Chương 97: Gặp Triệu Vân Sâm (I)
Triệu Vân Sâm thấp hơn Triệu Húc Hàn nửa cái đầu, khoảng tầm một mét bảy tám, vóc dáng cao gầy, da dẻ trắng trẻo, đôi mắt phượng đào hoa, mặt mũi có chút baby, nhưng quả thực rất đẹp trai.
Trong khoảng thời gian Kỷ Hi Nguyệt theo đuổi anh ta, phụ nữ bên cạnh Triệu Vân Sâm chưa bao giờ thiếu.
Nhưng giờ phút này Kỷ Hi Nguyệt rất khinh thường ánh mắt của mình, tên nhóc mặt búng ra sữa này có cái gì mà đẹp đẽ, hoàn toàn không có khí chất đàn ông như trên người Triệu Húc Hàn.
Lại nói tới ngũ quan, ngũ quan của Triệu Húc Hàn nhìn rõ ràng như một tác phẩm điêu khắc, trong khi ngũ quan của Triệu Vân Sâm thì khá mềm mại.
Tuy nhiên hai chú cháu vẫn có một vài điểm chung, ví dụ như phần dưới mũi, nhìn kỹ sẽ thấy có nét của người một nhà.
Nhưng mặt của Triệu Húc Hàn lúc nào cũng lạnh lùng, còn Triệu Vân Sâm thì quen cười đùa cợt nhả.
“Chú Ba.” Triệu Vân Sâm chào hỏi Triệu Húc Hàn, nhưng tiếng chào này dường như có chút miễn cưỡng.
Lúc Triệu Vân Sâm nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt sau lưng Triệu Húc Hàn, con ngươi của anh ta như muốn rớt ra ngoài.
“Tiểu Nguyệt.” Triệu Vân Sâm kinh ngạc nhìn Kỷ Hi Nguyệt trước mắt.
Người này với Kỷ Hi Nguyệt mà anh ta quen biết là cùng một người sao?
Ban đầu Kỷ Hi Nguyệt với anh ta quen nhau ở quán bar. Lúc đó Kỷ Hi Nguyệt mười tám tuổi, Triệu Vân Sâm cũng mười tám tuổi.
Kỷ Hi Nguyệt lần đầu gặp Triệu Vân Sâm là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, vì thế sau này để theo đuổi Triệu Vân Sâm cô đã ăn diện rất diêm dúa, trang điểm lòe loẹt, đặc biệt là son môi, lúc nào cô cũng sử dụng màu son đỏ đậm để làm bản thân trông lẳng lơ hơn một chút.
Bởi vì cô để ý những người phụ nữ mà Triệu Vân Sâm thích đều quen ở trong bar, tuổi tác đương đối lớn với lối trang điểm rất quyến rũ.
Còn cô chỉ là một nữ sinh, muốn cho Triệu Vân Sâm chú ý đương nhiên phải gần giống với những người phụ nữ mà Triệu Vân Sâm thích, cho nên mỗi lần gặp Triệu Vân Sâm cô rất tốn thời gian trang điểm.
Năm đó Kỷ Hi Nguyệt chỉ là học sinh cao trung. Để gia đình và nhà trường không biết, cô đã kết bạn với một số người trong quán bar, bởi vì cô có tiền, nên chỉ cần Triệu Vân Sâm xuất hiện trong bar là cô chắc chắn sẽ đi phục kích.
Mỗi lần nhìn thấy Triệu Vân Sâm theo đuổi người phụ nữ khác là cô lại đau lòng tột độ.
Sau đó bố Kỷ biết, hết lần này tới lần khác khuyên nhủ cô, nhưng lúc đó cô thật sự rất phản nghịch, không nghe lời bất cứ lời ai. Chỉ riêng Triệu Vân Sâm kêu cô làm gì là cô không nói hai lời đi làm ngay.
Ví dụ như trong quán bar, Triệu Vân Sâm thường kêu cô đỡ rượu cho bạn của anh ta trong trò chơi đoán số, tất nhiên cô sẽ không ngần ngại mà đồng ý, cho nên mới có những lần uống say đến tí bỉ, còn bị đám bạn cáo già của anh ta lợi dụng không ít lần.
Nếu không phải có Triệu Húc Hàn, chắc cô đã sớm rơi vào tình trạng sa ngã, nói không chừng là đã xảy ra chuyện.
Sau khi tái sinh, gặp lại Triệu Vân Sâm cô chỉ biết cảm thán hàng vạn lần trong lòng.
Triệu Húc Hàn thấy hai người bốn mắt nhìn nhau thì hơi thở trên người lại trùng xuống. Đôi mắt chim ưng càng ngày càng âm u.
Kỷ Hi Nguyệt bỗng nhiên cảm nhận được nhiệt độ xung quanh đang giảm xuống, lúc này mới nhận ra cô nhìn Triệu Vân Sâm đến đờ đẫn.
“Triệu Vân Sâm, dầu gì tôi cũng theo đuổi anh nhiều năm như vậy, sao đêm đó anh lại đánh thuốc mê tôi?” Kỷ Hi Nguyệt đã nhận ra thái độ của Triệu Húc Hàn bất thường, khuôn mặt lập tức thay đổi, chỉ tay về phía Triệu Vân Sâm chất vấn.
“Cái gì?” Triệu Vân Sâm sửng sốt, lập tức nói: “Kỷ Hi Nguyệt, cô nói xằng nói bậy gì vậy? Tôi đánh thuốc cô? Dạng người như cô có cần tôi đánh thuốc không? Tôi chỉ cần móc nhẹ ngón tay là cô tự bổ nhào vào lòng tôi rồi.”