Chương 6: Tiếng gọi từ đất tạng

Trời đã về chiều, ánh nắng bắt đầu trở nên dịu mát. Hà Thanh nghịch tai Cooper một lúc rồi quyết định gọi lại cho ba mẹ. Bên kia có người nhấc máy nhưng chỉ là người làm trong nhà, bà ấy là đầu bếp chính của gia đình anh nhiều năm qua, lúc nãy do ở trong bếp dọn dẹp nên không nghe thấy tiếng chuông. Người đầu bếp già nói với Hà Thanh rằng ba mẹ anh đã ra nước ngoài ngay sau hôm anh đến thăm, không rõ là bao giờ mới trở về, cũng không để lại số điện thoại di động hay địa chỉ khách sạn. Hà Thanh cảm ơn rồi tắt máy. Anh rót một ly rượu rồi từ từ nhâm nhi nghĩ “Trùng hợp đến vậy sao?” Nói rồi đứng dậy, bước vào phòng tắm xối nước, tắm một chút cho thoải mái.


Xè!


Dòng nước tưới lên cơ thể anh, làm ướt tóc, chảy dọc hai bên sống mũi xuống phía dưới. Nước theo từng thớ cơ rắn chắc giống như mạch suối lan khắp làn da màu mạch nha, cơ ngực phập phồng. Căn phòng chẳng mấy chốc phủ đầy hơi nóng, Hà Thanh dựa lưng vào tường, để mặc nước rửa sạch phiền muộn. Chất lỏng từ vòi sen trên cao đi qua anh rồi nhanh chóng rút cạn theo lỗ thoát nước. Anh nhìn theo rồi thở hắt ra, đưa tay vuốt mái tóc ướt rủ trước trán, đầu hơi ngẩng, hàng mi lấm tấm hơi.


Tắm xong, Hà Thanh quấn khăn quanh eo bước đến bên tủ áo. Mặc dù trước khi đi công tác Vân Nha có chuẩn bị đầy đủ nhưng anh lại muốn mặc thứ gì đó khác. Hà Thanh xem qua mấy cái áo được vợ xếp gọn gàng trong hộc tủ rồi lục xuống đống đồ ở phía dưới. Anh thấy mấy chiếc váy cũ của Vân Nha cuốn gọn lại giữa đống khăn bông nên tò mò đưa tay kéo ra. Có lẽ do đã được xếp khít vào nhau nên khi Hà Thanh vừa chạm đến, tất cả bất ngờ xê dịch, chạm đến cái hộp đen được lèn chặt vào phía trên khuất trong góc tối. Anh hơi ngạc nhiên vì không nghĩ là chỗ đó còn thứ khác, cái hộp bật khỏi chỗ chứa, lăn ra mở tung. Một chiếc khăn lớn xổ tung, đập vào mắt Hà Thanh.


Khăn bằng da bò ư? Là bò Yak?
Chiếc khăn khá to so với cái hộp, chắc vì thế mà nó bị bung ra. Mặt khăn có thêu nhiều dấu triện đỏ vuông bọc quanh hằng hà sa số chữ phạn nhỏ li ti, dọc bên mép lại có thêm nhiều tua mềm, chúng rủ xuống giữa những ngón tay Hà Thanh. “Đây là vật từ đất Tạng”


Tây Tạng là một vùng đất kì lạ với nhiều truyền thuyết tâm linh. Người Tạng quan niệm rằng khi một loài nào đó ch.ết đi, linh hồn của nó sẽ lưu luyến không siêu thoát ít nhất là một ngày sau đó. Nhìn chiếc khăn mà lòng Hà Thanh ngổn ngang cảm xúc khó tả, đầu anh lại đau, không biết do quá khứ đang cố tìm về hay do linh hồn con bò nguyền rủa.


available on google playdownload on app store


Giữa cơn đau ngắt quãng, mắt Hà Thanh mờ đi. Anh ngửi thấy mùi cỏ, mùi gió, mùi hạnh phúc của một chuyến du lịch. Mặt hồ Namsto xanh lấp lánh mặt trời vàng, những con người hành hương đi quanh hồ trong im lặng tìm sự thanh thản và giải thoát, anh còn thấy những mảnh đất trải dài hút tầm mắt được điểm tô bằng lều trại sặc sỡ của người bản xứ. Cờ phiến trong đêm tung bay khi tất cả cùng đắm chìm bên lửa trại, chăm chú lắng nghe sự tích xưa từ người kể truyện. Hà Thanh lúc ấy đang ngồi trên một khúc gỗ lớn, bên cạnh anh là mấy cô gái người Tạng đang ríu rít trò chuyện. “Này uống chút chứ? Món này nhẹ lắm.” một cánh tay đưa anh cốc bia Chang, Hà Thanh đón lấy cười vui vẻ. Gương mặt người mới lên tiếng lơ lửng giữa sắc đỏ bập bùng từ lửa trại dường như còn muốn nói điều gì nữa…


Hà Thanh tỉnh người. Anh mặc vội cái áo sơ mi rồi chạy ra khỏi nhà, khuy áo còn chưa cài hết. Trong đêm tối, chiếc Audi R mui trần bóng bẩy lao vun vút trên đường, mũi xe xé gió lao đi bất định, chủ nhân của nó chỉ lái theo bản năng. Hà Thanh như người mất trí chẳng biết phải đi đâu . Anh cứ như thế cho đến khi chiếc xe đến bên chân cầu lớn, dòng sông êm ả trong đêm, đỡ lấy bóng trăng méo mó. Giang hai tay đón gió lộng, Hà Thanh ngẩng đầu cố gọi kí ức về.


Vẫn là đêm, vẫn là vầng trăng đó nhưng sao trong anh giờ đây lại quá đỗi trống rỗng. Đêm lửa trại trên đất Tạng, hai thân người kề sát bên nhau, bóng vươn ra nhảy múa trên mặt đất lấm tấm cỏ tối đen. Người bên cạnh khi đó đã nói một điều, dù cho bây giờ không còn nhớ nhưng cũng để lại cho Hà Thanh một ấn tượng mơ hồ ám ảnh. Trái tim đón lấy lời người đó để rồi vui sướng đáp trả, đập mạnh trong lồng ngực Hà Thanh, anh đưa tay về phía bóng tối nơi có người vừa nói, gương mặt kia gần như ngay trước mắt.


-Joel!


Chưa bao giờ anh thấy lòng mình khó chịu đến thế, cái tên đó, địa danh đó in sâu vào lòng anh sắc nét – mạnh mẽ - hoang dại. Đó là chuyến đi đáng nhớ nhất đời anh, từ Trung Quốc băng qua Tây Tạng, Hà Thanh ngỡ rằng mình gần như có thể nhớ ra hết mọi việc nhưng rõ ràng tất cả đến bây giờ chỉ là những mảnh ghép ngổn ngang.


Đứa trẻ dễ thương năm nào đã lớn lên thành một người đàn ông trưởng thành chuẩn mực. Ba mẹ và họ hàng Hà gia lúc nào cũng tự hào mỗi khi nhắc đến anh. Với họ, Hà Thanh như một bức tranh hoàn hảo cân bằng từ màu sắc đến bố cục, duy chỉ có một điều làm họ không yên tâm đó là từ trước đến nay anh chưa từng có quan hệ với bất cứ một cô gái nào.


Sau đó, bẵng đi một thời gian, chính xác là vào những năm đầu đại học, Hà Thanh quen Lý Vân Nha. Các thành viên của Hà gia vô cùng vui mừng, trong lòng họ dần bắt đầu xem Vân Nha là “con dâu”, ba mẹ Hà Thanh hay nhắc anh đưa cô bạn gái xinh đẹp về, lại thường xuyên tổ chức những chuyến đi xa nhà cho đôi bạn. Chẳng ai biết giữa họ đã nảy sinh tình cảm gì mà sau đó khi đã tốt nghiệp và có việc làm ổn định, Hà Thanh đồng ý kết hôn. Chuyến đi đến Tây Tạng là chuyến đi độc thân cuối cùng của anh trước khi làm lễ cưới. Chiếc khăn kia là một trong những món quà lưu niệm anh đã mua.


Rồi chuyện bất ngờ đã xảy ra, trở về từ Tây Tạng Hà Thanh không kết hôn nữa mà chuyển đến Thượng Hải, cuối cùng dành ba năm sống tại Phi Lai Phong hẻo lánh. Lấy vợ là chuyện sau này, khi anh gặp tai nạn phải mất một năm điều trị. Vân Nha lúc ấy là bác sĩ giỏi của bệnh viện, ngoài việc cùng các bác sĩ cứu chữa anh, cô còn ngày đêm túc trực bên giường bệnh Hà Thanh, giúp anh nhớ ra mình là ai. Ba năm ở Phi Lai Phong anh đã làm gì để rồi gặp tai nạn đến mức mất trí nhớ? Ba mẹ anh và cả Vân Nha liệu có biết được sự tình bên trong không? Hà Thanh tự hỏi. “Không lẽ họ sợ một khi đã biết anh sẽ thay đổi?”


-Anh sẽ tìm ra, Joel! Nhất định là như thế.
Sớm hôm sau. Hà Thanh đổ đầy thức ăn và nước cho Cooper trước khi đến chỗ làm.


Bước vào phòng làm việc, Hà Thanh nhìn thấy tách cà phê quen thuộc của Hoắc thư kí đang phả khói nhè nhẹ trên bàn, lịch trình hoạt động và các văn kiện quan trọng trong ngày cũng được đặt ngay ngắn chính giữa. Anh gật đầu với cô thư kí rồi bắt đầu làm việc. Được một lúc, Hà Thanh quyết định bấm máy.


-Aigooo, xem ai đang gọi đến cho tôi đây?
-Gửi cho tớ tất cả lịch trình trong năm năm qua của tớ qua đây!
-Thái độ gì thế? Tưởng mất trí là ngon à? Tớ không - đưa- đấy!_ Uông Thần kéo dài giọng.
-Thế hợp đồng du lịch cuối năm bên tớ có lẽ lỡ hẹn với cậu rồi….!
-Được lắm!


Uông Thần tức tối dập máy. Khoảng gần 10 phút sau một email được gửi đến cho anh, trên đó là danh sách tất cả các chuyến đi lớn nhỏ bao gồm chi tiết tỉ mỉ như mã số chuyến bay, ngày giờ khởi hành, sân bay, nơi quá cảnh, địa điểm đến với phía dưới là dòng chữ to tướng CẬU LÀ ĐỒ CHẾT BẦM ! nhấp nháy xanh đỏ.


Hà Thanh phì cười, Uông Thần là người bạn thân của anh từ thời trung học đến đại học, làm bên một công ty hàng không và du lịch có danh tiếng trong nước, trước giờ tất cả các chuyến đi của anh đều do người bạn này lo liệu. Tuy cợt nhả nhưng lại có một tính tốt mà Hà Thanh khá thích đó là không bao giờ tò mò chuyện người khác. Chắc đó cũng là lý do mà Uông Thần không hề hay biết việc đã xảy ra trong khoảng thời gian bạn mình từ Tây Tạng về và mấy năm sau đó. Hà Thanh thở dài, tự nhiên anh ước gì Uông Thần nhiều chuyện hơn để bây giờ đỡ mất công thế này.


Di di con chuột xem nhật kí hành trình, Hà Thanh kinh ngạc khi phát hiện mình đến Tây Tạng một mình, khác với Thượng Hải và vài địa điểm khác là hai người. Nhật kí cho biết anh cùng người đó đi cùng nhau rất nhiều lần để rồi dừng lại ở Phi Lai Phong. Khoảng thời gian đó anh đã sống với một người tên Joel? Sau đó Joel đã đi đâu và điều Hà Thanh muốn biết nhất là:


Joey là ai ?






Truyện liên quan