Chương 27: Tuyên bố quay lại

Editor: Vi + Beta: Điêu
Đầu óc Kỷ Hi Nguyệt loạn như cào cào, vội vàng lắc đầu: "Tôi cũng không biết! Rõ ràng tôi đã ghi là không muốn ghi tên. Để tôi hỏi trưởng phòng."
Vừa nói cô vừa nhanh chóng lấy điện thoại ra.
Đồng nghiệp bên cạnh đều tò mò nhìn cô.


"Chuyện gì đã xảy ra vậy? Liễu Đông! Cậu nói gì đi! Tai nạn giao thông thực sự là được sắp đặt hả? Quá khủng khiếp rồi!"
"Đúng vậy! Các cậu lấy tin đó ở đâu thế?"


"Nhìn hình ảnh vừa rồi, hai tên kia đúng là đã có âm mưu từ trước. Nếu không phải được sắp xếp, sao bọn họ biết sẽ xảy ra tai nạn để cướp túi xách chứ!"
"Trời ạ! Mấy người này mất trí thật rồi! Người bị thương đều vô tội mà!"


"Tiểu Nguyệt thật trâu bò! Tin này mà cô ấy cũng moi được! Tôi thấy cô ấy đi làm cảnh sát cũng được đấy chứ!" Lần này Cố Du Du thực sự khâm phục. Vụ việc tai nạn giao thông rất khó để tìm kiếm tin tức.


Ngoài hành lang, Kỷ Hi Nguyệt giận dữ trách móc Lộc Hùng. Cô rất sợ cha sẽ đọc được tin tức này. Mà sợ điều gì ắt sẽ gặp điều đó. Lúc cô đang gọi điện thoại thì có thêm một cuộc gọi đến. Hai chữ "Cha Kỷ" hiện lên chình ình.


"Vương Nguyệt! Cô đừng nóng! Đây không phải do tôi quyết định mà là cấp trên. Cô yên tâm! Cấp trên nói sẽ bảo vệ cô an toàn. Ý của bọn họ là muốn nâng đỡ cô đó!" Lộc Hùng cũng thấy có chút khó hiểu.


available on google playdownload on app store


Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc một lúc lâu. Cuối cùng chỉ đáp một tiếng rồi cúp điện thoại. Nhớ tới việc đài truyền hình đã đổi chủ, vận khí của cô lại càng ngày càng tốt nên muốn nâng đỡ cô.


Nhưng ông chủ nào biết, cô không sợ nguy hiểm. Cô chỉ sợ cha với Đại ma vương Triệu Húc Hàn biết. Tức giận vô cùng đáng sợ đó. T^T


Kỷ Hi Nguyệt khóc không ra nước mắt, chỉ có thể nhận điện thoại của cha: "Tiểu Nguyệt! Chiều nay phải về nhà! Không về cha sẽ đến đài truyền hình bắt con về!" Nói xong cha Kỷ cúp điện thoại luôn. Có thể thấy là cực kì giận dữ.
Kỷ Hi Nguyệt khổ não quay về bàn ăn. Ăn cái gì cũng không ngon.


"Chị Nguyệt! Chị không sao chứ? Sao chủ tịch lại làm vậy?" Liễu Đông nhìn nụ cười khiên cưỡng của Kỷ Hi Nguyệt, có chút không đành lòng.
Anh Mập cũng nói: "Tiểu Nguyệt! Lần này chủ tịch thật quá đáng! Nhưng em cứ yên tâm. Sau này anh sẽ đi theo em, phòng ngừa vạn nhất."


"Đúng! Tôi với anh Mập lớn như vậy, không sợ nguy hiểm!" Liễu Đông cũng hùa theo an ủi Kỷ Hi Nguyệt, còn gồng tay khoe cơ bắp.


Dáng vẻ bây giờ của cô khiến cho cậu nhớ tới lúc xảy ra tai nạn. Khi cô cứu Trương Cầm, dáng vẻ yếu ớt bất lực nhưng ánh mắt cô vẫn kiên cường mạnh mẽ. Có lẽ đó là ánh sáng rực rỡ đẹp đẽ nhất mà từ trước tới nay cậu từng thấy!


Kỷ Hi Nguyệt cảm động, khẽ cười: "Không sao đâu! Không sao đâu! Cảm ơn hai người! Chỉ là cha tôi nổi giận, bắt tôi buổi chiều phải về nhà."
"Không sao! Em/chị cứ đi đi! Bên này chúng tôi sẽ biên tập lại." Liễu Đông và anh Mập đồng thanh nói.


Sau 12 giờ, Kỷ Hi Nguyệt về nhà thay đồ, rồi vội vội vàng vàng về Kỷ gia.
Kỷ gia tọa lạc ở bên bờ sông, có vườn hoa xinh đẹp cùng dòng sông trong lành.


Bởi vì mẹ Kỷ Hi Nguyệt rất thích nước, cho nên Kỷ gia được xây ngay cạnh bờ sông. Đơn độc ở đó, bảo vệ nghiêm ngặt. Xung quanh ba hướng là cây xanh xây thành tường rào. Hướng còn lại là đối diện bờ sông, vô cùng yên tĩnh và thanh bình.


Đáng tiếc gia đình cô ở đây chưa được 5 năm, mẹ Kỷ Hi Nguyệt gặp tai nạn máy bay mà qua đời. Năm đó Kỷ Hi Nguyệt mới 10 tuổi.






Truyện liên quan