Chương 74: 74: Tiên Hạ Thủ Vi Cường Ra Tay Trước Thì Chiếm Được Lợi Thế
Sưu sưu sưu… !!
Theo sau khi thi triển Du Long Bộ, cước bộ dưới chân Lâm Lăng biến ảo*, nhanh chóng chạy đi.
Cách di chuyển như dịch chuyển này, chắc chắn tốc độ cũng tăng hơn bình thường không ít không ít.
"Tốc độ bước chân của ta bây giờ, vẫn chưa thể ngưng hiện ra Hỏa Long Hư Ảnh."
Sau khi kéo dài khoảng cách với thanh niên mũi ưng, thân thể Lâm Lăng bỗng dưng dừng lại cách đó hơn mười mét, thấp giọng lẩm bẩm.
Nếu như gỡ bỏ áo giáp bạc trọng lực đang áp chế mười lần trọng lực xuống, có thể đạt tới loại hiệu quả đó hay không?
Hắn đang suy tư một chốc, bỗng tiếng kêu giận dữ của thanh niên mũi ưng truyền đến: "Dựa vào thân pháp mèo ba chân vừa học của ngươi, cũng dám quơ quào trước mặt ta sao!”
“Thật sự là không biết tự lượng sức mình!” Thanh niên mũi ưng bày vẻ mặt khinh thường.
Từ linh khí dao động vừa rồi, rõ ràng hắn cảm ứng được tu vi của Lâm Lăng chỉ cỡ Chiến sĩ cấp 3.
Về thiên phú võ học, mặc dù Lâm Lăng mạnh hơn hắn.
Thế nhưng tu vi của hai bên lại chênh lệch nhau một cảnh giới.
Thanh niên mũi ưng thầm an ủi chính mình, cảm giác áp lực khi bị so sánh với một tân sinh vừa rồi, không khỏi giảm đi một chút.
"Theo ta thấy, ngươi học Du Long Bộ, mới xem như công phu mèo ba chân đấy." Đuôi lông mày Lâm Lăng khẽ nhíu, cười lạnh nói: "Xem đây, đây mới gọi là Du Long Bộ chân chính!”
Dứt lời, tâm thần Lâm Lăng khẽ động, trực tiếp giải trừ lực áp chế gấp mười lần của áo giáp bạc trọng lực.
Ầm ——!
Vào giây kế tiếp, Lâm Lăng chợt cảm thấy thân thể đột nhiên nhẹ bẫng, cả người nhẹ bay, nhưng cảm giác sức mạnh trong cơ thể vẫn thật căng tràn.
Ngay sau đó, thân hình hắn khẽ động, giống như một con báo săn cường tráng, mạnh mẽ phóng đi.
Cùng lúc đó, thân pháp Du Long Bộ cũng được thi triển.
Ngọn lửa đỏ thẫm đột nhiên lan tràn ra từ trong cơ thể Lâm Lăng ra, hóa thành những tia lửa lưu ảnh*.
(*lưu ảnh/ dư ảnh này có lẽ là kiểu hình ảnh hiện lên không trung xong giữ lại ở đó 1 lúc nữa mới tiêu tán đi, nguyên văn .)
Khi chúng được kết nối với nhau, những dư ảnh đang chuyển động đó giống như hoá thành hình ảnh của một con rồng lửa, nhanh chóng chuyển động.
Tiếng gió vù vù kích động thổi tới, nghe giống như tiếng mãnh thú gầm thét, làm cho tim người ta đập liên hồi.
"Cái này...!Đây là Hoả Long Hư Ảnh?!”
"Vậy mà hắn thật sự có thể luyện thành công bộ pháp đó! Làm thế nào mà hắn có thể chứ?!” Thấy một màn này, cả người thanh niên mũi ưng lập tức cứng đờ, trên mặt tràn đầy ý kinh ngạc.
Lúc này đây, đối với hắn ta mà nói hoàn toàn như bị vả mặt công khai.
Hiển nhiên hắn ta cũng không ngờ tới, làm sao tốc độ của Lâm Lăng có thể đột nhiên tăng vọt nhanh như vậy!
“Về sau nếu dám quấy rầy ta tìm hiểu công pháp, gặp một lần, đánh một lần!” Mà ngay lúc thanh niên mũi ưng vẫn đang hoảng sợ, giọng nói lạnh như băng giống hệt u hồn của Lâm Lăng đột ngột vang lên bên cạnh.
Sắc mặt thanh niên mũi ưng kịch liệt biến sắc, quay đầu nhìn lại, hoàn toàn không biết Lâm Lăng đã xuất hiện ở bên cạnh từ khi nào.
Mà đạo Hỏa Long Hư Ảnh ở phía trước hắn ta, đến giờ vẫn còn đó, chưa tiêu tán.
Lúc này, thanh niên mũi ưng sợ tới mức lui về phía sau mấy bước, nhưng do bước chân run rẩy rối loạn, mà chật vật ngã xuống đất.
"Tốc độ của ngươi, sao đột nhiên biến nhanh như vậy?"
Hắn ta kinh dị nhìn chằm chằm Lâm Lăng, nhịn không được mà hỏi.
"Không thể trả lời." Vẻ mặt Lâm Lăng vẫn lạnh nhạt, căn bản không cần thiết phải giải thích cho hắn ta.
Quên đi thời gian, hiện tại đã là chạng vạng, ngay lúc này lại bị người khác cắt ngang quá trình tìm hiểu công pháp, làm hắn cũng không còn hứng thú tiếp tục học hỏi võ học nữa.
Sau đó, hắn thả ngọc giản công pháp Du Long Bộ lại trên giá bằng đá, sau đó đi thẳng ra ngoài.
Thấy Lâm Lăng không để ý đến mình nữa, thanh niên mũi ưng đứng lên, sắc mặt có chút thẹn quá hóa giận.
“Tên mù ch.ết tiệt, nếu không phải nơi này là Võ Học Điện, ta tuyệt đối sẽ cho ngươi no đòn, nhớ kỹ ta đó!” Nhìn bóng lưng Lâm Lăng rời đi, trong mắt thanh niên mũi ưng chậm rãi hiện ra một tia oán độc, thấp giọng âm trầm nói: "Đến lúc đó ta chém đứt gân chân của ngươi, xem ngươi còn thi triển Du Long Bộ như thế nào được!”
Lâm Lăng im lặng không nói, tiếp tục bước đi, khóe miệng hắn nổi lên một độ cong lạnh như băng.
"Muốn chặt đứt gân chân của ta sao..." Lâm Lăng lẩm bẩm, sắc mặt cũng chậm rãi trở nên lạnh lẽo.
Nếu đối phương đã nói rõ như vậy, không thể để cho hắn ta có cơ hội tính kế mình được.
Phải mạnh mẽ ra tay trước!
"Tiểu Chu, ra ngoài làm việc nào."
Tâm niệm của Lâm Lăng khẽ động, Lang Chu lập tức được triệu hồi ra.
Chiến lực của Lang Chu bây giờ đã đạt tới 35000, tương đương với Chiến sĩ cấp 7.
Từ không gian ba lô sủng vật triệu hồi ra, nó lập tức mở ra kỹ năng "Ẩn Mịch Hành Tung", cơ thể nó lập tức trở nên trong suốt trong nháy mắt.
Sau đó, Lang Chu với tốc độ cực nhanh, bò đến hàng kệ đá cuối cùng, tập trung vào con mồi.
Lâm Lăng vì tạo ra chứng cứ ngoại phạm cho bản thân mình, cố ý để cho Lang Chu nằm sấp chờ ở góc tường hơn mười phút đồng hồ.
Huống hồ vừa rồi hắn vừa tranh chấp với thanh niên mũi ưng, trùng hợp cũng không có người khác nhìn thấy.
Nhờ vậy nên hắn cũng không cần lo lắng có người nghi ngờ hắn.
"Ra tay đi."
Khi Lâm Lăng bước ra khỏi cửa Võ Học Điện, tinh thần hắn khẽ động, trực tiếp hạ lệnh cho Lang Chu.
Trong điện, con mắt tối tăm của Lang Chu, một mực nhìn chằm chằm vào con mồi.
"Muốn học Du Long Bộ, ta sẽ cho ngươi không thể nào học được nữa!" Lúc này chỉ thấy thanh niên mũi ưng đang nhe răng cười.
Vừa nói chuyện, gã vừa ghi nhớ hết toàn bộ công pháp của Du Long Bộ, sau đó bàn tay siết lại, ngầm dùng kình lực đánh vào ngọc giản trong tay, làm nó xuất hiện vài vết nứt.
Những vết nứt này, ngoài mặt nhìn như không quan trọng, nhưng toàn bộ tư liệu của công pháp được ghi lại bên trong, lại bị phá hủy hết.
Nhưng mà ngay khi hắn ta đang lảm nhảm, Lang Chu lại mở ra Ẩn Mịch Hành Tung lần nữa, nhanh chóng bò vụt đến.
Nếu là chiến đấu bình thường, thanh niên mũi ưng hoàn toàn không phải là đối thủ của Lang Chu.
Huống chi bây giờ Lang Chu mở ra trạng thái ẩn thân, trong lần tập kích này, thanh niên mũi ưng còn kịp chưa phát hiện ra cái gì thì bắp chân đã bị cắn một cái.
Trong chốc lát, độc tố trí mạng màu xanh biếc, nhanh như chớp tràn vào mạch máu toàn cơ thể, phá hủy lục phủ ngũ tạng, cùng với bốn mạch linh mạch kia.
Cuối cùng sau khi độc tố xâm nhập vào thần kinh não bộ, cơ thể thanh niên mũi ưng cũng cứng đờ, thất khổng* chảy máu ngã xuống đất không dậy nổi.
(*thất khổng: bảy khẩu độ của đầu người: 2 mắt, 2 tai, 2 lỗ mũi, 1 miệng)
"Hả? Ở đây có một bạn học đột nhiên ngất xỉu kìa, mọi người mau đến xem."
"Thất khổng chảy máu, sắc mặt đen sầm, đây là dấu hiệu của trúng độc!"
Rất nhanh, viện sinh năm hai gần đó đã đi tới, nhận thấy điều bất thường trên người thanh niên mũi ưng, vội vàng kinh hãi kêu lên.
Mà giờ phút này, Lang Chu đã yên lặng không một tiếng động rời khỏi hiện trường, xẹt ra khỏi cửa điện.
Tốc độ của nó cực nhanh, lập tức đuổi kịp Lâm Lăng đã đi tới cầu đá.
"Làm tốt lắm."
Lâm Lăng khẽ vuốt đầu Lang Chu, sau đó thu vào không gian ba lô thú sủng vật.
"Vị lão già quét sân kia, hình như không thấy đâu."
Lúc này sắc trời dần tối, Lâm Lăng mượn thị giác của Tứ Bảo, nhìn xung quanh, phát hiện cũng không có bóng dáng lão giả mù kia.
Theo như lời Cổ Vân Nhạc có nói lần trước lão mù này là kiếm thánh, làm hắn có hơi tò mò.
Kiếm Thánh, phong hào này chắc có rất nhiều vàng.
Đây chính là cường giả thánh vực, đã vượt qua cửu cấp cảnh giới, thực lực tương đối khủng bố.
Nếu như lão già kia thật sự gọi là Kiếm Thánh, ngược lại hắn có thể đến thỉnh giáo ông ta một chút.
"Lâm Lăng, cuối cùng ngươi cũng ra rồi."
Đúng lúc này, đột nhiên một loạt tiếng cười quen thuộc truyền đến.
Lâm Lăng nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy Ngô Trì đạo sư đang đứng cách đó không xa, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm vào hắn.