Chương 70: Ngỏ nỗi lòng, tam tuyệt tan thây
Lâm Tam Tuyệt trỏ tay về phía xa xa nói:
– Bạch Vân song tiên là những nhân vật mà lão phu nhân rất lấy làm úy kị.
Thuần Vu lão phu nhân trầm giọng hỏi:
– Ngươi ở đây đã mấy năm trời thì chắc hẳn quen thuộc với mấy lão đó.
Lâm Tam Tuyệt lắc đầu gượng cười đáp:
– Đối với hai lão quỷ này thật khó mà đến gần được, bất cứ thủ đoạn nào đối với họ cũng chẳng ích gì.
Thuần Vu lão phu nhân tức giận nói:
– Ngươi nói như vậy thì tức là vô dụng rồi.
Lâm Tam Tuyệt cười hề hề nói:
– Lão phu nhân đừng nóng nảy, tuy tại hạ với bọn họ chẳng quen thuộc nhau, nhưng tính mệnh của cả hai lão hiện ở trong tay tại hạ.
Thuần Vu lão phu nhân hỏi bằng một giọng khinh miệt:
– Chà! Chắc ngươi ỷ vào khúc Thiên Lôi dẫn chứ gì?
Lâm Tam Tuyệt ra chiều đắc ý đáp:
– Thiên Lôi dẫn có được việc hay không còn là vấn đề thứ hai. Tại hạ dám nói bất chấp bản lãnh họ cao thâm đến đâu nhưng cũng chưa tới được trình độ sắt thép chém không vào.
Thuần Vu lão phu nhân hững hờ hỏi lại:
– Ngươi nói vậy nghĩa là làm sao?
Lâm Tam Tuyệt ngửng mặt trông lên núi cười đáp:
– Chẳng dấu gì lão phu nhân, tại hạ cùng hai lão quỷ này đã không có cách nào thân cận nhau được. Sau tại hạ đành liều phí mất hai năm trời đào một đường hầm ngầm dưới đất thông tới phía dưới U Minh Cung. Chỉ cần châm ngòi lửa vào một dây thuốc nổ dẫn đến nơi là đủ khiến cho hai lão quỷ kia ch.ết tan xác không còn tông tích đâu nữa.
Thuần Vu lão phu nhân đột nhiên hạ thấp giọng hỏi:
– Ngươi thật là lớn mật, sao dám nói chuyện hoang đường tại chốn này?
Lâm Tam Tuyệt thản nhiên cười đáp:
– Hai lão quỷ tuy có bản lãnh hơn đời nhưng không phải là Thiên Lý Nhãn hay Thuận Phong Nhĩ thì làm sao nghe thấy chúng ta nói chuyện ở đây được.
Thuần Vu lão phu nhân hắng giọng một tiếng rồi nói:
– Cái đó khó mà biết được, việc gì cũng nên cẩn thận là hơn.
Lâm Tam Tuyệt cười khanh khách nói:
– Lão phu nhân đừng quá lo xa, mấy năm nay chỉ thấy hai lão quỷ hàng ngày uống rượu hay đánh cờ, ngoài ra không thấy có hành động nào đáng chú ý. Vậy ai làm gì ở đâu chắc họ cũng không hay.
Thuần Vu lão phu nhân trầm ngâm một chút rồi hỏi:
– Người đào đường hầm xong rồi, thuốc nổ đã đặt cẩn thận chưa?
Lâm Tam Tuyệt đắc ý cười đáp:
– Mọi việc đã xong xuôi từ nửa năm trước rồi, chỉ còn chờ châm ngòi lửa là nổ.
Thuần Vu lão phu nhân xua tay lia lịa nói:
– Lão thân chẳng sợ gì chúng, mà cũng không cần giết chúng. Lão thân chỉ muốn lấy khối Địa Cực băng mẫu ở trong tay chúng mà thôi.
Lâm Tam Tuyệt nói:
– Cái đó tại hạ biết rồi, nhưng...
Thuần Vu lão phu nhân ngắt lời:
– Ngươi có biết chúng để khối đó ở đâu không?
Lâm Tam Tuyệt ngập ngừng đáp:
– Cái đó...
Thuần Vu lão phu nhân chẹn họng:
– Ngươi không biết hay là không muốn nói ra?
Lâm Tam Tuyệt cười ha hả nói:
– Nói là không biết thì là con người giả trá rồi. Khối Địa Cực băng mẫu đó đặt ở trong thạch đài trước U Minh Cung. Mấy năm nay tại hạ chưa muốn động thủ chứ nếu không thì cái đó đã dùng làm lễ mừng thọ lão phu nhân rồi.
Thuần Vu lão phu nhân lạnh lùng hỏi:
– Ngươi đặt dây thuốc nổ dưới gầm U Minh Cung há chẳng làm cho vỡ tan cả khối Địa Cực băng mẫu ư?
Lâm Tam Tuyệt đảo mắt nhìn quanh rồi hỏi:
– Khối Địa Cực băng mẫu đó có ích lợi gì đối với lão phu nhân?
Thuần Vu lão phu nhân thở dài đáp:
– Trước kia nó chỉ được việc cho người luyện Âm Tà thần công để công lực tiến bộ may chóng. Nhưng bây giờ nó lại là pháp bảo quyết định sự thành bại của lão thân.
Lâm Tam Tuyệt hơi lộ vẻ nghi ngờ hỏi lại:
– Cái đó mà quan trọng đến thế ư?
Thuần Vu lão phu nhân nhăn nhó cười đáp:
– Lão thân có nó thì mới chống lại được thuốc mê của Lê Vi Tử đặng vào cứu cho những người bị mê man bất tỉnh đưa về...
Mụ ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
– Nói một cách khác, sự tồn vong của lão thân cùng Thuần Vu thế gia hoàn toàn phụ thuộc vào nó, vì thế mà lão thân phải đến núi Bạch Vân.
Lâm Tam Tuyệt mỉm cười hỏi:
– Theo lời lão phu nhân thì phải quyết chí lấy cho bằng được nó?
Thuần Vu lão phu nhân trầm giọng đáp:
– Lão thân quyết liều mạng để lấy cho bằng được. Nếu ngươi đốt thuốc nổ phá hủy nó đi thì dù ngươi có làm ch.ết được hai lão quái kia, lão thân cũng chặt ngươi ra làm muôn đoạn.
Lâm Tam Tuyệt hắng giọng một tiếng rồi nói:
– Vậy thì dễ lắm! Lão phu nhân cứ việc trực tiếp đến kiếm hai lão quỷ kia mà đòi lấy.
Thuần Vu lão phu nhân thẹn quá hóa giận, dằn giọng quát:
– Nếu là câu chuyện dễ dàng như thế thì lão thân còn bảo ngươi phí thời gian ở đây mấy năm làm gì?
Lâm Tam Tuyệt mỉm cười đáp:
– Lão phu nhân cứ yên tâm. Về điểm này tại hạ đã nghĩ tới rồi, tuy đốt thuốc nổ làm ch.ết hai lão quỷ kia nhưng đảm bảo không làm hại chi đến khối Địa Cực băng mẫu.
Thuần Vu lão phu nhân lấy làm kì hỏi:
– Ngươi làm thế nào mà dám chắc như vậy?
Lâm Tam Tuyệt lại càng đắc ý đáp:
– Tại hạ ở đây mấy năm đã thông tỏ ngõ ngách và những yếu điểm của hai lão quỷ. Hàng ngày cứ từ chập tối cho đến gần hết canh hai là thời giờ hai lão ngồi vận công ở dưới gốc cây lê tại hậu đình. Bất luận trời mưa gió sương tuyết, hai lão cũng không gián đoạn. Tại hạ đã bố trí dây thuốc nổ tới dưới gầm chỗ ngồi của hai lão, như vậy hai lão bị nổ tan tành cũng chẳng ảnh hưởng gì đến khối Địa Cưc băng mẫu cả.
Thuần Vu lão phu nhân thở phào nói:
– Đầu dây thuốc nổ ở chỗ nào?
Lâm Tam Tuyệt cười hề hề nói:
– Đó là vấn đề trọng yếu. Xin lão phu nhân tha thứ cho tại hạ làm giá một chút. Xin hỏi lão phu nhân trước một câu là giữa chúng ta có mối quan hệ thế nào?
Thuần Vu lão phu nhân trả lời một cách rành mạch:
– Lão thân bằng lòng đồng mưu hành sự với ngươi là xong.
Lâm Tam Tuyệt nói tiếp:
– Còn một điểm nữa và lại là một điểm rất trọng yếu mà chúng ta cần phải thỏa thuận với nhau trước.
Thuần Vu lão phu nhân không nhẫn nại được nói ngay:
– Nói nhanh đi, chỉ cần được việc, lão thân chẳng ngại chuyện gì hết.
Lâm Tam Tuyệt cười hề hề nói:
– Mục đích của lão phu nhân là gây đổ máu trên giang hồ để báo thù cho những người đời trước. Còn mục đích của tại hạ là lên ngôi minh chủ võ lâm để ban hiệu lệnh cho khắp thiên hạ....
Thuần Vu lão phu nhân ngắt lời:
– Cái đó dễ lắm.
Lâm Tam Tuyệt lại hỏi:
– Đến lúc đó lão phu nhân hối hận thì sao?
Thuần Vu lão phu nhân đáp:
– Thế nào mới đủ cho ngươi tin tưởng? Ngươi muốn ta lập lời trọng thệ chăng?
Lâm Tam Tuyệt cười hề hề nói:
– Tại hạ không dám thế, chỉ cần lão phu nhân hứa lời ưng thuận thì cũng đủ cho tại hạ tin rồi.
Thuần Vu lão phu nhân vặn lại:
– Ngươi có tin được ta hay không?
Lâm Tam Tuyệt đáp:
– Trừ cách này, thiệt tại hạ chưa nghĩ ra được biện pháp nào hay hơn.
Thuần Vu lão phu nhân lạnh lùng nói:
– Được rồi! Lão thân ưng thuận lời ngươi. Ngươi dẫn lão thân tới đó để coi cho rõ.
Lâm Tam Tuyệt đáp ngay:
– Tại hạ xin dẫn đường.
Gã vừa nói vừa trở gót đi ngay.
Độc Cô Nhạn bầu máu nóng sôi lên sùng sục. Chàng vừa tức giận vừa bồn chồn, nhưng lúc này chàng không sao chuyển động được. Bởi trong lòng xúc động mạnh nên cảnh vật trước mắt cũng biến đổi theo ý nghĩ.
Chàng chớp mắt hai cái, cảnh vật biến thành mơ hồ. Chàng chớp mắt luôn mấy cái nữa rồi chẳng nhìn thấy gì.
Đột nhiên chàng buông tiếng thở phào rồi không nhịn được bật lên tiếng cười khanh khách nói:
– Đây bất quả là ảo tưởng chứ có phải sự thực đâu.
Bỗng một thanh âm trầm trầm vọng lại:
– Giả cũng là thực.
Đúng là thanh âm của Công Dã Nhân.
Độc Cô Nhạn cả kinh hỏi:
– Những điều tại hạ vừa mắt thấy tiền bối cũng trông rõ. Nếu là sự thực há chẳng...
Công Dã Nhân bật lên tiếng cười, ngắt lời:
– Độc Cô hiệp sĩ hãy chờ đấy mà coi.
Độc Cô Nhạn la lên:
– Trước mắt tại hạ chỉ thấy tối mò không nhìn rõ chi hết.
Chàng vừa dứt lời thì trước mắt lại sáng lòa. Chàng nhìn thấy tờ mờ như ở trong một khu rừng. Lâm Tam Tuyệt dẫn Thuần Vu lão phu nhân và Nhị phu nhân đi vào. Trong rừng ảm đạm phi thường mà trời đã về đêm nên cảnh vật càng khó lòng nhìn rõ. Lâm Tam Tuyệt dừng bước trước thạch đài.
Thuần Vu lão phu nhân cười the thé hỏi:
– Chỗ này phải không?
Lâm Tam Tuyệt ngạo nghễ gật đầu đáp:
– Đầu dây thuốc nổ dấu dưới thạch đài này. Lão phu nhân chờ một chút là dây thuốc nổ sẽ nổ tung, dù hai lão quỷ kia có ba đầu sáu tay cũng chẳng thể nào thoát ch.ết được.
Thuần Vu lão phu nhân không nói gì nữa. Mụ phát nhẹ tay áo một cái, lập tức khối đá lớn lăn sang một bên.
Dưới khối đá là một huyệt động bé nhỏ. Bên trong có một cuốn vải dầu to bằng cánh tay trẻ con, đó là ngòi thuốc nổ dẫn sâu mãi vào trong.
Độc Cô Nhạn kinh hãi la lên:
– Lão tiền bối! Đây là sự thực ư?
Công Dã Nhân vẫn ung dung cất giọng trầm trầm nói vọng vào:
– Độc Cô hiệp sĩ cứ coi nữa đi.
Độc Cô Nhạn chợt động tâm thở dài nói:
– Bữa nay mình làm sao vậy? Sao bỗng dưng lại khiếp nhược đến thế?
Đồng thời chàng không khỏi có ý tức giận. Bất luận Công Dã Nhân và Uất Trì Nghĩa là hai nhân vật thế nào thì cũng không nên trêu cợt chàng thế này mới phải. Rồi chàng cựa quậy muốn nhảy xuống giường.
Dĩ nhiên kết quả vẫn khiến cho chàng thất vọng. Chàng đành hết sức chú ý vào ảo ảnh trước mắt.
Bỗng thấy Thuần Vu lão phu nhân cười hì hì cúi đầu ngó xuống ngòi thuốc nổ dẫn vào trong địa đạo. Mụ từ từ ngửng đầu lên nhìn Lâm Tam Tuyệt nói:
– Đúng rồi. Tuy ngươi không thể trà trộn vào U Minh Cung nhưng thành tích của ngươi cũng không thể chê được.
Lâm Tam Tuyệt nổi lên tràng cười ngạo nghễ đáp:
– Lão phu nhân quá khen!
Thuần Vu lão phu nhân lại nói tiếp:
– Chỉ cầu sao ta chinh phục được võ lâm thì ngôi minh chủ của ngươi nhất định thành tựu.
Lâm Tam Tuyệt cười nói:
– Nếu được như vậy là trông vào sự tài bồi của lão phu nhân.
Thuần Vu lão phu nhân cười nói:
– Ngươi bất tất phải khách khí như vậy...
Mụ chưa dứt lời đã đưa tay lên vỗ vào vai Lâm Tam Tuyệt. Cái vỗ này bề ngoài ra chiều thân thiện mà thực ra bên trong có ẩn dấu sát thủ ghê gớm.
Lâm Tam Tuyệt cũng là tay đáo để, gã thấy vậy không khỏi giật mình kinh hãi la lên:
– Lão phu nhân! Lão phu nhân có ý nghĩ gì thế này?
Đồng thời gã nhảy vọt người đi né tránh. Nhưng thân thủ Thuần Vu lão phu nhân đâu phải hạng tầm thường, khi nào mụ để gã trồn thoát dưới năm ngón tay của mình. Mụ nổi lên tràng cười khanh khách, đồng thời phong tỏa huyệt Kiên Tĩnh ở hai bên vai Lâm Tam Tuyệt.
Lâm Tam Tuyệt nét mặt xám ngắt hai tay buông thõng xuống, trông chẳng khác gì phế nhân, vừa giãy giụa vừa la:
– Lão phu nhân...
Thuần Vu lão phu nhân cười lạt nói:
– Cái mộng làm võ lâm minh chủ của ngươi có thể thực hiện được đấy, nhưng xuống âm phủ mà làm.
Lâm Tam Tuyệt cố năn nỉ:
– Tại hạ có chỗ thất ngôn, xin lão phu nhân bao dung cho, chỉ mong lão phu nhân tha mạng, không dám nghĩ đến hy vọng quá mức nữa.
Thuần Vu lão phu nhân lạnh lùng đáp:
– Lão thân không muốn giết ngươi, nhưng đáng trách ngươi tự tìm lấy cái ch.ết. Nếu lão thân buông tha người thì tất nhiên ngươi sẽ sử dụng khúc Thiên Lôi dẫn tỷ đấu với lão thân.
Lâm Tam Tuyệt vội nói:
– Đó chỉ là giả, thực tình tại hạ chưa tìm được khúc phổ Thiên Lôi dẫn.
Thuần Vu lão phu nhân cười khanh khách nói:
– Bây giờ dù ngươi có nói gì lão thân cũng không tin được nữa...
Mụ trầm giọng nói tiếp:
– Ngươi đã không còn giá trị để lão thân lợi dụng thì để lão thân cho ngươi một cái ch.ết khoan khoái là xong.
Lâm Tam Tuyệt sắc mặt lợt lạt la lên:
– Xin lão phu nhân tha mạng! Xin lão phu nhân tha mạng!...
Thuần Vu lão phu nhân vẫn chẳng động tâm, mụ cả cười nói:
– Nhị phu nhân, ngươi kết liễu hắn đi!
Nhị phi nhân vội đáp:
– Tức phụ xin vâng mệnh.
Rồi vung chưởng đánh ra.
Cho dù không bị kiềm chế huyệt đạo thì Lâm Tam Tuyệt cũng đã không phải là đối thủ của Nhị phu nhân thì bây giờ bị kiềm chế huyệt đạo gã làm sao né tránh được. Nghe bộp một tiếng, gã ngã lăn ra, thất khiếu chảy máu ch.ết ngay không kịp kêu một tiếng.
Thuần Vu lão phu nhân cười lạt nói:
– Hạng người này đến thi thể cũng không đáng lưu lại trên thế gian.
Mụ giơ tay lên vẫy một cái, một luồng bạch vụ mịt mờ xô ra. Xác ch.ết lập tức co quắp lại rồi ít phút sau đã hóa thành một vũng nước máu, không còn thấy tăm tích gì nữa.
Thuần Vu lão phu nhân cười hỏi:
– Bây giờ là bao giờ?
Nhị phu nhân vội đáp:
– Sắp sang canh hai.
Thuần Vu lão phu nhân nói:
– Nếu theo lời nói của Lâm Tam Tuyệt quả đúng sự thật thì bây giờ hai lão quỷ kia đang ngồi vận công.
Nhị phu nhân khẽ đáp:
– Đúng thế thưa bà mẫu.
Thuần Vu lão phu nhân không nói gì nũa, mụ giơ tay ra xát vào đầu giây thuốc. Bỗng thấy một giây hỏa quang lóe lên bắt ngay vào ngòi thuốc cháy xèo xèo.
Độc Cô Nhạn miệng không nói gì mà trong lòng khẩn trương vô cùng. Mắt chàng nhìn đăm đăm vào dây thuốc nổ đang cháy qua địa đạo từ từ cháy vào bên trong.