Chương 35:
Có lúc, duyên phận là một một thứ thật sự rất kỳ diệu.
Kỷ Ngân Viễn cũng không ngờ, lần thứ hai bọn họ gặp nhau lại tới nhanh như vậy!
Có một mục huấn luyện của lính không quân cần phải tiến hành trên ngọn núi cách doanh trại hai trăm bảy mươi bốn cây số. Mà ở mặt tây nam của ngọn núi có một sườn núi nhỏ, hai mùa xuân hạ đều có hoa dại nở rộ vô cùng rực rỡ, tiếc rằng hiện tại là cuối thu nên hoa đã sớm tàn hết.
Ấn tượng lần trước về cô khắc sâu trong lòng anh là có thể cảm nhận được sự cô đơn toát ra từ người cô.
Lúc này, cô cũng không biết có người đang nhìn mình, chậm rãi bước từng bước nặng trĩu lên sườn núi, sau đó dần dần mất hẳn ở cuối tầm mắt anh.
Kể từ ngày đó, mỗi lần phải tập huấn ở trên ngọn núi đó, anh đều có thể thấy cô.
Lần nào cô cũng vác túi lớn túi nhỏ đi lên, có vẻ là thăm ai đó.
Nhưng rốt cuộc là ai.... ..... Thì anh không biết.
Kỷ Ngân Viễn rơi vào trầm tư. Nhưng Yểu Nhiên chờ anh thiệt lâu vẫn không thấy anh nói gì, đã sớm nhịn không nổi, “Anh thật là, tại sao nói gì luôn cứ thích chừa lại một nửa vậy?!”
Không thể dứt khoát một lần sao ?! Cô bất mãn cau mày, “Rốt cuộc còn cái gì?”
Kỷ Ngân Viễn khẽ cười.
“... ...... Anh thật đáng đánh đòn!” Cười cười cười, có gì đáng cười chứ?
Ghét nhất kiểu không nói lời nào chỉ biết trộm vui một mình!
“Sau đó có gặp qua mấy lần.” Anh không muốn kể là vì, những lần đó anh vẫn luôn yên lặng nhìn cô, mà cô lại hoàn toàn không biết gì hết, nói ra thật quá mất mặt nên thôi.
“Này.......” Yểu Nhiên vừa thấy thái độ muốn qua loa cho xong của anh thì cực kỳ khó chịu, trở mình bò dậy, nửa quỳ trước mặt anh, ý đồ dùng tư thế này để anh cảm thụ được các gì gọi là ‘cảm giác áp bách’, “Tôi đã nói, không được giấu diếm!”
“Tôi giấu giếm cái gì?” Anh khẽ cười đứng dậy, quấn tấm chăn mỏng qua eo, thong thả đi tới tủ quần áo lấy đồ.
Yểu Nhiên ngẩn ngơ nhìn anh đi tới đi lui trước mắt, chợt cô cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, đến mức phải rùng mình, nhìn xuống thấy cả người mình đang trống trơn.
Lúc này, anh đã mặc xong áo, một tay để lên bên hông định cởi tấm chăn ra, nhưng chợt nhớ tới điều gì, quay đầu lại.
Cô vẫn còn đang ngây ngốc.
“Thư Yểu Nhiên, em còn muốn nhìn tiếp?” Lời nói không đầu không đuôi, khiến Yểu Nhiên sững sờ mất mấy giây, cho đến khi chạm vào ánh mắt vui vẻ của anh, cùng với chiếc chăn bên hông anh kia.... ......
À.... .... Tình huống hiện tại là trên giường chỉ có một tấm chăn, mà nó thì đang nằm trên người Kỷ Ngân Viễn, có nghĩa là cô không có chăn đắp.... .....
À, mà lúc nãy mình đã xác nhận hiện mình đang không mặc gì hết.... ......
“A!!!”
Đột nhiên tiếng thét chói tai của cô bị một vật thể bay không xác định ngăn lại, Yểu Nhiên đang bị vây trong một đống gì đó, cô cố sức gạt ra xong mới phát hiện đó là tấm chăn bị Kỷ Ngân Viễn ‘giành đi’.
Cô vội vàng lấy chăn bao mình lại, cực kỳ chặt chẽ, giống như cái bánh chưng.
Tốt lắm, bây giờ có thể an tâm hỏi tội được rồi!
“Anh.... ...... Anh giở trò lưu manh”! Mặt cô đỏ bừng, cảm thấy hai lỗ tai hẳn cũng đang rất đỏ.
Kỷ Ngân Viễn đã mặc đồ chỉnh tề, thắt cà vạt xong, cầm lên nón lính.
“Giở trò lưu manh?” Anh cười khẽ, xoay người ngồi xuống giường.
Yểu Nhiên cẩn thận lui dần về sau, nhìn chằm chằm vào anh, chỉ sợ một phút sơ xuất sẽ bị anh bắt và ‘lột vỏ bánh chưng’, “Làm gì?”
Phản ứng của cô chọc anh buồn cười, anh cố nín, nghiêm mặt nói, “Thư Yểu Nhiên, em lại nói sai rồi.”
Chuyện lưu manh chân chính anh còn chưa bắt đầu làm đâu.
Mắt anh tối sầm, giống như chỉ cần sơ ý một chút sẽ bị anh ăn mất linh hồn.
“Anh nhìn cái gì?!” Mặt Yểu Nhiên càng thêm đỏ, mất tự nhiên gia tăng âm lượng. Cô quẫn, ôm chăn nhảy xuống giường, hừ mạnh một tiếng để tỏ vẻ bất mãn xong, chạy nhanh đi, để lại Kỷ Ngân Viễn một mình trong phòng với tiếng cười của anh.
Cô nhỏ này.......
Phản ứng thú vị quá!
Yểu Nhiên hoàn toàn không biết mình đã bị Kỷ Ngân Viễn chụp cho cái mũ ‘phản ứng thú vị’,dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com lúc này cô đang tựa lưng vào cửa phòng, siết chặt tấm chăn mỏng, trong lòng thầm mắng anh không biết bao nhiêu lần.
Đã nói, cô ghét nhất là loại người nham hiểm như vậy rồi mà!
Cốc cốc
Tiếng gõ cửa vang lên trong phòng làm việc yên tĩnh của Đại đội trưởng, nhưng người ngồi trên ghế sô pha lại không nhúc nhích, nhắm mắt dưỡng thần, giống như không hề nghe thấy tiếng động bên ngoài.
Trần Nhất trằm mặc nhìn chằm chằm cửa phòng làm việc khép chặt.
Cốc cốc
Cốc cốc cốc
Người tới rất kiên nhẫn, dù không nghe đáp lời vẫn tiếp tục gõ. Rốt cuộc, người ngồi trên sô pha phát ra một tiếng cười lạnh, mở mắt ra. Trong nháy mắt, một mạt tối tăm lóe qua mắt người nọ, rồi chợt biến mất. Người nọ bình tĩnh nói, “Cho anh ta vào đi.”
Trần Nhất gật đầu, đi đến cửa, tựa hồ đã có quyết định, chậm rãi kéo cửa ra.
Ánh sáng đột ngột rất chói mắt.
Bên ngoài là một người mặc quân phục, đôi mắt bĩnh tĩnh.
Trần Nhất phức tạp nhìn anh.
Đây là cấp dưới trẻ tuổi nhất, ưu tú nhất của mình, năm đó là mình tự tay dẫn nó vào bộ đội, chứng kiến từng bước trưởng thành của nó, chứng kiến nó lần lượt giành được các loại giải thưởng, thế nhưng bây giờ, chính mình lại muốn tự tay điều đứa bé này đi.
Có lẽ là ánh mắt của Trần Nhất quá mức kỳ quái, nên Kỷ Ngân Viễn bất giác cau mày lại.
“Doanh trưởng Kỷ, lại gặp rồi.”
Một giọng nói lạnh lẽo từ trong phòng truyền ra, Trần Nhất nghiêng người nhìn lại theo bản năng, nhờ đó Kỷ Ngân Viễn có thể thấy được người ngồi trên sô pha là ai.
Thư Yểu Ninh.
Thư Yểu Ninh đang nhìn về hướng cửa sổ, khóe miệng mang nụ cười lạnh lùng, cảm nhận được Kỷ Ngân Viễn đang nhìn mình chăm chú, nụ cười trên mặt dần tối, chậm rãi quay đầu.
Tầm mắt hai người chạm nhau, nháy mắt bắn ra hàng ngàn tia lửa.
“Nghe nói doanh trưởng Kỷ sắp được phái đi làm huấn luyện viên, nên đặc biết tới hỏi thăm một chút.” Ánh mắt Thư Yểu Ninh sắc bén bức người, hoàn toàn không hợp với lời nói.
Kỷ Ngân Viễn thản nhiên giơ tay lên chào.
Xét về chức vụ quả thật Thư Yểu Ninh cao hơn Kỷ Ngân Viễn, nhưng nói về khí thế.... .... Rõ ràng lại thấp hơn.
Chẳng biết Trần Nhất đã rời khỏi phòng làm việc từ lúc nào, Thư Yểu Ninh không thèm quanh co nữa, “Chẳng qua, tôi không ngờ, anh sẽ yên tâm để Yểu Nhiên một mình.” Dừng một chút, lại khiêu khích hừ lạnh, “Không sợ tôi bắt nó lại lần nữa sao?!”
Cùng lúc đó, ở trong Bệnh Viện Đa Khoa thành phố S.
“Xin tránh ra, tránh ra!”
Trong đại sảnh bệnh viện bỗng vang lên một trận ồn ào, khiến nhiều người phải ngoái lại nhìn.
Ở cửa xoay vào đại sảnh, có hai người con gái đang chạy vào, người trước mặt quần dài, mang giày cao gót vừa cao vừa nhọn khiến người ta nhìn mà phải sợ giùm cô, nhưng người đó vẫn chạy rất nhanh. Còn người đang bị kéo theo là một cô gái tóc dài, mắt rất đẹp, vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn phía sau. Sau lưng họ có rất nhiều người đàn ông mặc áo đen đeo kính râm đuổi theo. Người đàn ông cầm đầu ra hiệu tay, mấy người ái đen phía sau lập tức tán ra chung quanh tìm người, còn anh ta thì đứng tại chỗ quét mắt một vòng.
“Ở đó!”Thấy được mục tiêu, mấy người áo đen nhanh chóng vọt tới.
Kỷ Ngân Tĩnh khẽ chửi một tiếng, dùng sức đạp cửa thang máy, “Đáng ghé!”
Hiện tại thang máy đang lên tới lầu ba, thế nên kế hoạch đi thang máy lên thẳng lầu bảy của cô đã bị mắc cạn.
Chỉ còn cách bò bằng thang bộ!
Yểu Nhiên lần đầu tiên thấy Kỷ Ngân Tĩnh bạo lực như vậy, khó tránh khỏi hơi ngạc nhiên.
Tiếng bước chân sau lưng càng ngày càng gần, Kỷ Ngân Tĩnh hạ quyết tâm, đẩy Yểu Nhiên lên trước, “Chị chạy trước đi, tới lầu bảy là an toàn rồi!”
Chỉ cần lên tới lầu bảy, đã là phạm vi thế lực của ông nội, đừng nói là những người trước mắt, cho dù là cấp trên của bọn họ cũng phải ngoan ngoãn cút đi.
“Nhưng em.... ....”
“Yên tâm.” Kỷ Ngân Tĩnh rốt cuộc phát hiện đôi giày cao gót xinh đẹp trên chân không dùng được nữa bèn ghét bỏ vứt qua một bên,d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn. lưu loát bắt lấy tay vịn cầu thang, lật người đạp xuống ngay giữa ngực người đàn ông áo đen đứng trước mặt, người áo đen kia mất thăng bằng ngã ngửa ra sau, cô lại nhân cơ hội đạp một cái nữa, khiến người kia lộn mèo xuống cửa lầu ba, trên đường lăn xuống, anh ta còn tiện đường kéo theo mấy đồng bạn ở đằng sau mình.
Yểu Nhiên kinh ngạc trợn tròn mắt, làm như không biết người trước mặt này là ai.
Từ khi biết Kỷ Ngân Tĩnh, lúc nào cũng thấy cô khéo léo hiền thục, ra dáng tiểu thư nhà giàu, trừ cặp mắt tương tự với Kỷ Ngân Viễn, Yểu Nhiên không thấy họ còn điểm nào giống nhau nữa.
Nhưng, giờ xem ra.......
Hai người này rõ ràng đều trâu bò như nhau, mà khả năng diễn xuất cũng tốt bằng nhau!
“Chạy mau.”
Nhân thời gian mấy người kia bị lăn xuống, Kỷ Ngân Tĩnh khẽ quát một tiếng. Nháy mắt Yểu Nhiên hồi hồn, tiếp tục chạy nhanh lên trên.
Mấy người áo đen kia không ngừng xông lên, đều bị Kỷ Ngân Tĩnh ngăn lại hết.
Lầu ba, lầu bốn, lầu năm.... ......
Yểu Nhiên chạy hổn hển, cũng không có thời gian mà cảm thán leo cầu thang cực khổ, chỉ có thể không ngừng tự nhủ,di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn. phải nhanh hơn nữa, nhanh hơn nữa, mặc dù Ngân Tĩnh đánh rất tốt, nhưng cả một đống đàn ông thế kia, còn đều do Thư Yểu Ninh tự mình bồi dưỡng, cô không nghĩ Kỷ Ngân Tĩnh có thể chống đỡ được lâu.
Cho nên, càng phải nhanh hơn nữa, chỉ cần tìm được ông nội Kỷ là có thể giúp Ngân Tĩnh rồi!
Lầu sáu.... ......
Ngoặt qua chỗ rẽ cầu thang, Yểu Nhiên vừa thấy bảng lầu trên tường thì nở nụ cười thoải mái, sắp tới rồi, sắp tới rồi!
Vậy mà, một loạt tiếng bước chân chậm rì rì truyền đến, đánh nát vui mừng trong lòng cô.
Mặt cô cương lại, lòng căng thẳng, đây là phản ứng tự nhiên của thân thể khi gặp nguy hiểm.
Là ai.... ....
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, cũng càng ngày càng rõ, từng bước, từng bước tiến đến gần cô.
Là ai.... ......
Bước chân kia tiếng một bước, cô liền không tự chủ được mà lùi về sau một bước, dần dần thành tiến một bước lùi hai bước, rồi lùi ba bước, tốc độ lùi của cô càng ngày càng mau, cuối cùng là hoảng hốt chạy bừa xuống, bất cẩn ngã văng vào cánh cửa bên cạnh cầu thang.
Cùng lúc đó, chủ nhân của tiếng bước chân cũng xuất hiện trong tầm mắt cô.
Chiếc kính đen lớn khủng bố cơ hồ che hết một nửa gương mặt anh ta, mắt anh ta như mắt chim ưng, nhìn chằm chằm vào cánh cửa cạnh cầu thang.