Chương 24
Chỉ thấy Cưu Ma Trí hai tay tạo thành hình chữ thập thong thả bước vào điện, thoạt nhìn ước chừng chưa đến năm mươi tuổi, khuôn mặt ôn hòa từ thiện, đôi mắt như bảo ngọc tự nhiên rực rỡ, nghiễm nhiên một bộ cao tăng đắc đạo từ bi, làm người ta không khỏi tâm sinh nể phục cùng ngưỡng mộ.
Sắc mặt Đoàn Dự trắng bệch, thân mình không tự chủ mà lui về phía sau, kéo một tấm màn che khuất mặt mình.
Cái gì minh vương ám vương, đây còn không phải là lão lừa ngốc ở tiểu lâu đã cho mình ăn độc dược sao!
Nghĩ đến đây, Đoàn Dự vội dịch bước tiến lên, kéo kéo vạt áo Đoàn Chính Minh, còn chưa chờ hắn mở miệng, chỉ nghe thấy Đoàn Chính Minh đè thấp giọng quay đầu lại nói,
“Dự Nhi, sắp có chiến đấu kịch liệt, bá phụ không được phân tâm, ngươi cứ đi ra ngoài một chút, lát nữa lại đến”.
Nghe thấy lời nói Đoàn Chính Minh tràn đầy tình cảm thân thiết, Đoàn Dự đành phải ngậm miệng.
Nghĩ đến chính mình tuy rằng chính là một kẻ xuyên không, nhưng hai huynh đệ Đoàn Chính Minh đối với hắn thật sự rất tốt. Trước mắt Thiên Long Tự đúng là đang lâm đại địch, mình cũng không nên nhiều lời làm nhiễu tâm tình của hắn.
Đoàn Dự tránh sau tấm màn nhìn Cưu Ma Trí miệng cười ôn hòa, trong lòng âm thầm chửi mắng, vẻ mặt biến hóa cũng thật sự lợi hại nha. Lúc trước ở tiểu lâu rõ ràng một tên mặt cá ch.ết, đến nơi đây lại thành Lạt Ma (phật sống).
Nghĩ lại, trong nguyên tác sau khi khai chiến, bản thật trong lúc vô ý lộ ra một tay, kết quả bị Cưu Ma Trí một đường mang đến Yến Tử Oa, việc này đến phiên mình cũng không thể ngớ ngẩn như vậy được. Yến Tử Oa cũng không phải là nơi tốt đẹp gì, ta không đến đó cũng có thể đi đường vòng đến Vô Tích tìm Kiều Phong kết bái.
Suy nghĩ xong, Đoàn Dự hướng Đoàn Chính Minh chắp tay thi lễ, lấy tay áo che mặt bước ra ngoài. Khi đi ngang qua người Cưu Ma Trí, Đoàn Dự không thể kìm lòng mà liếc mắt nhìn hắn một cái, vừa vặn bắt được ánh mắt hắn nhìn tới, dưới ánh mắt ấm áp hiện lên một tia suy nghĩ, Đoàn Dự cả kinh, vội tăng tốc bước ra ngoài điện.
Thấy Đoàn Dự rời đi, Mộ Dung Phục sau khi cân nhắc tình hình trong điện cũng đi theo ra ngoài.
Mộ Dung Phục vẫn như cũ là vì Lục Mạch Thần Kiếm mà đến, tự nhiên biết kiếm phổ này là bảo vật của Thiên Long Tự, muốn mượn đọc cũng thật là gian nan. Mà nay nếu Đoàn Dự đã học xong Lục Mạch Thần Kiếm và Lăng Ba Vi Bộ, chẳng thà xuống tay trên người hắn. Nghĩ lại Đoàn Dự xưa nay tính tình thuần khiết lương thiện, chỉ cần hạ vài cái bẫy là học được kiếm phổ cùng bộ pháp, nếu so với từ trong miệng hòa thượng của Thiên Long tự mà biết được thì dễ dàng hơn một chút.
Đoàn Dự đương nhiên không biết suy nghĩ trong lòng Mộ Dung Phục, sau khi ra khỏi Đại Hùng bảo điện, thấy bốn bề vắng lặng, liền trộm luyện tập Lục Mạch Thần Kiếm. Ai ngờ hai tay đầu ngón tay điểm ra, nội lực lại thủy chung tụ ở trong, giống như vận sức chờ phát động, rồi lại không phóng ra được. Đoàn Dự cũng biết Lục Mạch Thần Kiếm của hắn luyện chưa thuần thục, ngón giữa tay phải lại hung hăng điểm hai cái, vẫn cảm thấy trống rỗng, trong lòng không khỏi quýnh lên, cắn răng vung tay lên, chân khí tự nhiên trào ra, một luồng kiếm khí từ đầu ngón tay bắn ra bay về phía thân cây đối diện, Đoàn Dự trợn mắt há hốc mồm nhìn kiếm khí ẩn vào trong cây, thân cây sau khi lay động hai cái liền ngã xuống.
Mộ Dung Phục đứng một bên thu hết thảy một màn vừa rồi vào mắt, trong lòng càng thêm kiên định phải từ trên người hắn học được Lục Mạch Thần Kiếm và Lăng Ba Vi Bộ.
Bên này Đoàn Dự thấy Đại Hùng bảo điện vẫn chưa có động tĩnh gì, lại đem Lăng Ba Vi Bộ luyện tập một lần, đang trong nội tâm âm thầm cao hứng, chợt thấy một thân ảnh từ trên trời giáng xuống bắt lấy Đoàn Dự, đưa hắn chế trụ trong người lui nhanh về phía sau, hướng Đoàn Chính Minh đang đuổi tới cùng đám người Bản Nhân cười nói,
“Nếu Khô Vinh đại sư đã hủy kiếm phổ, mà vị tiểu thí chủ này lại biết Lục Mạch Thần Kiếm thì đây chính là kiếm phổ sống, ở trước mộ phần Mộ Dung tiên sinh thiêu sống hắn cũng đều giống nhau”.
Nghe vậy, sắc mặt Đoàn Dự đại biến. Mặc dù không biết đến tột cùng là sai bước gì mà làm cho lão lừa ngốc này biết mình có Lục Mạch Thần Kiếm, nhưng Yến Tử Oa hắn ngàn vạn lần không thể đi.
“Chậm đã!”. Đoàn Dự chỉ cảm thấy đầu vai bị Cưu Ma Trí làm đau, hé ra vẻ mặt đau đớn nói,
“Đại sư, ngươi nghĩ sai rồi nha? Ta không biết Lục Mạch Thần Kiếm, ngươi đã thấy ta sử dụng Lục Mạch Thần Kiếm sao?”.
“Còn muốn lừa tiểu tăng”. Sắc mặt Cưu Ma Trí đã sớm không còn hòa ái giống như lúc ban đầu, trong mắt lệ quang lóng lánh,
“Lúc nãy ngươi lấy Lục Mạch Thần Kiếm bức lui vị Nhạc thí chủ kia, tiểu tăng nhìn thấy nhất thanh nhị sở”. Nói xong, mắt thấy đám người Đoàn Chính Minh sẽ tiến đến đây, Cưu Ma Trí giơ tay trái lên phóng chiêu, thừa dịp đám người Bản Nhân đang đỡ đòn liền ôm lấy Đoàn Dự hướng cửa chùa Thiên Long phi thân chạy ra ngoài, đem hắn ném lên lưng ngựa, cất vó dọc theo con đường chạy đi.
Mộ Dung Phục ngay từ lúc Cưu Ma Trí mang Đoàn Dự chạy khỏi Thiên Long tự đã lặng lẽ đi theo. Mà bên này đám người Đoàn Chính Minh và Bản Nhân sau khi hóa giải đao chưởng cũng đuổi theo nhưng đoàn người kia đã sớm chạy xa.
Cưu Ma Trí mang theo Đoàn Dự liên tiếp chạy hơn mười dặm đường, trên đường không ngừng đem đoàn người phân tán ra để nhiễu loạn truy binh. Đoàn Dự thấy chiêu này của hắn không khác với nguyên tác là mấy, nghĩ thầm, đợi đến khi Đoàn Chính Minh tới cứu, phỏng chừng cũng là chuyện về sau, kẻ trộm này nếu quơ được mình rồi, nhất định sẽ không buông tay, trước hết làm hắn đưa giải dược ra rồi tính toán thoát thân sau.
Vừa vặn con ngựa kia xóc nảy liên hồi làm dạ dày Đoàn Dự một trận quay cuồng, hắn lập tức cố gắng hô lớn,
“Đại hòa thượng, ngươi mau buông ta xuống, ta muốn ói”.
Cưu Ma Trí quay đầu lại thản nhiên liếc Đoàn Dự một cái, không nói lời nào cũng không cho hắn xuống, như trước túm cương ngựa giục nó chạy đi. Đoàn Dự chỉ cảm thấy trong dạ dày một trận bài sơn đảo hải, còn không kịp kêu lần thứ hai, miệng đã phun ra mấy ngụm toan thủy, chỉ thấy hai hàng lông mày của Cưu Ma Trí nhíu chặt, dừng ngựa giải hắn xuống dưới, thuận thế điểm mấy đại huyệt nơi ngực hắn, đem huyệt đạo lẫn kinh mạch hắn nhất tịnh khống chế, lúc này mới lôi áo hắn bước nhanh về phía trước.
Vừa mới đi được nửa đường, chợt thấy một thân ảnh từ phía trước đi ra, cười khanh khách ngăn cản đường đi của hai người.
Đoàn Dự vừa thấy người nọ, đôi mắt sáng ngời, vội hô lên,
“Mộ…”.
“Mộc công tử không cần hô to”. Mộ Dung Phục cất giọng ngắt lời Đoàn Dự, miệng cười bí hiểm,
“Tại hạ với ngươi không quen biết, đương nhiên sẽ không vì cứu ngươi mà đắc tội với vị Cưu Ma Trí đại sư này”.
Đoàn Dự nghe xong lời nói của Mộ Dung Phục, lại thấy trong mắt y ý cười sâu đậm, mặc dù không biết y muốn làm cái gì, nhưng cũng không hề lên tiếng.
Cùng lúc đó, Cưu Ma Trí cũng đang âm thầm đánh giá Mộ Dung Phục. Người trước mắt, khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, mặt như quan ngọc, ánh mắt như trăng sáng, nụ cười hiển nhiên càng tiêu sái phiêu dật, nét mặt nhìn người khác tự nhiên có một cỗ quý phái khác thường, Cưu Ma Trí trong lòng không khỏi thất kinh, ngữ khí tràn đầy nhu hòa,
“Không biết thí chủ chặn đường, ý muốn như thế nào?”.
Mộ Dung Phục cũng không vòng vo, cười vang,
“Đại sư chính là người ở Thiên Long Tự tự xưng là bạn tốt của Cô Tô Mộ Dung lão tiên sinh?”
Cưu Ma Trí nhất thời không rõ ý đồ trong câu hỏi của y, vừa ở dưới đáy lòng âm thầm đề phòng vừa nói,
“Đúng”.
Mộ Dung Phục gật gật đầu, tán dương,
“Đại sư từ dân tộc Thổ Phiên quốc đi đến Đại Lý, chỉ vì hoàn thành tâm nguyện khi còn sống của Mộ Dung lão tiên sinh, lòng mang nhân nghĩa, hiện tại làm cho vãn bối kính nể”. Nói xong, Mộ Dung Phục cầm thân kiếm thi lễ. Cưu Ma Trí vội nghiêng người hoàn lễ, chợt nghe thấy y nói tiếp,
“Đại sư hiện giờ muốn dẫn người này đến trước mộ phần của Mộ Dung lão tiên sinh để hỏa thiêu, vãn bối vốn không nên nhiều lời, nhưng là, không biết đại sư có biết Yến Tử Oa cụ thể ở nơi nào không?”.
Cưu Ma Trí vốn tưởng rằng y ngăn cản mình thiêu cháy Đoàn Dự, không nghĩ đến y lại hỏi nơi tọa lạc của Yến Tử Oa, cảm thấy hơi thoải mái một chút, trả lời,
“Nói ra thật xấu hổ, tiểu tăng và Mộ Dung tiên sinh tương giao hơn mười năm, bất quá chưa bao giờ đến Yến Tử Oa, cho nên ngay cả Tham Hợp Trang, tiểu tăng cũng không hề biết được”.
Mộ Dung Phục đã sớm dự đoán được hắn sẽ trả lời như vậy, đáy lòng âm thầm cười nhạo nói, hừ! Chỉ dựa vào ngươi mà muốn đến Yến Tử Oa. Nhưng ngoài mặt lại như trước cười nói,
“Như thế này, vãn bối cả gan khẩn cầu cùng đại sư đồng hành đến Yến Tử Oa, thế nào?”.
Cưu Ma Trí lập tức nhìn vào hai mắt Mộ Dung Phục, đang đoán dụng ý trong lời nói y, lại thấy người nọ cong môi cười, đáy mắt tràn đầy lo lắng.
“Đại sư không cần để ý, vãn bối cũng là bằng hữu của Mộ Dung công tử, đã cùng hắn ước hẹn sau mười năm gặp lại ở Yến Tử Oa, Tham Hợp Trang”. Dừng một chút, trên mặt Mộ Dung Phục uẩn khai một tầng xấu hổ, cười nói,
“Kỳ thật vãn bối cũng giống như đại sư, vốn muốn đem Lục Mạch Thần Kiếm kia mượn đến bái tế Mộ Dung lão tiên sinh, ai ngờ vãn bối võ công bạc nhược, rốt cuộc đã để cho các đại sư trong chùa đuổi ra ngoài”.
Mộ Dung Phục tự nhận y không phải là quân tử, ít nhất trong đại kế phục quốc trước mắt, ‘quân tử’ chỉ là một loại nghi thức xã giao, cũng có thể bỏ đi.
Vì phục quốc, giết người hạ độc việc gì y cũng có thể làm, huống chi nói dối một cái cũng không ảnh hưởng đến toàn cục. Đối với Mộ Dung Phục mà nói, trừ phục quốc ra, việc trước mắt mới đích thực quan trọng, đó là làm cách nào mà từ trên người Đoàn Dự lấy được Lục Mạch Thần Kiếm và Lăng Ba Vi Bộ.
Trong chuyện này, điểm xuất phát và tâm tính của Mộ Dung Phục cũng giống với Cưu Ma Trí.
Sau mấy lời ít ỏi, Mộ Dung Phục thấy tâm tư của Cưu Ma Trí phỏng chừng có chút buông lỏng, cũng không vội thúc giục, chỉ chậm rãi bồi thêm một câu,
“Đại sư võ công cao cường, đương nhiên sẽ không đối vãn bối mà sinh lòng băn khoăn. Vãn bối nếu có thể bình an tới Cô Tô, chắc chắn sẽ dẫn đường cho đại sư”.
Ngụ ý, đó là muốn mượn Cưu Ma Trí làm chỗ dựa vững chắc để đi theo, lấy cầu thuận lợi đi đến Giang Nam.
Ngay lúc Cưu Ma Trí đang suy ngẫm lời nói của Mộ Dung Phục có đáng tin hay không, Đoàn Dự lại có một ý tưởng khác.
Đi theo Cưu Ma Trí, tỷ lệ chạy trốn bằng 0. Để Mộ Dung Phục cùng nhập bọn, tỷ lệ chạy trốn thẳng tắp tăng lên. Nói như thế nào thì giao tình của hắn và y cũng có thân một chút, tốt xấu gì mười năm trước, lúc hai người bọn họ xưng huynh gọi đệ, Cưu Ma Trí còn không biết đang ngồi ở chỗ nào!
Đoàn Dự chỉ biết ý nghĩ này tốt, việc cùng Mộ Dung Phục dây dưa không rõ, vài ba bận bị y làm cho tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, giờ phút này đều bị vất lên chín tầng mây. Lại sợ Cưu Ma Trí không đáp ứng, vội hắng giọng một cái, cố ý hướng Mộ Dung Phục quát,
“Uy! Ngươi làm sao lại ăn nói hồ đồ như vậy, dựa vào cái gì mà muốn Cưu Ma Trí đại sư mang ngươi theo? Tuy rằng đại sư đức cao vọng trọng, không sợ mang theo một tên tiểu bối vô danh như ngươi, nhưng ngươi cũng đừng cầm kê mao (lông gà) mà múa tiễn, ngươi cho rằng mình biết Tham Hợp Trang ở đâu mà muốn lên mặt sao. Đại sư…”. Quay đầu phản thủ chụp lên đầu vai Cưu Ma Trí, Đoàn Dự đảo khách thành chủ nói,
“Mang hay không mang theo hắn thì tùy ngươi. Cho dù cái Tham Hợp Trang kia không dễ tìm, cùng lắm thì chúng ta dọc theo Thái Hồ tìm nó mười năm, dù sao mộ phần của Mộ Dung tiên sinh tuyệt đối sẽ không chạy thoát được”. Nói xong, để tăng thêm ngữ khí, Đoàn Dự còn vỗ vỗ đỉnh đầu.
Khuôn mặt Cưu Ma Trí vốn đã không dễ nhìn, hiện giờ lại khó xem tới cực điểm. Nhưng làm trò trước mặt hai tiểu bối này lại không tốt, không khỏi mất hình tượng. Nghĩ đến Tham Hợp Trang rốt cuộc là ở đâu, chính mình cũng không biết được, nếu người này thật sự là bạn tốt của Mộ Dung công tử, lại đề nghị dẫn đường, hắn đương nhiên là cầu còn không được.
Cưu Ma Trí tự cho mình võ công cao cường, tinh thông nhiều môn võ sở trường, cũng không đặt Mộ Dung Phục vào mắt, hơi hơi mỉm cười nói với y,
“Không biết thí chủ xưng hô thế nào?”.
Mộ Dung Phục nghe hắn hỏi vậy liền biết hắn đã đáp ứng, y liền hoàn lễ,
“Không dám, vãn bối họ Dung, ngày sau một đường cùng đi, có nhiều chỗ quấy rầy, mong rằng đại sư bao dung”.
“Đâu có, đâu có”. Cưu Ma Trí hai tay tạo thành hình chữ thập cười nói,
“Dung công tử, mời”.
Đoàn Dự cố nén dục vọng muốn phì cười, thấy Mộ Dung Phục đi qua trước người liền trừng hai mắt lườm y, sau đó làm bộ như không có việc gì đến bên Cưu Ma Trí khởi hành.
Đoàn Dự bị Cưu Ma Trí điểm mấy đại huyệt trên người, toàn thân vô lực, chỉ có thể tùy ý hắn dẫn đi về hướng bắc.
Trộm liếc Mộ Dung Phục bên kia một cái, Đoàn Dự ngầm suy nghĩ, có y ở đây là tốt rồi, kêu y cầm giải dược đến rồi giúp mình giải huyệt, sau đó thì chuồn đi, đến lúc đó dù là Cưu Ma Trí hay là Mộ Dung Phục, ai có thể bắt mình trở về nha!
Đoàn Dự mải mê tính toán nên đã quên, Mộ Dung Phục từ mười năm trước đến nay, không phải chỉ có một lần là thật tâm giúp hắn sao?!