Chương 5

Nhìn về phía người đang trầm trầm kiệt sức đằng xa kia, trong lòng Bắc Đường Ngạo mù mờ bất định.


Cái bớt, từ đời này sang đời khác chỉ có trưởng tử của Bắc Đường gia mới có. Nó không những giải thích rõ ràng xuất thân của hài nhi, chứng minh thân phận của đứa trẻ, mà còn là biểu tượng truyền thừa.


Không ngờ, trưởng tử của Bắc Đường Ngạo hắn, chẳng những không xuất thân chính thống, lại còn do một nam nhân sinh hạ.
Nhãn thần Bắc Đường Ngạo trở nên thâm trầm khó dò.


Hạ thân của Ngôn Phi Ly vẫn đau đớn như bị xé rách, cả người vô lực, nhưng ngoài tiếng nỉ non của hài tử tất cả hết thảy còn lại đều thống khổ.
Thu Diệp Nguyên ôm lấy đứa bé, nhẹ nhàng đến bên đặt nó xuống gồi.


Ngôn Phi Ly cố động đậy, trầm ngâm nhìn đứa con, thấy tứ chi con mình hoàn hảo, dường như không gặp vấn đề gì, mới yên lòng, lập tức ngã vật ra giường, mê man vào giấc ngủ sâu.
Bắc Đường hơi cúi người nhìn.


Khuôn mặt đỏ bừng nhăn nhúm vì khóc, tóc lưa thưa, cái trán lồi lồi cùng đôi mắt nhỏ khép hờ…
Xấu thế!
Đây là phản ứng đầu tiên trong đầu Bắc Đường Ngạo. Hắn cũng không biết, tất thảy trẻ con trong thiên hạ mới sinh ra đều vậy.


available on google playdownload on app store


Lại liếc thấy Ngôn Phi Ly trầm ngủ, Bắc Đường Ngạo đứng dậy, đối Thu Diệp Nguyên nói:
“Ngươi ở đây chiếu cố hắn. Đừng cho bất kì ai tiến vào quấy rầy!”
Nói xong xoay người ly khai.
Tại cửa thấy Hoa Hương Diễm.


“Hoa tướng quân, chuyện hôm nay ta hy vọng không có người thứ tư biết, ngươi hiểu chưa?”
“Vâng! Hoa mỗ chuyện gì cũng không biết, cái gì cũng không hay, thỉnh Môn chủ yên tâm.” Thấy vẻ mặt Bắc Đường Ngạo không chút biến đổi, ngữ điệu cũng không, Hoa Hương Diễm trong lòng bất giác phát run.


Nam nhân sản tử, việc này vốn không bình thường, huống chi còn là đại tướng Bắc môn của Tứ Thiên Môn. Tuy không biết hài tử này là con ai, nhưng ở triều đại bấy giờ, đoạn tụ chi phích (*) đặc biệt bị người ta khinh bỉ, đồng tính tương luyến tuyệt không thể dung. Nhất là còn bị đặt dưới thân, người đó lập tức bị coi là đồ dị nhân vô liêm sỉ, ɖâʍ đãng thấp hèn.


Thật không ngờ, Ngôn tướng quân luôn ôn hòa đôn hậu lại là…
Hoa Hương Diễm thở dài. Thấy Bắc Đường Môn chủ đã rời đi, mình ở lại đây cũng bất tiện, do dự một ngồi, cuối cùng vẫn nên quay lại Đông Môn.


Ngôn Phi Ly vẫn ngủ li bì đến tận chạng vạng ngày thứ hai mới yếu ớt chuyển tỉnh.
Nghe thấy tiếng khóc vang dội của hài nhi, tâm trạng tạm thời hỗn loạn.
Trẻ con ở đâu?
Hồi lâu, mới chợt bừng tỉnh nhớ lại: A! Hài tử của ta.
Thu Diệp Nguyên thấy hắn tỉnh, liền đến bên giường nói:


“Ngôn tướng quân, ngài đã thức. Thời gian ta tính toán cũng không sai biệt lắm, có chuẩn bị cho ngài cơm canh, ngài ngồi dậy dùng chút đi.”
“Thế này thật phiền đại phu.”
Nói rồi, Ngôn Phi Ly chậm rãi động đậy, hạ thể vẫn rất đau.
Thu Diệp Nguyên dìu y ngồi lên, xoay người muốn ra ngoài lấy cơm.


“Chờ một lát!” Ngôn Phi Ly vội kêu hắn lại, “Đứa bé khóc…”
Thu Diệp Nguyên có chút xấu hổ. Hắn tuy rằng là danh y, nhưng kinh nghiệm nuôi trẻ nhỏ là chưa từng có, ngay cả việc đỡ đẻ đây cũng là lần đầu. Vừa mới lừa cả nửa ngày, hài tử kia mới yên giấc, bản thân cũng không biết làm sao.


Lúc này liền ôm lấy đứa nhỏ, đặt vào lòng Ngôn Phi Ly:
“Phiền tướng quân dỗ dỗ nó, ta đi một lát rồi sẽ quay lại.” Nói rồi ra khỏi phòng.
Ngôn Phi Ly ôm lấy hài tử, có chút luống cuống.


Đứa bé này đúng là do bản thân sinh ra, nhưng y cũng chỉ là một đại nam nhân, sao mà dỗ trẻ con được chứ.
Ngôn Phi Ly vụng về mà nhẹ vỗ vỗ nó, hài tử vẫn khóc không ngừng, khuôn mặt đỏ bừng. Ngôn Phi Ly âu yếm một hồi, hoảng hốt đứng lên, không phải đứa bé bị làm sao chứ?!


Lại nói, hài tử này tới thật kì quái, bản thân đường đường nam nhi ngũ thước mà lại có bầu sinh con, thực đúng là không thể tưởng tượng nổi. Sẽ không vì thế, đứa trẻ gặp chuyện gì nghiêm trọng chứ?!
Nghĩ vậy, Ngôn Phi Ly nhất thời đổ mồ hôi lạnh, khẩn trương ôm lấy con.


(*) đoạn tụ chi phích: thành ngữ xuất phát từ điển tích về mối tình đồng tính nổi tiếng của Ai Đế và Đổng Hiền của Trung Quốc. Chi tiết có thể tham khảo tại wordpress Tích Chiêu.






Truyện liên quan