Chương 51: Phép quy tức khôn lừa độc thánh
Độc Cô Nhạn lắc đầu thở dài nói để mình nghe:
– Hòa thượng ch.ết mất rồi!… Tuy nhà sư này có chỗ làm cho người ta chán ghét, nhưng tội lão chưa thực đáng ch.ết.
Đột nhiên chàng quay lại quát hỏi Đoàn Văn Trình:
– Đoàn Văn Trình! Tại sao lão lại tàn ác như vậy?
Đoàn Văn Trình thản nhiên mỉm cười hỏi lại:
– Hắn ch.ết thật rồi ư?
Độc Cô Nhạn tức mình đáp:
– Tứ chi lạnh ngắt, hơi thở đã ngừng. Chẳng ch.ết thì còn sống được nữa ư?
Đoàn Văn Trình đột nhiên co giò đá một cước khá nặng vào mông Tứ Bất hòa thượng.
Tứ Bất hòa thượng đang nằm ngửa lộn người nằm sấp lại.
Độc Cô Nhạn hầm hầm nổi giận. Chàng cực kỳ bất mãn về thủ đoạn tàn nhẫn của Thiên Nam Độc Thánh Đoàn Văn Trình. Chàng muốn ra tay quyết đấu với lão một phen.
Đoàn Văn Trình cười nhạt nói:
– Lão trọc này ch.ết giả vờ đó…
Độc Cô Nhạn sửng sốt hỏi:
– ch.ết giả ư?
Chàng cho là Đoàn Văn Trình ăn nói hồ đồ, hắng giọng một tiếng hỏi tiếp:
– Đừng tưởng tại hạ là đứa con nít lên ba mà lường gạt. Lão bảo nhà sư chưa ch.ết thì sao y lại tắt thở, người không nhúc nhích?
Đoàn Văn Trình lắc đầu cười đáp:
– Nhà sư này chắc đã học được phép “Quy tức” dĩ nhiên hắn gạt được ngươi, nhưng lừa lão phu thế nào được?
Độc Cô Nhạn càu nhàu:
– Quy tức ư?... Bất luận Quy tức hay gì gì tức tại hạ không cần biết. Nếu lão không làm cho y sống lại thì tại hạ không tin được.
Đoàn Văn Trình cả cười nói:
– Cái đó dễ lắm mà!…
Lão đưa tay trỏ vào mông Tứ Bất hòa thượng nói:
– Cứ đánh mạnh vào hai bên mông mỗi bên năm cái là lão trọc tỉnh lại ngay. Nếu không thì lão phu cam chịu thiệt mạng.
Lão nói xong chuyển động thân hình cưỡi lên lưng Tứ Bất hòa thượng nói:
– Ngươi giữ cho chặt đừng để hắn nhúc nhích.
Độc Cô Nhạn trong lòng bán tín bán nghi, nhưng thấy Đoàn Văn Trình nói bằng một giọng trang nghiêm, chàng liền cúi xuống nắm chặt lấy hai chân Tứ Bất hòa thượng.
Đoàn Văn Trình cưỡi trên lưng hòa thượng nhưng chưa ra tay, lão tủm tỉm cười nói:
– Lão phu không có ý đánh ch.ết hắn. Phát chưởng vừa rồi không phải là Độc Công mà chỉ phát huy có ba thành công lực. Kể về bản lãnh của lão trọc này chưa thể ch.ết được. Vì thế mà lão phu biết hắn thi triểm thuật “Quy tức” để trá tử.
Bỗng lão cười khanh khách nói tiếp:
– Lão trọc này là con người rất điêu ngoa, lão phu đã biết từ trước. Hắn lấy pháp danh là Tứ Bất làm điếm nhục Phật môn. Vậy bữa nay lão phu phải thay nhà Phật cho hắn một bài học.
Lão vừa nói vừa giơ tay lên ra chiêu. Bỗng nghe một tiếng vang lên. Chưởng lực của Đoàn Văn Trình xoáy lại. Hai cành cây lớn bằng cánh tay trẻ con gãy xuống rớt vào tay lão. Lão vung tay lên đánh xuống.
Độc Cô Nhạn vẫn lo lắng nghi ngờ hỏi:
– Khoan đã! tiền bối có phán đoán lầm không?
Thiên Nam Độc Thánh Đoàn Văn Trình quắc mắt lên đáp:
– Lão phu đã bảo nếu không làm cho hắn tỉnh lại thì cam nguyện đền mạng…
Đoàn Văn Trình cầm cành cây giơ lên rồi lại mỉm cười nói:
– Lão trọc này muốn thi gan đây. Hắn đànhh chịu một côn chứ không kêu van. Lão phu biết chắc trong lòng hắn còn tỉnh táo và biết hết. Hắn hy vọng chịu đựng mười côn chứ không lên tiếng, nhưng hắn có biết đâu đánh mạnh vào mông đít tất làm chấn động đến huyệt đan điền thì phép quy tức của hắn bị phá tan. Hắn có muốn tiếp tục trá tử cũng không được nữa.
Độc Cô Nhạn cau mày nói:
– Quả đúng thế thật! Tiền bối cho lão một bài học là phải. Tiền bối cứ đánh đi!
Thiên Nam Độc Thánh Đoàn Văn Trình hừ một tiếng, đánh mạnh một đòn vào mông bên tả Tứ Bất hòa thượng.
Tứ Bất hòa thượng toàn thân chấn động, nhưng vẫn chưa lên tiếng.
Đoàn Văn Trình cười nói:
– Thằng trọc này gan thiệt!
Lão lại giơ cành cây lên đánh mạnh một đòn vào mông bên hữu Tứ Bất hòa thượng.
Tứ Bất hòa thượng vẫn không lên tiếng.
Đoàn Văn Trình hất râu lên nói:
– Thuật quy tức của tên trọc này khá đấy, không đánh mạnh không được… Lão đánh côn này mà hắn không lên tiếng thì lại đánh nữa,
Đoàn Văn Trình chưa dứt lời thì đã nghe đánh chát một tiếng. Cành cây lại đập vào mông bên tả Tứ Bất hòa thượng.
Côn này lão đánh thật nặng. Cắc một tiếng! Cành cây gẫy làm hai đoạn.
Đoàn Văn Trình nói quả đã không sai, Tứ Bất hòa thượng la lên một tiếng:
– Trời ơi!
Rồi tỉnh lại.
Đoàn Văn Trình tủm tỉm cười. Lão giơ tay lên một cái. Một đoạn cành cây khác đã rớt vào tay. Lão mỉm cười đưa mắt nhìn Độc Cô Nhạn hỏi:
– Sao?… Còn bảy côn có nên đánh nữa hay thôi?
Độc Cô Nhạn không nhịn được cũng bật cười nói:
– Đánh nữa hay không tùy ở nơi tiền bối, tại hạ không muốn can thiệp. Có điều nhà sư này bịp cả tại hạ thì gớm thật!
Tuy miệng chàng nói là không can thiệp, nhưng tay chàng vẫn nắm chặt chân tay Tứ Bất hòa thượng không cho nhúc nhích. Hiển nhiên chàng tán thành ý kiến của Thiên Nam Độc Thánh là đánh đủ mười côn.
Thiên Nam Độc Thánh cười ha hả nói:
– Thằng trọc này! Ngươi đã biết mùi chưa?
Chát một tiếng! Lại một côn giáng xuống.
Tứ Bất hòa thượng đau quá không nhịn được la thất thanh:
– Đoàn thí chủ! Tiểu tăng không dám nữa! Xin thí chủ nương tay cho.
Đoàn Văn Trình cười rộ không trả lời, lại vung tay đập xuống một côn.
Tứ Bất hòa thượng ngoác miệng ra la lên:
– Đoàn thí chủ! Đoàn đại thúc… Đoàn tổ tông… tha cho tiểu tăng… Độc Cô Nhạn! Ngươi câm miệng rồi hay sao mà không khuyên can Đoàn lão tiền bối cho ta một lời?
Đoàn Văn Trình không lý gì đến lời nhà sư kêu van, tiếp tục giáng xuống mỗi bên một côn cho đủ mười đòn mới dừng tay lại rồi đứng lên.
Độc Cô Nhạn cũng buông tay ra cười lạt nói:
– Hòa thượng! Cái đó là tự lão rước lấy vạ vào mình. Lão nên cam tâm mà đón lấy vận xui.
Chàng chưa dứt lời, bỗng thấy Thiên Nam Độc Thánh vươn tay nhanh như cắt chụp xuống cổ tay chàng.
Lần này Độc Cô Nhạn đã phòng bị trước. Chàng lạng mình né tránh. Đồng thời chàng phóng chưởng quét ngang. Một luồng chưởng lực ngũ sắc lấp loáng phóng ra bức bách Đoàn Văn Trình phải lùi xa bốn bước.
Tứ Bất hòa thượng hoảng hốt, lồm cồm bò dậy. Nhà sư nhe răng méo miệng la lên:
– Đoàn Văn Trình! Lão nhớ lấy câu chuyện hôm nay!
Đoàn Văn Trình cười lạt đáp:
– Ngươi cứ yên chí, lão phu nhớ dai lắm! Không quên đâu… Độc Cô Nhạn ngươi dám ra tay chống cự lão phu ư?
Độc Cô Nhạn cả cười đáp:
– Tại hạ đã không sợ ch.ết thì còn sợ gì ai?
Thiên Nam Độc Thánh cau mày hỏi:
– Bây giờ lão phu phải làm thế nào ngươi mới chịu phép?
Độc Cô Nhạn đáp:
– Trừ phi lão tiền bối nghe tại hạ một lời là hãy tạm đình việc tìm kiếm lệnh ái. Tiền bối không nên giúp kẻ dữ làm điều ác, đi phò tá Thuần Vu thế gia đầu độc võ lâm…
Thiên Nam Độc Thánh quát lên:
– Ngươi đừng nói nữa! Lão phu không biết ái nữ lạc lõng nơi đâu chẳng nói làm chi. Bây giờ biết rồi phải đi kiếm ngay lập tức…
Độc Cô Nhạn cũng tức giận nói:
– Đã thế thì lão đừng hòng Độc Cô Nhạn này điều trị cố tật cho cô con gái nữa.
Chàng lại vung tay đánh ra. Đoàn Văn Trình cười rộ, vung song chưởng phản kích.
Phát chưởng này chẳng những mãnh liệt đến cực điểm mà trong lòng bàn tay lại vọt ra một làn mù đen mờ mịt cả một vùng nhằm chụp xuống đầu Độc Cô Nhạn.
Độc Cô Nhạn giật mình kinh hãi. Chàng biết làm mù đen này là hơi độc. Chàng không dám trùng trình, phóng liền ba phát chưởng nhanh như chớp.
Trong ba phát này thì một phát là Ngũ Hành Thần Chưởng, còn hai phát là Huyền Băng Chưởng. Mục đích của chàng phóng chưởng ra là để xua tan làn mù đen hoặc chống đỡ không cho nó vào gần.
Ngờ đâu lúc chưởng lực hai bên chạm nhau, làn mù đem lại càng dày đặc và lan rộng đến mấy trượng, bao phủ Độc Cô Nhạn vào giữa.
Độc Cô Nhạn trong lòng xao xuyến. Nhưng lúc này bất luận chàng ứng biến cách nào để cự địch cũng đều chậm quá rồi. Mắt chàng tối sầm lại rồi mê đi.
Không hiểu Độc Cô Nhạn mê đi đã bao lâu. Nó phảng phất như cả một trăm năm mà lại tựa hồ mới trong khoảnh khắc. Chàng từ từ hồi tỉnh.
Lúc chàng giương mắt lên nhìn thì thấy mình hiện trong một khu rừng nhỏ có nước suối chảy róc rách. Vừng thái dương sắp lặn xuống non tây, trời đã vào lúc huỳnh hôn.
Độc Cô Nhạn chưa hoàn toàn tỉnh táo hẳn. Chàng cảm thấy trên trán mát lạnh liền gắng gượng chớp mắt mấy cái mới biết có người đang lấy nước suối nhỏ vào trán mình.
Sau chàng hoàn toàn tỉnh hắn liền trở mình ngồi nhỏm dậy.
Lúc này chàng mới nhìn rõ hết mọi vật trước mắt mình, thì thấy mình nằm dựa vào chân vách núi trong hang. Gần đó Thiên Nam Độc Thánh Đoàn Văn Trình cũng nằm dài. Hơi thở như sấm, dường như lão đang cơn ngủ say.
Điều khiến cho Độc Cô Nhạn kinh ngạc hơn là Tứ Bất hòa thượng đang lấy nước suối lạnh nhỏ lên trán cho mình. Nhà sư thấy chàng tỉnh lại liền nhe răng cười nói:
– Độc Cô Nhạn! Thằng lỏi này tệ thật! Ngươi giúp lão quỷ sứ kia đánh bản hòa thượng một trận nên thân.
Thanh âm nhà sư nói rất lớn dường như chẳng sợ gì Đoàn Văn Trình nghe tiếng.
Độc Cô Nhạn không khỏi lấy làm kỳ hỏi:
– Dã hòa thượng! Lão nói… gì vậy?…
Chàng giơ tay ra trỏ về phía Đoàn Văn Trình hỏi:
– Dã hòa thượng không sợ lão đánh cho một chập nữa ư?
Tứ Bất hòa thượng lại nhe răng ra cười đáp:
– Ít ra là hắn còn ngủ một hai giờ nữa. Hắn mà tỉnh lại chúng ta đã đi xa ngoài trăm dặm. Chúng ta đi thôi!…
Nhà sư nói xong đứng dậy toan đi.
Độc Cô Nhạn cau mày hỏi:
– Khoan đã, dã hòa thượng hãy kể lại những chuyện vừa xảy ra rồi hãy đi.
Tứ Bất hòa thượng cười ha hả đáp:
– Chính là thứ Long Diên Hương mà lão đã cho bản hòa thượng. Lão quỷ này thế mà vận xui!
Độc Cô Nhạn hắng giọng một tiếng rồi nói:
– Thế này mà bỏ đi thì dường như có điều không tiện. Lão…
Tứ Bất hòa thượng hòa thượng xua tay lia lịa gạt đi:
– ,Độc Cô Nhạn! Ngươi là một kẻ không hiểu thời vận. Lúc nên tàn độc lại không tàn độc, khi đáng từ bi lại chẳng từ bi. Tỷ như chuyện đêm qua, lão quỷ đánh ta thừa sống thiếu ch.ết thì ngươi lại câm họng…
Dường như nhà sư thấy vụ đó chẳng tốt đẹp gì cho mình, nên nói dở chừng rồi dừng lại không nói nữa.
Độc Cô Nhạn chau mày hỏi:
– Đây là địa phương nào?
Tứ Bất hòa thượng đáp:
– Chỉ đi chừng năm mươi dặm nữa là đến núi Nhạn Đãng. Nếu bản hòa thượng không do đường nhỏ đuổi tới dùng Long Diên Hương khiến cho cả hai người mê đi thì chắc bây giờ ngươi đã bị lão quỷ giao trả về Thuần Vu thế gia rồi.
Độc Cô Nhạn trong lòng xiết nỗi vừa bi thương lại vừa vui mừng, vừa cảm kích lại vừa tức mình. Chàng bâng khuâng buông một tiếng thở dài nói:
– Dã hòa thượng! Tại hạ… thật là đến điên cái đầu vì lão.
Tứ Bất hòa thượng xoa xuýt chỗ mông bị đòn đau nói:
– Ngươi có đi hay không mặc kệ ngươi, còn bản hòa thượng nhất định đi đây. Có điều…
Nhà sư đảo mắt nhìn quanh một lượt rồi tiếp:
– Có một tin tức rất trọng đại cần cho ngươi hay. Ngươi có biết quần hùng thiên hạ mở cuộc hội nghị bí mật trên núi Phục Ngưu sắp khai mạc rồi không?
Độc Cô Nhạn hỏi lại:
– Dã hòa thượng đã được tin đó rồi hay sao?
Tứ Bất hòa thượng cười đáp:
– Chẳng những bản hòa thượng nghe được tin quần hùng thiên hạ mà thôi, lại còn biết cả tin Thuần Vu thế gia nữa. Theo lời đồn thì Thuần Vu đại phu nhân cầm đầu bọn người thần bí đến trước đó ba ngày. Theo lộ trình mà tình thì hiện giờ họ tới nơi rồi.
Độc Cô Nhạn nghe tin trọng đại này không khỏi sửng sốt. Chàng la lên một tiếng “Ái chà” rồi hỏi:
– Dã hòa thượng có biết quần hùng thiên hạ là những nhân vật nào không?
Tứ Bất hòa thượng ngẫm nghĩ một chút rồi đáp:
– Cái đó khó nói lắm. Có điều chắc chắn là quá nửa anh hùng hào kiệt đã tới nơi rồi. Đại hội này ít ra đến hơn hai trăm người…
– Có thực thế không?…
Độc Cô Nhạn tưởng chừng như bị một khối đá nặng đề lên. Tấm lòng hiệp nghĩa sôi động. Chàng lập tức ra chiều quan thiết đến việc trọng đại này.
Chàng ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi:
– Quần hùng mở đại hội bí mất có tin Thuần Vu thế gia cũng tới nơi không?
Tứ Bất hòa thượng lắc đầu đáp:
– Hỏng bét là ở điểm này. Mục đích của cuộc họp chú trọng về chuyện đối phó với ngươi rồi mới đến bọn Thuần Vu thế gia. Tình thực mà nói thì bọn họ chưa phát giác ra Thuần Vu thế gia mưu đồ cuộc đổ máu rùng rợn trên chốn giang hồ.
Độc Cô Nhạn thở dài nói:
– Thực là kiếp vận xui nên!
Tứ Bất hòa thượng trợn mắt lên hỏi:
– Ngươi không nghĩ gì đến vụ này ư?
Độc Cô Nhạn nghiến răng hỏi:
– Núi Phục Ngưu cách đây chừng bao xa?
Tứ Bất hòa thượng đáp:
– Vào khoảng hai ngàn dặm.
Độc Cô Nhạn lại hỏi:
– Muốn tới đó phải đi mất bao nhiêu ngày?
Tứ Bất hòa thượng nhíu cặp lông mày đáp:
– Nếu đi suốt đêm ngày thì phải mất từ ba tới bốn bữa… Có điều…
Độc Cô Nhạn xua tay gạt đi:
– Dã hòa thượng bất tất phải nói thêm nữa. Tại hạ bị trúng phải Hắc Phúc Cổ của Đoàn Văn Trình, nếu lão không chữa cho thì nhiều lắm là ba ngày đã ch.ết rồi.
– Úi chao!
Tứ Bất hòa thượng nhảy lên nói:
– Trên mình lão tất có thuốc giải…
Lão nói xong muốn xục tìm trong người Đoàn Văn Trình.
Độc Cô Nhạn nhăn nhó cười nói:
– Lão bất tất tìm kiếm chi vô ích. Tại hạ đã nói Hắc Phúc Cổ cần phải do chính lão dùng Độc Công hút ra chứ không có thuốc nào giải được. Dù có chăng nữa, dã hòa thượng cũng không thể nhận biết.
Tứ Bất hòa thượng nghe chàng nói vậy, liền trầm mặc không biết làm thế nào.
Lời Độc Cô Nhạn quả đã không lầm.
Đoàn Văn Trình mang ngoại hiệu Nam Thiên Độc Thánh, trong người lão mang nhiều thứ thuốc độc.
Tứ Bất hòa thượng cũng Độc Cô Nhạn đều là người ngoài thì sao phân biệt thuốc nào là thuốc giải Hắc Phúc Cổ được?
Độc Cô Nhạn vận khí điều tức một hồi vẫn thấy phủ tạng điều hòa, khí huyết lưu thông thư thái. Chàng liền đứng lên hỏi:
– Có thuốc gì giải được Long Diên Hương không?
Tứ Bất hòa thượng lắc đầu đáp:
– Dù có thuốc giải thì bản hòa thượng cũng chẳng tội gì phóng hỏa đốt cháy mình.
Độc Cô Nhạn lại hỏi:
– Làm thế nào khiến cho lão tỉnh lại mau được?
Tứ Bất hòa thượng vò đầu đáp:
– Dìm lão xuống nước thì chỉ chứng uống cạn chén trà nóng là lão tỉnh lại…
Nhà sư ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
– Nhưng để cho bản hòa thượng đi xa đã rồi có làm gì hãy làm. Không thì…
Độc Cô Nhạn lắc đầu cười nói:
– Không phải tại hạ làm cho lão tỉnh lại để giải độc cho mình đâu. Nhưng bỏ lão xuống khe nước rồi chúng ta tức khắc chạy ngay…
Tứ Bất hòa thượng nhe răng méo miệng hỏi:
– Ngươi định làm như thế là có ý gì?
Độc Cô Nhạn nghiêm trang đáp:
– Tuy lão là Thiên Nam Độc Thánh, nhưng lúc này lão chẳng khác chi người thường. Đừng nói lão gặp người hung dữ, mà ngay loài dã thú xuất hiện cũng đủ ăn thịt lão rồi. Chúng ta chẳng thể bỏ mặc lão được.
Tứ Bất hòa thượng hắng giọng một tiếng rồi hỏi:
– Vậy chất độc trong mình ngươi thì sao?
Độc Cô Nhạn đáp:
– ch.ết sống là do số mạng, phú quý dầu sao tại bởi lòng trời!
– Được rồi! Bản hòa thượng cũng chiều lòng ngươi.
Đoạn không ngần ngừ gì nữa, cầm hai chân Thiên Nam Độc Thánh nhắc lên bỏ xuống khe nước.
May chỗ khe nước này rất nông, nên Thiên Nam Độc Thánh không bị ch.ết ngộp.
Tứ Bất hòa thượng bỏ Thiên Nam Độc Thánh xuống khe suổi rồi liền lập tức co giò chạy tuốt.
Độc Cô Nhạn cũng sợ Thiên Nam Độc Thánh hồi tỉnh, lão sẽ làm cho mình phải phiền não. Chàng liền chạy theo sau Tứ Bất hòa thượng.
Hai người thi triển khinh công đến tột độ lao đi thật mau.
Chỉ trong chớp mắt, hai người đã chạy ra khỏi hang núi.