Chương 77

Thật dài, thật sâu, nụ hôn thực nóng bỏng, như đoạt hết khí tức của cả hai.
Toàn thân Ngôn Phi Ly xụi lơ, cả người lẩy bẩy, chẳng biết lấy đâu ra sức lực, chăm chú ôm lấy Bắc Đường Ngạo.
“Khiêm Chi, ngươi vừa nói gì? Lặp lại lần nữa đi.”


Bắc Đường Ngạo khẽ cười: “Đêm còn dài, từ từ sẽ nói cho ngươi.” Động thân mạnh một cái, phân thân cuối cùng cũng tiến nhập vào huyệt khẩu đã chờ đợi từ lâu.
“A…” Ngôn Phi Ly không kịp ý thức, cúi đầu kêu một tiếng.


“Ngươi vật chặt thật…” Bắc Đường Ngạo thở dài, không hề kiềm nén dục vọng hừng hực của mình, gắn kết thật sâu cùng y.
Đầu óc Ngôn Phi Ly choáng váng, cố nén rên rỉ, vô lực mà bắt lấy bờ vai hắn.
Hắn vừa nãy, vừa nãy nói gì vậy…? Hắn nói, hắn… yêu ta?


Không thể tin được, có phải nghe lầm không? Ta chưa từng, chưa hề hy vọng…
Yêu…


Ngôn Phi Ly cảm thấy máu trong người đang bị đun sôi. Bắc Đường Ngạo hung hăng va chạm trong cơ thể y, nhưng vẫn chưa đủ thỏa mãn. Bắc Đường Ngạo tựa như biết hắn đang nghĩ gì, ôm mạnh y xoay người, khiến y ngồi lên trên hắn, không ngừng tiến sâu.


“A—” Tiếng rên của Ngôn Phi Ly cuối cùng cũng bật ra, hậu huyệt không ngừng co rút. Khoái cảm cực hạn cuộn trào mãnh liệt, kéo tới, hai tay bám chặt lấy vai Bắc Đường Ngạo.
Mười hai năm.


available on google playdownload on app store


Từ lần đầu tiên gặp Bắc Đường Ngạo, từ lúc y mới phải lòng hắn đến bây giờ, đã tròn mười hai năm đằng đẵng.


Mười hai năm, ngày tư đêm tưởng, hồn khiên mộng tỏa, tâm trí chỉ duy một người. Vừa nãy chính hắn bên tai mình, ái ngữ khiến y đảo lộn. Tình cảm lặng lẽ chôn giấu suốt mười hai năm nay, cuối cùng đã có hồi báo. Mọi cực khổ đau đớn trước kia, những mâu thuẫn và lưỡng lự, thoáng cái tan thành mây khỏi. Dù ngày mai tỉnh lại chỉ là một giấc mộng, đời này cũng đáng.


“Hô… Phi Ly… Phi Ly…” Bắc Đường Ngạo bị nơi nóng ấm và căng chặt kia khơi mào dục hỏa. Ba năm nhung nhớ, bây giờ thoát ra thành mấy lời xưa cũ, mượn sự đụng chạm thể xác để nói ra. Trước đây hắn không biết, mình cũng sẽ có lúc ȶìиɦ ɖu͙ƈ dữ dội thế này, nhưng chỉ với y, bản năng thân thể chỉ cần khiêu khích là lúc nào cũng dễ dàng bốc lên, chôn vùi lý trí thật đơn giản.


“A…”
Sau một lần đích nhập và co rút dữ dội, cả hai cùng đạt cao trào. Dịch thể nỏng rực thoát ra, tản mãn ở nội bích Ngôn Phi Ly.


Bắc Đường Ngạo ôm lấy thân thể mềm mại ngã vào lòng hắn, nhẹ hôn hai gò mà y, trông thấy những giọt mồ hôi tẩm ướt tóc đen còn lẫn vài sợi bạc, không khỏi nổi lên yêu thương.
“Phi Ly, mấy năm nay ngươi chịu khổ rồi.”


Ngôn Phi Ly như chẳng nghe thấy hắn nói gì, lười động. Nhất định là bởi vẫn chưa tỉnh táo lại, sợ y chưa dư thừa khí lực sao. Chỉ nhắm mắt nằm bên cạnh hắn, thở dốc.
“Mệt không?” Bắc Đường Ngạo khẽ hỏi.
“… Nói lại đi…?”
“Nói gì?”


Thanh âm của Ngôn Phi Ly thực nhẹ, như ngày thường, nhưng khi y chậm rãi mở mắt, lại là sự chờ mong vô vàn.
“Lời vừa rồi…”
Bắc Đường Ngạo minh bạch, không khỏi cười ôn nhu, dán môi lên môi y, hơi thở ấm áp mà dung hợp cả hai. Hắn nói thực chậm: “Ta yêu ngươi, Phi Ly.”


Ngôn Phi Ly ngây ngốc nhìn chăm chú, một lớp sương dày phủ lên đôi con ngươi, lại chậm rãi nhắm mắt. Hai tay vẫn ôm lấy vai hắn, khẽ run.
Bắc Đường Ngạo hôn lấy lệ tràn khóe mi. Vị đạo đắng chát, tựa như áp lực đã theo y nhiều năm.


“Ngày ấy ta muốn ngươi chặt đứt nghiệt tình, lại không nghĩ mình sớm đã bị giam hãm trong đó. Ta cho ngươi ba năm, cũng là cho mình ba năm. Giờ ta đã hiểu, rất rõ ràng, ngươi có mất hứng không?”
Ngôn Phi Ly trầm tĩnh lại trong chốc lát, hoảng hốt cười: “Thật cao hứng. Giống như đang mơ.”


“Ha ha…” Bắc Đường Ngạo ôm chặt lấy y: “Có phải không ngờ, chưa tin nổi đúng không.”
“Ừ.” Ngôn Phi Ly nhớ tới lời hắn nói với Ly nhi trên thảo nguyên, cuối cùng cũng hiểu. “Ngươi nói với ta rằng không nên coi thường mà buông xuôi.”


“Ngươi buông hay không chẳng quan hệ tới ta, chỉ cần ở trong tay ta, ta nhất định không buông.” Bắc Đường Ngạo bá đạo mà ôn nhu nói.
Đột nhiên Ngôn Phi Ly khẽ động. Hạ thân cả hai gần sát, y động đậy thế này, phân thân bị ma sát, lập tức có phản ứng.


Giọng Bắc Đường Ngạo có chút khàn lại: “Ngươi đang làm gì vậy?”
“Dược tính… Như vẫn chưa hết…” Y lẩm bẩm.
Bắc Đường Ngạo mở to mắt, có chút hoài nghi: “Ngươi đang mời mọc ta sao?”
Ngôn Phi Ly ngượng đỏ mặt, lúng túng đáp: “Là ngươi hạ dược quá nặng!”


Bắc Đường Ngạo ha ha cười: “Thì ra là thế. Phi Ly, ta nói sẽ thỏa mãn ngươi mà. Ngươi muốn thì cứ nói.”
Bất quá hắn cũng biết, Ngôn Phi Ly nhất định sẽ không đơn giản thừa nhận, vừa nãy thực cũng quẫn bách cho y, lần này sẽ không bách y nữa, phân thân lần nữa thống khoái đứng dậy tiến lên.


Một đêm này, là một gắn kết đã lâu lắm rồi, khiến cả hai đều mê say sâu sắc.

Tia nắng ban mai dần kéo đến, ánh rạng đông xuyên qua khung cửa sổ, chậm rãi chiếu vào.


Bắc Đường Ngạo chăm chú nhìn Ngôn Phi Ly, đang nằm bên cạnh hắn, trầm trầm ngủ, trong lòng chợt có một cảm giác an tâm đến khó hiểu.


Tinh tế ngắm khuôn mặt y. Ba năm qua đã mang đến cho y biết bao đổi thay. Y chỉ sinh sống an ổn quanh mã tràng, phong xuy nhật sái (*), da dẻ cũng trở nên thô ráp, cũng đen đi. Nhưng sinh hoạt điều độ giúp sức khỏe của y tốt lên rất nhiều. Hơn hẳn cái lúc ly khai năm ấy, bệnh căn trong người y tựa hồ có chút khởi sắc mà thôi. Khuôn mặt gầy hơn trước một chút, nhưng càng rõ thêm đường nét. Vẻ anh tuấn trước kia nhiễm thêm thần thái chín chắn.


(*) phong xuy nhật sái: gió thổi, ngày phơi nắng (QT).
Lúc Bắc Đường Ngạo đang chăm chú nhìn, chợt thấy lông my y khẽ run, hô hấp biến đổi, biết y sắp tỉnh. Đột nhiên linh cơ, nhắm mắt lại, điều chỉnh nhịp thở, giả vờ vẫn ngủ say.






Truyện liên quan