Quyển 2 - Chương 14: Chiến dịch cuối cùng (1)
Lockner ổn định lại cái tay bị đau do trúng đạn của mình, giễu cợt nhìn Adalbert mặt không chút thay đổi: “Lời như vậy, ta cũng tặng lại cho ngươi. Ngươi cho rằng hôm nay ngươi còn chạy thoát được sao?” Vừa dứt lời, Lockner liền khua thanh đao sắc bén triển khai giao phong hướng về phía Adalbert.
Hai người đều là những chiến binh ưu tú, lúc ban đầu thì xem ra sức mạnh ngang nhau, nhưng theo số lượng yêu lùn ở xung quanh tăng lên càng nhiều, cùng với việc khó khăn phòng tránh các loại ám tiễn, Lockner bắt đầu trở nên táo bạo, hắn muốn mau chóng kết thúc cuộc chiến đấu nhàm chán này, giải quyết cái tên mà hắn từ nhỏ đã ghen tị trước mắt này.
Rốt cuộc, thanh đao của Adalbert chém sát qua bên người Lockner, sau đó lại nhanh chóng cầm ngược chuôi đao lại, đâm về phía sau. Tiếng lưỡi đao sắc bén đâm vào trong cơ thể truyền đến, mái tóc dài của Adalbert bị Lockner chém đứt, lưỡi đao dừng sát cách vành tai của Adalbert hai ly, mà Lockner thì kinh ngạc nhìn lưỡi đao sắc bén đâm vào trong lồng ngực hắn.
Adalbert nhanh chóng đứng dậy, rút đao ra, Lockner thì hai mắt trợn tròn, té xuống.
“Được rồi, Alex yêu dấu, mẹ của con đang ở bên kia chờ chúng ta đấy, cậu của con đâu? Sau khi tìm được cậu rồi, chúng ta lập tức rời khỏi đây!” Rick ôm lấy Alex vừa chạy nói.
“Không được, bố, chúng ta phải vào trong Kim Tự Tháp!” Alex sắc mặt có hơi tái nhợt, cấp bách nói.
“Ai ôi, con yêu à, bố không muốn đi coi tiếp cái đầm nước bẩn này đâu, chúng ta vẫn nên thừa dịp trước khi cái loài động vật chân đốt kia tỉnh lại nhanh chóng rời đi thì hơn! Con không phải vẫn muốn đi Paris ăn món điểm tâm ngọt sao, chúng ta về rồi thì đặt vé đi ngay, ngoan ha!” Rick nhẫn nại dụ dỗ con nít, cái thể chất chọc phải phiền toái của Alex không thua gì cậu với mẹ của thằng bé mà.
“Không, bố, bố nhìn này, cái vòng tay này chỉ có đến được Kim Tự Tháp mới có thể tháo xuống được!” Alex lắc lắc cánh tay nhỏ nghiêm túc nói.
“Ồ, Alex à, mặc dù cái vòng tay này trông không được trào lưu cho lắm, có hơi khó coi một chút, có hơi bị nhà giàu mới nổi một chút, nhưng đeo trông cũng không tồi, không cần tháo ra đâu! A, Evelyn, Jonathan đâu rồi? Chúng ta phải nhanh rời đi thôi!” Rick thấy Evelyn chạy tới, thở phào nhẹ nhõm.
Evelyn và Rick sau khi liếc mắt nhìn nhau, Rick lập tức ôm lấy Alex lại bắt đầu cấp tốc chạy nước rút, “ch.ết tiệt! Biết ngay mọi chuyện đâu có đơn giản như vậy! Evelyn, cẩn thận bên trái!”
Vừa dứt lời, Evelyn liền nhắm trúng con yêu lùn bên trái, một phát mất mạng.
“Jonathan!” Evelyn thấy Jonathan vừa chạy vừa núp cách đó không xa, hưng phấn kêu lên.
“Evelyn, cám ơn trời đất! Mau đến Kim Tự Tháp ngay, Alex sắp bị nguy hiểm đến tính mạng đó!” Jonathan thở hổn hển nói.
“Alex nói rồi, bọn em đang nhanh đuổi theo đây! Có cần súng không? Thôi, cho anh pháo nổ thì hơn! Làm như thế này, đốt lên, sau đó ném đi!” Evelyn đưa cho Jonathan mấy cây pháo nổ. Phế sài nhanh chóng đốt một cây lên, ném về phía đám yêu lùn theo sát không ngừng ở phía sau, “Bùm bùm” sau một tiếng nổ, đám yêu lùn kia liền mất đi một phần, nhưng những con còn sót lại vẫn bám riết theo sau.
Cuối cùng đã đến được biên giới của cánh rừng rậm trong ốc đảo Ahm Shere, “Rick, mặt trời sắp mọc lên rồi!” Evelyn hoảng hốt nói.
“Đừng lo lắng, Alex nhất định sẽ không sao đâu!” Jonathan vừa giải quyết đám yêu lùn phía sau vừa an ủi.
Quả nhiên, sau khi ra khỏi cánh rừng rậm, đám yêu lùn không còn đuổi theo nữa.
“Để cho anh nghỉ một chút đi, Evelyn.” Jonathan dừng bước, thở gấp lớn tiếng.
“Không được, mau đi xem Alex thế nào đã!” Evelyn nói xong kéo cái cà vạt của phế sài lên tiếp tục chạy.
Rick ôm Alex ra sức chạy đi, đây là con trai anh, anh nhất định sẽ không để cho Alex gặp phải nguy hiểm, nếu như có thể, anh thà rằng người gặp nguy hiểm đến tính mạng kia là mình. Ánh mặt trời tàn khốc đuổi theo bước chân của Rick, tia nắng ấm áp từng chút một chậm chạp dâng lên. Chỉ còn chút nữa thôi, còn chút nữa thôi, Rick nhìn Kim Tự Tháp vẫn còn đắm chìm trong u tối không xa, nhưng cái ánh mặt trời đáng nguyền rủa kia vẫn bám theo sau anh sít sao.
Dần dần, ánh mặt trời sắp sửa vượt qua bóng dáng của Rick, một khi như vậy, Alex sẽ trở thành vật tế.
“Cách” một tiếng, Vòng tay của Tử Thần rơi ra khỏi tay của Alex.
Alex gục trên lồng ngực đang hung dữ phập phồng của bố mình, “Bố, con yêu bố nhất! Cuối cùng cũng không phải trở thành vật tế rồi! Cơ mà coi bố thở dốc khiếp như vậy, chú John nói đúng, bố cần phải giảm cân rồi đấy!”
“Đầu năm nay làm bố thật chẳng dễ dàng gì!” Rick dùng sức vuốt tóc Alex, thở hồng hộc tự giễu nói.
“Bố và chú John đều đa mưu túc trí giống nhau, cho nên, sức mạnh càng lớn, trách nhiệm càng lớn!” Alex vỗ vào lồng ngực của bố mình khen ngợi nói.
Thế nhưng Rick nghe lời này vào tại lại không phải là ý như vậy. Đậu má, cậu của mày là phế sài, lần nào gặp chuyện không may chẳng phải toàn là ông đây đi cứu sao? Đa mưu túc trí giống hắn, hắn đa mưu túc trí á? Đây là khen hay nói móc vậy? Còn nữa, ông đây vì mày mà lao tâm lao phế, không có ngày nào được ngủ ngon, Jonathan cái tên phế sài kia làm được như vậy á? Lúc nãy chạy có liếc qua, nhận ra được Jonathan bị bắt cóc hình như còn béo ra được một chút!
Ông bố yêu con buồn bực, tỏ vẻ rất tức giận.
Mà Alex còn chưa nhận ra được, vẫn lười biếng gục trên lông ngực của Rick, dốc toàn sức ném cái Vòng tay của Thần ch.ết ra thật xa, “Hừ, Anubis, ngươi đồ bà ngoại sói chỉ có hoa cúc không có dưa leo, cái gì mà vòng tay rách chứ, trả lại cho ngươi!”
Evelyn và Jonathan lúc chạy đến được Kim Tự Tháp, nhìn thấy chính là bức tranh phụ từ tử hiếu này, hai người nhìn nhau cười một tiếng.
“Alex không sao cả!” Jonathan ôn nhu nhìn em gái của mình, cô con gái kiếp trước của mình. Quả nhiên là anh trai như bố nha.
Một tiếng cười nhạo giễu cợt, cùng với cơn đau đớn bỗng chốc xuất hiện chiếm lấy tất cả suy nghĩ của Evelyn.
“Evelyn!” Jonathan trước khi Evelyn té xuống ôm lấy cô.
“Mẹ” “Evelyn” Alex và Rick nghe thấy tiếng của Jonathan, đồng thời hoảng hốt hô lên, chạy về phía Jonathan.
Anck Su Namun dương dương đắc ý rút con dao ra, “Hừ, kẻ như ngươi, hai côn kia, đã quá thoải mái cho ngươi rồi.” Nói xong tiếp tục cầm lấy dao đâm về phía cổ của Jonathan.
“【Dừng tay.】” Imhotep bên cạnh cô đột nhiên cầm lấy lưỡi dao sắc bén, nhưng không chút thương tổn, “【Hắn không đáng để lo. Vua Bọ Cạp sắp sống lại rồi, chúng ta phải đi vào trước.】” Imhotep không hề nhìn về phía Jonathan hai mắt bởi vì lệ khí mà đỏ ngầu, tay tùy ý vung lên, như một tấm vải rách đánh văng Rick bay ra ngoài.
“Bố, mẹ…” Alex quỳ gối bên cạnh Evelyn, che lên vết thương không ngừng chảy máu của cô, cậu còn rất nhỏ, không biết phải nói gì.
Jonathan chằm chằm nhìn theo Imhotep và Anck Su Namun đi qua người hắn, không nói một lời.
Alex nước mắt tràn mi, nhìn mẹ của mình miệng không ngừng khép mở, nhìn người cậu không nói lời nào, cùng với người bố đang chậm chạp bò qua.
“Rick, hãy, hãy… chăm sóc… Alex… John… Anh, anh cũng thế…” Evelyn đứt quãng nói, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
“Không, Evelyn… không…” Rick ôm lấy Evelyn từ trong lòng Jonathan, giống như dã thú bị mất đi bạn đời, tiếng kêu đau xót vang dội khắp Ahm Shere.
Một lúc lâu sau, Rick mới nhẹ nhàng đặt Evelyn xuống, thật cẩn thận vuốt ve dung nhan khiến anh quyến luyến, dịu dàng đặt lên khóe miệng của Evelyn một nụ hôn, sờ sờ tóc Alex, “Mẹ con mệt rồi, Alex con với cậu mang mẹ về nhà nghỉ ngơi được chứ? Bố còn có chút chuyện phải xử lý, đừng chờ bố, ngoan! Alex sau này phải nghe lời cậu nhé!” Evelyn rời khỏi, khiến cho Rick không còn gì luyến tiếc nữa, Jonathan có thể chăm sóc Alex thật tốt, giống như suốt sáu năm qua vậy.
Nói xong, Rick nhìn Jonathan một cái, không hề quay đầu lại mà tiến vào Kim Tự Tháp.
“Bố!” Alex bi thương gào lên, “Ô oa oa, chú John, bố không quan tâm đến cháu nữa rồi, mẹ cũng không cần cháu, ô oa oa… Chú cũng không để ý đến cháu…”
“Bình tĩnh nào, Alex, có lẽ, có lẽ, chúng ta có thể… «Quyển sách của Anubis»…” Jonathan thu hồi đường nhìn về phía Kim Tự Tháp, ánh mắt bình tĩnh nhìn Alex, hắn lúc này hoàn toàn không giống với tên phế sài thường ngày.
“Alex, đợi lát nữa chúng ta trước làm như vậy, rồi như vậy…” Jonathan nhẹ nhàng xóa đi nước mắt vẫn còn trên mặt Alex, chậm rãi nhưng kiên định nói.
Alex gật đầu.
Jonathan ôm lấy Evelyn, mặc dù có hơi quá sức, nhưng phế sài vẫn nhanh chóng tiến vào Kim Tự Tháp, Alex theo sát phía sau.
Imhotep và Anck Su Namun sau khi tiến vào trong Kim Tự Tháp, thình lình, Imhotep cả người không thể ức chế được run rẩy lên. Cảm giác này thật quá mức quen thuộc, lần trước ở Hamunaptra, sau khi đọc chú ngữ trong «Quyển sách của Amun-Ra», y đã bị tước đi sức mạnh như thế.
Anck Su Namun nhìn Imhotep sắc mặt đột nhiên mệt mỏi, lo lắng hỏi: “【Imhotep, sao vậy?】”
Imhotep cố gắng trấn định lại, nhẹ nhàng nâng gương mặt xinh đẹp của Anck Su Namun lên, chậm rãi nói: “【Tử Thần đã tước đi sức mạnh của ta, ngài hẳn là muốn ta cùng Vua Bọ Cạp chiến đấu công bằng.】”
“【Không, nếu như vậy, chàng liệu có…】” Anck Su Namun lo lắng lắc đầu, đôi mắt xinh đẹp yếu ớt, thấm ướt trái tim của Imhotep, “【Ta không muốn mất đi chàng lần nữa, đừng…】”
Imhotep dồn hết sức ôm lấy Anck Su Namun, nhẹ nhàng hôn lên bờ môi của cô, “【Không đâu, ta nhất định sẽ là người chiến thắng cuối cùng! Ở đây đợi ta!】”