Chương 5
Hôm sau, Mạnh Hùng đến từ rất sớm, ăn mặc cũng có phần chỉnh tề: áo sơ mi trắng cùng quần jeans bụi với đôi giày converse tạo cho hắn một vẻ đẹp vừa trẻ trung nhưng không kém phần lịch lãm. Hắn đang trong tình trạng hưng phấn cực độ. Trương Bối Nhi sẽ làm bạn gái hắn, nghĩ đến điều này là hắn đã sướng điên lên rồi.
Bỗng từ đâu 1 con Lamborghini Reventon màu xanh ngọc phóng vào trường. Hắn nheo mắt nhìn theo. Hắn cũng là người chơi xe, tất nhiên hắn biết giá trị của con xe này, hơn nữa lại có màu xanh ngọc, là hàng hiếm. Chắc chắn được thiết kế riêng. Hơn nữa đằng sau xe còn có chữ " Đế Chế Ngầm" khảm bạc. Chủ nhân chiếc xe này, tiền cũng thật là có đi. Hắn không ngờ hơn nữa, người bước xuống từ con xe là một nữ nhân, còn là... Trương Bối Nhi. Cô mặc một bộ quần áo bó sát màu xanh ngọc làm lộ ra các đường cong quyến rũ, chân đi một đôi guốc thuỷ tinh thật là mong manh, mái tóc xanh được búi gọn gàng bằng một cái trâm màu ngọc. Nhìn cô ăn mặc như vậy thật là mê hoặc lòng người mà. Mọi sinh viên nam nhìn thấy đều phải hít một hơi lạnh sợ không kiềm chế được " cậu nhỏ " của mình. Sinh viên nữ nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ hơn là ghen tị bởi họ biết Trương Bối Nhi cô thực sự rất xinh đẹp, chỉ là cô không thích phô ra. Nhưng điều tất cả mọi người đều ngạc nhiên là về con xe mà cô đi. Thường ngày Bối Nhi cô đều đi bộ đi học, không ai ngờ rằng cô lại sở hữu một con xe đáng giá vậy đi. Hơn nữa hãng đồ mà cô đang mặc trên người cũng không phải là rẻ tiền, thậm chí là hàng đặt riêng, không có trên thị trường. Trường đại học này cũng vốn là một trường quý tộc tuy nhiên những sinh viên thường có thành tích xuất sắc cũng có thể vào. Mọi người trước đến nay ai cũng nghĩ cô là kiểu sinh viên xuất sắc, dù gì 20t mà học năm cuối không phải xuất sắc thì gì. Vậy mà đến hôm nay được chứng kiến màn hoành tráng này khiến nhiều người phải giật mình.
Cô điềm nhiên đi đến chỗ Mạnh Hùng giờ còn đang ngớ người ra:
- Mạch tiên sinh, con trai của chủ tịch chuỗi khách sạn Mạch Lam. Thật may anh vẫn đến. Tôi muốn nói với anh đôi lời.
Giọng nói của cô vẫn lạnh nhạt, xa cách nhưng lời nói lại khiến Mạnh Hùng hưng phấn hẳn lên:
- Em muốn nói gì, anh nghe.
Hắn dùng ánh mắt sủng nịch nhìn Bối Nhi. Cô gái này thật quá mị hoặc mà. Nói cực phẩm chính là không sai.
- Sắc, tôi có. Trí, tôi có. Nhân, tôi có. Tiền, tôi có. Giờ tôi từ chối anh được chưa?
Mạnh Hùng nhất thời cứng đờ người, không nghĩ cô sẽ nói những lời này với hắn. Hoá ra cô bảo hắn đến chỉ là để chứng minh thứ mà hắn cho là cô thiếu thôi à? Tim hắn như hoá đá rồi lại đập nhanh, tràn đầy sự tức giận.
- Em nói sẽ làm bạn gái tôi mà!
- Mạch tiên sinh, tôi nói ngày mai gặp anh chứ không nói sẽ làm bạn gái anh. Phải chăng là anh có sự hiểu lầm?
Mạnh Hùng ngớ người. Đúng vậy, cô chưa từng nói sẽ làm bạn gái hắn, chỉ là hắn ảo tưởng mà thôi. Không ngờ Mạch Mạnh Hùng hắn có ngày lại ôm ảo mộng với một cô gái thế này.
- Anh sẽ đợi em, con mèo nhỏ!
Mạnh Hùng vẫn dùng giọng nói cưng chiều với cô. Cánh tay vừa giơ lên định chạm vào cô thì bàn tay nhỏ nhắn xinh đẹp kia đã cầm vào cổ tay của hắn một cách nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực.
- Tôi sẽ nói thêm một điều nữa. Đừng chạm vào hổ, Mạch tiên sinh.
Nói xong cô thả cánh tay của Mạnh Hùng ra, quay người mở cửa xe phóng đi. Hôm nay cô phải làm thế này thật khiến cô mất hứng học. Về nhà ngủ một giấc chi bằng hợp lí hơn.
---------------
- Hắc chủ. Chúng tôi dã điều tr.a ra Trương Bối Nhi.
- Để tài liệu lên bàn. Gọi Giác Phong vào.
Hắc Long hờ hững nhìn tập tài liệu mỏng dính trên bàn, nhíu mi tâm lộ rõ vẻ không hài lòng. Thuộc hạ của hắn lại chỉ tìm được từng ấy tài liệu sao?
Mở tài liệu ra xem. Không xác định được gia đình, người thân. Trước kia ở thành phố C. Không xác định được nhà ở. Đi học 10 năm, hiện tại học năm cuối đại học. Sở hữu một chiếc Lamborghini Reventon màu xanh ngọc chống đạn. Tất cả tài liệu chỉ có từng ấy. Rốt cuộc cô ta che giấu giỏi hay thuộc hạ của hắn quá kém? Thuộc hạ của hắn, chắc chắn không kém như vậy. Chỉ có thể là Bối Nhi cô quá giỏi che giấu.
- Hắc thiếu gia, ngài cho gọi tôi.
Giác Phong bước vào phòng, kính cẩn chào Hắc Long.
- Chuyện ta bảo ngươi có làm được không?
-.. Việc đưa Trương Bối Nhi về đây thật sự là rất khó khi lúc nào bên cạnh cô ta cũng có La Chí Thần..
- Tôi muốn gặp ả đàn bà này. Làm mọi việc để đưa cô ta về đây.
- Vâng thưa thiếu gia.
- Còn nữa, tại sao trong hồ sơ không có hình của cô ta.
Đây là điều hắn thực sự thắc mắc. Thậm chí ngay cả hình ảnh cũng không có.
- Việc này, mọi tình báo mang theo máy ảnh để chụp đều bị giết không tìm được xác.
Hắc Long không nói gì nữa. Thân phận của cô gái này chính là một ẩn số. Không hiểu sao, hắn cảm thấy không yên tâm về người con gái này...cảm như cô gái này sẽ thay đổi cuộc sống của hắn...chắc chắn hắn phải gặp được nếu không hắn sẽ hối hận cả đời.
Trầm ngâm một lúc, ngay khi Giác Phong định bỏ đi thì hắn lại nói:
- Chắc chắn phải mang được cô ta đến đây. Không được đụng vào cô ta, tôi không muốn mất thêm thuộc hạ tốt nữa.
- Vâng thưa thiếu gia.
- Bằng không, nhờ Uyển.
- Vâng tôi đã biết.
- Lui đi.
Giác Phong quay người đi. Trong đầu ngổn ngang, trước giờ, Hắc thiếu gia chưa bao giờ để ý đến phụ nữ. Phụ nữ cũng không được đến Hắc bang. Hiện tại, Hắc bang đang cần người quản lí lô hàng ra vào cổng Bắc. Thực lực của Bối Nhi này là một ẩn số. Có khi nào cô ta sẽ trở thành người đó hay không?