Chương 63:
Tiền Dư đang rất cáu kỉnh, bởi vì hiện giờ cả Yểu Nhiên cũng không thấy đâu.
Nhất định là cô ta đã không nghe lời cảnh cáo của mình, lén lên núi một mình!
“Đều là một lũ không muốn người ta được sống yên mà!” Tiền Dư hất mạnh cái ghế, vọt ra khỏi lều chỉ huy, chạy theo hướng lên núi.
Phải nhanh chóng bắt được cô ta rồi lập tức đạp bay về thành phố S!
Mấy sĩ quan trẻ chạy theo Tiền Dư, mặt đầy mồ hôi lạnh, theo quy định sĩ quan chỉ huy không thể tự tiện rời khỏi đội, nhưng thấy vẻ mặt âm trầm như muốn ăn thịt người của Tiền Dư....... Không ai dám mở miệng lên tiếng cả, để tránh bị bắt làm bia đỡ đạn!
“... ...... Đội trưởng! Đội trưởng!” Chợt một binh sĩ truyền tin vội la lên. Tiền Dư quay đầu lại hét, “Gào cái gì! Có việc chờ tôi về rồi nói!”
“Không được đâu! Đội trưởng!” Binh sĩ kia nhanh chóng chạy tới bên cạnh Tiền Dư, “Đội trưởng mau về lều chỉ huy đi! Tổng tư lệnh quân khu thành phố B đến!”
“Cứ để ổng chờ!” Tiền Dư đẩy binh sĩ kia ra, “Cậu trở về tiếp tục liên lạc với đội cứu trợ! Dám tự tiện rời khỏi vị trí làm việc nữa, tôi sẽ cho cậu biết tay!”
“Đội trưởng!!” Binh sĩ kia la to. Hành động này khiến Tiền Dư cũng giật mình phải dừng bước.
La cái gì? Đầu bị vô nước hả? !
“Người đang tìm đội trưởng chính là tư lệnh Kỷ, thủ trưởng cao nhất của quân khu thành phố B đó!”
Dám bắt tổng tư lệnh chờ? ! Người bị cho biết tay là anh mới đúng đó!
“... ......” Tiền Dư sững người.
Ông nội Kỷ?
Tiền Dư lập tức chạy về lều chỉ huy.
Tư lệnh Kỷ đang ngồi trên ghế, thấy Tiền Dư bèn nói ngay, “Cậu kêu Thư Yểu Nhiên tới đây!”
“... ....” Tiền Dư bỗng ngộ ra cái gì gọi là khổ không nói nên lời.
Thư Yểu Nhiên là dân thường,diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn. xông bậy xông bạ vào khu động đất, có thể sẽ làm ảnh hưởng đến hoạt động cứu trợ. Nhưng mà cô ta tự đi chứ đâu phải mình ép!
“Ông nội Kỷ, hiện giờ Thư Yểu Nhiên không có ở đây.” Vẻ mặt Tiền Dư như đưa đám, nói tóm lược mọi chuyện xong, kết luận, “Cô ấy đã vào núi từ mấy giờ trước rồi.”
“Hồ đồ!” tư lệnh Kỷ trợn mắt, vỗ mạnh xuống bàn.
“Dạ!” Tiền Dư giật mình, đứng thẳng lưng.
Tư lệnh Kỷ nhíu chặt mày, trách, “Nhiều người như vậy mà trông một con nhóc cũng không xong, thật không biết cậu làm chỉ huy thế nào!”
Tư lệnh Kỷ càng nghĩ càng giận, đuổi theo Yểu Nhiên từ thành phố S đến huyện Y thì thôi đi, còn để cho nó chạy vào khu động đất, thật đúng là mất hết mặt mũi!
“Hiện giờ, tình hình thành phố M sao rồi?”
Tiền Dư cung kính đứng thẳng tắp, “Một giờ trước, đội cứu trợ đã gặp được đội hướng dẫn trong thành phố M. Phần lớn dân gặp nạn đã được đưa đến nơi an toàn.”
Tư lệnh Kỷ hừ lạnh, “Phái vào đó chẳng mấy người mà có thể đưa được hết dân bị nạn đến nơi an toàn?”
“Đội cứu trợ tuy ít, nhưng những người dân bị thương không quá nghiêm trọng cũng phụ giúp một tay, cho nên quá trình di chuyển rất thuận lợi.”
“... ......” tư lệnh Kỷ nghe vậy, vẻ mặt rốt cuộc hòa hoãn một tí, “Làm không tệ, gặp chuyện lớn vẫn không loạn!”
Nhưng chuyện nhỏ lại làm không xong!
Tiền Dư thở phào nhẹ nhõm, đến lúc này mới dám thả lỏng người một tí.
Tiền dư xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, tiếp tục nói, “Nhưng động đất vẫn còn tiếp tục, những người dân chưa được tìm thấy vẫn đang trong tình trạng nguy hiểm.”
“... .......” tư lệnh Kỷ cau mày gật đầu. Lần động đất này có thể nói là đến rất bất ngờ và khủng khiếp, không biết đã có bao nhiêu gia đình tan nát, “Còn bao nhiêu người chưa tìm được?”
Có thể chỉ là mất tích, có thể đã ch.ết, cũng có khả năng còn đang giãy giụa giữa sự sống và cái ch.ết, đội cứu trợ trong thành phố M không chỉ không thể rút đi, ngược lại còn cần bổ sung thêm để tìm kiếm những người đó.
Tiền Dư đáp, “Chưa thống kê kịp, nhưng theo số lượng người đã được cứu ra thì vẫn còn một lượng khá lớn đang bị kẹt trong đó.”
Tư lệnh Kỷ trầm ngâm một lát rồi nói, “Đẩy nhanh tốc độ cứu trợ đi, cho dù chỉ mấy giây cũng đã có thể cứu thêm được một người! Vật tư cứu tế đã đủ chưa?”
Tiền Dư nhanh chóng đáp, “Chỉ còn lại một phần ba, nhưng một chuyến mới đang trên đường đi, ước chừng sáng mai sẽ tới.”
Nghe vậy tư lệnh Kỷ hài lòng nói, “Rất tốt! Chỉ cần có đủ vật tư thì không lo gì nữa!”
Tư lệnh Kỷ đứng lên, đi tới vỗ vỗ vai Tiền Dư, “Tiếp tục cố gắng!”
“Dạ!”
Yểu Nhiên ngồi khoanh chân trước đống lửa trong một hang động nhỏ hẹp. Đêm đã khuya, ๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m nhưng cô không hề buồn ngủ chút nào, mắt nhìn chằm chằm vào đống lửa, nhưng suy nghĩ thì đã bay đi đâu mất. Đường núi khó đi hơn cô tưởng tượng nhiều, sợ rằng phải tốn cả ngày mai nữa mới lên tới đỉnh núi.
Không biết.... .... Đội cứu trợ đóng quân ở chỗ nào, có gần đỉnh núi không.......
“Thật mong, vừa tới thành phố M là có thể gặp lại anh.” Yểu Nhiên lẩm bẩm, ngón tay viết một cách vô thức trên mặt đất, tất cả đều là tên của Kỷ Ngân Viễn.
Không phải bình thường anh rất giỏi sao, chẳng tốn chút sức nào đã đưa cô thoát khỏi biệt thự nhà họ Thư, giờ chỉ nhảy dù một chuyến....... Mà mất tích luôn là sao?!
Nhắc mới nhớ....... Kể từ khi Thư Yểu Ninh tự sát, tựa hồ cô đã không còn liên lạc gì với họ nữa.
Bọn họ biến mất tăm, mà cô cũng không chủ động đi điều tr.a tin tức của họ, giống như hai bên là người xa lạ.
Nhưng như vậy, có khi lại là giải pháp tốt nhất.
Có những tổn thương đã thành vết, không thể xóa nhòa được, khúc mắc giữa cô và nhà họ Thư.... ... Bọn họ không có ý định thay đổi, mà cô....... Cũng không muốn......
Huống chi, chuyện Thư Yểu Ninh cũng không tạo ra ảnh hưởng gì lớn, ông Thư và Thư Yểu An chỉ bị khai trừ khỏi quân đội, tước đoạt quyền lợi chính trị mà thôi. Nếu xử phạt nghiêm trọng hơn, thì họ đã phải ngồi tù.
Nhân quả tuần hoàn, bọn họ đã làm sai, thì phải chịu trừng phạt, đó là chuyện đương nhiên.
Chuyện năm đó, Yểu Nhiên cũng có liên quan, nhưng chưa có ai tìm tới cửa, là nhờ Kỷ Ngân Viễn cả.
Đây là lần thứ hai, anh vận dụng những đặc quyền anh vốn vẫn khinh thường. Mà cả hai lần đều vì bảo vệ cô.
Người đàn ông này, trông thì có vẻ như chỉ biết chọc giận cô, nhưng khi cô gặp phải rắc rối, anh lại lập tức đứng ra giải quyết giùm.
Có lẽ trên đời này không còn ai quan tâm cô hơn anh nữa......
Luôn bao dung cô, ở thời điểm cô cần nhất xuất hiện cho cô ấm áp, kiên nhẫn an ủi, bảo vệ cô. Mà những chuyện anh âm thầm làm vì cô, cô biết cũng được, không biết cũng chẳng sao, anh chưa bao giờ chủ động nhắc tới.
Thật ra, Kỷ Ngân Viễn là một người rất lạnh lùng ít nói, nhưng ở trước mặt cô anh luôn luôn mỉm cười......
Yểu Nhiên biết mình là người có tính khí thất thường, nhiều lần cố tình gây khó dễ anh, mặc dù anh có thể phản bác lại khiến cô phải nghẹn lời, nhưng cuối cùng lần nào anh cũng nghe theo cô, di✣en✤danlequyd☼n☀c☼m cố gắng hết sức để thỏa mãn yêu cầu của cô.
Cô đã suy nghĩ rất nhiều, có phải đã đến lúc nên bỏ hết những thù hận đối với Thư Yểu Ninh?
Bởi vì nếu không có Thư Yểu Ninh, có thể cô cũng sẽ không có cơ hội quen biết Kỷ Ngân Viễn.
Hơn nữa.... .... Còn được anh yêu.
Yểu Nhiên từ từ gối đầu trên cánh tay. Bỗng, cô nghe thấy một loạt tiếng bước chân truyền đến.
Yểu Nhiên lập tức rút một cây củi ra, để phòng thân.
Mặc dù dưới chân núi có bộ đội, nhưng giờ cô đang một thân một mình trong núi sâu, phải cảnh giác mới được.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, cuối cùng một người xuất hiện.
Là một cô gái.
“Xin lỗi.......” Cô kia thấy vẻ mặt kinh ngạc của Yểu Nhiên bèn giải thích, “Tôi nhìn thấy ánh lửa, cho nên.... ...”
“... ......” Yểu Nhiên nhét cây củi vào đống lửa lại.
Bên ngoài mưa rơi tí tách. Cô gái kia đã ướt đẫm cả người, trên ống quần dính không ít bùn, trông rất nhếch nhác. Yểu Nhiên vội ra hiệu cho cô đi vào trong sưởi ấm
“Cám ơn cô.” Cô gái kia ngồi xuống bên đống lửa.
“Đã khuya rồi sao cô lại đi một mình ở trong núi, bị lạc đường?” Yểu Nhiên ngủ không được, đành kiếm chuyện nói cho hết giờ.
“... ..... Tôi đi tìm người. Bây giờ.... ...... Anh ấy đang ở thành phố M.”
Yểu Nhiên ngạc nhiên hỏi, “Người đó....... Là người yêu của cô?”
“... ......” Cô gái kia ngẩn người hồi lâu, mới nói nhỏ, “Quan hệ của tôi và anh ấy.... .... Rất phức tạp.”
Rất phức tạp? Yểu Nhiên khó hiểu, “Là người yêu, hoặc không phải! Chỉ có hai đáp án mà thôi.”
Quan hệ giữa người với người chỉ có người thân, người yêu, bạn bè. Cô thật không nghĩ ra, còn có thể là quan hệ gì nữa?
Cô gái kia cúi đầu thật thấp, không nói gì.
Đáp án của câu hỏi này, có lẽ chính cô ấy cũng không biết.
Yểu Nhiên nghiêng đầu nhìn cô gái kia, đột nhiên ngộ ra có lẽ mình đã hỏi một vấn đề không nên hỏi.
“Thật ra, tôi cũng tới thành phố M tìm người.” Yểu Nhiên xấu hổ nói sang chuyện khác, “Có lẽ chúng ta chung đường.”
Cô gái kia cố gượng cười.
“Tôi tên là Thư Yểu Nhiên. Yểu Nhiên nghĩa là mờ mịt không có dấu vết.” Yểu Nhiên cười ha hả, cố gắng khiến không khí vui hơn, “Mà sự thật là tôi chạy rất mau.”
“Kiều Dịch.” Cô gái kia đáp rất ngắn gọn.
Yểu Nhiên lúng túng, thấy Kiều Dịch không muốn tán gẫu lắm, bèn im luôn.
Chờ trời sáng là một việc hết sức nhàm chán, Yểu Nhiên hết đứng lại ngồi, rồi đi tới đi lui, thỉnh thoảng còn sốt ruột nhìn ra ngoài trời xem đã sáng chưa, đáng tiếc mưa vẫn rơi không ngừng, nên trời rất âm u.
Vất và đợi đến trời sáng chút, Yểu Nhiên thật sự đợi không nổi nữa, bèn đeo ba lô lên, nói với Kiều Dịch, “Chúng ta đi thôi.”
Kiều Dịch không đáp lại, chỉ đi đến trước cửa hang động quan sát bốn phía.
Sắc trời vẫn khá âm u, nhìn gần còn rõ, chứ xa một chút thì rất mơ hồ.
“Cô có đèn pin không?” Tối qua Kiều Dịch dùng điện thoại làm đèn pin cả đêm, giờ điện thoại hết pin thì không còn thứ gì có thể chiếu sáng được nữa.
Yểu Nhiên gật đầu, móc ra một chiếc đèn pin. Ba lô của cô trông nhỏ, nhưng đồ thì khá đầy đủ.
Kiều Dịch nhận lấy đèn pin, nói “Vậy, chúng ta đi thôi.”