Chương 61-3
Triệu Khải Hâm sau khi rời khỏi cung Dao Hoa liền trở về cung Thái Cực, lập tức bắt bắt tay vào xử lý chuyện lần này. Đầu tiên là điều tr.a được chứng cớ về đám tham quan ô lại đã tham ô trong mấy năm gần đây nhất, sau đó ra lệnh cho Ngự Lâm quân đồng thời xuất động lùng bắt những người này.
Lần này Hoàng thượng bắt người, số người bị bắt tuyệt đối không ít.
Hoàng thượng muốn chứng tỏ, nếu trời cao đã nổi giận, vậy thì đám tham quan ô lại tham ô hẳn là không ít? Nếu là ít thì ông trời làm sao sẽ tức giận đến mức trách phạt xuống như vậy chứ? Hơn nữa còn là nhiều năm liên tục như thế?
Lần hành động này của Ngự Lâm quân vô cùng nhanh chóng, khiến cho ngay cả mấy thế gia đại tộc cũng không kịp trở tay, những quan viên kia đã bị hoàng thượng bắt được. Đồng thời hoàng thượng hạ một đạo thánh chỉ định tội. Chiếu định tội này nội dung là cái gì cũng không muốn nói nhiều, quá rối rắm khó đọc.
Phiên dịch ý chính là: Trẫm làm hoàng đế đã nhiều năm, việc cai trị chưa lập được công trạng gì lớn, ngược lại tham quan ô lại hoành hành, đến nỗi trời cao phải hạ xuống nhắc nhở, nhắc nhở trẫm phải trừng trị tham quan ô lại, hơn nữa buộc trẫm đưa ra quyết định kết luận về nhiều năm liên tục khô hạn lũ lụt.
Hôm nay trẫm rút kinh nghiệm xương máu, cuối cùng quyết định, căn cứ chứng cứ trời cao nhắc nhở, bắt hết đám tham quan ô lại?
Thật tốt, lần hành động này thật lớn. Không nói quan viên trong kinh thành như thế nào, nhưng quan viên ở những chỗ này, cũng bị bắt rất nhiều. Điều này khiến cho nhân dân địa phương một trận vui mừng khôn xiết.
Việc làm tiếp theo của Triệu Khải Hâm rất đơn giản, chính là công khai chứng cớ tội trạng của những người này, hơn nữa cho người lan truyện lời đồn rộng rãi trong dân gian, trực tiếp biến lời đồn về yêu nghiệt chuyển thành cách nói tham quan ô lại hoành hành khiến trời cao cảnh cáo.
Nếu nói rằng có người không tin, sao có thể đây, lần này tham quan ô lại có bao nhiêu, chính là trên một trăm tham quan nha? Nhiều tham quan như vậy, tiền bạc tham ô dễ có tới mấy trăm vạn lượng vàng?
Số tiền tham ô này, cầm đi xây dựng đê điều, đường xá, muốn tu sửa xây mới bao nhiêu có bấy nhiêu nha?
Nếu như vậy thì những địa phương bị hạn hán lụt lội kia có thể bị thiên tai tàn phá tới mức đó sao? Hiển nhiên là không thể nào rồi.
Cho nên, đây tất cả đều là lỗi của đám tham quan ô lại, chẳng liên quan chút nào đến nhị hoàng tử cả. Ngược lại bởi vì nhị hoàng tử được sinh ra, cho nên trời cao mới cho nhắc nhở, điều này nói rõ nhị hoàng tử là một người tốt, là một phúc khí, đem đến thay đổi mới cho vương triều Cảnh Hi.
Như vậy thì người lúc trước truyền ra lời đồn nhị hoàng tử là yêu nghiệt, hiển nhiên là người muốn đối nghịch lại ý trời? Nói như thế nếu vẫn còn có người tiếp tục truyền bá lời đồn đãi, không muốn tin tưởng trời cao cảnh báo là bởi vì tham quan ô lại, thì đó chính là thân thích của lũ tham quan?
Thật tốt là những tin đồn nay vừa lan ra, còn ai dám tiếp tục lan truyền lời đồn nhị hoàng tử là yêu nghiệt nữa đây? Còn nói thế thì chính là không tin trời cao cảnh báo cho hoàng thượng, dù sao ban đầu hoàng thượng cũng không biết những người này là tham quan ô lại, cũng chính là trời cao cho chứng cớ, hoàng thượng chỉ là y án theo nhắc nhở của trời cao đi điều tr.a ra mà thôi?
Chuyện lần này cũng đồng thời cho muôn dân bách tính biết được, trời cao công nhận Đương Kim hoàng thượng. Mà quốc gia từ trước tới giờ xuất hiện các loại tai hoạ gì gì đó, đều là do việc làm tác oai tác quái của đám tham quan ô lại mới khiến ông trời giáng xuống cảnh báo.
"Thật không nghĩ đến, chiêu này của hoàng thượng chơi cũng thật là đẹp?" Hoa Hồng Khải nghe thủ hạ báo cáo, cảm thán một câu.
"Lão gia, chuyện lần này hoàng thượng xử lý rất tốt, chúng ta hoàn toàn không có được bất kỳ ích lợi nào." phụ tá của Hoa Hồng Khải, Tề Doãn Bình cau mày nhìn Hoa Hồng Khải nói.
"Sao không được lợi ích gì? Chúng ta ít nhất nhận rõ có bao nhiêu người có suy nghĩ giống chúng ta muốn động tới vị trí dưới mông hoàng thượng." Vẻ mặt Hoa Hồng Khải thần bí nói.
Tề Doãn Bình ngẩn người mới hiểu được ý tứ của Hoa Hồng Khải, chuyện lần này ban đầu bọn họ vốn nghĩ tới là diệt trừ nhị hoàng tử, nhưng nghĩ lại thấy chuyện này khả năng thành công không nhiều, dù sao hoàng thượng hiện nay mới có haiĐại hoàng tử chỉ là một kẻ bệnh tật, nhị hoàng tử mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng đáng ghét là thân thể lại rất khỏe mạnh.
Nói vậy nghĩa là hoàng thượng căn bản sẽ không để nhị hoàng tử gặp phải chuyện gì không may, huống chi đồn đại là yêu nghiệt, hoàng thượng nhất định là sẽ không tin, như vậy hoàng thượng tất nhiên sẽ nghĩ tới giải quyết chuyện lần này.
Như vậy thì có thể đồng thời cho bọn họ thấy thủ đoạn của hoàng thượng, cũng có thể biết là ai sẽ trợ giúp, đến lúc đó có thể xác định có bao nhiêu người có cùng mục đích với bọn họ. Về sau còn biết phòng bị đồng thời lợi dụng hoặc là diệt trừ.
Chỉ là có điều Hoa Hồng Khải và Tề Doãn Bình không có ngờ tới là, ngay từ sớm Triệu Khải Hâm đã phái người giám thị thế gia đại tộc, mà nhân thủ dùng để giám thị rất nhiều đều là do Hoàng đế khai quốc sắp đặt? Không sai không sai chính là Hoàng đế khai quốc.
Nếu nói vương triều trước kết thúc mà những thế gia đại tộc này không gây trở ngại gì cho Triệu Khải Hâm là chuyện tuyệt đối không tưởng, đã nói điểm bắt đầu cho việc vương triều trước kết thúc chính là sự kiện năm hoàng tử đều mất, đó chính là sản phẩm của những đấu đá qua lại vị trí hậu phi của thế gia đại tộc.
Dưới tình huống như vậy, Hoàng đế khai quốc của vương triều Cảnh Hi sao có thể hoàn toàn không phòng bị những thế gia này đại tộc này?
Nhưng là phòng bị cũng chỉ là phòng vệ, việc diệt trừ những thế gia đại tộc này là chuyện không thể, bản thân Hoàng đế đầu tiên của vương triều Cảnh Hi chính là xuất thân từ thế gia đại tộc, diệt trừ thế tộc này thật sự có chút cảm giác bất nhân bất nghĩa. Nhưng chưa trừ diệt bỏ những thế gia đại tộc này cũng không có nghĩ là sẽ không sắp xếp nhân thủ giám sát bọn họ.
Hắn cũng không trông cậy vào việc những nhân thủ do mình an bài có thể lập tức tiếp cận được với ham muốn quyền lực của những thế gia đại tộc này, chỉ cần bọn họ cố gắng từng chút từng chút tìm cơ hội bò lên cao, rút cuộc không phải cũng sẽ đến lúc tiếp cận được với ham muốn quyền lực kia sao? Sau khi an bài xong những người này Hoàng đế chỉ hạ lệnh để cho bọn họ khi biết người của những gia tộc này có tính toán hoàng tộc thì sẽ truyền tin ra, những việc khác cơ bản không cần bọn họ làm.
Chính thế mới có thể khiến cho những người này an toàn ẩn thân trong các thế gia đại tộc này, nếu không, những gia tộc kia sẽ rất nhanh phát hiện được có người muốn tr.a ra ham muốn qu lực của họ?
Hơn nữa những người này chỉ đều đặn truyền ra tin tức, bên này Triệu Khải Hâm cũng không có bất kì ai đi liên lạc với bọn họ.
Nói cách khác bọn họ có truyền tin ra hay không đều là dựa vào lòng trung thành của bọn họ. Một thế hệ trung thành chẳng có gì lạ, đời đời nối tiếp trung thành mới là quan trọng nhất.
Phải nói thủ đoạn khống chế tự nhiên là có, chỉ là điểm này không phải điểm cần quan tâm đến.
Hiện tại chỉ muốn nói là, vì có những người này mà Triệu Khải Hâm biết rằng Hoa Hồng Khải cùng những người của gia tộc khác tính kế, bề ngoài điều này tuyệt nhiên là không tốt? Chỉ là cũng không có cảm thấy có cái gì ngoài ý muốn.
Triệu Khải Hâm sau khi an bài xong mọi chuyện xoay người đi cung Dao Hoa, hắn cảm thấy có lẽ đi nhìn con trai của mình có thể khiến cho tâm tình thư giãn đôi chút. "Đi đem những tin tức hôm nay trẫm nhận được báo cho mẫu hậu."
"Vâng" Vương Kỳ cung kính đáp, liền đi cung Ninh Thọ bẩm báo chuyện này.
Triệu Khải Hâm trầm mặc đi tới cung Dao Hoa, nội thị đang muốn thông báo, Triệu Khải Hâm ngăn nội thị lại, tự mình đi vào, cũng không cần người ra nghênh đón. Triệu Khải Hâm lặng yên không tiếng động xuất hiện như vậy tuyệt đối là lần đầu tiên, cho nên cả bên trong cung Dao Hoa đám cung nữ nội thị đều không phát hiện ra vị hoàng đế Triệu Khải Hâm này đến, càng không có ai báo cho Trương Vân Nguyệt.....
"Bảo bảo, bảo bảo, nơi này. Trong tay mẫu thân là cái gì? Đây là mảnh vải đỏ nha?" Trương Vân Nguyệt cười nói.
Ở cữ quá nhàm chán bà mẹ bất lương bắt đầu giày vò đứa bé, nói ra cho oai là rèn luyện thị lực đứa bé, sai nha hoàn dùng vải đỏ làm thành một quả cầu, cuối cùng phát hiện nếu chỉ dùng quả cầu vải, hình như không thể hấp dẫn tầm mắt nhi tử, vì vậy lại dùng vải màu đỏ trực tiếp xé ra từng mảnh, dùng vải buộc vào quả cầu đỏ bắt đầu trêu chọc nhi tử hàng ngày.
Mỗi ngày nàng cầm đầu sợi vải đính trên quả cầu đỏ đưa qua đưa lại trước tầm mắt nhi tử, ánh mắt của nhi tử di chuyển theo quả cầu vải vòng tới vòng lui, nàng liền cười thành tiếng rất là vui vẻ.
Thật may là hiện tại đứa bé mới nửa tháng, nàng có muốn giày vò thế nào cũng chỉ đến một lần nhất định, nhiều hơn nữa cũng không còn biện pháp.
"Ngươi cho rằng nhi tử của ta là mèo sao?" Triệu Khải Hâm nhìn động tác của Trương Vân Nguyệt, sắc mặt có thể xem là đen, ánh mắt có thể thấy là âm trầm.
Trương Vân Nguyệt nghe được tiếng của Triệu Khải Hâm, cả người cũng cứng ngắc, quay đầu nhìn Triệu Khải Hâm, hạ nhân của Trương Vân Nguyệt cảm giác mình hình như nghe được tiếng cổ kêu "Ken két".
"Hoàng thượng? Ngài thế nào lại tới vào lúc này?" thái độ của Trương Vân Nguyệt có thể coi là nịnh hót sao? Tuyệt đối choáng váng ánh mắt của cả đám người trong phòng.
"Nếu không phải trẫm tới đây lúc này, trẫm làm sao biết ngươi giày vò con trai trẫm đến như thế đây?" Triệu Khải Hâm lạnh lùng nhìn Trương Vân Nguyệt, hình như bộ dáng rất tức giận.
A... Trương Vân Nguyệt trợn tròn mắt, xong đời xong đời, hoàng thượng tức giận, vậy phải làm sao bây giờ?
"Cái đó, hoàng thượng, thiếp không có khi dễ nhi tử, thiếp chỉ là đang nghĩ biện pháp rèn luyện nhi tử toàn diện mà thôi." Nói xong dùng sức gật đầu, bày tỏ nàng là đang nói thật.
"Ngươi còn biết ngươi vừa rồi là đang khi dễ con trai của trẫm sao?" Triệu Khải Hâm cũng mặc kệ cái gì rèn luyện thị lực, hắn chỉ tin những gì trước mặt.
"...... Hoàng thượng, ngài có thể không cắt câu lấy nghĩa không?" (lấy một câu của người khác rồi giải thích theo ý mình) Trương Vân Nguyệt mong đợi nhìn Triệu Khải Hâm.
"Ừm." Triệu Khải Hâm bình tĩnh nhìn Trương Vân Nguyệt, một tiếng mang đầy giọng mũi này hình như nghi vấn lại hình như có chút uy hϊế͙p͙, khiến Trương Vân Nguyệt hoàn toàn im thít.
"Ách, cái đó, hoàng thượng ngài uống trà." Trương Vân Nguyệt chỉ vào bên trên cái bàn nói, hoàn toàn không có ý muốn đứng lên châm trà cho hoàng thượng, lại nói nàng là vẫn đang còn trong tháng? Không phải nói phòng sinh nam tử là không thể tùy tiện vào sao?
Tại sao hoàng đế này lại tùy ý ra vào? Mà nô tài phía ngoài thậm chí ngay cả ngăn trở một cái cũng không có? Còn nữa, nàng là đang ở cữ nha? Đã nửa tháng không có tắm không phải sao? Chẳng lẽ hắn không ngửi thấy mùi vị không tốt trong phòng sinh sao? Thế nào còn ở lại đây mà co kéo?
Nội tâm Trương Vân Nguyệt thật lòng là rất kiêu ngạo, nàng rất không muốn trong tình huống này nhìn thấy hoàng đế.
Coi như hiện tại trong lòng của nàng còn không có Hoàng đế, nhưng nói thế nào thì Hoàng đế cũng là nam nhân của nàng nha. Hơn nữa còn là nam nhân nàng đang chuẩn bị muốn buộc được tâm không phải sao? Hình tượng không vừa mắt như vậy bày ra ở trước mặt hoàng đế, nàng thật lòng muốn khóc.
Vì vậy tự thấy không còn hình tượng, một cái bình đã mẻ lại sứt rồi....
Đã để hoàng đế thấy một mặt xấu như vậy rồi, vậy thì cũng không cần phải giả bộ làm gì, trực tiếp liền đem bộ mặt chân thật nhất bày ra là tốt rồi.
"......"
Triệu Khải Hâm điềm nhiên ngồi ở trên giường, hoàn toàn không có để tâm đến cảm giác bứt rứt của Trương Vân Nguyệt, ánh mắt chợt lóe lên một đạo ánh sáng quỷ dị.
"Trương thị ngươi có phải gần đây ở cữ nên khiến cho ngươi đến cả lễ nghi tối thiểu cũng quên sạch sẽ rồi hay không?" Triệu Khải Hâm nhàn nhạt hỏi, giọng có ý lạnh không nói ra được.
"À? Hoàng thượng ngài đang nói cái gì?" Trương Vân Nguyệt đang cúi đầu dùng ngón tay đùa với nhi tử, đột nhiên nghe được lời hoàng thượng nói, không khỏi nghi ngờ ngẩng đầu nhìn hoàng thượng, vẻ mặt mang bộ dạng u u mê mê. Làm cho Triệu Khải Hâm nghẹn, sắc mặt biến thành càng thêm khó coi.
********