Chương 2: Vận mệnh vô tình

Trường tiểu học của Điểm Nhi, là trường tiểu học thực nghiệm đầu tiên trong thành phố.
Thời Điểm lúc trước, chọn trường học cũng đã rất lo lắng .
Cuối cùng do Tôn Chí Hạo lựa chọn trường tiểu học Hà Tây, vì nó gần nhà, hơn nữa còn là trường tiểu học tốt nhất thành phố.


Nhưng mà, vừa nghĩ tới mỗi lần đưa đón Điếm Nhi phải đi qua trường trung học, cô lạ dừng lại nhìn, cho Điểm Nhi nhìn kĩ ngôi trường mà nó tương lại sẽ học ở đó.


Mỗi ngày đều đi qua cây cầu Tân Hoa tấp lập, ùn tắc giao thông này thì Điểm Nhi đều ngồi ở ghế phụ vậy, mở đĩa CD, chọn một bài tiếng anh phát cho Điểm Nhi nghe.


Đứa nhỏ này, khả năng tiếp thu ngoại ngữ đều tốt hơn Tôn Hạo Chí, hé ra cái miệng nhỏ nhắn, biết ăn nói, thường khiến rất nhiều bạn trai khác chú ý.
Nếu bà ngoại Giang Tiểu Tây còn sống, thấy Điểm Nhi không biết sẽ vui vẻ thế nào.


Bà ngoại nhất định sẽ dạy con bé một ít tiếng phương Nam, nói: "Nhà chúng ta Niếp Niếp thông minh nhất, tương lai nhất định có tiền đồ. Nhà chúng ta Niếp Niếp xinh đẹp nhất, lớn lên nhất định sẽ gả cho người trong sạch."


Giang Tiểu Tây, lúc nhỏ, bà ngoại chính là ôm cô lung la lung lay như vậy mà nói, đáng tiếc là, cô thật không có tiền đồ, mà gả cho Tôn Hạo Chí lại cấp bà ngoại mất mặt.
Rốt cục có cảnh sát giao thông chạy tới khai thông giao thông, xe cộ lại bắt đầu thong thả lưu động.


available on google playdownload on app store


Đi qua cây cầu Tân Hoa, tình hình giao thông liền trở nên tốt hơn, Điểm Nhi ở một bên nói: "Ma ma, cố lên, còn có 10 phút."
Giang Tiểu Tây cười cười: "Không nên vội vàng, cần phải tuân thủ quy tắc giao thông."
Điếm Nhi "Nha" một tiếng.
Không ngừng ở giương chiếu hậu bên cạnh Giang Tiểu Tây mà gào thét.


Có Điểm Nhi ở trên xe, cô luôn đặt an toàn lên trên hết, cũng muốn dạy con bé phải tuân thủ luật giao thông.
Nhà người thường có lẽ sẽ không đối đứa nhỏ bảy tuổi lặp đi lặp lại, nói "Quy tắc" hay "Pháp luật và kỷ luật", nhưng là cô kiên trì, đây đối với Điểm Nhi mà nói rất quan trọng.


Thời Điểm Hải ba lái xe trở cô và Điểm Nhi, cô cũng luôn yêu cầu hắn không được trái với giao thông quy tắc, hắn luôn có vẻ mặt khổ sở, nói: "Chị dâu, nếu anh em thấy A6 của em đi với tốc độ này, em sẽ bị bọn họ ch.ết cười ."
Nói tới nói lui, anh ta vẫn làm theo lời Giang Tiểu Tây nói.


Bất quá, từ lần trước anh ta xuất hiện ở cửa trường học, làm cho ánh mắt tất cả mọi người trong trường trở nên khác lạ, cô liền không cho anh ta đến trường đưa đón Điểm Nhi nữa .


Trước đây Hải Ba cũng là một người hiền lành, nhưng là vài năm trước đi theo Tôn Hạo Chí, cũng nổi danh tâm ngoan thủ lạt.


Anh ta mất hai ngón tay về sau không tiếp tục cuộc sống chém chém giết giết, nhưng vẫn khó tránh khỏi sẽ có người nhận ra anh ta, vạn nhất liên lụy tới Tôn Hạo Chí , Điểm Nhi nhất định sẽ không có được cuộc sống bình thường, đây là chuyện Giang Tiểu Tây lo lắng nhất.


Cho nên cô tình nguyện mang chiếc xe hơi cũ Santana ra để đưa Điểm Nhi đi học, giá trị thấp một chút đối đứa nhỏ cũng là điều tốt.
Đến cửa, cô đem xe dừng hẳn, dặn Điểm Nhi đừng chạy quá mau, nó không kịp nghe xong liền mở cửa xe nhảy đi xuống, chỉ khẽ quay lại nói: "Con sẽ để ý, ma ma yên tâm."


Giang Tiểu Tây nhìn Điểm Nhi cõng cặp sách to một đường chạy vào nhà, mới phát động xe, đến cửa hàng bán hoa.
Giang Tiểu Tây có mở một cửa hàng bán hoa nhỏ trong thành phố.
Bắc Phương là thành phố nhỏ, chỉ có một trung tâm thương nghiệp, thường thường cũng đều là ở gần nhà ga.


Cửa hàng bán hoa của cô mở ngay cạnh nhà ga, sau này, Tôn Hạo Chí nói, nơi đó rất hỗn loạn, nên đã chuyển cửa hàng đến gần thị chính phủ.


Vị trí có kém một chút, buốn bán thì lại rất kém, bất quá Giang Tiểu Tây cũng không để ý kiếm nhiều hay kiếm ít, chính là có thể giết thời gian là được.
Lúc Giang Tiểu Tây đến thì cửa hàng cũng vừa mới mở cửa. Cô muốn đến hỗ trợ Lan Lan đang tưới hoa.


Gặp Giang Tiểu Tây đến, cô ấy ngẩng đầu cười cười: "Chị, có người tìm chị."
Giang Tiểu Tây vừa vào cửa hàng đã thấy một cái bà bầu đang từ trên ghế đứng lên, trong lúc nhất thời cô không nhận ra là ai, thẳng đến người đó đỡ bụng đi đến mỉm cười với cô, cô mới nhận ra: "Yến nhi?"


Lưu Yến chạy tới trước mặt cô, kêu một tiếng: "Chị Tiểu Tây!"
Giang Tiểu Tây mừng rỡ tiến lên đỡ Lưu Yến, không biết có em bé từ khi nào, hỏi: "Yến nhi, em có từ khi nào vậy, mấy tháng rồi? Cùng Hổ Tử kết hôn? Cũng không nói cho chị biết một tiếng!"


Lưu Yến có chút ngượng ngùng: "Em và Hổ Tử cũng chưa có kết hôn, chưa kịp, thì bụng đã lớn như vậy rồi, sau này hãy nói đi."
Giang Tiểu Tây vuốt bụng của Lưu Yến hỏi: "Bụng lớn như vậy, chắc là sắp sinh rồi?"
Lưu Yến gật gật đầu: "Dự tính mấy ngày nữa là sẽ sinh."


Giang Tiểu Tây vội hỏi: "Hổ Tử đâu? Như thế nào để em một mình ở bên ngoài?"
Lưu Yến cau cái mũi, hốc mắt lập tức đỏ, cầm tay của Giang Tiểu Tây, bàn tay lạnh lẽo: "Chị Tiểu Tây, Hổ Tử đã xảy ra chuyện."
Giang Tiểu Tây ngẩn ra, liền muốn hỏi rõ mọi việc : "Đừng nóng vội, đi vào trong ngồi rồi hãy nói."


Lưu Yến một mặt lau nước mắt, một mặt mơ hồ không rõ nói: " Chị Tiểu Tây, lần này chị nhất định phải giúp em."
Giang Tiểu Tây giúp đỡ Lưu Yến ngồi xuống ghế xong, xoay người rót một chén nước ấm đặt vào tay Lưu Yến, ngồi xuống đối diện.


Lưu Yến tiếp nhận cốc nước uống lên hai cái, cảm xúc vững vàng xuống dưới, lại mở miệng nói: "Hổ Tử bị người ta đánh. Chủ xe đòi bọn em bồi thường mười vạn, em làm gì có tiền, thật sự là không có biện pháp, mới đến nhờ chị, chị Tiểu Tây."


"Sao lại thế này?Em nói rõ cho chị biết." Giang Tiểu Tây hạ thấp người đem khăn tay đưa cho Lưu Yến.


Lưu Yến lau nước mắt, nói tiếp đi: "Lần trước gặp chị, em cũng đã nói là có một ít tiền, sau Hổ Tử nói không thể ngồi ăn không, nên đã cùng người ta buôn bán, kết quả toàn bộ mất hết rồi! Nhưng dù sao vẫn phải sống, Hổ Tử đã đi lái xe thuê, mỗi ngày làm việc vào buổi tối, như vậy cũng có thể sống tạm. Trong khoảng thời gian này Hổ Tử vì em sắp sinh, nên muốn kiếm thêm một chút tiền để mua sữa và tã cho con, và bồi bổ cho em, sẽ đem tiền xe giảm giới, 7 đồng anh ấy sẽ chỉ nó có 5 đồng, như vậy sẽ để dành được mọt ít tiền." Trong thành thị nhỏ xe taxi phần lớn không đánh thuế, khách hàng ngồi xe, lái xe đều là căn cứ lộ trình mà báo giá.


Giang Tiểu Tây gật gật đầu: "Ừm, Hổ Tử vẫn rất thương em."


"Chuyện này các tài xế khác cũng mặc kệ. Nhưng đêm qua ở trên đường cùng một lái xe khác xảy ra cãi cọ, việc nhỏ vốn không có gì, kết quả tài xế kiakhông nói hai lời liền xuống xe đánh Hổ Tử. Tính tình Hổ Tử chị cũng biết rồi đấy, tên lái xe kia bị thương không nhẹ. Hắn liền gọi mấy tên lái xe khác đến, tập chung đánh hội đồng Hổ Tử, xe cũng bị đập phá."


Lưu Yến dừng lại uống miếng nước.
"Hổ Tử hiện tại thế nào? Có bị thương nặng không?"
"Đám người này xuống tay thật độc ác, Hổ Tử bị gãy hai cái xương sườn, hiện tại nằm trong bệnh viện. Em thì sắp sinh, bản thân cũng không thể chăm sóc được, làm sao có thể chăm sóc cho Hổ Tử đây?"


Giang Tiểu Tây thở dài, an ủi Lưu Yến nói: "Đừng có gấp, chị trước đi cùng em vào bệnh viện thăm Hổ Tử, tiền bạc không phải lo. Nhưng em lại sắp sinh, bên cạnh không có người thì không thể được."


Lưu Yến cũng phát sầu: "Em nghĩ rồi, nếu thật sự không có biện pháp thì em sẽ gọi điện thoại cho mẹ Hổ Tử, dẫn bà lên đây. Chuyện của em và Hổ Tử, mẹ anh ấy cũng chưa có biết, em vốn muốn Hổ Tử nghỉ vài ngày để chăm sóc em khi ở cữ. Ai biết hiện tại biến thành như vậy!"


Giang Tiểu Tây khuyên Lưu Yến: "Để chị đi đón bác ấy, dù sao tuổi tác cũng đã lớn, thấy cháu trai không chừng còn rất thích, sẽ không trách mắng em đây. Dù sao bác ấy cũng phải có trách nhiệm với đứa nhỏ mà."
Lưu Yến gật đầu đáp ứng rồi.


Giang Tiểu Tây giao cửa hàng lại cho Lan Lan, cùng Lưu Yến vào bệnh viện. Trên đường cô hỏi Lưu Yến: "Chủ xe bắt bọn em bồi thường bao nhiêu tiền? Mười vạn?"


"Vâng, chị Tiểu Tây chị nói xem tên chủ xe này có phải rất không có tình người hay không, cái xe cũ nát của ông ta thì đáng bao nhiêu tiền, ông ta nói, làm chậm việc ông ta kiếm tiền, bắt bồi thường tổn thất. Em rất lo lắng, hiện tại không dám về nhà, sợ ông ta sẽ tìm được."


Giang Tiểu Tây trầm mặc một hồi, lấy ra mười vạn, nhưng tên chủ xe đó đúng là lòng dạ độc ác mà. Cô lại hỏi Lưu Yến: "Tại sao lại không báo cảnh sát?"


Lưu Yến liếc mắt nhìn Giang Tiểu Tây : "Thật ra, Hổ Tử tháng trước vừa đụng vào người, hộ chiếu bị cảnh sát giữ rồi, anh ấy tưởng buổi tối không có người, vụng trộm làm vài ngày liền nghỉ ngơi. . . . . ."


Giang Tiểu Tây nhíu mày, nhịn không được trách mắng Lưu Yến: "Lá gan hai người cũng quá lớn. Nói sau, có khó khăn như thế sao không tới tìm chị sớm? Em cũng quá khách khí rồi!"


Lưu Yến thấp đầu, xoa ngón tay, ấp a ấp úng nói: "Chị Tiểu Tây, em và Hổ Tử làm phiền chị rất nhiều rồi. Bọn em cả đời này cũng không biết lấy gì để báo đáp . . . . . ."
"Yến nhi, sau này không được nói mấy lời này với chị! Em không xem chị là chị của em rồi?"


"Không phải, thật không phải là!" Lưu Yến vội vàng phủ nhận. Đúng vậy, Yến nhi và cô, đã từng so với chị em ruột còn thân thiết hơn!
Giang Tiểu Tây thừa dịp đèn đỏ, dừng xe, quay đầu nhìn Lưu Yến.
Ánh sáng buổi sớm chiếu qua cửa kính, bị biến thành màu xanh nhạt, chiếu vào trên mặt Lưu Yến .


Lưu Yến có khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, hiện tại hơi có chút tròn, hai má cũng xuất hiện không ít tàn nhang.
Lưu Yến nhỏ hơn Giang Tiểu Tây 3 tuổi, nhưng bây giờ thật sự nhìn không ra Lưu Yến trẻ hơn cô.


Giang Tiểu Tây không khỏi nghĩ đến rất nhiều năm trước, Lưu Yến ngồi ở quầy bar, ánh đèn xoay tròn ngũ sắc chiếu lên khuôn mạt Lưu Yến, rất trẻ trung, rất xinh đẹp.


Lưu Yến thường dùng sơn móng tay màu đen, ngón tay kẹp lấy nửa điếu thuốc lá, nhẹ nhàng bâng quơ nói với cô: "Chị Tiểu Tây, không có chuyện gì, nát nữa để em uống rượu thay cho chị. Không sao, em lớn như vậy chắc chắn sẽ không bị say!"


Nhưng sự thật chứng minh Lưu Yến là đang nói khoác, mỗi lần say cô đều lăn vào phòng thay quần áo, vẫn là Giang Tiểu Tây gọi điện thoại kêu Hổ Tử đưa cô về nhà.


Giang Tiểu Tây đột nhiên cảm thấy một trận đau lòng, chua xót, vận mệnh tựa như vô tình, chớp mắt đã biến đổi, không đoán trước được, tuổi trẻ, xinh đẹp, ước mơ. . . . . . Chính mình cảm giác không phải là như thế, mười mấy năm trước cô đây tuyệt sẽ không nghĩ đến cuộc đời của mình sẽ xảy ra nhiều sóng gió như vậy, mất đi nhiều như vậy, thua đến thảm như vậy.


Giang Tiểu Tây đem xe để ở bãi đậu xe của bệnh viện, xuống xe đi vòng qua nâng Lưu Yến, Lưu Yến đã muốn đẩy cửa đi ra, cô muốn khuyên cô ấy phải cẩn thận.


Cô ấy mỉm cười với cô: "Đừng lo, em quen rồi. Em sợ Hổ Tử sẽ tỉnh, bên cạnh cũng không có người!" Giang Tiểu Tây lắc đầu, giúp đỡ Lưu Yến đi đến phòng bệnh .


Bệnh viện này, điều kiện thật sự không tốt, mười người bệnh một phòng, gạch dưới chân đen đúa, Hổ Tử nằm ở giữa giường bệnh, chính là đau đến nhe răng trợn mắt nhìn y tá, nói: "Em gái ơi, anh xin em đó, anh là bệnh nhân, em nhẹ tay một chút."


Y tá khuôn mặt nhỏ nhắn băng bó, nói: "Người già lộn xộn, tôi có thể sẽ đụng vào vết thương của anh đó?"
Lưu Yến đi vòng qua, đẩy Hổ Tử một phen: "Đừng chọc ghẹo người ta, anh xem ai tới thăm anh này?"


Hổ Tử ngẩng đầu nhìn Giang Tiểu Tây, lập tức vui vẻ toét miệng tiếp đón: "A, chị Tiểu Tây, sao chị lại tới đây?"
Lưu Yến bưng cái ghế dựa đến để cho cô ngồi, cô ngồi vào bên trên giường.


Giang Tiểu Tây đánh giá sắc mặt của Hổ Tử, liền cười nói: "Nghe nói em nhập viện, chị tới thăm. Nhìn qua xem ra đã tốt hơn rồi!"
Lưu Yến cũng cười: "Chị Tiểu Tây, chị còn không hiểu Hổ Tử? Anh ấy giả bộ đấy, thời điểm không có người thì đau đớn kêu ầm ĩ."


Hổ Tử nhanh tay ngăn Lưu Yến lại: "Đừng nói bừa, anh kêu đau lúc nào cơ!"
Giang Tiểu Tây thấy hai người bọn họ vẫn ân ái như vậy, trong lòng cũng ấm áp, khó khăn dù thế nào, hai người vẫn sống rất thoải mái.
Hổ Tử cũng không nói lời nào nữa với Giang Tiểu Tây, bảo Lưu Yến lấy nước, hoa quả mời cô.


Cô đè lại Lưu Yến: "Đừng có đi đi lại lại nhiều nữa, chính em còn đang cần người chăm sóc." Cô lại hỏi bọn họ: "Hai người đều không có bảo hiểm y tế? Viện phí làm sao bây giờ, cũng không phải một con số nhỏ đi?"


Lưu Yến gật gật đầu, Hổ Tử còn ngạnh cổ nói: "Không có việc gì, thân thể em rất tốt, nằm viện vài ngày là sẽ tốt thôi."


Hổ Tử này cậy mạnh, cá tính vĩnh viễn cũng không đổi được, cô cũng không có biện pháp với hắn , đành phải tận tình khuyên bảo hắn: "Em thân thể tốt, chị biết, nhưng còn Yến Nhi làm sao đây? Đứa nhỏ nữa. Yến Nhi đã nói hết với chị rồi, em cũng đừng khách khí với chị. Yến nhi chính là em gái của chị, chị hiện tại giúp đỡ cũng là điều đương nhiên, tiền bạc không cần lo lắng. Cũng đừng đi lái xe nữa, chăm sóc sức khỏe tốt, công việc chị sẽ tìm cho, đến lúc đó em không ngại tiền lương thấp mà không đến là được rồi ."


Hổ Tử đỏ mặt, anh ta ngượng ngùng trực tiếp nói với cô lời khách sáo, cũng chỉ có thể thầm oán Lưu Yến: "Yến nhi, em thật là, những việc nhỏ đấy cũng nói hết với chị Tiểu Tây? Làm phiền chị ấy còn ít sao?"


Lưu Yến vạch trần anh ta: "Cái gì mà việc nhỏ, chủ xe ngày hôm qua gọi điện thoại cho em rồi, cho em một tuần phải trả mười vạn cho ông ta, anh tưởng là em không biết sao?"


Hổ Tử vội vàng tranh cãi: "Ông ta muốn mười vạn, em liền cho ông ta mười vạn sao? Chờ sức khỏe anh tốt hơn, anh đi tìm ông ta nói chuyện, nhiều nhất bồi thường cho ông ta năm vạn!"
Lưu Yến phủi miệng nhỏ giọng nói thầm: "Anh năm vạn cũng không có a. . . . . ."
Hổ Tử bị nghẹn, không ra tiếng.


Giang Tiểu Tây vội vàng hoà giải: "Hai người đừng cãi cọ nữa, tiền có thể giải quyết, cũng không phải chuyện lớn gì, Hổ Tử, em an tâm dưỡng thương, Yến nhi cũng ổn định cảm xúc chuẩn bị sanh con, chuyện khác cứ để chị giải quyết. Yến nhi, em điện thoại chủ xe giúp chị, chị nói chuyện với ông ta."


Hổ Tử há mồm muốn cự tuyệt, cô liền nhíu mày làm bộ không kiên nhẫn: "Lại chối từ, chị liền tức giận."
Giang Tiểu Tây nghiêm túc nói, Hổ Tử cũng không dám cùng cô tranh giành.


Vì thế, cô goi diện cho chủ xe, lại giúp Hổ Tử thuê một người chiếu cố hắn, kéo tay Lưu Yến, nói: "Yến nhi, một mình em ở đây chị sẽ rất lo lắng, tối hôm nay đến nhà chị ở, cái gì đều không cần mang, chỗ chị có rất nhiều quần áo bà bầu cũng chỉ mặc qua có vài lần, còn có út quàn áo chưa mạc qua, tùy em lựa chọn. Thiếu cái gì, chị sẽ đi mua. . . . . ." Lưu Yến có chút ngượng ngùng, cô lại càng nói càng hưng phấn, đã bao nhiêu năm, cô chưa từng mời khách về nhà, huống chi lại là chị em của cô.


Lưu Yến lại thật cẩn thận hỏi cô: "Hay là báo trước cho anh Tôn nói một tiếng?"






Truyện liên quan