Chương 7: Trao vật định ước
Phong Vị Thủy quay lại sơn động. Ngồi xuống băng đá, y rót một ít trà vào tách. Vừa lúc đến Tiên Lâm Tự thăm Tuyết Băng Tâm lại gặp được ý trung nhân tương lai của y ở đấy. Thay vì nói thẳng thì cứ để hắn dằn vặt với giấc mơ đó vậy. Phong Vị Thủy có thể nhìn được tương lai, đọc được suy nghĩ nên mấy chuyện này dễ như trở lòng bàn tay. Sau khi Ninh Quân Trầm rời khỏi, Phong Vị Thủy sẽ lập tức phong tỏa Tiên Lâm Tự, dùng một màng chắn vô hình che lấp để không ai nhìn thấy. Có thể ra những không thể vào, trừ những người trong tự. Có như thế mới tránh khỏi việc Ninh Quân Trầm quay lại tìm Tuyết Băng Tâm.
Phong Dật Duệ đang lau chùi trân bảo Xích Quang Thương, một cây giáo dài tầm hai mét. Ở đầu giáo có hai lưỡi đao hình trăng lưỡi liềm vô cùng sắc bén ở hai bên. Chính giữa là mũi thương nhọn hoắt, có khả năng tạo ra tia lửa khi đánh vào mục tiêu. Thấy Phong Vị Thủy cứ đăm chiêu suy nghĩ gì đó, Phong Dật Duệ ngưng ngay động tác, quay sang nhìn nương thân mình mà nhíu mày.
- Mẫu thân, người nghĩ gì thế?
Phong Vị Thủy bật cười, đưa mắt nhìn tiểu hài tử, trong lòng như đang có hoa nở.
- Ta bảo người rèn cho Tiểu Ái một bộ cung tên, đã xong chưa?
- Chỉ còn tìm Tưởng Đồng để luyện dây cung nữa là xong.
- Ừm, khi nào xong thì báo ta. Với lại vài ngày nữa ngươi phải canh chừng cẩn mật. Dạo này nhân tộc đã đến khá gần sơn động của hồ yêu rồi.
- Vâng!
Phong Vị Thủy gật nhẹ đầu. Ninh Quân Trầm chắc chắn sẽ quay lại Tiên Lâm tự tìm Tuyết Băng Tâm. Dẫu thế nào cũng không thể để họ gặp lại. Mọi chuyện nên để lại sau này sẽ tốt hơn.
___
Vài ngày nữa trôi qua. Vừa mới đó mà Ninh Quân Trầm đã ở lại Tiên Lâm Tự gần cả tháng. Vết thương ở chân đã lành hẳn, có thể tự đi lại, chăm sóc bản thân. Những ngày sống ở đây, có Tuyết Băng Tâm ríu rít bên cạnh, bỗng nhiên Ninh Quân Trầm thấy cuộc sống này không còn tẻ nhạt. Trong cuộc đời quả thật y chưa thấy một tiểu nha đầu nào vô tư đến vậy. Vừa thông minh lại lanh lợi, còn khá là đáng yêu. Sau này nếu như tiểu nha đầu đó muốn thì Ninh Quân Trầm sẽ mang y đến kinh thành xem như là đền đáp.
Vũ Bác Thảo theo sau Ninh Quân Trầm đi dạo quanh tự. Tiêu Cẩm bảo rằng thường xuyên đi lại sẽ dễ dàng hơn cho việc đi lại sau này. Đi được một lúc, Ninh Quân Trầm phát hiện sau tự có một vườn trúc rất lớn. Quay sang Vũ Bác Thảo, y ra hiệu dừng lại và tự mình vào trong. Vũ Bác Thảo khẽ nhíu mày, lên tiếng cản y.
- Thái tử, tốt hơn là đừng vào.
- Ngươi đi giúp hai vị sư một tay đi. Chốc nữa ta tự về.
Ninh Quân Trầm phất tay áo, một mình đi vào trong vườn trúc mặc sự căn ngăn của Vũ Bác Thảo. Vào sâu bên trong, Ninh Quân Trầm nhận thấy nơi đây rất mát mẻ, có cả tiếng suối kêu róc rách. Đi thêm một đoạn, bỗng nhiên tiếng đàn tranh du dương ở đâu đó vọng lại. Nhìn qua khẽ hở của bụi trúc. Ninh Quân Trầm trông thấy Tuyết Băng Tâm đang ở trong mái ngói bên bờ hồ gảy đàn. Đây không phải là điệu đàn của trẻ thơ. Tiểu nha đầu đó không thể nào đàn thành thục như vậy, hơn hẳn những ca nữ ở Cung. Đến cả Ninh Quân Trầm cũng không tin vào tai mình. Quả thực là ảo diệu! Đôi chân tưởng chừng vô thức bước đi đến gần. Có vẻ như Tuyết Băng Tâm không nhận ra, vẫn cứ hăng say gảy đàn. Người ngồi gảy đàn phía trong, kẻ lắng nghe bên ngoài. Không gian lặng lẽ đến nỗi chỉ nghe được tiếng suối róc rách, tiếng đàn du dương và cả tiếng gió lướt qua rừng trúc kêu xào xạc.
Tuyết Băng Tâm dừng tay, đôi mắt nặng trĩu nhìn ra phía bờ hồ tĩnh lặng. Không biết cuộc sống ở Tuyết phủ bây giờ thế nào. Mọi người có khỏe chăng? Tuyết Băng Tâm muốn thời gian trôi đi thật nhanh để mình có thể quay về nơi đó. Nơi mà y luôn được mọi người yêu thương. Tổ mẫu bị đau khớp, mỗi sáng cần uống thuốc đúng giờ, liệu người có dùng đều đặn không? Phụ thân thường xuyên ở thư phòng, phải châm trà đậm mới hợp với khẩu vị của người. Cả việc của Diêu Tử Ngọc, càng lớn, Tuyết Băng Tâm càng nhận ra mọi thứ không hề đơn giản như những gì trước mắt.
- Mẫu thân, nữ nhi rất nhớ người.
Gục xuống tựa đầu vào đàn tranh, Tuyết Băng Tâm vuốt nhẹ lên từng dây đàn. Ơn nghĩa của Phong Vị Thủy rất lớn. Sau này dù có ra sao, Tuyết Băng Tâm chắc chắn vẫn nghiêng về phía của người. Phong Vị Thủy như là mẫu thân thứ hai của y. Tạ ơn người vì tất cả.
* Cộp *
Giật mình một cái, Tuyết Băng Tâm quay lại nhìn sau lưng mình. Ninh Quân Trầm cũng ngỡ ngàng, không biết phải nói ra sao. Ho khụ vài tiếng, y bước vào bên trong. Đưa mắt nhìn Tuyết Băng Tâm, Ninh Quân Trầm cất lời.
- Ta có thể...?
- Ngươi cứ tự nhiên.
Ninh Quân Trầm chưa kịp nói hết, Tuyết Băng Tâm đã nhanh chóng cười hì. Nam nhân này tuy khó gần nhưng khi đã tiếp xúc thì hắn rất thân thiện.
- Lúc nãy là ngươi đàn thật sao?
- Ngươi nghĩ là ai trong khi nơi đây chỉ có ta?
Tuyết Băng Tâm nhíu mày, chu môi nói. Ninh Quân Trầm này mọi cử chỉ, hành động đều đẹp hết phần người ta. Theo Tuyết Băng Tâm thì hắn là người có ngoại hình xuất chúng nhất mà y từng gặp. Hơn cả Ngũ Hoàng tử, Ninh Diệu Khôn, người được mệnh danh là ánh mặt trời của Chiến Quốc.
- Ngươi rốt cuộc đã học hỏi được những thứ gì ở nơi đây?
Tiểu nha đầu rốt cuộc đã học hỏi được những thứ gì ở nơi đây mà lại đặc biệt đến như vậy? Ngây ngô, ngờ nghệch, thông minh, sắc sảo đều có đầy đủ nhưng lại không quá phô trương.
- Đó cũng là chuyện của ta. Ngươi uống ít trà đi.
Rót trà vào tách, Tuyết Băng Tâm đưa cho Ninh Quân Trầm. Trà chưa uống nhưng đã thoáng mùi thơm ngào ngạt. Vô tình tay Ninh Quân Trầm quơ phải khiến trà đổ vào người. Mảnh Ngọc bội cũng bị rơi xuống vỡ làm hai. Tuyết Băng Tâm hốt hoảng, vội vã lấy trong túi ra một chiếc khăn mùi xoa đưa cho y.
- Ngươi mau lau đi, ta đã quá bất cẩn rồi.
- Không phải lỗi của ngươi.
Ninh Quân Trầm lấy khăn tay lau nhẹ vào y phục. Nhíu mày đầy thắc mắc. Không hiểu sao những thứ liên quan đến nha đầu kia lại thơm đến lạ thường. Mùi hương rất đặc biệt mà Ninh Quân Trầm chưa bao giờ ngửi qua. Chiếc khăn mùi xoa này cũng vậy, hương thơm rất êm dịu, ngọt ngào. Không gắt gao, khó ngửi như một số loại mà các phi tần trong Cung dùng.
- Khi nào ngươi về lại kinh thành?
Đưa hai tay chống cằm, Tuyết Băng Tâm giương mắt nhìn Ninh Quân Trầm. Từ người này, Tuyết Băng Tâm cũng có thể có được một số thông tin về Tuyết Phủ.
- Nay mai gì đó, ta không thể ở đây thêm được nữa.
Ninh Quân Trầm lau nhẹ y phục và cúi xuống nhặt lấy ngọc bội. Nắm chặt khăn mùi xoa trong tay, y nhìn nó rồi đưa mắt nhìn Tuyết Băng Tâm.
- Ta sẽ trả lại ngươi sau.
- Không cần đâu! Tặng cho ngươi đó.
- Vậy...cái này ta tặng ngươi.
Ninh Quân Trầm đưa cho Tuyết Băng Tâm một nửa mảnh ngọc bội. Đây là thứ mà Ninh Quân Trầm yêu thích nhất. Hầu như chẳng một ai có thể chạm vào. Ấy vậy mà bây giờ lại chia sẻ với một tiểu nha đầu xa lạ này.
- Oa, đẹp quá. Đa tạ ngươi nha!
Tuyết Băng Tâm vui mừng nhận lấy, chưa bao giờ y thấy mảnh ngọc nào đẹp như vậy. Cầm trong tay thì màu đỏ, đưa lên không trung dưới ánh mặt trời thì màu xanh lục, còn treo ở đai lưng thì màu xanh lam. Dù đã bị mất một nửa nhưng nó cũng còn rất đẹp.
- Có cơ hội, ta vẫn muốn gặp lại ngươi.
Ninh Quân Trầm hơi mỉm môi. Đúng! Còn cơ hội thì sau này chúng ta lớn lên. Nàng hãy gả cho ta, có được không?