Chương 1: Trạch thứ nhất

Editor: Hàn Phong
______________
Du Dữu đang cố gắng chăm chỉ cho những năm sau năm 20 tuổi, cuối cùng từ bỏ.
Tựa như một thiếu niên cuối cùng đã tìm được bản thân, mang đầy nhớ mong cùng ước mơ, hướng đến cuộc sống trạch ngọt ngào…
Kết quả còn chưa kịp nếm sự ngọt ngào của việc trạch, ngoẻo rồi.


Nguyên nhân: Quá sức mà ch.ết.
Sau khi ch.ết Du Dữu không cam lòng, hồn phách không tiêu tán, được hệ thống 451 vừa ý thu về, trở thành kí chủ, cho cậu một cơ hội thực hiện nguyện vọng, sống lại một đời.
Điều kiện là: cậu phải hoàn thành nhiệm vụ cảm hóa mà hệ thống sắp xếp.


Du Dữu nghe xong, nghĩ thầm cái này khó à nha, mình là một người bình thường, không phải lão hòa thượng cũng chẳng phải cha xứ lại càng không phải thánh mẫu, hỏi lại “Cảm hóa ai? Cảm hóa như nào?”


Hệ thống 451: “Nam chính yandere* trong một bộ truyện thuần ái, cậu phải yêu hắn, nghe theo hắn, từng bước từng bước cảm hóa…”


(*yandere: là từ tiếng Nhật, được ghép từ 2 từ Yanderu (病んでる) nghĩa là điên loạn và từ Deredere (デレデレ) nghĩa là yêu. Đây là một thuật ngữ trong truyện tranh (manga), phim hoạt hình (anime) của Nhật dùng để chỉ tính cách của nhân vật nữ có tình yêu dành cho người mình yêu quá lớn, không có sự kiểm soát và dần biến chất. – theo nghialagi.vn)


Du Dữu: “Chờ chút, nam chính gì cơ?”
Hệ thống 451: “Nam chính yandere. Chính là kiểu bình thường có lòng chiếm hữu rất mạnh, rất dịu dàng rất quan tâm nhưng sẽ giam giữ cậu, không cho đi đâu cả, không cho gặp ai; chỉ cho phép cậu tốt với mình hắn ta, không thì sẽ hắc hóa, lực sát thương bỗng nhiên tăng mạnh,…”


available on google playdownload on app store


Du Dữu thốt ra một câu cmn*, trực tiếp cướp lời “Tui đồng ý!”
(*cmn: nguyên văn ngọa tào ‘卧槽’, nhưng mình thấy câu cửa miệng dân mình hay là con mẹ nó ‘cmn’ nên dùng)
Chẳng phải mỗi ngày không ra khỏi cửa sao?
Còn không cần gặp ai?


Không thiếu ăn không thiếu mặc không thiếu tiền, mỗi ngày chỉ cần trạch trong nhà, muốn làm gì thì làm?
Mặc dù biến thái, nhưng điều tên biến thái này muốn chuẩn xác là cuộc sống cậu ước mơ trước khi đột tử đó!
Còn có cuộc sống nào thấm nhuần hạnh phúc hơn sao? Không có!


Dường như thấy người này đang hiểu nhầm, hệ thống nhấn mạnh lại một lần nữa “Nhiệm vụ của cậu là phải cảm hóa hắn, thay đổi hắn. Để hắn ta từ một người siêu cấp đại biến thái thành một người đàn ông ấm áp bình thường. Cậu chắc chắn nhận nhiệm vụ à?”


Du Dữu cực kì khí phách vỗ ngực “Tất nhiên chắc chắn rồi. Tui đổi ý thì chính là heo!”


“Ầy, thế… chúc cậu thành công?” 451 cảm giác mông lung mà nói câu kết thúc, cảm thấy mình chuẩn bị bài thuyết phục dài như một bài tiểu luận đúng là vẽ chuyện “Bây giờ bắt đầu xuyên qua… mời kí chủ chú ý kiểm tr.a và nhận ký ức liên quan cùng kịch bản.”


Du Dữu gật đầu, vui vẻ như một học sinh tiểu học chuẩn bị được đi du xuân, khiến hệ thống lại nghi ngờ về mức độ đáng tin của kí chủ.


Như lời hệ thống thì cậu phải xuyên vào một bộ truyện cẩu huyết, thân phận là sinh viên mười tám tuổi, giới tính nam. Là một người trẻ tuổi, đẹp trai, có sức sống, nhân duyên tốt, cực kì mê người, là nhân vật thụ chính của bộ truyện này.


Mà người cần cậu cứu vớt, cảm hóa, lúc đầu áo mũ chỉnh tề lúc sau hóa cầm thú biến thái công, là nhân vật công chính. Đầu truyện là một vị tổng giám đốc thần bí giúp đỡ tiểu thụ đi học.


Dùng lời của hệ thống thì Du Dữu cùng nhân vật thụ chính trùng tên họ, có duyên phận với nhau, kiểm tr.a độ phù hợp của linh hồn cao đến 99%, chắc chắn là kí chủ thích hợp nhất.


Mà thần bí tổng giám đốc, tên Thương Am, từ trung học đã bắt đầu giúp đỡ giấu tên cho cô nhi Du Dữu đang học tiểu học. Đến tận khi Du Dữu thuận lợi lên đến Đại học, hai người chỉ có gửi thư qua lại.


Trong thư, Du Dữu luôn luôn gọi hắn là chú, trước khi gặp mặt đều đơn phương cho rằng chú Thương là một người đàn ông nhiều hơn mình ít nhất 20 tuổi. Trước khi thi đại học còn cực kì hiểu chuyện viết trong thư là sau khi lớn lên sẽ kiếm rất nhiều tiền, để cho chú Thương dưỡng lão.


Thương Am cũng không cố ý làm rõ tuổi của mình, nói ra thực tế rằng mình lớn hơn cậu có vài tuổi. Trong suy nghĩ của hắn, Du Dữu mới mười mấy tuổi đang thiếu thốn tình thân cũng như tình thương của cha, đang thời điểm cần cảm giác an toàn, có một trưởng bối để nói ra lời trong lòng cũng là chuyện tốt.


Kịch bản bắt đầu, Du Dữu vừa vào đại học, sau khi hoàn thành huấn luyện quân sự đã nhận được một món quà thành niên từ Thương Am: một cái smartphone.


Điện thoại không phải hãng đắt tiền, cũng không phải kiểu dáng mới nhất, thời thượng nhất; nhưng cũng không keo kiệt, lạc hậu mà là loại smartphone như những bạn học bình thường sẽ có.


Du Dữu cực kì vui mừng, tiếp tục lật hộp quà thì phát hiện bên trong có một tờ giấy, ghi lại số điện thoại của chú Thương. Cậu cực kì vui, cầm điện thoại lên gọi qua nói cảm ơn, còn nói mình sẽ giành được học bổng để giảm gánh nặng cho chú.


Cái tên Du Dữu viết trên giấy thì không sao, đến lúc gọi ra miệng thì sẽ có cảm giác như đang gọi nhũ danh, biệt danh vậy. Lại còn được phát ra từ miệng Thương Am với giọng trầm trầm, càng như là ai đó đang kề bên tai nói nhỏ, mang theo chút cảm giác cưng chiều như có như không.


Bấy giờ Thương Am, trong lúc học cũng có nhảy cấp, vừa tốt nghiệp xong, bắt đầu chuyên tâm lập nghiệp.
Không phải lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, mà là kiểu mang theo gia sản mấy trăm vạn lập nghiệp.


Trải qua hai năm liên lạc qua điện thoại tiếp theo, Du Dữu càng ỷ lại chú Thương. Bởi vì quen thuộc muộn nên đến đại học cậu mới bắt đầu xuất hiện các muộn phiền của tuổi dậy thì, cũng dần dần phát hiện xu hướng ȶìиɦ ɖu͙ƈ của mình.


Tất cả những muộn phiền, những hỉ nộ ái ố cậu đều không giấu diếm mà kể cho chú Thương nghe. Đến học kì II năm 2 đại học, đã phát triển thành tình trạng mỗi ngày đều nấu cháo điện thoại.


Trong lúc lật xem kí ức của nguyên chủ, Du Dữu có thể cảm nhận được lúc này chú Thương chỉ là một người ấm áp, đáng tin, thành thục và rất kiên nhẫn. Hắn ta không cầu gì khác từ nguyên chủ, chỉ xuất hiện những lúc cậu ta cần.


Thậm chí trong hai năm này, Thương Am còn nhiều lần từ chối yêu cầu muốn gặp mặt của Du Dữu. Hơn thế nữa còn nhắc nhở, dẫn dắt Du Dữu đừng quá ỷ lại mình, hi vọng cậu ta có thể học được tự lập; cũng mong cậu ta hiểu rằng, tất cả những điều hắn làm không phải vì mong được báo đáp, cũng không phải muốn dưỡng ra một đứa con muốn gì được nấy.


Nhưng mà những khuyên nhủ của hắn chẳng những không có hiệu quả, còn phản tác dụng khiến Du Dữu cảm thấy hắn là người tốt nhất trên thế gian, càng khiến cậu ta không muốn cũng không thể rời xa hắn. Thậm chí về sau, tại lúc trời xui đất khiến để hai người gặp mặt, đến tận khi Du Dữu không nhịn được tỏ tình, trực tiếp củi khô lửa cháy.


Sau khi hoàn tất xuyên qua, hệ thống cổ vũ “Kí chủ! Cố lên!”
Du Dữu ngoài mặt quyết tâm, còn nắm tay tỏ rõ “Được! Tui sẽ cố gắng!”
Sau khi vừa đến thân thể của nguyên chủ, mở mắt ra, ưỡn ngực ngẩng đầu đầy ý chí chiến đấu đứng dậy… rồi bị một tiếng “cốp” đánh bật lại.


Du Dữu đỉnh đầu bị đập, đau điên đảo liền co người lại. Cậu còn tưởng rằng mình chưa xuất đạo đã ch.ết rồi.
Hệ, hệ thống… chuyện gì vậy?


Hệ thống cũng bị hành động đầu tiên của cậu sau khi xuyên đến làm cho kinh hãi, im lặng mấy giây mới giải thích: Kí chủ, cậu đang ở trong xe đấy, đừng lộn xộn.
Không đúng, không những đau còn choáng, buồn nôn, tay chân nhũn ra. Hay là bị chấn động não rồi… a a a… tui sắp ch.ết!


Kí chủ, cậu chỉ là say rượu thêm chút say xe thôi mà.

Du Dữu bình tâm lại, xem kí ức của nguyên chủ, nhận ra thời điểm cậu đến là ngày Thương Am bị lộ thân phận.


Đây cũng là chi tiết trong nguyên tác, khi mà Du Dữu cuối cùng xác nhận mình thích Thương Am, cũng là ngày mà Thương Am bị dao động bởi cảm giác ham muốn độc chiếm.


Ngày đó, Du Dữu mới gặp may trên internet, còn chưa kịp hot hai ngày thì bị đào lên xu hướng ȶìиɦ ɖu͙ƈ, gặp phải bạo lực mạng cũng như người trong trường chỉ trích. Việc này vừa xảy ra thì cậu ta gọi cho chú Thương, nức nở nói “Con rất muốn gặp chú”


Thương Am lại đang lúc bận rộn nhiều việc, chưa kịp phát hiện tình hình, giống như thường mà từ chối yêu cầu của cậu ta. Cho dù nói rất uyển chuyển, cũng rất dịu dàng an ủi nhưng từ chối vẫn khiến cậu ta thấy mất mát.


Đợi đến khi hắn ta biết việc trên mạng, lại nghe tình hình trường học mới gọi lại cho Du Dữu thì người kia dường như không còn cần hắn ta an ủi, làm bạn mà đã tìm người khác.
Người nghe điện thoại là một học trưởng nào đó của Du Dữu.


“Là chú Thương ạ? Cháu là học trưởng cùng ngành với cậu ấy, cháu họ Tiêu. Cháu thường thấy Du Dữu nhắc đến ngài.” Giọng nói kia lành lạnh êm tai, càng có cảm giác trẻ so với Thương Am, nhưng cũng là kiểu dịu dàng. Trùng hợp lại là giọng điệu mà Du Dữu từng đề cập rằng thích nhất “Ngài đừng lo, Du Dữu đang ở với cháu, an toàn lắm ạ. Chỉ là vừa uống chút rượu nên ngủ trên xe rồi, cháu sẽ chăm sóc cậu ấy.”


Trong lúc nói chuyện thì đầu dây điện thoại bên kia còn chen vào tiếng xe ồn ào, mang máng còn có giọng Du Dữu sau khi say khướt, mơ màng lầm bầm. Cậu ta tựa vào vai Tiêu học trưởng, một vừa đau lòng lẩm bẩm vừa tỏ tình với đối tượng nào đó.
“Tui rất thích… mà…”


(* nguyên gốc thì là ‘ta rất thích ngươi’; nhưng chuyển thế nào cũng khó giữ sự mập mờ không rõ người được tỏ tình nên mình xin phép để trống luôn)


Thương Am đẩy Du Dữu ra rất nhiều lần, cũng tự thuyết phục rất nhiều lần. Hắn cho rằng mình là một người lí trí, hiểu được có trách nhiệm, sẽ không dễ dàng lợi dụng sự ỷ lại của một thiếu niên với trưởng bối, lợi dụng sơ hở để chiếm lấy một cậu nhóc ngây thơ.


Hắn cho rằng mình thật lòng hi vọng nhìn thấy Du Dữu trưởng thành cùng thay đổi. Nếu có ngày hắn thuyết phục thành công, Du Dữu bắt đầu thử không ỷ lại mình; thật sự có một vùng trời rộng lớn để tham gia, hắn sẽ vui vẻ từ tận đáy lòng.


Thế nhưng hắn không như thế, không một chút nào. Hắn đã nghĩ mình quá hoàn mỹ, quá cao thượng. Hắn tính sai rồi.


Đây là lần đầu tiên Du Dữu không cần hắn, ngược lại dựa vào người khác. Cũng là lần đầu tiên hắn cảm thấy đau lòng cùng hối hận, trong đáy lòng sinh ra một suy nghĩ không ấm áp cũng chẳng đáng tin.


Hắn ta dường như không nghĩ, ngay lập tức hỏi thăm địa chỉ của hai người, lấy danh nghĩa của trưởng bối, lấy cớ lo lắng về an toàn mà hỏi thăm địa chỉ cũng như biển số xe.
Từ đây, sự việc xảy ra đã không thể ngăn được.


Du Dữu cảm thấy mình vừa rồi ngu như vậy chắc chắn là bị ảnh hưởng tới trí thông minh là do thân thể này say rượu nên mới không nhìn hết kí ức, không biết mình đang ở trong xe.


Dường như thấy được tình hình nghiêm trọng nên hệ thống cho hắn một buff thanh tỉnh, trong nháy mắt cảm giác đau đớn biến mất hơn nữa còn tỉnh táo gấp mười.
Du Dữu giật mình ngồi thẳng, xíu thì chảy nước mắt vì đau.
Hệ thống, tại sao lại để tui xuyên qua vào lúc này vậy hả?


Cậu nửa hoang mang nửa thì thất vọng, thế mà không phải trực tiếp xuyên đến kịch bản ngày ngày đều được trạch.
Mà giọng điệu không hài lòng khiến hệ thống hiểu nhầm thành chất vấn, cho là Du Dữu cảm thấy xuyên đến bị muộn rồi, không kịp cứu vãn giá trị hắc hóa của đối tượng công lược.


Bởi vì đây là mấu chốt đầu tiên trong kịch bản, khiến mục tiêu gia tăng độ hắc hóa nha.
Hệ thống vừa nói trong đầu xong thì Du Dữu nghe thấy tiếng nói chuyện bên cạnh.
Cậu quay đầu nhìn sang, học trưởng đang nghe điện thoại, báo biển số xe cho đầu dây bên kia.


Từ từ, tại sao anh ta đã bắt đầu đọc biển số xe rồi…
Du Dữu bỗng nhớ đến chi tiết trong nguyên tác, hỏi thăm hệ thống: Chẳng nhẽ ngay tại một giây trước khi tui xuyên qua, cái câu rất thích kia đã theo kịch bản nói xong rồi?!


Hệ thống chột dạ đồng ý: Đúng rồi nha, bởi vì nguyên chủ say quá nên quá trình xuyên đến bị kéo dài vài giây…


… Thế thì nguy rồi, cậu nhớ kĩ trong kịch bản Thương Am đã hiểu nhầm câu này của cậu nên mới ghen với học trưởng? Về sau đã coi học trưởng này thành kẻ thù, hành người này rất thảm.
Cậu không ngại mục tiêu biến thái mức nào nhưng mà học trưởng vô tội, giúp được thì giúp đi.


Du Dữu nhắm mắt, ngửa đầu về sau tiếp tục giả vờ say giả vờ ngủ. Tranh thủ điện thoại chưa cúp máy nên nói nốt nửa còn lại
“Rất, rất thích… gà chiên giòn…”
Nói xong còn phát ra âm thanh hút nước miếng.
Học trưởng chuẩn bị cúp máy: “…?”
Thương Am bên đầu dây kia: “…”


Lúc này trong đầu Du Dữu vang lên.
Hệ thống: Keng, kiểm tr.a thấy giá trị hắc hóa của mục tiêu công lược - , giá trị hiện tại 5.
Tác giả có lời muốn nói: đây là bộ truyện sa điêu đáng yêu, khà khà. Thương Am chỉ thích một mình nhân vật chính nên đừng bỏ qua~






Truyện liên quan