Chương 93: Quay lưng vào nhau rời đi!

Thuốc lá trong tay từ từ biến thành tro tàn, rơi ra bên ngoài cửa sổ, làn khói màu trắng lượn lờ phất phơ trong không khí, biến ảo đủ thứ hình dạng.


Ánh mắt của Tập Bác Niên nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, tối nay là 15, nên trăng đặc biệt rất tỏ, ánh sáng chiếu xuống, vạn vật đều được bao phủ trong ánh sáng lờ mờ nhẹ nhàng, thỉnh thoảng có người từ trong khách sạn đi ra, lái xe rời đi.
20 phút trôi qua.


Anh thầm cười nhạo mình, rốt cuộc anh đang làm gì, sao cô còn có thể đến đây, gặp anh ở đây, cô nhất định sẽ trốn đi thật xa, nói không chừng đã đến thành phố khác ngay trong đêm.
Anh thu tầm mắt lại, ngửa mặt dựa vào ghế.


Ở lúc anh thu tầm mắt, có một bóng người đi ngang qua xe của anh, đáng tiếc anh đã nhắm nghiền mắt.
Cô vòng qua bên kia đài phun nước, quay lưng về phía anh ngồi xuống, cô đội mũ, ngước nhìn ánh trăng ở trên bầu trời.


Mặc Tiểu Tịch chớp chớp mắt, giống như hoàn hồn rồi nhìn dáo dác xung quanh, sao cô lại đến đây?
Cô đang chờ điều gì?
Chờ người kia xuất hiện sao? Anh không yêu cô, hoàn toàn không yêu, cô từng cho rằng trong lòng anh, ít nhiều gì cũng có một chút tình cảm.


Là cô quá ngây thơ, quá ngu ngốc, nếu thời gian có thể quay ngược lại, để cô được chọn một lần nữa, cô có nói cho anh biết sự thật hay không.
Suy nghĩ một lúc lâu.
Nhưng...


available on google playdownload on app store


Đến bây giờ, trong lòng cô vẫn không có câu trả lời, tại sao anh tàn nhẫn đoạt lấy con của cô, còn kêu cô đi ch.ết, trong lòng cô vẫn do dự.
Dòng nước cao thấp trong đài phun nước che khuất tiếng thở dài giống nhau.


Nếu tình yêu đã đến, đã từng ở lại đây, tại sao lại không thể nắm giữ được nó, có nhiều khi vận mệnh luôn tàn khốc như vậy, lúc bắt đầu sánh vai, đã định trước là một quá trình cay đắng
Tập Bác Niên mở mắt ra, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn không có ai, cô sẽ không đến.


Ánh mắt nhìn xuyên qua dòng nước, chỉ nhìn thấy một bóng lưng mơ hồ, thì ra cũng có người ở cùng anh trong buổi tối vắng lặng nhưng lạnh lẽo này, một mình ngu ngốc chờ ở đây
Nhưng không biết, người cô chờ là ai!
Có phải cũng chờ một người mãi mãi không xuất hiện hay không.


Bạn đang đọc truyện tại ***************.com
Mặc Tiểu Tịch, em sẽ không đến đây, đúng không? Cho dù chỉ là một lần, hãy cho tôi nhìn thấy em, tôi muốn nói cho em biết, hai năm trước, em đã ch.ết qua một lần, tôi đã tha thứ cho em!
Anh nói thầm trong lòng, không biết nói cho bản thân mình nghe, hay muốn nói cho sự cô đơn nghe.


Ném tàn thuốc ra ngoài, anh đóng cửa sổ xe lại, lái xe rời đi.
Cô xoay người, đứng lên, đi qua chỗ anh đã dừng lại vừa rồi, giẫm lên tàn thuốc anh đã từng hút, đi về hướng ngược lại.


Khoảng cách kéo xa ra từng chút, mỗi phút mỗi giây, thời gian giống như ống kính, đã dừng lại ở hình ảnh này, đo lường.


Đôi mắt của bọn họ nhìn về phía trước, nhưng đều vô cùng mơ màng và đầy mất mát, giống như đã mất đi, không bao giờ có thể nắm giữ được nữa, trong nội tâm xác định thật sự muốn đạt được một thứ gì đó.
Mặc Tiểu Tịch trở lại căn hộ, cô chợt


nhớ tới hôm nay mình chưa ăn gì, vì thế, lấy bánh mì trong tủ lạnh ra ăn.
Quá rảnh rỗi và buồn chán, cô nghĩ có lẽ lên mạng có thể tìm thấy tin tức gần đây của Tập Bác Niên và Ninh Ngữ Yên, xem hai năm nay có xảy ra chuyện gì đặc biệt hay không.


Cô đi vào phòng giải trí của Thiên Dã, trong này có thể nghe nhạc, trên giá sách đặt một ít sách, còn có một cái Laptop trên bàn.


Sau khi mở ra, cô dò tìm tin tức của Tập Bác Niên và Ninh Ngữ Yên, phần lớn đều là những buổi dạ hội mà bọn họ tham gia, nhà họ Tập và nhà họ Ninh là trùm thương nghiệp, bắt tay khởi động công trình thương nghiệp gì đó, cô kéo chuột xuống dưới, lật xem khoảng thời gian hai năm trước lúc cô bỏ đi có xảy ra chuyện gì đặc biệt hay không.


Khi tầm mắt rơi vào trên tiêu đề 9h tối qua thiên kim của Ninh thị đã chào mừng quý tử ra đời, Mặc Tiểu Tịch theo bản năng bấm vào.
Nội dung tin tức cũng không có gì đặc biệt, nhưng thời điểm này, là ngay ngày cô bỏ đi, cô nhớ hình như mình sinh vào lúc 8h, mà cô ta lại đúng lúc sinh vào 9h?


Ninh Ngữ Yên sinh con cùng một ngày với cô! Nhưng cô lại sinh trước ngày dự tính mười ngày, cô ta mang thai trễ hơn cô, ít nhất cũng sinh sớm hơn hai mươi ngày.
Mặc dù sinh non cũng không phải chuyện lạ, nhưng sự trùng hợp này, làm cho lòng của Mặc Tiểu Tịch vô cùng khó chịu.


Cảm thấy có điều gì đó dính líu trong này.


Cô lại tùy ý xem sơ qua một chút, phát hiện Thích Tân Nhã và Ninh Ngữ Yên qua lại vô cùng mật thiết, bây giờ Thích Tân Nhã ở trong giới nghệ sĩ cũng xem như là nữ diễn viên nổi tiếng, cái thứ nhất là một trong nữ diễn viên có xì căng đan với Thiên Dã, cộng thêm thế lực phía sau đủ vững vàng cho nên ngồi lên vị trí đó rất dễ.


Trước kia Thiên Dã từng nói, Thích Tân Nhã biết không ít chuyện của Ninh Ngữ Yên, sao lại không xuống tay từ chỗ cô ta.
Cô biết mình làm như vậy là hơi quá, Thiên Dã không muốn dính dấp quan hệ với Thích Tân Nhã, trong lòng do dự, nhưng cô thật sự rất muốn tìm thấy đứa bé.


Một tuần sau, Thiên Dã từ bên ngoài trở về.
Mấy ngày nay anh đã nhờ người âm thầm dò hỏi xem có phải Tập Bác Niên đã mang đứa bé đến cô nhi viện hay đến nơi một người thân thích nào hay không.


“Chuyện đó…” Mặc Tiểu Tịch đi vào phòng của Thiên Dã, anh đang thay quần áo, nhìn thấy thân trên của anh để trần, cô dời tầm mắt đi: “Anh thay quần áo trước đi, chúng ta nói chuyện sau.”


“Không sao, em nói đi.” Trên mặt Thiên Dã hiện lên nụ cười nhạt, khoác áo lên: “Nhìn thấy anh, em cũng ngượng ngùng sao?”
“Dù sao anh cũng là đàn ông.” Mặc Tiểu Tịch nói vô cùng tự nhiên.


Tay đang mặc quần áo của Thiên Dã dừng lại, có phần nghiêm túc nói: “Không sai, anh là đàn ông, tiểu Tịch là phụ nữ.”
Mặc Tiểu Tịch không khỏi bật cười: “Cho nên?”


“Hy vọng sau này em có thể đối xử với anh như một người đàn ông, có thể yêu một người đàn ông tên ‘Thiên Dã’.” Nói xong, kề sát lại gần cô.


Khuôn mặt của Mặc Tiểu Tịch hơi ngẩn ra, trước lúc anh đến gần, vội vàng lùi lại: “Em đi xem canh có được chưa đã.” Cô nhanh chóng chạy mất.


Thiên Dã đứng đó, vô cùng chán nản, sự trốn chạy của cô nói cho anh biết, cô kháng cự phát triển mối quan hệ ở mặt khác với anh, cô vẫn xem anh là bạn tốt, nhưng anh đã yêu cô từ sớm, ở lúc bắt đầu hiểu chuyện, cô đã ở trong lòng anh.


Không sao, một ngày nào đó, cô sẽ ở lại bên cạnh anh, anh không cần quá nóng lòng.
Anh khoác thêm một chiếc áo hở cổ, đi ra khỏi phòng, xem chuyện xấu hổ đó chưa từng xảy ra, mỉm cười đi tới bên cạnh cô: “Vừa rồi em muốn nói gì với anh?”


“Em…” Mặc Tiểu Tịch muốn nói tiếp chuyện sau đó, nhưng lại cảm thấy mình có chút hèn hạ.
“Nói đi, cũng không phải ép anh đi bán sắc, tại sao lại khó mở miệng.” Thiên Dã ở bên cạnh, cầm một chiếc muỗng nhỏ, múc một chút canh, đưa đến bên miệng.


“Em muốn anh đi câu dẫn Thích Tân Nhã.” Mặc Tiểu Tịch khẽ nhắm mắt, nói ra một mạch.
Thiên Dã mới vừa đưa ngụm canh vào miệng, lúc này thiếu chút nữa bị lời của cô làm cho nghẹn ch.ết: “Khụ… khụ… em nói gì?” Cô gái này, thật sự muốn anh đi bán sắc.


Mặc Tiểu Tịch vỗ vỗ lưng của anh: “Thật xin lỗi, em biết em quá đáng, nhưng em muốn biết chuyện của Ninh Ngữ Yên từ chỗ cô ta.”
“Em đã phát hiện chuyện gì?”






Truyện liên quan