. Theo ta thấy, ngươi đi đối phó với Nhạc Lão Tam hoặc là Vân Trung Hạc thì thoải mái hơn”. Dừng một chút, thấy Mộ Dung Phục bất động tại chỗ, nghiễm nhiên vẻ mặt một bộ xem cuộc vui, Đoàn Dự không khỏi nghi hoặc,


“Ngươi định không ra tay tương trợ, hay là có ý tưởng khác?”.
“Cái Bang là Trung Nguyên đệ nhất đại bang… “. Mộ Dung Phục ôm Đoàn Dự đi tới một cái cây đem hắn đặt nhẹ xuống, con ngươi mang ý cười lóe ra tia âm trầm suy tính,


“Nếu ta hôm nay ra tay trợ giúp bọn họ, ngày sau tất sẽ có lợi cho việc phục hưng Đại Yến. Bây giờ là lúc ta chuẩn bị lực lượng. Ngươi trốn ở chỗ này, bọn họ sẽ không nhìn thấy ngươi, cũng sẽ không thương tổn được ngươi”. Thân thủ giải khai huyệt đạo của Đoàn Dự, mới vừa đứng dậy, nhớ tới tên tiểu quỷ này có rất nhiều chủ ý, không khi nào chịu ngồi yên, Mộ Dung Phục không yên lòng, xoay người lại dặn dò một câu,


“Ngàn vạn lần không được đi ra. Ta còn chuyện muốn hỏi ngươi”.
Đoàn Dự đang muốn nói, Mộ Dung Phục liền vươn ngón trỏ lên môi ý bảo im lặng, y đứng dậy bước tới phía Kiều Phong.


Đoàn Dự tuy tâm rất muốn xem náo nhiệt nhưng lại không có gan. Cách đó không xa dù gì cũng là chiến trường, cao thủ tập hợp, sát khí tung hoành, mặc dù Đoàn Dự muốn nghe rõ bọn họ nói những gì, nhưng cũng không dám mạo hiểm đến gần.


Hắn cũng không muốn lấy cái mạng nhỏ của mình ra mà đùa giỡn. Đoàn Dự sờ sờ cổ, thầm nghĩ, mình vẫn còn thích cái đầu này, còn muốn nó ở lâu trên cổ vài thập niên nữa nha!


Mới vừa nghĩ đến đây, thấy bên kia tựa hồ không hài lòng đánh lên, Đoàn Dự gãi gãi gáy, Cái Bang cùng với ba tên ác nhân đang nói những gì? Phỏng chừng là đàm phán không thỏa thuận, trở mặt đi!


Thấy bên kia đao quang kiếm ảnh, một đám người đấu đến thiên hôn địa ám không rõ ai ra ai, Đoàn Dự ngầm suy nghĩ, nếu đây là một trận tỷ thí ba – ba, hắn đảm bảo có vài phương pháp đánh đuổi ba tên ác nhân kia. Bất quá hiện tại nếu phát triển trở thành một cuộc hỗn chiến, hắn không ra mặt cũng là điều tất yếu —— ai biết được khi hắn xuất hiện có thể bị Diệp Nhị Nương nắm trong tay làm con tin hay không, không chừng cuối cùng còn có thể bị giết nữa.


Đoàn Dự còn đang suy nghĩ thì tiếng kiếm chạm nhau của hai nhóm người bên kia đã rơi vào tai hắn.


Chỉ thấy đám người càng đấu càng loạn, Mộ Dung Phục bạch y tung bay, trường kiếm trong tay như nước chảy mây trôi, thay đổi trong nháy mắt, mũi kiếm xẹt qua khoảng không, thân hình Mộ Dung Phục bị bao phủ bên trong một quầng sáng.


Vuốt thép trong tay Vân Trung Hạc hàn quang mãnh liệt bay tới đánh xuống vai phải của Mộ Dung Phục, y nghiêng người tránh đi, tay phải cầm trường kiếm thuận thế đánh trả, kiếm phong sát tay áo Vân Trung Hạc, tước một mảnh áo của hắn rơi vào không trung. Mộ Dung Phục kiếm thế lẫm liệt sinh khí, chiêu thức biến hóa khôn lường, Vân Trung Hạc thủy chung không rõ chiêu tiếp theo sẽ xuất hiện ở đâu, đông né tây trốn, Vân Trung Hạc bị y làm cho thập phần chật vật.


Mới vừa bức lui Vân Trung Hạc, thấy bên kia đám người Mã Đại Nguyên và Nhạc Lão Tam giao đấu gian nan, Kiều Phong và Diệp Nhị Nương đang bận đối phó lại không thể qua giúp, y liền tung người nhảy tới, thay Mã Đại Nguyên đỡ một chiêu của Nhạc Lão Tam đánh tới. Mã Đại Nguyên vội lăn một vòng tránh đòn của Nhạc Lão Tam, thấy Mộ Dung Phục đỡ phía trước, trong miệng còn chưa kịp nói lời cảm tạ, Vân Trung Hạc đã mang theo vuốt thép lao thẳng tới, cùng Nhạc Lão Tam vây lấy Mộ Dung Phục. Mã Đại Nguyên vỗ về vai trái bị thương đứng dậy, mới vừa thở hổn hển, chợt thấy vuốt thép của Vân Trung Hạc vụt ngang bổ về phía Mộ Dung Phục, hắn vội thốt lên,


“Cẩn thận!”.


Mũi kiếm Mộ Dung Phục đảo qua, cắt trúng mu bàn tay của Vân Trung Hạc, làm hắn kinh hô thối lui, lùi mấy bước mới cầm lại được vuốt thép. Mộ Dung Phục một mình đấu với hai người kia vốn đã cố hết sức, vừa mới bức lui Vân Trung Hạc, bên tai chỉ nghe thấy Mã Đại Nguyên hô to một tiếng, liền quay lại, Nhạc Lão Tam đã giương nanh múa vuốt lao tới, Mộ Dung Phục vội nghiêng người né tránh, bàn tay to kia hung hăng sượt qua vai y, một mảnh áo bị kéo xuống, mang theo máu tươi bay vào trong gió.


Đoàn Dự cả kinh, tim nảy mạnh một cái. Cũng không phải đau lòng hay lo lắng gì, chỉ cảm thấy Mộ Dung Phục kiếm pháp uyên bác mà lại bị người khác đả thương, cũng thật khiến cho người ta sợ hãi.


Nghĩ đến qua mười năm nữa, với danh vọng và võ công của Mộ Dung Phục, trừ bỏ Hàng Long Thập Bát Chưởng của Kiều Phong và Lục Mạch Thần Kiếm của mình ra, trên đời này nếu có người muốn thương tổn y, việc đó tuyệt đối không thể xảy ra.


Vừa nghĩ trong đầu, Đoàn Dự không khỏi dào dạt đắc ý. Mộ Dung Phục dù có lợi hại đến đâu, tương lai cũng sẽ bại trong tay mình. Chờ hắn học được Lục Mạch Thần Kiếm, liền đánh cho tên Mộ Dung Phục kia phải khóc lóc cầu xin hắn, hảo gột bỏ mấy ngày xui xẻo này.


Nghĩ đến đây, Đoàn Dự cảm thấy vui như mở cờ, ngay cả việc nửa tháng vừa rồi bị Mộ Dung Phục liên tiếp trêu đùa cũng không để trong lòng.


Đoàn Dự tránh phía sau thân cây thấy bên kia đang hỗn loạn, trong lòng nghĩ phải giúp đỡ nhưng lại ngại mình võ công thấp kém, đi ra ngoài trừ bỏ thêm phiền cũng không làm được cái gì khác. Chính lúc đang hết sức do dự, chợt nghe thấy một tiếng gầm xót xa nhẹ bay đến, thanh âm trầm thấp khàn khàn, ẩn một tia áp bách vô hình. Nghe được, Đoàn Dự tim đập bình bịch, giống như có người đang lấy búa gõ vào tim của hắn.


Bên kia bọn tam đại ác nhân Vân Trung Hạc nghe thấy thanh âm này, nhanh chóng thu chiêu, nói với Kiều Phong và Mộ Dung Phục,
“Hôm nay lão tử có việc, ngày khác lại tiếp tục”. Nói xong, ba người tung mình bay lên, nháy mắt không còn bóng dáng.


Ba người kia vừa rời khỏi, thanh âm chói tai kia lập tức đình chỉ. Đoàn Dự thở phào một hơi, vừa mới ổn định hai phần hồn vía, chỉ thấy sau khi Mộ Dung Phục cùng Kiều Phong nói cái gì đó rồi đi tới hướng mình, một phen túm hắn lên cười nói,
“Xem xong rồi, chúng ta cũng nên đi”.


“Đi sao!”. Đoàn Dự cách Mộ Dung Phục nhìn về hướng Kiều Phong, lòng tràn đầy tiếc nuối. Còn chưa có kết bái mà, muốn đi, không biết bao giờ mới tái kiến. Đoàn Dự trong lòng thầm nghĩ muốn tiến đến nói thêm mấy câu với Kiều Phong, làm cho hắn thêm ấn tượng tốt với mình một chút, liền nói với Mộ Dung Phục,


“Ngươi mới vừa giúp Cái Bang đối phó với tam đại ác nhân, bọn họ làm sao cũng phải hảo hảo cảm tạ ngươi. Không bằng chúng ta…”.
Còn chưa nói xong, Mộ Dung Phục đã mang hắn đi về hướng ngược lại, vẻ mặt tự tiếu phi tiếu,


“Kiều Phong đã sớm biết ta là người phương nào. Việc muốn làm cũng đã làm xong, giờ phút này rời đi mới có thể khiến bọn hắn cảm kích, không thể quên đi ân tình này”.


Đoàn Dự lắc lắc thân mình còn muốn giãy giụa, lại nhìn thấy miệng vết thương trên bả vai Mộ Dung Phục tràn đầy máu tươi, động tác thoáng chốc ngừng lại, khẩu khí đông cứng nói,


“Ngươi thật là tự ngược, máu đều lưu thành sông cũng không vội chữa trị. Ngươi thật ghê tởm, đừng đứng trước mặt ta, nhìn mà buồn nôn”.


Mộ Dung Phục cong môi cười cười, buông Đoàn Dự ra, tùy tay lấy một miếng khăn lụa để lên đầu vai, vì dùng một tay không tiện khiến cho cái khăn trượt lên trượt xuống mấy lần. Đoàn Dự đứng một bên nhìn y lúc lâu, cuối cùng thật sự không thể nhịn được, liền tiến lên hung hăng túm lấy khăn lụa, một bên thô lỗ thay y băng bó, một bên cường điệu giọng nói,


“Ta cũng không phải muốn giúp ngươi, chỉ là không muốn ngươi khiến ta ghê tởm!”.


Mộ Dung Phục thấy hắn môi hồng răng trắng, đôi mắt sáng như ngọc lưu ly vì tức giận mà càng thêm đen láy, so với ngày thường càng đáng yêu vạn phần, lập tức tâm vừa động, thân thủ nhéo má hắn một cái, cười tủm tỉm,
“Đa tạ ngươi!”.






Truyện liên quan