Chương 12
====================
Khi Bối Nhi đến đã có một hàng xe dài không biển đỗ trước cổng. Quan sát một hồi cô liền nhận ra đây là buổi họp thường niên của các bang hội. Mỗi bang phái đều có những lịch họp thường niên và ở mỗi thành phố to đều có những cuộc họp của thế giới ngầm. Ngay cả với Đế Chế Ngầm mà cô muốn phá huỷ, cô vẫn phải duy trì những buổi họp...
- Cô đang suy nghĩ gì mà chưa đi vào đi. Tôi dựng lên cả một cuộc họp toàn thành phố không phải là để cô đến muộn.
Bóng dáng cao lớn của Hắc Long lướt qua cô, không hề có lấy một cái liếc mắt sang. Bối Nhi đưa tay lên vuốt lại mái tóc xanh ngọc, đeo chiếc mặt nạ màu trắng che toàn mặt nhẹ nhàng bước vào.
Phòng họp thực chất là một hội trường xa hoa thu nhỏ khép kín với một cái bàn dài ở giữa. Ngồi vây quanh chính là thủ lĩnh từ các bang nhỏ thuộc Hắc Bang. Khi Hắc Long tiến vào, lập tức bầu không khí trở nên đông cứng lại khiến cho người ta hít thở không thông. Điều ngạc nhên hơn là sau lưng hắn lại có một nữ nhi! Thân ảnh đầy đặn, trắng muốt, mỗi đường cong đều vừa vặn kích thích thú tính của đàn ông. Vậy nhưng nữ nhi này lại đeo mặt nạ? Đôi mắt xanh ngọc lãnh dường như có như không liếc qua không chút dấu vết.
Cô gái này rốt cuộc là ai? Tại sao lại có thể đi cùng lão đại? Hơn nữa lại vô cùng lớn mật không liếc họ lấy một cái như vậy. Nếu một người không liếc đám đông đến một cái chính là thuộc hai loại. Loại thứ nhất chính là ngại ngùng cùng sợ hãi, không dám nhìn. Còn loại thứ hai... chính là không để ai vào mắt. Mà nữ nhân kia, chắc chắn thuộc diện thứ hai. Mỗi bước đi của nàng đều toát ra khí chất vương giả cao ngạo trời sinh. Trừ lão đại ra, bất cứ ai nhìn thấy họ đều phải cúi người chào một tiếng. Rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Khi mọi người còn đang suy nghĩ thì Hắc Long đã ngồi đến chỗ mình, gõ nhẹ tay vào bàn. Tiếng gõ trầm ổn theo nhịp, có lực khiến mọi người trở về với thực tại. Không khí trầm nặng u ám bao phủ cả căn phòng xa hoa. Hắn mở miệng phá tan sự yên tĩnh.
- Thật thất lễ khi triệu tập các vị chủ quản đến đây đột ngột như vậy. Hôm nay ta muốn chính thức thông báo cho mọi người Hắc bang ta sẽ tiếp đón một vị chủ quản mới. Cô ấy sẽ thay ta quản lí khu vực phía Bắc.
Hắn nói đến đây thì dừng lại, hạ mi mắt nhìn sang phía cô. Dường như hiểu được ý tứ của Hắc Long, Bối Nhi bước lên mở lời:
- Cảm ơn lão đại đã giới thiệu! Trương tiểu nhân đây không dám phí phạm thời gian của các vị. Hợp tác vui vẻ.
Lời nói mang ý tứ vui vẻ nhưng cả căn phòng đã nồng nặc mùi thuốc súng. Quản lí bộ phận phía Bắc, đó là mảnh đất màu mỡ đến thế nào. Mọi đầu não của bốn thành đều nhắm tới tự nhiên nhảy ra một Trình giảo kim nuốt trọn, hơn nữa còn lại nữ nhân, mặt mũi của họ để đâu. Một vị lão đại ngồi gần Hắc Long bạo gan lên tiếng:
- Thiếu gia, việc này không thể tuỳ tiện lựa chọn, hơn nữa Trương tiểu thư đây hôm nay mới diện kiếm mọi người, liệu có phải đường đột quá không, dù sao khu vực phía Bắc cũng không dễ quản, nam nhân có năng lực cao còn không dễ nắm bắt.
Ý tứ không hiện trên mặt chữ nhưng ai cũng hiểu lão ta đang nghi ngờ về năng lực của Bối Nhi. Không. Phải nói là không coi Bối Nhi là người có bản lĩnh, hơn nữa còn là phụ nữ. Không ai nói gì nhưng trên mặt mọi người đều có vẻ đồng tình.
Hắc Long không giận mà cười, con ngươi thâm thuý tản ra quyền vương, nửa đùa nửa thật hỏi
- Bá bá cũng đã gọi người cháu đây một tiếng thiếu gia, một tiếng lão đại thì lời cháu cũng có chút trọng lượng chứ nhỉ?
Hắn đã lật đến quyền uy ra thì ai giờ chống lại chính là kẻ ngu. Người đã ngồi ở đây thì không có một ai là kẻ ngu cả. Vậy nên cũng không ai nói gì nữa.
- Các lô hàng cửa khẩu phía Bắc từ giờ do Trương gia quản lí. Tan họp.
Ngay lúc nãy vị chủ quản phía Đông đứng lên:
- Thứ lỗi cho tôi nhưng nghi thức gia nhập dù Trương tiểu thư là ai cũng phải thực hiện trước tất cả mọi người chứ đúng không thiếu gia.
Hắc Long sắc mặt không đổi gật đầu. Hắn cũng muốn xem bản lĩnh của cô đến đâu.
- Trương tiểu thư, hãy đưa tay ra. Bắp tay bên trái, đúng vậy.
Bối Nhi đưa tay ra không hề do dự, dường như nếu có một người nhảy ra chặt đứt nó đi cô cũng không sao cả vậy. Một tên mặc đồ đen từ khi nào đã đi đến, trên tay là một dụng cụ sắc nhọn đỏ rực khí lửa như vừa lấy ra từ lò rèn. Đầu của nó chính là một hình tròn bên trong có một cánh chim nhạn được điêu khắc tỉ mỉ nay nóng rừng rực, màu đỏ của lửa vẫn còn nguyên. Khi thứ đó ấy đưa đến gần cánh tay Bối Nhi thì Chí Thần từ đâu nhảy ra vặn gãy tay tên kia. Tức thì phòng họp yên lặng trở thành một mớ hỗn loạn. Các thủ hạ vốn canh ngoài cửa đều lần lượt xông vào. Không biết ai lấy ra trước mà trên tay mỗi người đã thủ một khẩu súng. Riêng chỉ còn các vị chủ quản, Hắc Long cùng Bối Nhi là sắc mặt vẫn lãnh đạm phong vân đứng xem. Họ leo lên đến chức này đều đã là người trải qua máu tanh nên mắt cũng không chớp lấy một cái. Không khí trong phòng đông cứng lại cho đến khi tiếng cười từ tốn của Bối Nhi vang lên phá vỡ mọi thứ
- Thứ lỗi thứ lỗi, thuộc hạ tôi có phần không phải phép. Để chuộc lỗi, tự tôi sẽ hoàn thành phần nghi thức này.
Vừa nói cô vừa nhặt thanh sắt nóng rực khi nãy nay đã nguội lạnh, cầm bật lửa, không biết lấy đâu ra một chai xăng đổ lên chiếc bàn gỗ dài giữa phòng. Xăng cùng với lửa, ai cũng biết đó là sự kết hợp nóng bỏng như thế nào. Bối Nhi không do dự vứt chiếc bật lửa zippo vào, rồi nhúng cây gậy sắt vào trong. Cánh chim nhạn vừa rồi còn lạnh lẽo nay đã đỏ rực chờn vờn như chuẩn bị cắn nuốt da thịt.
Chỉ trong tíc tắc, cái đau bỏng rát ngấm vào da thịt Bối Nhi, gặm cắn. Cánh tay trắng muốt dường như run rẩy mạnh mẽ. Đôi môi mỏng dường như giật lên mãnh liệt nhưng thuỷ chung tiếng kêu đau không thoát ra khỏi miệng. Càng ngày càng rát, Bối Nhi như thấy phần thịt của mình nay đã bị nướng triệt để.
Cảnh tượng diễn ra quá bất ngờ khiến cho mọi người đều sững sờ. Hắc Long là người đầu tiên lấy lại tinh thần giật thanh sắt ra khỏi tay Bối Nhi. Cánh chim nhạn đỏ rực phát sáng trên tay cô như một minh chứng cho sự việc vừa rồi.
- Coi như đây là món quà gặp mặt Trương tiểu nhân tặng mọi người.
Âm thanh của cô vang lên có chút run rẩy nhưng không mất đi phần sát khí. Ngay lúc đó, cô cảm nhận được một luồng khí mát lạnh ngay trên cánh tay. Hắc Long từ lúc nào đã cầm hai viên đá đặt trên cánh chim nhạn. Thật nực cười, kẻ đầu sỏ lại đi an ủi phần tàn cục. Cô cười khinh bỉ trong lòng, bỏ qua phần lay động phút chốc xẹt qua đáy mắt hắn. Lúc này, La Chí Thần tiến lên đón Bối Nhi, lập tức đưa cô ra sau
- Cảm ơn ý tốt của thiếu gia. Trương gia đã có tôi chăm sóc. Xin mạn phép rời đi trước các vị, gia chúng tôi không khoẻ.
Nói xong, Trương Bối Nhi vô cùng phối hợp gật đầu nhẹ thay cho lời chào. Cô đau đến mất tri giác, chủ còn ý thức là tỉnh táo. Hai người quay lưng rời đi ngạo nghễ mà cô đơn.
Đêm, kết thúc đến đây.