Chương 86
Ngôn Phi Ly mệt mỏi nằm trong vòng tay Bắc Đường Ngạo. Kỳ thực y thấy tư thế này cũng không thoải mái lắm, huống hồ là hai đại nam nhân, đối mặt với nhau như thế này, lúc nào cũng quái gở. Nhưng Bắc Đường Ngạo lại ôm chặt lấy y, không cho y tránh né.
Nói về thân hình, trong hai người, Bắc Đường Ngạo có vẻ đơn bạc hơn. Vóc người Ngôn Phi Ly cốt cách phi phàm, vân da cân xứng, hiên ngang vĩ ngạn, khúc nào ra khúc nấy, thập phần anh tuấn. Nhưng mỗi lần bị Bắc Đường Ngạo kéo vào ngực, vẫn không thoát nổi.
Vừa rồi một phen hoan ái, khiến Ngôn Phi Ly thực không chịu nổi, cuối cùng vẫn không nhịn được xin tha, bảo hắn sớm dừng lại. Nhưng sao dễ thế được, đổi lại chỉ là kết hợp càng thêm cấp thiến, khiến y dưới thân hắn rên rỉ không ngừng.
Ngôn Phi Ly mơ màng ngủ chốc lát, đến lúc tỉnh lại, vẫn thấy được Bắc Đường Ngạo ôm, nghe tiếng thở là biết hắn tỉnh, nhớ tới nguyên nhân hắn rời đi, hỏi: “Khiêm chi, hài tử đã khỏe chưa?”
Bắc Đường Ngạo mở mắt, biết y đang hỏi ai, đáp: “Ân.”
“Ta nghe nói, hình như là đậu mùa…” Ngôn Phi Ly nhớ tới tin tức nghe được khi vào thành.
Bắc Đường Ngạo run lên, nói: “Đã không còn gì đang ngại. Cuối cùng cũng khỏi rồi.”
Ngôn Phi Ly nghe giọng nói thật khác so với ngày xưa, nhịn không được vươn tay vuốt ve hắn: “Sống là tốt rồi, bệnh nặng như vậy mà vượt qua, tất có hậu phúc.”
Bắc Đường Ngạo nhớ tới Huy nhi thật. Hài tử ấy vì sinh non, từ lúc sinh ra cơ thể luôn không được tốt, mình còn chưa kịp đưa nó hồi hương, đã phải để nó Phù Du cư mà về Minh quốc rồi. Ai ngờ hài tử ấy mệnh ngắn, còn chưa kịp lưu lại dấu vết gì trên đời cho mình, đã vô tung biến mất. Ngay cả tính danh cũng bị người khác thay thế. Nghĩ đến đây, đau lòng không thôi. Mình đúng là một người cha nhẫn tâm!
Địa vị của hắn, so với kẻ khác cao hơn. Chuyện duy trì huyết mạch, lại càng cố chấp. Tưởng nhớ đến ái tử đã mất, nhưng không thể phát tiết, ngay cả một lễ tang tử tế cũng không thể cho nó. Nỗi thống khổ này thật không biết nói thế nào với người khác. Về điểm ấy, những hành động của Yên Yên hắn có thể dễ dàng tha thứ, bởi vì hắn và nàng đều đau đớn thương tâm.
Ngôn Phi Ly thấy sắc mặt của hắn lại như thường, mang theo vẻ hời hợt sau ȶìиɦ ɖu͙ƈ, nhưng ánh mắt có chút tràm tư khốn khổ, biết lòng hắn có chuyện. Bởi vì, hắn dù thở dài trong lòng, y cũng phát hiện ra.
“Khiêm Chi, trong lòng ngươi đang có chuyện gì?”
“Sao lại hỏi thế?”
“Viết rõ trên mặt thế kia kìa.”
Bắc Đường Ngạo hơi giật mình, “Từ lúc nào ta hỉ hình vu sắc như vậy?”
“Không hẳn.” Ngôn Phi Ly nâng người nhìn hắn, “Người ngoài chưa chắc đã nhìn ra.”
Bắc Đường Ngạo không nói gì, hôn lên tóc mai y. Không biết vì sao, hắn rất thích hôn hai phần tóc đã đổi màu xám này. Lúc đầu là bởi đau lòng, nhưng dần dần thành thương tiếc.
Ngôn Phi Ly thấy hắn không nói, thoáng chạnh lòng. Nghĩ, có lẽ hắn và mình vẫn không thể tâm sự.
Tựa như hiểu y đang nghĩ gì, Bắc Đường Ngạo nói nhỏ: “Ta không phải không muốn nói, mà là không biết nói sao.” Hít vào thật sâu, mới đem chuyện Huy nhi, chậm rãi nói ra.
Chuyện này ở trong lòng hắn đã lâu, dần dần tích tụ lại, ngay cả cốt nhục cũng vạch ra hết, thực vô cùng đau xót.
Ngôn Phi Ly nghe xong, tâm trạng không chỉ có buồn rầu. Y biết, Bắc Đường Ngạo rất trọng huyết mạch, hơn nữa còn thích trẻ con vô cùng. Nhớ lại Huy nhi thực kia, cũng thấy thương nó. Chốc lát, không biết phải nói gì cho tốt. Hồi lâu mới mở miệng: “Hài tử sau này còn sinh được nữa mà.” Lời này chẳng khác lấy máu trong tim mình ra.
“Phi Ly, lời này của ngươi thực ngôn bất do trung (*).”
(*) ngôn bất do trung: nghĩ một đằng nói một nèo.
Ngôn Phi Ly thở dài: “Ngôn bất do trung là thế nào. Ta sao nguyện ý ngươi có con cùng nữ nhân khác chứ, nhưng có thể, ta nguyện tự mình… A! Quên đi, không cần nói nữa, nàng cũng là một người đáng thương.” Nhớ tới mình từng trên chiến trường mà mất con, nên có vài phần thông cảm được cho tâm tình Lâm Yên Yên. Vừa nãy, Bắc Đường Ngạo nói Ly nhi cũng bị đậu mùa, khiến lòng y thắt lại.
“Ngươi cũng không phải không thể sinh. Ta và Yên Yên đã không có khả năng, chi bằng ngươi giúp ta sinh mấy đứa đi.” Bắc Đường Ngạo đang pha trò, chốc lát đã thấy khuôn mặt y trắng bệch, nhớ tới nỗi thống khổ kinh khủng khi sinh con của y, sợ rằng còn hơn cả nữ tử, vội vàng kéo y lại, nói: “Ta chỉ thuận miệng thôi, không bao giờ muốn ngươi sinh nữa, đừng tưởng thật! Huống chi thân thể ngươi…”
“Thân thể ta bị sao?” Ngôn Phi Ly thấy hắn lấp lửng, lại nhìn lại vẻ mặt hắn, đã biết kết quả. “Khó trách ngươi mỗi lần đều, đều…”
Bắc Đường Ngạo gật đầu, than: “Tất cả là do ta khi đó hồ đồ làm bậy, cho nên thân thể ngươi bị hao tổn, bây giờ không thể khỏi hẳn.”
Ngôn Phi Ly cười cười: “Cũng không sao. Ta là một đại nam nhân, thương thể gì mà chưa từng chịu qua, sao bị tí bệnh này đánh gục được? Vả lại, ngươi cũng không sai.”
“Đừng coi thường bệnh căn.” Bắc Đường Ngạo cau mày, “Nội lực của ngươi không hề tiến bộ, chắc chắn đây chính là nguyên nhân. Ta nghĩ, qua một thời gian nữa sẽ gọi Thu đại phu đến Diêu Kinh, để hắn khám lại cho ngươi.” Nói rồi ôm chặt hơn.
Hạ thân hai cơ thể ma sát với nhau, rất nhanh lại hưng phấn lên. Bắc Đường Ngạo men theo chân Ngôn Phi Ly, nhìn vào phía trong một chút, đưa tay tìm, cười tà với y: “Nơi này của ngươi càng lúc càng hợp ý ta.”
Ngôn Phi Ly ngửa đầu ra sau, không quan tâm.
Bắc Đường Ngạo biết đây là dấu hiệu nguyện ý, với tay vào vào, khiêu khích bên trong một hồi, động thân một cái, tiến nhập. Nhưng động tác không mãnh liệt quá như vừa rồi, là đòi tìm lưu luyến.
Ngôn Phi Ly lại một lần nữa lên đến đỉnh, nhưng vốn là người nội liễm, rên rỉ cũng đứt đoạn, liều mạng mà kìm nén, từng tiếng từng tiếng rất trầm, tựa như cứ thở dài triền miên.
Bắc Đường Ngạo ở nhất khắc cuối cùng rút ra. Bạch trọc nóng bỏng phun trào ở vùng riêng của Ngôn Phi Ly, theo bắp đùi chậm rãi chảy xuống.
Bắc Đường Ngạo nhìn y nằm thở dốc, xuống giường tìm một cái khăn, nhúng vào một chậu nước sạch trong phòng, cẩn thận giúp y thanh rửa sạch sẽ.
Người thì miễn cưỡng lau sạch được, nhưng sàng đan bị bẩn thì hắn chịu. Thấy người trên giường đã cục mệt rồi, mơ màng không còn để ý đến cái gì nữa, nhìn sắc trời, e cũng không thể ngủ được nhiều, liền không quản nữa, quăng đồ bò lên giường, từ sau ôm lấy cái thân thể kia đến sít sao, nghe nhịp tim trầm ổn của y, hô hấp đều đều, dần dần cũng tiến vào mộng đẹp.
…
Khi Ngôn Phi Ly tỉnh lại, đã không thấy bóng dáng Bắc Đường Ngạo đâu. Mơ mơ hồ hồ nhớ lại lúc trời còn chưa sáng, hắn đã quay về. Nghĩ muốn chống mình dậy, nhưng phân eo mỏi nhừ, giữa hai chân vẫn tê dại không thôi, lại ngã vào giường. Lần này ngủ một mạch đến lúc mặt trời lên cao.
Y ở Lưu gia như ở chính nhà mình, không ai quản, thích dậy lúc nào thì dậy, cũng không ai thúc. Chỉ là y có thói quen dậy sớm, hôm nay ngủ lâu như thế, còn chưa ra ngoài. Lưu đại tẩu còn tưởng y sớm đã ra mã tràng. Lưu Thất vốn tùy tiện, cũng chẳng để ý.
Ngôn Phi Ly biết đã không còn sớm, nhưng người vẫn cứ uể oải, mệt nhọc. Lần thứ hai tỉnh lại đã là chạng vạng, không khỏi càng hoảng sợ.