Chương 84: Dung Mạo Trời Ban
Nửa đêm sau Kỷ Hi Nguyệt ngủ rất ngon giấc, thẳng cho đến khi bị đồng hồ báo thức réo lên năm tiếng liên tục gọi cô dậy. Cô bò dậy trong đau khổ. Những ngày tháng này thực sự không dễ dàng vượt qua.
Dùng nước lạnh rửa mặt cho tỉnh ngủ xong, Kỷ Hi Nguyệt đổi sang đồ judo bước lên sân thượng. Cô thấy thân hình săn chắc của Triệu Húc Hàn đang đánh quyền gì đó mà cô nhìn không hiểu.
Hôm qua thái cực quyền với tốc độ từ từ Kỷ Hi Nguyệt còn biết. Quyền hôm nay đánh nhanh quá Kỷ Hi Nguyệt nhìn có chút hoa mắt chóng mắt. Cái này là kungfu thời xưa sao?
Người đàn ông này rốt cuộc là làm công việc gì vậy? Sở trường là giết người cướp của, lấy mạng đổi mạng?
Quan trọng là bây giờ kungfu này vẫn có tác dụng sao? Một viên đạn không phải là trực tiếp knock-out rồi à?
Thế giới của đại ma vương, Kỷ Hi Nguyệt thực sự không hiểu nổi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bất kể là anh đánh quyền gì cũng đều đẹp mắt. Quả nhiên là dung mạo trời ban.
Triệu Húc Hàn nhanh chóng kết thúc một quyền. Sau đó xoay người nhìn Kỷ Hi Nguyệt, dường như sớm đã biết cô có mặt ở đây. Lúc này đồng hồ treo tường cũng điểm sáu giờ.
“Anh Hàn, chào buổi sáng. Mỗi ngày anh đều dậy sớm tập thể dục sao?” Kỷ Hi Nguyệt mặt mày hớn hở bước lên hỏi thăm.
Triệu Húc Hàn gật đầu: “Bắt đầu từ năm tám tuổi.”
Kỷ Hi Nguyệt há miệng kinh ngạc nói: “Tám tuổi? Đây là đang ngược đãi anh ư?” Cô đột nhiên nhớ lại, trước đây Triệu Húc Hàn từng nói mẹ anh mất năm anh tám tuổi.
Nhưng không phải nói bố Triệu rất thương anh sao? Lẽ nào như vậy chính là yêu thương?
Nghĩ đến chuyện có khả năng những lời của Triệu Húc Hàn nói đều là cố tình nói ngược lại ý mình, Kỷ Hi Nguyệt toàn thân run rẩy. Người đàn ông này thực sự đáng sợ.
“Đừng lơ là. Đợi đến khi em đạt được trình độ nhất định, em sẽ cảm thấy làm chủ được thân thể là một chuyện rất đáng mừng.” Triệu Húc Hàn nhìn cô với ánh mắt nghiêm khắc rồi lạnh lùng nói.
“Oh, được! Tôi sẽ nghiêm túc học tập.” Kỷ Hi Nguyệt không hiểu cái gì gọi là làm chủ thân thể, nhưng dù sao lời của đại ma vương nói luôn luôn đúng, cho nên cô ngoan ngoãn bước tới đối diện đại ma vương bắt đầu bày ra tư thế khởi động.
Vẫn là những gì mà hôm qua Vô Cốt dạy, nhưng Triệu Húc Hàn quả thực còn nghiêm túc hơn Vô Cốt. Tư thế của Kỷ Hi Nguyệt chỉ cần có chút không đúng là anh sẽ sửa ngay. Nhưng có một điều tốt duy nhất là anh không có dáng vẻ mắng nhiếc phẫn nộ quan báo tư thù như Vô Cốt.
Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy bản thân đau đớn không chịu được, nhất là khi đè người xuống, eo và chân cô như muốn đứt gãy.
“Em mới hai mươi mốt tuổi mà xương cốt cứng ngắc như vậy, nếu không co duỗi tốt, sau này muốn học các chiêu thức cũng rất vất vả.” Triệu Húc Hàn lạnh lùng nói.
Kỷ Hi Nguyệt nhăn mặt nói: “Tôi, là trước đây tôi lười học. Sau này tôi sẽ chăm chỉ học tập được không? Được anh Hàn giám sát tôi nhất định sẽ làm được.”
Triệu Húc Hàn vốn dĩ cho rằng người phụ nữ này sẽ luôn miệng kêu khổ, thậm chí là chơi xấu với anh, nhưng không ngờ cô vẫn kiên trì nổ lực.
Làm cho biểu cảm lạnh lùng trên mặt anh cũng dao động đi không ít, ánh mắt cũng bất tri bất giác mềm mại hẳn đi.
Kỷ Hi Nguyệt lần này cũng đoán được Triệu Húc Hàn đã nhìn cô với cặp mắt khác. Cô muốn nói với anh, cô không còn là đại tiểu thư xấc láo nữa, cô thật lòng không muốn thấy anh vì cô mà tức giận đau buồn.
Gần hai tiếng đồng hồ, Kỷ Hi Nguyệt thật sự kiên trì hết mức có thể. Lúc kết thúc, cả người cô nằm rạp xuống đất không muốn dậy.
Triệu Húc Hàn nhìn trán cô nhễ nhại mồ hôi, tóc tai ướt đẫm, khuôn mặt nhỏ nhắn vì đau đớn mà đỏ ửng lên nhưng nhìn rất dễ thương, trong lòng anh ấy vậy lại rất yên tâm.
“Nghĩ ngơi chút rồi xuống tắm rửa. Nếu mệt quá thì có thể nghĩ làm.” Triệu Húc Hàn nói xong thì bỏ đi.