Chương 35: Cuộc do thám Thuần Vu Thé Gia

Không hiểu Độc Cô Nhạn mê đi đã bao lâu. Thời gian giống như đã qua cả một trăm năm, lại tựa hồ mới trong nháy mắt. Chàng mơ màng hồi tỉnh. Đầu óc bàng hoàng, chàng chẳng hiểu hiện mình ở đâu. Chàng cũng chẳng biết là mình còn sống hay đã ch.ết rồi. Có điều chàng đã khôi phục lại tri giác và đầu óc đã nêu ra nhiều vấn đề.


Thoạt tiên chàng cần biết ngay là mình hiện đã xuống địa ngục hay còn ở nhân gian?
Chàng muốn kêu lên một tiếng thật to nhưng không phát ra thanh âm được.


Chàng toan cất tay mà hai cánh tay mỏi nhừ. Chàng muốn nhìn cảnh vật trước mắt, nhưng chỉ thấy một màu tối đen như mực, ngoài ra không thấy chi hết, đồng thời chàng phát giác ra các huyệt đạo toàn thân đều bị kiềm chế. Cả cặp mắt cũng bị một mảnh vải bưng chặt. Thảo nào chàng chẳng nhìn thấy gì cả.


Những việc xảy ra trước và sau khi trúng độc lần lượt hiển hiện lên trong đầu óc chàng.
Độc Cô Nhạn xác định ngay được một việc đích thực là mình còn sống ở nhân gian chứ chưa ch.ết. Nếu không thì làm sao chàng hiểu được những huyệt đạo mình bế tắc và cặp mắt bị bịt chặt.


Chàng đã xác định được là mình còn sống thì việc đầu tiên là thở để tụ công lực để coi tình hình trúng độc của mình còn có thể dùng chân khí để phá giải huyệt đạo được hay không?
Nhưng chàng lập tức phát giác ra rằng những nỗ lực này hoàn toàn vô ích.


Chàng đã biến thành người bị phế hết võ công. Bất luận chàng vận dụng kình lực bằng cách nào thì cũng không thể tụ chân khí vào trong huyệt đan điền được.
Chàng tự nghĩ tới mấy điểm khiến mình biến thành con người thế này. Điểm thứ nhất là:


available on google playdownload on app store


chất độc phát tác, thứ hai là võ công bị phế bỏ, thứ ba là mình bị điểm huyệt bằng một thủ pháp đặc biệt.


Độc Cô Nhạn chỉ trông vào sự phỏng đoán, mà không xác định được hiện mình thế nào. Nếu võ công bị phế bỏ thì thà ch.ết đi còn hơn là sống. Tuy chàng không biết rõ mình ở đâu nhưng cũng đoán được là đang ở trong Thuần Vu thế gia.


Trong thời gian chớp nhoáng mà không biết bao nhiêu mối nghi ngờ chồng chất lên đầu óc chàng.
Độc Cô Nhạn nhớ rõ lời Thuần Vu tam phu nhân đã bỏ chàng không sống được bao lâu nữa. Vậy hiển nhiên là chất độc kịch liệt này có thể đưa người vào cõi ch.ết.
Chàng tự hỏi:


– Tại sao mình lại chưa ch.ết?
Phải chăng sau khi chất độc làm cho mình hôn mê, rồi bọn người Thuần Vu thế gia lại lấy thuốc giải cho uống để cứu sống mình? Hay là Thuần Vu tam phu nhân cố ý nói dối mình chứ chất độc này không làm ch.ết người?


Độc Cô Nhạn liên tưởng đến Đoàn Hiếu Vân. Đó là một điều quan trọng thứ nhất sau khi chàng tình lại. Tình trạng nàng hiện thời ra sao? Nàng còn sống hay nàng ch.ết rồi và hiện ở nơi đâu?


Cặp mắt chàng bị băng tấm vải đen nên bất luận cái gì cũng không nhìn thấy nữa. Nhưng nhờ ở trực giác và ở lỗ tai, chàng có cảm giác là dường như mình đang ở một gian phòng, nằm duỗi chân trên giường đệm mềm nhũn. Trong phòng rất tĩnh mịch, rõ ràng chỉ có một mình chàng.


Độc Cô Nhạn từ từ suy nghĩ, đột nhiên chàng tỉnh ngộ nhớ ra một điều:


Sở dĩ người nhà Thuần Vu thế gia không muốn đưa mình cùng Đoàn Hiếu Vân vào đất ch.ết vì bọn họ đang muốn lợi dụng mọi người làm nanh vuốt để len lỏi vào khắp chốn giang hồ. Bọn họ lại có phương pháp để kiềm chế bọn nanh vuốt. Nào ác tật ma phong, nào chất độc âm tà, đều có thể khiến cho nhân vật võ lâm phải khuất phục nghe lời họ sai khiến.


Độc Cô Nhạn càng suy nghĩ càng cảm thấy có lý. Bọn Thuần Vu thế gia lợi dụng ác tật ma phong hoặc khí độc âm tà để kiềm chế chàng cùng Đoàn Hiếu Vân. Tiến thêm bước nữa, chúng lợi dụng Đoàn Hiếu Vân để bức bách Thiên Nam Độc Thánh Đoàn Vân Trình cũng phải chịu ép một bề.


Chàng nhận thấy thủ đoạn này rất thâm độc, nhưng chàng không khỏi cười thầm, bụng bảo dạ:


– Tuy bọn họ đều mưu sâu kế độc nhưng đối với ta chẳng có ích gì. Nào, tật bệnh nào khí hàn độc uy hϊế͙p͙ sao được Độc Cô Nhạn này. Đau khổ hay ch.ết chóc cũng không hăm dọa được Độc Cô Nhạn. Vậy thì muốn lợi dụng được Độc Cô Nhạn phải bán mình phụng sự Thuần Vu thế gia là một việc so với lên trời còn khó khăn hơn nhiều.


Nhưng chàng không khỏi cảm thấy nỗi thảm đạm thê lương, vì nếu chàng cự tuyệt lời yêu cầu của Thuần Vu thế gia thì khó lòng tránh khỏi cái ch.ết. Còn sống mà ra khỏi Quỷ Sầu giản thì e rằng không thể được.


Trước mắt chàng vô số bóng người xuất hiện, nào Thiết Huyền tu sĩ Uông Công Lăng, Thiên Long tăng Vô Danh Tẩu, nào mẹ con Thẩm Thiến Hoa, nào Lâm Nguyệt Thu, nào Tứ Bất hòa thượng, nào Thiên Nam Độc Thánh ...


Bất thình lình trực giác chàng cảm thấy có người tiến vào phòng. Tuy chàng không nghe thấy một chút thanh âm, song đó là cảm giác rất chân thực.
Độc Cô Nhạn ngưng thần nín thở, lẳng lặng chờ xem diễn tiến.


Quả nhiên, một bàn tay run run sờ lên mặt chàng. Chàng rất lấy làm kỳ lạ bàn tay này nhỏ nhắn mà lạnh toát, run bần bật không ngớt, khiến cho động tác phát ra một chút thanh âm nhỏ xíu. Giả tỷ chàng ở nơi khác mà không phải là Quỷ Sầu giản của Thuần Vu thế gia thì chàng cho ngay là gặp phải ma quỷ hiện hình.


Độc Cô Nhạn không lên tiếng. Thực ra chàng không thể phát ra thanh âm được mà cũng không thể di động tấm thân. Chàng đành để mặc ai muốn làm thế nào thì làm mà chỉ lắng tai nghe ngóng.


Bàn tay lạnh như băng tiếp tục sờ mó mặt chàng hồi lầu rồi khẽ buông một tiếng thở dài. Tiếng thở dài rất khẽ khó mà nghe thấy được ... Bàn tay đó cỡi tấm khăn đen bịt mặt cho Độc Cô Nhạn.
Độc Cô Nhạn xiết đỗi nghi ngờ. Chàng tự hỏi:


– Người này rõ ràng là gia nhân Thuần Vu thế gia, mà sao bàn tay họ lại lạnh toát và run bần bật? Họ sờ soạng má mình hồi lâu là một hành động cổ quái và không hiểu vì lẽ gì?


Cặp mắt chàng được cởi tấm khăn bịt đen ra rồi, nhưng cởi hay không thì cũng vậy thôi chẳng có chi khác nhau, vì trong phòng tối đen như mực, thậm chí dơ bàn tay lên cũng không nhìn rõ ngón. Vả lại, huyệt đạo bị bế tắc, nội công do đó mà không phát huy được. Chàng chẳng khác gì người thường không biết võ công, thị lực chàng lúc này cũng chẳng tinh nhuệ hơn ai. Thêm vào đó cặp mắt chàng bị bịt lâu quá rồi, bây giờ được cởi mở, chỉ thấy quáng lòa, ngay giữa ban ngày cũng chưa chắc đã nhìn rõ cảnh vật.


Độc Cô Nhạn cảm thấy có một bóng đen lờ mờ ngời ở bên mình. Trực giác của chàng còn cảm thấy người đó che mặt và mình mặc áo xanh, giống như mọi nhân vật Thuần Vu thế gia, người chẳng ra người, quỷ chẳng ra quỷ.


Chàng nhắm mắt lại, đã không có sức kháng cự thì để mặc ai muốn làm gì thì làm.
Người kia vẫn yên lặng.
Độc Cô Nhạn tuy không trông rõ tướng mạo y, nhưng chàng nghe rõ tiếng hô hấp của người này mỗi lúc một nặng nề, cấp bách. Hiển nhiên trong lòng y đang cực kỳ khích động.


Đột nhiên một chuyện bất ngờ lại xảy ra Số là Độc Cô Nhạn cảm thấy một giọt nước mắt giá lạnh rơi xuống má chàng. Người này đã khóc rồi.
Đó là một điều mà Độc Cô Nhạn dù tinh thần có sáng suốt đến đâu cũng không hiểu thấu được.
Chàng tự hỏi:


– Tại sao y khóc? Vì lẽ gì y lại rơi nước mắt xuống mặt ta?


Nhị phu nhân, Tam phu nhân, Ngũ phu nhân trong Thuần Vu thế gia chàng đều đã gặp cả. Nhưng những mụ này đã có ấn tượng trong óc chàng là nhưng người tâm địa độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn dường như đã mất hết nhân tính biến thành yêu phụ.
Nhưng người này khác hẳn ...


Độc Cô Nhạn lại hé mặt ra một chút. Cái mà chàng phân biệt được là bóng người lờ mờ che mặt mình mặc áo xanh này có một mớ tóc rũ xuống bên tai, chàng đoán chắc y là một người đàn bà. Chàng tự hỏi:
– Mụ là ai? Mình ở chỗ nào trong Thuần Vu thế gia?


Người đàn bà che mặt lại nhỏ thêm hai hạt lệ qua tấm khăn đen rơi xuống, rồi mụ lại buông một tiếng thở dài rất khẽ.
Độc Cô Nhạn muốn mở miệng hỏi cho biết rõ vì lẽ gì mụ lại khóc thầm.


Nhưng chàng đã chẳng cử động được lại khôn bề mở miệng. Chàng đành ôm mối hoài nghi để lắng nghe tình hình phát triển.


Người đàn bà che mặt vẫn cúi đầu không nói gì. Ngoại trừ cử động sờ vào mặt chàng, mụ lại chảy nước mắt hay thở dài. Chàng không hiểu mụ than thở cho thân thế mụ hay là mụ có chỗ đồng tình với chàng.


Trong phòng tĩnh mịch không một tiếng động. Thỉnh thoảng mới có cơn gió thổi qua cửa sổ rì rào không còn một tiếng động nào khác. Bốn bề tĩnh mịch, một cảnh tĩnh mịch nặng nề lúc canh khuya.


Độc Cô Nhạn không hiểu mình mê đi đã bao lâu, nhưng dần dần chàng đã cảm giác được cảnh tượng trong phòng. Chàng biết đây là phòng ngủ có cửa vào và cửa sổ, bên ngoài là vòm trời chiếu sáng lờ mờ, không giống như sơn động, thạch thất, hay là Quỷ Sầu giản, một nơi không nhìn thấy ánh mặt trời.


Cách trấn thiết trong phòng rất giản dị, chỉ có một cái bàn và một cái giường nằm. Độc Cô Nhạn đang nằm trên giường, một người đàn bà áo xanh che mặt ngồi ở cạnh giường cúi đầu xuống chăm chú nhìn chàng.


Cảnh tượng vẫn y nguyên. Thời gian lặng lẽ trôi một lúc khá lâu nữa thì người đàn bà áo xanh che mặt bỗng từ từ đứng lên thả bước trong phòng.
Bước chân rất khẽ, không phát ra một chút thanh âm. Chàng có cảm tưởng đang lúc nữa đêm ma quỷ hiện hồn.


Độc Cô Nhạn tuy không nhìn rõ dung mạo người đàn bà, nhưng coi cử chỉ của mụ, chàng biết rõ mụ đang lao tâm khổ tứ trước một vấn đề trọng đại khó bề quyết định.
Sau cùng người đàn bà che mặt lại ngồi xuống cạnh giường. Hai tay mụ run bần bật nắn vào các huyệt đạo khắp người chàng.


Độc Cô Nhạn lấy làm kinh dị. Chẳng những chàng kinh dị về cách đối đãi với chàng như vậy mà chàng còn kinh dị về thủ pháp nắn huyệt đạo đặc biệt khác người của mụ.


Đồng thời một luồng lực đạo của mụ nắn bóp huyết hạch khiến chàng phát giác ra mụ có một nội lực khác thường chẳng kém gì Nhị phu nhân và tam phu nhân. Chàng đoán ngay người đàn bà che mặt này là một nhân vật trọng yếu trong Thuần Vu thế gia. Có thể mụ là đại phu nhân, tứ phu nhân hay là Lục, Thất phu nhân gì gì đấy ...


Đầu óc Độc Cô Nhạn tiếp tục nghĩ quanh nghĩ quẩn. Đồng thời chàng vẫn tiếp thụ cử động nắn huyết mạch của người đàn bà che mặt.


Chẳng bao lâu chàng đã đề tụ được một chút công lực. Công lực của chàng tiếp xúc với ngón tay của người đàn bà che mặt vận chuyển khiến cho tinh thần lạnh toát cứng đơ của chàng dần dần khôi phục lại.


Sau Độc Cô Nhạn cảm thấy tình trạng trúng độc đã biến mất. Tuy người còn mệt nhọc, nhưng cảm thấy cực kỳ thoải mái, chẳng khác gì người bị trọng bệnh vừa khỏi, thân thể nhẹ nhõn và khoan khoái vô cùng.


Sau khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà, người đàn bà che mặt từ từ thu tay về. Mụ chép miệng thở dài khẽ gọi:
– Độc Cô Nhạn ngươi đã nghe được thanh âm của ta chưa?


Độc Cô Nhạn sửng sốt chàng lẳng lặng không nói gì. Thực ra lúc này chàng đã có thể mở miệng nói được, vì người đàn bà che mặt nắm huyệt đạo trong khắp người chàng đã được giải khai toàn bọ.


Hơn nữa lúc người đàn bà che mặt nắn bóp, chàng đã vận khí hồi lâu, chỗ nào khó chịu dần cũng được giải trừ hết. Hiện giờ ngoài sự nhọc mệt ra chàng không thấy chỗ nào đau khổ nữa.


Chàng càng lấy làm lạ hơn nữa là mình đã bị trúng phải ác tật ma phong mà sao chưa bị khí âm hàn làm tổn thương công lực, Thuần Vu thế gia đối với chàng thế nào, bọn họ còn muốn dùng phương pháp nào để kiềm chế chàng, hoặc xử trí chàng bằng cách nào? Chàng không đoán ra được.


Độc Cô Nhạn giữ vững lập trường để cho lời nói không lung lạc ý chí, nên chàng nhắm mắt lại không nói gì.
Người đàn bà che mặt lại cất tiếng hỏi rất khẽ:
– Độc Cô Nhạn! Ngươi vẫn chưa hồi tỉnh ư?


Thanh âm mụ rất ôn nhu và đượm vẻ thê lương, Độc Cô Nhạn không khỏi động tâm ...
Người đàn bà lại thò mười đầu ngón tay vuốt má chàng, hai giòng châu lệ lạnh ngắt nhỏ xuống. Bây giờ Độc Cô Nhạn đã nghe rõ tiếng nghẹn ngào của đối phương.


Tình trạng bi ai của người đàn bà đã truyền nhiễm sang Độc Cô Nhạn khiến lòng chàng se lại. Chàng cũng muốn khóc lên, song chàng cũng cố nhẫn nại.
Độc Cô Nhạn vẫn lặng lẽ không lên tiếng:
Người đàn bà che mặt đột nhiên nghiến răng khẽ la:
– Tam tẩu! Thủ đoạn của ngươi thật là tàn ác! ...


Tiếng la thầm rất khẽ. Độc Cô Nhạn gần trong gang tất mà cơ hồ nghe không rõ. Những tiếng về sau chàng chẳng nghe thấy chi hết, khác nào tiếng ú ớ của người trong mộng.


Độc Cô Nhạn lại càng ngạc nhiên. Động tác và ngôn ngữ của người đàn bà này có thể xác định là mụ đồng tình với mình. Nhưng vì lẽ gì?


Độc Cô Nhạn lại phân tách tiếng gọi “Tam tẩu” tất nhiên là để chỉ Thuần Vu tam phu nhân. Do đó chàng xác định mụ là người bằng hàng với Thuần Vu tam phu nhân, song còn là đàn em. Vậy thì mụ là Tứ phu nhân hoặc Lục, Thất phu nhân ...


Người đàn bà che mặt lại đưa hai tay ra nhẹ nhàng nắn bóp huyệt mạch cho Độc Cô Nhạn. Có điều lần này mụ tăng gia cường lực hơn một chút.
Độc Cô Nhạn càng cảm thấy thoải mái dễ chịu và nội lực trong người khôi phục mau chóng hơn. Chàng nhận biết toàn bộ người chàng gần hoàn hảo như trước.


Người đàn bà che mặt lại nhẹ nhàng thu tay về rồi cất giọng ôn hòa hỏi:
– Bây giờ ta chắc ngươi nghe thấy rồi?
Độc Cô Nhạn vẫn nhắm chặt hai mắt không nói nửa lời.
Người đàn bà che mặt vuốt má chàng nói:


– Bao nhiêu huyệt đạo trong người ngươi đã giải khai hết bây giờ chắc ngươi còn mệt mỏi quá độ nữa mà thôi. Ngươi chỉ cần nghỉ ngơi trong ba ngày là có thể gắng gượng đi lại được.


Độc Cô Nhạn vẫn nhắm mắt khôn trả lời. Đồng thời chàng cố gắng thở rất khẽ chỉ cho hơi mũi chỉ còn thoi thóp, lúc đứt lúc nổi tỏ ra mình chưa tắt hơi và hãy còn sống. Nhưng trong lòng chàng không khỏi cười thầm vì chàng đã thử thì thấy thần công khôi phục lại hết rồi, chàng chẳng khác gì lúc mới đến Quỷ Sầu giản trên núi Nhạn Đãng. Thế mà chàng lại giả vờ sức cùng lực kiệt thì trách sao chàng chẳng buồn cười.


Người đàn bà che mặt lại ấp úng gọi:
– Độc Cô Nhạn! Độc Cô Nhạn! Ngươi thật giống như chim hồng nhạn lẻ loi tung bay một mình lạc lõng mười mấy năm nay ...
Câu này mụ nói để tự mình nghe nhưng nói cũng lọt vào tai Độc Cô Nhạn.


Nó còn có mãnh lực như một lưỡi dao sắc bén đâm vào trái tim chàng. Chàng không tự chủ được, nhịn không nổi, để nước mắt ngấm ngầm trào ra.


Đồng thời rất nhiều nghi vấn nổi lên trong đầu óc chàng. Từ ngày chàng biết đời đến nay, chàng chưa từng được nghe ai nói vời chàng những câu thâm trầm đồng điệu như vậy. Nhất là câu nói này lại từ miệng một yêu phụ trong Thuần Vu thế gia thốt ra mói thật là kỳ!


Người đàn bà che mặt từ từ đứng lên lại gần cửa sổ ngửng đầu trông chiều trời. Dường như mụ có vẻ nóng nảy, bước lui bước tới trong phòng một lúc rồi trở lại ngồi cạnh giường cúi đầu xuống nói:


– Độc Cô Nhạn! bất luận ngươi có nghe rõ ta nói gì hay không, ta cũng cho ngươi hay là thân thể ngươi không có gì đáng ngại nữa. Chẳng bao lâu ngươi sẽ phục hồi như cũ, vậy ngươi cứ yên lặng điều dưỡng. Sáng mai ta lại đến thăm ngươi. Khi đó có thể nâng đỡ ngươi xuống để hoạt động. Vậy ngươi cứ yên lòng bất tất phải nóng nảy ...


Đột nhiên mụ xúc động nắm lấy vai Độc Cô Nhạn cất giọng run run:
– Con người ta nhất thiết việc gì cũng có số mạng ...
Thế rồi mụ thi triển thân pháp kỳ tuyệt bỏ đi. Cửa phòng mở ra rồi đóng lại nhẹ nhàng, không phát ra chút tiếng động.


Độc Cô Nhạn tưởng chừng như mình vừa qua một giấc mơ quái đản đầy lòng ngờ vực.
Đột nhiên chàng từ trên giường nhảy xuống. Động tác mau lẹ chàng khác nào quỷ mị.


Lúc này mời nhìn rõ tình hình trong gian phòng. Chàng thấy phòng này toàn là những phiến đá xếp lên nhưng rất tề chỉnh dễ coi. Giường đóng bằng cây và bên trên giải đệm êm ấm. Trên giường bày cả đồ uống trà.


Độc Cô Nhạn không hiểu tình hình Đoàn Hiếu Vân ra sao. Nàng còn sống hay đã ch.ết rồi? Hiện giờ lạc lõng nơi đâu? Lòng chàng nóng nảy chỉ muốn phanh phui ngay được mối nghi ngờ.


Độc Cô Nhạn nhìn ra ngoài cửa sổ thì ngoài xa xa là núi non trùng điệp và ở gần là rừng âm u phòng chàng ở liền với một tòa nhà rộng lớn. Chàng lẩm bẩm:


– Đây chắc là nơi cư trú của Thuần Vu thế gia. Tòa nhà kiến trúc bằng gỗ đá này là cả một sự khủng khiếp cho khắp thiên hạ hiện nay. Thuần Vu thế gia làm cho giang hồ biến sắc. Nơi đây cũng là chỗ ẩn thân bấy nhiêu năm trời của Thuần Vu thế gia để lánh nạn quần hùng truy sát. Thế mà nay quần hùng mới nghe danh đã sợ thất sắc, coi nó là một nơi thần bí rùng rợn ở tận cùng trong Quỷ Sầu giản trên núi Nhạn Đãng.


Độc Cô Nhạn từ từ đẩy cửa sổ mặt sau ra. Chàng ngưng thần lắng tai nghe.
Lúc này vào khoảng nửa đêm, mọi vật đều yên lặng. Thần công Độc Cô Nhạn đã hoàn toàn hồi phục. Thị lực và thính lực của chàng có thể nghe xa trông rõ cả một khu sơn lâm rộng lớn nhưng không thấy một bóng người.


Chàng nghĩ tới khe nước hiểm trở là Quỷ Sầu giản lại có ba đồn canh giữ nghiêm mật thì dù một con chim chui vào cũng không lọt. Như vây thì trong căn cứ Thuần Vu thế gia này chẳng cần phải bố trí canh phòng. Dĩ nhiên họ cũng không cần canh gác Độc Cô Nhạn vì chuyện chàng mau lành mạnh là một biến cố không ai ngờ tới.


Độc Cô Nhạn lắng tai nghe một lát rồi vọt mình ra ngoài cửa sổ. Chàng lẹ làng khép cửa lại. Người chàng vọt đi coi chẳng khác một dây khói tỏa.
Chàng hạ mình xuống ngọn một cây lớn, phóng tầm mắt quan sát hình thể các tòa viện trong Thuần Vu thế gia.


Sau khoảng thời gian chừng uống cạn chén trà, Độc Cô Nhạn thi triển khinh công đến độ chót vót về phía tòa đại viện chính giữa.
Viện này là trong một toàn đại sảnh phía trong toàn là đèn đuốc sàng trưng bóng người thấp thoáng.


Thân pháp tràng như ma quỷ ẩn hiện. Chàng đứng vào phía sau cửa sổ nhà đại sảnh.
Bên ngoài cửa sổ phía sau cũng có một ít cây hoa cao bằng đầu người.
Chàng ẩn vào giữa khu này để có thể yên tâm nhìn vào phía trong cửa sổ.


Cách trấn thiết trong nhà đại sảnh cực kỳ hào hoa. Đèn đuốc sáng tỏa như ban ngày. Độc Cô Nhạn đưa mắt nhìn vào. Chàng không khỏi ngấm ngầm kinh hãi.


Trong sảnh đường, bốn mặt đều thắp những ngọn cây nến lớn bằng cánh tay trẻ con, soi rõ cả một gian phòng không sót một vật gì dù chỉ là nhưng vật nhỏ bé.


Chính giữa đại sảnh kê một cái sập lớn bằng gỗ sơn đỏ. Trên sập trải đệm da hổ trông như hổ sống. Một vị lão phu nhân đầu tóc bạc phơ ngồi nghiêm trang trên sập.


Lão phu nhân này ngồi quay mặt nhìn lưng ra cửa sồ và mặt cũng che vải nên Độc Cô Nhạn không tài nào nhìn ra được dung mạo. Chàng chỉ ý thức được bà già che mặt này là Thuần Vu lão phu nhân.


Cách phục sức của mụ không có gì khác lạ, cũng mặc một bộ áo xanh như mọi người. Phía trước sập bày một hàng năm chiếc bồ đoàn thứ nhứt, thứ hai, thứ tư, và thứ năm đều có một người đàn bà áo xanh ngồi rồi. Chỉ còn chiếc thứ ba bỏ trống.


Độc Cô Nhạn cũng hơi giật mình. Tuy mấy người đàn bà này đều che mặt và cách phục sức cũng như thần hình cũng hao hao giống nhau, nhưng chàng vừa nhìn đã thấy ngay trong đám này ít ra là có hai người quen. Người ngồi trên bồ đoàn thứ hai chính là Thuần Vu nhị phu nhân mà chàng đã gặp một lần ở trên núi Bắc Mang. Người ngồi thứ năm là ngũ phu nhân, chàng đã gặp mụ lúc giải cứu Đoàn Hiếu Vân bị vây hãm. Té ra hai yêu phụ này đã về đến Thuần Vu thế gia.


Sở dĩ Độc Cô Nhạn kinh hãi là vì chàng với Đoàn Hiếu Vân ở núi Nhạn Đãng ra đi mà cưỡi con Lão Bạch mao bay trên không, nên quãng đường mấy ngàn dặm chỉ một ngày một đêm là tới nơi. Còn bọn này làm sao cũng về được chóng thế?


Chàng chỉ còn cách giải thích là mình bị trúng độc hôn mê trong khoảng thời gian chừng mấy ngày rồi mới tỉnh lại.
Độc Cô Nhạn không có thì giờ để ngẫm nghĩ lâu về chuyện này, chàng tiếp tục nhìn nhận tỷ mỉ để dò xét trong sảnh đường.


Cứ tình hình này mà đoán thì người ngồi trên bồ đoàn thứ nhất kia hẳn là Thuần Vu đại phu nhân không còn nghi ngời gì nữa, bồ đoàn thứ ba bỏ trống vì lẽ tam phu nhân còn canh giữa ải thứ ba trong Quỷ Sầu giản chưa về.
Người đàn bà ngồi ở bồ đoàn thứ tư dĩ nhiên là Thuần Vu tứ phu nhân.


Trực giác của Độc Cô Nhạn nhận ra chính người đàn bà này vì mình mà rơi nước mắt cùng thở dài. Bà ta còn giải khai huyệt đạo cho chàng. Bất giác chàng chú ý nhìn bà mấy lượt nhưng bà ngồi cúi đầu xuống vả lại mặt cũng bịt bằng tấm khăn xanh nên chàng không được nhìn thấy dung mạo có gì khác lạ không.


Phía sau các bồ đoàn còn có ba thiếu nữ che mặt một ả áo hồng, một ả áo vàng và một ả áo tía.


Trong ba ả thì Độc Cô Nhạn đã gắp ả áo hồng và ả áo vàng lúc hai ả đi theo Thuần Vu nhị phu nhân đến Lũng Tây và kêu là Hồng Cô, Hoàng cô. Hiện giờ hai ả ngồi song song ở sau lưng đại phu nhân dường như hai ả là con gái mụ. Còn ả thiếu nữ mặc áo tía thì ngồi sau bồ đoàn thứ ba còn bỏ trống dành cho tam phu nhân.


Ngoài ra là mười hai mụ bộc phụ và thị nữ đều mặc áo xanh che mặt, chia nhau đứng ở phía nhà đại sảnh.
Người nào cũng đứng nghiêm chăm chăm không nhúc nhích không nói năng gì, trông như tượng gỗ.


Hồi lâu bỗng nghe Lão phu nhân ngồi trên sập gỗ trải da cọp khẽ hắng giọng rồi bông một tiếng thở dài não ruột.
Độc Cô Nhạn bất giác giật mình kinh hãi vì lão phu nhân chỉ hắng giọng và thở dài, chàng cũng phát giác ra công lực mụ đã đến một trình độ phi thường.


Thuần Vu lão phu nhân nếu chưa đến bậc siêu phàm nhập thánh thì công lực mụ trên đời cũng ít người bi kịp. Tối thiểu là bản lãnh mụ gấp mười Nhị phu nhân.
Trong tòa đại sảnh vẫn tịch mịch không một tiếng động.






Truyện liên quan