Chương 7:
Nơi thái dương Yểu Nhiên rơi xuống vài giọt mồ hôi rồi cả người rơi vào trong vòng tay đầy nam tính.
“Cuối cùng con chạy đi đâu, ba ba muốn lật đổ cả cái thành phố S này lên rồi! Nhưng mà vẫn không thấy con không thấy con không thấy con!” Anh còn tưởng rằng cô bị bắt cóc, ngày đêm chạy qua chạy lại ở cục cảnh sát.
“Mục Thiếu Liên!” Khóe môi cô giựt giựt kéo cổ anh ra: “Đừng nhân cơ hội mà chiếm tiện nghi của em.”
“Người con gái này………con thật sự khiến ba lo lắng gần ch.ết, từ nay về sau không cho phép con biến mất!”
“………” Cô khi nào thì biến mất, rõ ràng là vẫn yên bình ở nhà họ Kỷ mà.
“…Về sau muốn đi đâu thì nhớ nói cho ba biết, được không?”
“…Này, Mục Thiếu Liên anh đủ rồi đấy.”
“Con gái ghét ba…”
“……” Ai có thể đem tên tự mình đa tình này đi thêu ch.ết đi!
Yểu Nhiên chậm rãi bước dọc theo hành lang khắp người tỏa ra hơi thở tức giận không dễ dàng thoát khỏi tên ba ba Mục Thiếu Liên. Tống Tống rất quá đáng, dám để cho tên Mục Thiếu Liên kia tới đây…..
Cũng hên là lúc nãy có người gọi tới kêu anh ta đi không thì không biết quậy đến khi nào. Cô thầm nói mình thật may mắn mở nắp bình trà xanh ra thì nghe thấy tiếng bước chân rất hùng hồn đều đặn. Theo bản năng ngẩng đầu, có vài người mặc quân phụ thẳng thóm đang đi về phía cô.
Người đàn ông đi đầu mang quân hàm hai gạch hai sao là trung tá, đang cúi đầu nói chuyện với những người đàn ông phía sau, bước chân vẫn vững vàng bình tĩnh. Cô ngẩn người tại chổ, Kỷ Ngân Viễn?
Hiển nhiên là anh cũng thấy cô, tuy có chút ngoài ý muốn nhưng lại không muốn tỏ ra quen biết với cô. Cô duy trì tư thế vặn nắp không nháy mắt nhìn bọn họ đang tới gần.
“……Bác sĩ nói để cho ông cụ tư lệnh nằm ở bệnh viện mấy ngày để quan sát.” Một sĩ quan trẻ tuổi cung kính nói.
Anh lạnh nhạt gật đầu hơi nhấp môi dẫn các sĩ quan đi lướt qua cô tạo thành làn gió làm mái tóc hơi tung bay.
―― Người đàn ông này đúng là có đầy đủ bản mặt, trước mặt cấp dưới thì muốn duy trì khí thế lạnh lùng cao ngạo, nhưng khi không có ai thì trêu ghẹo những người xung quanh bây giờ còn giả bộ không quen biết cô.
―― Quá giả dối, quá giả dối rồi!
Trong lòng Yểu Nhiên thầm khinh bỉ,vừa mới giơ tay mở tiếp nắp bình trà thì cái bình đã bị cướp đi. Hành động gọn gàng linh hoạt nhanh như tia chớp, nhìn sơ thôi cũng biết.
Nhiệt độ bình trà vẫn còn lưu lại trên bàn tay cô, vị trà thoang thoảng thấm vào lòng người. Chàng sĩ quan trẻ quan lúc nãy nói chuyện với Kỷ Ngân Viễn thấy trên tay anh đột nhiên có thêm bình trà theo bản năng nhìn Yểu Nhiên phía sau, gương mặt cô nhỏ nhắn đang rất tức giận.
Cô gái này……….quen với doanh trưởng?
Bình tĩnh bình tĩnh………cô nhắm mắt hít một hơi thật sâu, không phải là một bình trà thôi sao có bao nhiêu đồng tiền đâu, coi như đây là lòng từ bi dành cho anh đi.
Kỷ Ngân Viễn không thấy những biểu cảm nhỏ nhoi của cô chỉ thầm buồn cười trong lòng, tiếp tục cùng các sĩ quan đi vào thang máy.
Phòng bệnh nằm ở lầu 7, thang máy vừa mở ra đã thấy các binh sĩ đứng bên ngoài lập tức giơ tay chào theo nghi thức quân đội.
Kỷ Ngân Viễn vừa đẩy cửa phòng bệnh ra đã có một vật nhỏ màu trắng nhảy vào lòng, anh thuận tay ôm lấy nó, vật nhỏ run rẩy sủa hai tiếng.
―― đôi mắt đen láy, bộ lông rậm rạp, không phải là chú chó nhỏ của Kỷ Ngân Tĩnh thì là gì.
Kỷ Ngân Tĩnh ngồi ở mép giường đung đưa đôi chân, thấy anh đi vào thì nhảy xuống giường nở nụ cười ôn hòa: “Doanh trưởng Kỷ đã đến.”
Kỷ Ngân Viễn chỉ gật đầu thả sủng vật nhỏ bé xuống rồi cúi chào ông cụ trên giường: “Thủ trưởng khỏe.”
Vài người đi theo sau cũng cúi chào đúng chuẩn tác phong nghiêm trang của quân nhân.
Ông tư lệnh Kỷ nói: “Nha đầu, đi rót thêm vài ly trà đi.”
Không đội Kỷ Ngân Tĩnh lên tiếng, Kỷ Ngân Viễn đã nghiêng đầu dõi ánh mắt về chàng sĩ quan đứng ngoài cùng bên trái: “Nhất Liên Trường, bước ra khỏi hàng.”
“Có!”
“Đi giúp Kỷ tiểu thư pha trà.”
Kỷ Ngân Tĩnh nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh trai len lén che miệng cười, cho đến khi Nhất Liên Trường đi đến bên cạnh cô thì cô mới cúi đầu xoay người đi trước dẫn đường.
Thấy hai người đi rồi ông tư lệnh Kỷ cho mọi người ngồi xuống, Kỷ Ngân Viễn lấy nón xuống nói: “Vừa nhận được tin ngài nằm viện, ngài có khỏe không?”
Ông tư lệnh Kỷ gật đầu cười: “Cũng già rồi, bên tổng hội hơi làm to vấn đề cũng không phải bệnh gì to tát.”
Hai người nói chuyện với nhau một lúc, Kỷ Ngân Tĩnh và Nhất Liên Trường đã mang trà đến, chú chó nhỏ vẫn đi quanh chân của anh còn các sĩ quan còn lại rất hiểu ý nhau duy trì im lặng nghe hai người nói chuyện.
Nói chuyện với nhau được khoảng nửa tiếng, sắc mặt ông tư lệnh Kỷ cũng bắt đầu mệt mỏi, Kỷ Ngân Viễn biết ý đứng dậy cáo từ, tiếp tục đi thăm các lãnh đạo cấp cao khác cùng nằm viện.
“Ngộ độc thức ăn?” Yểu Nhiên kinh ngạc mở to mắt: “Đây là nguyên nhân bệnh?”
Diệp Tống Tống dựa lưng vào ghế xem lịch trình không thèm trả lời lại.
Tiếng động lật giấy nghe rất êm tai, tò mò trong lòng Yểu Nhiên cũng được giải quyết nên đã thoải mái rồi: “Hơ, lúc này thương mại quốc tế Đại Hạ có người gặp tai họa rồi. Nhưng mà Tống Tống, mình nghe nói đám người bên trong đó hình như lai lịch cũng không nhỏ!”
“Ai cũng không coi là nhỏ, không biết người cậu nói là ai.” Cô phối hợp nhún vai, cô thật sự không có lòng hiếu kỳ giống Yểu Nhiên.
“Đều là lớn sao! Nghe Mục Thiếu Liên nói, tổng tư lệnh quân khu thành phố B cũng tới!”
Diệp Tống Tống không để ý cô nhưng mà cô hình như càng nói càng vui vẻ như con chim nhỏ: “Quả không hỗ là quan chức cấp cao, một cú điện thoại đã khiến Mục Thiếu Liên phải đi.” Nếu không thì bây giờ cô đang bị ném bom rồi.
“Hình như cậu đang rất rãnh rỗi?” Thật sự không chịu được cô cứ líu ríu bên tai không thể tập trung làm việc được. Diệp Tống Tống khép bệnh án lại, đưa tay lấy một khay thuốc cho cô: “Ra ngoài tìm một y tá, kêu cô ta mang đến phòng bệnh 502.”
“……….” Cô không phải đến bệnh viện làm chân chạy việc vặt.
“Đừng có lề mề, đi ra ngoài lập tức.”
“…………uh” Yểu Nhiên rất không cam tâm tình nguyện đi ra ngoài, sau lưng liền nghe một tiếng bùm…..cửa đã đóng chặt. Cô bĩu môi bưng khay thuốc nhìn bốn phía cũng không thấy một người y tá mặc áo trắng ở dâu thì đi ra phía khu trực.
Sau khi cô đi không lâu, phía hành lang bên kia vang lên những tiếng bước chân thanh thúy dễ nghe, Kỷ Ngân Viễn đi thăm hết mọi người xong thì đi về phía bên này. Những người cấp dưới nghiêm trang đi theo anh đến phòng làm việc của bác sĩ ngoại khoa, anh dừng bước đưa tay gõ cửa.
Diệp Tống Tống nhìn xung quanh rồi dừng lại trên người Kỷ Ngân Viễn: “Doanh trưởng Kỷ, có chuyện gì không?”
“Bác sĩ Diệp, bây giờ cô có việc không?” Giọng nói của anh nhàn nhạt, ánh mắt bình tĩnh ẩn giấu sau vành nón. Diệp Tống Tống hiểu ra, mục đích của anh hôm nay là đến phòng bệnh trên lầu 7, cô vội vàng lui về sau nhường đường cho bọn anh vào: “Vừa đúng lúc xong việc, mời vào.”
Sau giờ ngọ nhiệt độ không khí lên cao, đến hơi thở phả ra cũng làm người ta phải đổ mồ hôi, trong sảnh bệnh viện Phụ Chúc người đông kín hết chỗ.
Tại khu nội trú lầu 7 ngăn cách sự ồn ào bên ngoài, mỗi phòng đều không có tên bệnh nhân bên ngoài cửa còn có thêm hai vệ sĩ đứng cnah bên ngoài.
“Nha đầu, con nói thật?” Ông tư lệnh Kỷ không tin lời của Kỷ Ngân Tĩnh, nói thêm: “Anh con là lính nhảy dù.”
Cho dù tính kiềm chế bản thân hay là trong lúc cấp bách đưa ra sự phán đoán quyết định đều phải hơn người, đó chính là binh chủng lính nhảy dù! Nếu sự thật như lời nha đầu nói, Kỷ Ngân Viễn ngay cả năng lực khống chế dục vọng của mình cũng không làm được thì còn binh lính gì nữa, về nhà nghỉ ngơi sớm là vừa.
“Ông nội, ông không thể bình tĩnh lại mà xem xét chuyện này sao?” Kỷ Ngân Tĩnh cảm thấy vô lực, mỗi lần nói với ông chuyện gì ông cũng đều lấy quân đội ra làm chuẩn.
“Bình tĩnh? Anh con cũng đã làm hư con gái người ta, ông nội con còn thể bình tĩnh được sao?” Còn chưa nói xong, ông tư lệnh Kỷ cũng đã tức giận đến mức râu muốn dựng lên: “Đi tìm anh con tới đây, phải cho nó thừa nhận sai lầm của mình, rồi đi giải thích với con gái người ta nữa.”
“………….” Kỷ Ngân Tĩnh hết nói nổi, không phải ông không tin anh không làm những chuyện này sao, sao mới chớp mắt đã thay đổi rồi.
“Giải thích cũng chưa đủ, phải kiểm điểm sâu sắc trước toàn thể quân khu, lấy nó ra làm gương cảnh cáo, không được xuất hiện đồng phạm thứ hai!”
“Ôi ông nội của con, ông tha cho anh đi, việc này không nói trên bàn được sao?” Sau gáy Kỷ Ngân Tĩnh đã chảy đầy mồ hôi: “Con gái người ta cũng không muốn việc này ai cũng biết.”
Ông tư lệnh Kỷ nghĩ nghĩ rồi nói: “Ông đây quýnh lên quên mất tính đặc biệt của chuyện này đã dùng phương pháp nhà binh mà làm.” Giọng nói của ông rất trầm thấp, tinh thần khỏe mạnh ánh mắt tỏ ra sắc bén: “Vậy đi, con tìm anh con đến đây trước.”
“………Con không thể đi.” Vẻ mặt cô như đưa đám, vô cùng hối hận ý nghĩ muốn xem kịch vui. Anh trai mà biết cô mật báo không chừng sẽ hành hạ cô đấy.
Lông mày của ông cụ đứng lên vừa định khiểm trách thì cô đã ôm cánh tay của ông: “Ông vậy mà muốn con đi, không dễ dàng mới gặp nhau, con không nỡ rời xa ông nội……….”
Ông tư lệnh Kỷ hừ hừ: “Nha đầu con đó, y chang như anh mình chạy đi cũng không biết về nhà.” Ngoài miệng ông rất kiên cường nhưng đôi tay lại nhẹ nhàng cô cháu gái.
Kỷ Ngân Tĩnh nhìn thái độ của ông cũng hòa hoãn lại thì đảo mắt nói: “Huống chi con đi tìm anh cũng không thích hợp, làm vậy là bại lộ thân phân của anh rồi?”
Lúc Kỷ Ngân Viễn tham gia quân ngũ, nguyên nhân anh từ bỏ thành phố B mà chạy tới thành phố S xa lạ là do anh không muốn người ta coi anh có ô dù là ông nội tổng tư lệnh của mình. Nếu cô chạy đi tìm anh chẳng khác nào chưa đánh đã khai.
Nhắc tới chuyện này ông cụ đã tức giận: “Tên nhóc hồ đồ đó, có người ông nội như ta mà nó không nhận là sao?” Người khác cầu xin tám đời cũng không được.
Kỷ Ngân Tĩnh le lưỡi: “Ông nội đừng tức giận, con sẽ đi tìm anh, rồi ông hãy mắng anh cho một trận.”