Chương 45: Triệu vấn
Editer: Cân
Dưới sự giúp đỡ của Hải Đào, hành trình của tôi và Điểm Điểm rất nhanh được xác định.
Hải Đào hỏi tôi có muốn giải quyết tài sản bên tôi không, tôi nghĩ vẫn là ủy thác cho cậu ấy quản lý.
Nhà bên Canada sớm đã mua xong, xuống may là có thể chuyển vào ở, tài khoản tiết kiệm cũng đủ chi phí sinh hoạt.
Tôi thật sự không cần thêm tiền bạc, cũng không muốn động tới bất kỳ đồ gì của anh ấy.
Tôi hi vọng khi chúng tôi trở về, nơi này vẫn còn nguyên bộ dáng.
Hải Đào hiểu ý của tôi, có điều vẫn nhắc nhở tôi, nếu giá phòng thay đổi, chi bằng tại thời điểm cao nhất nên bán đi.
Tôi nói với cậu ta: “Vậy cậu xem rồi làm, nhưng căn nhà này và căn nhà bên bờ biển giữ lại đừng động tới.”
Cậu ta gật đầu đồng ý.
Gần đây tiếp xúc nhiều hơn với Hải Đào, càng cảm thấy cậu ấy không giống như Hải Ba.
Nếu nói cử chỉ khách sáo của Hải Ba là thật tâm từ tôn trọng đối với thân phận của Tôn Hạo Chí, vậy thái độ của Hải Đào đối với tôi càng giống như cố gắng giữ một khoảng cách.
Mặc dù tôi đối với cậu ra rất tín nhiệm, nhưng luôn cảm thấy cậu ta có gì đó gạt tôi, luôn có chuyện không muốn nói ra, dường như một mực ám chỉ gì đó.
Như chuyện di dân, chuyện xử lý tài sản, cậu ta luôn đồng ý ý kiến của tôi trước, sau đó lại từ từ đưa ra các loại tin tức, khiến bản thân tôi cân nhắc thiệt hơn, cuối cùng thay đổi chủ ý.
Có lẽ là tôi quá nhạy cảm, hay phong cách làm việc của Hải Đào là như vậy, tôi cũng không rõ.
Hành trình của chúng tôi vẫn là bí mật, ngoài bà nội và anh em Hải Ba Hải Đào thì không còn ai biết.
Như vậy tôi có thể không gây ầm ĩ gì, có thể giảm bớt phiền phức.
Nhưng không ngờ, một ngày trước khi xuất phát, bỗng nhiên có cảnh sát tìm tới.
Đầu tiên tôi nghĩ phải báo cho Hải Đào, chúng tôi sớm đã bàn bạc qua, nếu cảnh sát tôi về chuyện của Tôn Hạo Chí, tôi liền nói chi tiết sự thật, dù sao tôi thực sự không biết cái gì cả.
Hải Đào sẽ ở bên ngoài nhờ vả các mối quan hệ, sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng mục đích đến của cảnh sát lại không như tôi tưởng tượng.
“Vụ án Lý Dũng bắt cóc giết người vẫn còn điểm nghi vấn, mời cô theo chúng tôi một chuyến.”
Cảnh sát hỏi tôi một chút vấn đề cơ bản, như tên tuổi, lịch làm việc, vân vân.
Sau khi tôi trả lời từng câu một, cảnh sát hỏi lại một câu: “Cô có quen Diệp Phi không?”
Tôi sửng sốt, sau đó trả lời: “Có quen.”
“Hai người quen nahu như thế nào?”
“Chúng tôi là bạn học cùng lớp hồi cấp hai.”
“Không có quan hệ gì khác sao?”
“…” Tôi do dự một chút.
“Nếu cô không phối hợp, chỉ e thời gian hỏi sẽ kéo dài.” Nghe ra hòa khí trong âm thanh, coi như là giọng không thương lượng.
Tôi cũng không muốn kéo dài, Điểm Điểm sẽ lo lắng.
“Trước kia chúng tôi là người yêu.”
“Nói một chút về quá trình qua lại của hai người.”
“… Lên cấp ba chúng tôi bắt đầu qua lại, sau khi chia tay một năm, công việc của chúng tôi lại lần nữa cùng một nơi, về sau tôi kết hôn thì chia tay với anh ta rồi.”
“Vài năm trước cậu ta đánh nhau, vì cô mà ngộ sát một người dẫn tới phải ngồi tù, đúng không?”
“Đúng.”
“Diệp Phi giết người vì cô, mà cô thì không lâu sau gả cho người khác, vì sao vậy?”
Tôi cảm thấy vấn đề này không liên quan đến vụ án của Lý Dũng, nhưng vẫn miễn cưỡng trả lời: “Đó là lựa chọn lúc ấy.”
Cảnh sát không dừng lại ở vấn đề này, trực tiếp chuyển sang câu hỏi khác: “Con gái cô là của Diệp Phi hay của Tôn Hạo Chí?”
Tôi không do dự, lập tức trả lời: “Là của Tôn Hạo Chí.”
Khiến mấy người cảnh sát thẩm vấn liếc nhìn nhau, hỏi ngược lại: “Trước khi xảy ra vụ án, lần cuối cùng cô nhìn thấy Diệp Phi là khi nào?”
“Tháng trước.”
“Mời nói cụ thể một chút thời gian, địa điểm, còn có người nào ở đó, và đã xảy ra chuyện gì?”
Tôi nghĩ một chút rồi nói ra chi tiết tình hình lúc đó.
“Sau vụ án, Diệp Phi chạy tới hiện trường đầu tiên, cô có biết tại sao anh ta sẽ xuất hiện ở đó không?”
“Tôi không biết.”
“Vậy cô không nghi ngờ gì điểm này sao? Cô đang bao che cho anh ta? Hay là căn bản cô và anh ta hợp mưu trong vụ bắt cóc này?”
“Không có, không phải như thế. Lúc đầu tôi lo lắng chồng tôi rơi xuống, về sau xác nhận anh ấy…mất, tôi đều đau lòng tự trách mình, không có nghĩ nhiều như vậy về chuyện của anh ta.”
“Sau khi kết hôn cô và Diệp Phi vẫn liên lạc, mà chồng cô Tôn Hạo Chí lại xảy ra xung đột với Diệp Phi. Diệp Phi ghi hận trong lòng, bày ra vụ giả bắt cóc với cô, mục đích là vì diệt trừ Tôn Hạo Chí, khiến cho hai người lại một lần nữa bên nhau, đúng không?”
“Không đúng.”
“Hiện tại cô và Diệp Phi đều là nghi án trong vụ bắt cóc. Nếu cô chủ động khai báo, có thể giảm bớt hình phạt.”
“Tôi không làm, vì cái gì tôi phải khiến cho con gái mình rơi vào tình hình nguy hiểm? Chúng tôi thiếu chút nữa bị ch.ết đuối, con gái tôi bị viêm phổi, bản thân tôi cũng bị thương hôn mê rất lâu…” Tôi có chút kích động, bởi sự chỉ trích ngớ ngẩn kia.
Cảnh sát không để ý tới biện bạch của tôi, cầm bản ghi chép đứng dậy: “Vậy cô ở đây suy nghĩ lại xem có quên điều gì không, nhớ ra rồi thì nói lại cho chúng tôi biết.”
Bọn họ đi ra ngoài, để tôi ở trong phòng một mình.
Tất cả lời vừa rồi đều là thật, ngoại trừ một việc- tôi đã từng nghi ngờ qua Diệp Phi.
Hôm ấy ở trong kho hàng, tôi rõ ràng nghe được âm thanh của anh ta, còn có chiếc xe dừng ở cửa, tôi cũng tin tưởng anh ta, mà anh ta lại là người đầu tiên chạy tới, càng khiến cho người ta không thể không nghi ngờ.
Nhưng tôi chưa từng nói cho bất kỳ ai, nếu không phải cảnh sát nhúng tay vào, có lẽ tôi sẽ để chuyện này thối rữa trong lòng, vịnh viễn không động tới.
Trước ngày hôm nay, tôi một mực trốn tránh.
Rốt cuộc Diệp Phi là loại người như thế nào, tôi không biết, cũng không muốn biết.
Giả sử, tôi nói là gỉa sử, Diệp Phi có liên quan đến chuyện này, vậy thì sao, tr.a ra được manh mối khiến cho Tôn Hạo Chí sống lại sao?
Đã tự trách mình quá nhiều, hối hận quá nhiều, đau khổ quả nhiều, tôi không thể tiếp nhận thêm chút nào nữa.
Lại còn nói tôi hợp mưu với Diệp Phi bắt cóc Điểm Điểm, điều này sao có thể?
Tôi không có cách nào tin anh ta sẽ làm tổn thương chúng tôi.
Tôi nghĩ không ra đáp án, càng nghĩ càng khiến bản thân khó chịu.
Qua khoảng một hai tiếng, có cảnh sát đi vào nói: “Cô có thể đi rồi.”
Hải Đào đợi tôi ở bên ngoài, nhìn thấy tôi liền chào: “Đại tẩu, em đến chậm. Tất cả xử lý xong rồi, em đưa chị về.”
Ở trên xe, tôi hỏi Hải Đào làm thế nào cậu ta đưa tôi ra ngoài được.
Hải Đào nói: “Tìm mấy người có quan hệ, không phí chuyện gì, vốn cũng không có chứng cớ. Cảnh sát chỉ là nhận được một phong thư khiếu nại nặc danh, hỏi dò hình thức chị đi, rõ ràng không liên quan đến chị.”
“Thư khiếu nại?” Tôi nghi hoặc nhìn cậu ta.
“Vâng.” Cậu ta dừng lại trước đèn đỏ: “Nội dung cụ thể em không rõ lắm, có điều đều là bịa đặt, không cần lo lắng.”
Cậu ta không nhắc tới Diệp Phi, tôi cũng không hỏi.
Thời gian lạnh nhất đã qua, giờ phút này ánh mặt trời vừa phải, ấm áp xuyên qua cửa kính xe, rơi trên khuôn mặt tôi.
Tôi day huyệt thái dương hơi đau, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ xe, không biết thời tiết ở Canada sẽ như thế nào?
Những ngày cuối cùng trôi qua rất nhanh---mua sắm ít đồ sợ không mua được, đóng gói hành lý, giải quyết thủ tục liên quan…
Mặ dù có Hải Ba Hải Đào giúp đỡ nhưng vẫn lộn xộn rối thành một đống.
Thật ra trong việc này, cũng không phải không có mấy chuyện tác động, đại để vẫn là trong tiềm thức của tôi muốn để công việc của bản thân lu bù lên thôi.
Một ngày trước khi đi, bà nội nói muốn ở với Điểm Điểm một tối, tôi đưa con bé đến rồi tự mình lái xe về nhà.
Đương nhiên tôi cũng có thể ngủ lại chỗ bà, nhưng tôi muốn trở về, dù sao cũng là đêm cuối cùng ở nhà.
Mặc dù xe trên đường không nhiều lắm, tôi vẫn lái cực kỳ chậm.
Sắp rời xa thành phố này, tôi muốn nhìn nó rõ hơn một chút, có lẽ lần sau trở về tất cả đã thay đổi.
Thời gian không cách nào quay ngược, tôi vẫn luôn không chịu đối mặt với hiện thực, là khi rời đi.
Thành phố này đem đến cho tôi vô số khổ đau cùng vui vẻ, vậy để tôi nói với nó tiếng tạm biệt…
Tôi lòng vòng dạo quanh nội thành, qua thật lâu mới về nhà.
Khi sắp đến khu nhà, tôi lái chậm dần, một chiếc xe màu đen từ góc tối của lối rẽ bỗng chạy ra, ngăn trước đường đi của tôi.
Tôi đạp thắng xe, xe đột ngột dừng lại.
Cửa xe phía trước mở ra, Diệp Phi bước xuống.
Tôi không muốn gặp lại anh ta, nhưng hiện giờ lái xe quay lại hình như đã quá muộn.
Anh ta bước thật nhanh về phía tôi, mà tôi, như thần xui quỷ khiến buông lỏng thắng xe.
Tôi không đạp phanh, xe ở trên sườn đồi theo quán tính, đi vòng qua Diệp Phi.
Anh ta hoàn toàn có thể tránh ra, nhưng sau khi thấy xe chuyển động, lại đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
Khoảng cách càng lúc càng gần, tôi thấy anh ta hơi nhăn mày, bỗng nhiên giật mình bừng tỉnh, dẫm lại phanh xe.
Nhưng có lẽ đã đâm vào chân anh ta, phía sau anh ta nhoáng lên một cái, ngã xuống.
“A!” tôi khẽ kêu lên, vội vàng xuống xe xem sao.
Diệp Phi một tay chống mặt đất, chậm rãi đứng lên.
Tôi vốn định lập tức tránh ra, nhưng nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của anh ta, vẫn lại mở miệng hỏi: “Không sao chứ?”
Diệp Phi lắc đầu: “Nếu anh có sao, em sẽ tha thứ cho anh chứ?”
Anh ta là tới thừa nhận anh ta đã làm việc cần tôi tha thứ sao?
Trong lòng tôi lạnh lẽo, xoay đầu đi.
Diệp Phi bước một bước tới gần tôi: “Tiểu Tây, bọn em định đi Canada?”
Tôi nhìn anh ta một cái, tôi không muốn hỏi tại sao tôi giữ bí mật như vậy mà anh ta lại biết.
Diệp Phi nói tiếp: “Anh biết cảnh sát đã gọi em đến để xét hỏi, cũng biết em nghi ngờ anh. Trong khoảng thời gian này anh vẫn nhịn không tới tìm em, bởi vì anh biết rõ, hiện tại em không muốn gặp anh, Sự việc biến thành như vậy, anh cũng không ngờ tới…”
Anh ta giải thích, nhưng những lời này tôi đều không muốn nghe.
Tôi chỉ muốn nghe một câu—Anh ta không liên quan gì tới tất cả chuyện này.
Nhưng anh ta đã đi qua trọng điểm.
Cuối cùng tôi nhịn không được mà cắt ngang lời anh ta: “Diệp Phi! Rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh có quan hệ gì với Lý Dũng?”
Diệp Phi bất đắc dĩ nở nụ cười: “Chẳng lẽ em thật sự cho rằng anh sẽ tìm người bắt cóc em và Điểm Điểm?”
Đúng, tôi tin tưởng Diệp Phi sẽ không làm hại tôi và Điểm Điểm, nhưng những gì tôi tận mắt thấy, là như thế nào?
Tôi lau trán, bực bội khó chịu, để tôi yên đi!