Chương 15

[Anh nhìn rõ cô, nhưng cô không nhìn rõ anh.
Đột nhiên, ngực cô như bị đâm một nhát, vô cùng đau đớn.]


Không đến một ngày đêm, chuyện Kiều Minh Dương và Lý Khải Kỳ đánh nhau bị tung tin ra ngoài. Tên hai người bọn họ xuất hiện đầy rẫy trên các tít lớn nhỏ của tạp chí và các tờ báo giải trí lớn. Tuần san bát quái thâm niên "Đại Chủy Bạo Báo" còn không tiếc mà bỏ ra một số tiền lớn để mua tin tức từ nội bộ nhân viên đoàn phim. Sự tình từ miệng bọn họ được nói ra, lại được thêm mắm thêm muối vào, sau đó tiến hành đưa tin.


Tin tức nói, Mạch Nhiên trong lúc quay phim cùng Khải Kỳ đã nảy sinh tình cảm, phim giả tình thật quan hệ mập mờ không rõ ràng, điều này khiến cho bạn trai trước là Kiều Minh Dương đố kị vạn phần, cuối cùng khống chế tâm tình không được mà đánh cho Khải Kỳ một trận ra trò.


Cái tin tức cố tình bóp méo sự thật này, trong nháy mắt thu hút vô số sự quan tâm, ngay lập tức vụ việc của Mạch Nhiên bị dư luận đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió, trên internet cái gì mà không có!


Không giữ gìn đức hạnh phụ nữ, câu tam đáp tứ, hồng hạnh vượt tường... Mắng chửi như vậy vẫn còn coi như nể tình, thậm chí có những fan điên cuồng còn gửi thư đe dọa Mạch Nhiên, nói cô là □□ (nguyên bản là thế này! mình cũng không hỉu ><), uy hϊế͙p͙ muốn thuê người xử lý cô.


Linda sợ đến mặt mày thất sắc, gấp rút giúp Mạch Nhiên trì hoãn quảng cáo sắp tới, để Mạch Nhiên tạm thời ở nhà tránh đương đầu với sự việc.


available on google playdownload on app store


Mạch Nhiên biết, Linda là sợ cô mình tổn thương, thế nhưng cô không có cách nào ngồi ngây ngốc ở nhà, một mình trong gian nhà vắng vẻ, cô còn cảm thấy sợ hơn.
Trong lòng Mạch Nhiên kỳ thực vẫn ẩn chưa một bí mật mà cô không muốn cho ai biết.


Đó là ba năm trước đây, sau khi A Triết gặp chuyện không may bao lâu, thi thể mẫu thân còn chưa lạnh, Mạch Nhiên bởi vì không thể chi trả được chi phí phẫu thuật buộc lòng phải bỏ học đi làm thuê, may mắn có cơ duyên gia nhập giới giải trí này.


Lúc mới vào nghề, Mạch Nhiên mười chín tuổi, đối với giới này hoàn toàn không có chút kinh nghiệm nào, chỉ có thể nhận được vài vai phụ trong quảng cáo, cầm mấy nghìn tệ tiền thù lao, thậm chí ngay cả lời thoại cũng không có lấy một câu.


Nhưng dù như vậy, Mạch Nhiên vẫn thường xuyên bị khất nợ thù lao quay phim, liên tục bị từ chối trả tiền, cuối cùng không giải quyết được gì.


Lúc đó Mạch Nhiên thực sự rất cần tiền, bác sĩ nói, Bạch Triết trong não có khối tích tụ lâu ngày, phải mau chóng phẫu thuật cắt bỏ, nếu không khả năng rất lớn tính mạng sẽ gặp nguy hiểm. Thế nhưng phía bệnh viện nói nếu không có đủ ba nghìn tệ trả viện phí, sẽ không thể sắp xếp thời gian phẫu thuật.


Khoanh tay ngồi nhìn cuộc phẫu thuật cho A Triết cứ xa dần không hẹn, Mạch Nhiên đành phải da mặt dày mà lần lượt gọi điện yêu cầu trả thù lao quay phim. Viên phụ trách trả tiền công bì Mạch Nhiên thúc giục mà buồn bực, bèn hẹn Mạch Nhiên đến một khách sạn để hắn ta đi lấy tiền.


Mạch Nhiên lúc đó hồ đồ mà lẻ loi một mình chạy tới khách sạn, kết quả thế nào khỏi phải nghĩ.


Tên hỗn đản kia căn bản không hề có ý định trả tiền cho Mạch Nhiên, hắn toàn thân đầy mùi rượu ép cô vào góc tường, điên cuồng mà xé rách y phục cô. Mạch Nhiên sợ hãi, vơ tay tóm được bình hoa trên bàn, giơ lên hung hắng mà ném xuống rồi nhanh chóng chạy thoát ra ngoài.


Sau đó, Mạch Nhiên vô tình đụng vào Thẩm Lâm Kỳ từ thang máy đi ra ngoài,vết máu trên mặt cô chạm vào chiếc áo trắng của anh, loang lổ đôi chút.
"Cứu cứu tôi..." Không biết dũng khí ở đâu ra, Mạch Nhiên nắm chặt lấy áo Thẩm Lâm Kỳ.


Phía sau, tên hỗn đản kia vẻ mặt đỏ như máu đuổi theo, trong tay còn cầm cái ghế, nhìn thấy Mạch Nhiên, hắn kêu gào uy hϊế͙p͙ cô quay lại.
Mạch Nhiên tuyệt vọng nhắm mắt lại, lúc mở ra hắn ta đã ngã xuống.


Thẩm Lâm Kỳ thu hồi nắm tay, ánh mắt hướng về phía Mạch Nhiên, anh có đôi mắt sâu thẳm như bảo thạch, khóe miệng lạnh lùng nghiêm nghị, cùng với thân thể cao lớn. trong khi đó Mạch Nhiên cả người đầy máu, quần áo tả tơi, tạo nên một sự đối nghịch.


[Thẩm Lâm Kỳ thu hồi nắm tay, ánh mắt hướng về phía Mạch Nhiên, anh có đôi mắt sâu thẳm như bảo thạch, khóe miệng lanh lùng nghiêm nghị, cùng với thân thể cao lớn. trong khi đó Mạch Nhiên cả người đầy máu, quần áo tả tơi, tạo nên một sự đối nghịch.]


Lúc ấy, Mạch Nhiên nghĩ mình chính là đã gặp thiên thần.


Ba năm qua đi, mặc dù ấn tượng đầu tiên về Thẩm Lâm Kỳ trong lòng Mạch Nhiên từ lâu đã hoàn toàn thay đổi, thế nhưng sâu trong tâm trí cô, cô kỳ thực cho rằng anh sẽ giúp đỡ cô. Mặc kệ giữa cô và anh trong lúc đó có bao nhiêu ngăn cách, mặc kệ anh có bao nhiêu tàn ác, bao nhiêu ích kỷ, bao nhiêu suy nghĩ cho cô, cô vẫn thủy chung tin tưởng, anh nhất định sẽ giúp cô.


Thế nhưng Mạch Nhiên phát hiện ra cô đã sai rồi.


Lần đó quay cảnh cuối, Thẩm Lâm Kỳ chỉ đứng một bên nhìn. Mạch Nhiên không tin ngay cả đến Kiều Minh Dương là người ngoài còn nhìn ra sự tình, mà Thẩm Lâm Kỳ lại nhìn không ra! Anh không có như ba năm trước thay cô động thủ, mà anh chỉ đứng đó, thờ ơ.


Mấy ngày nay Mạch Nhiên một mực nghĩ, có thể thật là do chính mình quá sức tự tin. Giữa hai người vốn dĩ không có tồn tại hứa hẹn rằng người này phải vì người kia mà làm cái gì, tất cả chẳng qua chỉ là giao kèo mà thôi.


Trong lòng Mạch Nhiên bỗng có cảm giác mất mát không thể hiểu được, thật giống như một con chó nhỏ bị ông chủ gian ác giam giữ thật lâu, rồi đột ngột bị vứt bỏ...
Gâu! Gâu!...
Dưới lầu vang lên hai tiếng chó sủa kéo Mạch Nhiên về hiện thực. Mạch Nhiên vung tay tự tát vào mặt mình hai cái.


Aaa.... phủi phủi cái mồm! Cô mới không phải là tiểu cẩu, cô là tự mình cố gắng, dám yêu dám hận, là một phụ nữ thời đại mới đích thực, Thẩm Lâm Kỳ mưu tính cái gì? Anh ngay cả dạy bảo cho tốt "Tiểu dưa chuột" kia của mình cũng làm không nổi, "Tiểu dưa chuột" thấy xe anh từ xa tiến đến, còn có thể kêu lên hai tiếng!


Gâu! Gâu!
Tiểu dưa chuột lại sủa thêm hai tiếng nữa, sau đó có một chiếc xe dừng ở dưới lầu, một bóng dáng quen thuộc từ trên xe bước xuống, đi thẳng lên lầu, gõ cửa phòng Mạch Nhiên.


Mạch Nhiên xoạch một cái khóa trái cửa phòng. "Xuống địa ngục đi! Hôm nay lão nương không muốn thấy mặt ngươi!" Mạch Nhiên trong lòng thầm ai oán.
Ngoài cửa vang lên giọng nói của Thẩm Lâm Kỳ: "Mau mở cửa, anh biết em có ở trong!"


Mạch Nhiên nói: "Xin anh về đi,em hôm nay tâm tình không tốt, không muốn gặp ai cả." Đặc biệt là anh!
Ngoài cửa im lặng một hồi, sau đó tiếng Thẩm Lâm Kỳ lần thứ hai vang lên, vẫn là hai chữ: "Mở cửa!"
Mạch Nhiên nhất thời nổi giận: "Sao anh phiền phức vậy, em nói em không muốn gặp ai, anh mau trở về đi!"


"Em đang giận anh?" Thẩm Lâm Kỳ ngoài cửa hỏi.
Lời này không phải rất nhảm nhí sao? Mạch Nhiên hiện đang tức giận đến mức chỉ muốn lao bổ vào trong bếp xách dao ra: "Anh còn dám tới?" Mạch Nhiên cười nhạt một tiếng, nửa nạc nửa mỡ mà nói: "Em nào dám giận ngài Thẩm tổng chứ?"
"Vậy mau mở cửa ra!"


"Như vậy không tốt lắm đâu." Mạch Nhiên nói, "Anh xem chúng ta cũng không có quan hệ gì, hơn nữa nửa đêm rồi, anh đàn ông lại vào trong phòng em, như vậy thật khiến người ta cảm thấy không tốt? Anh không muốn lấy vợ, nhưng em vẫn còn muốn xuất giá. Thẩm tổng anh nếu có chuyện gì hãy để ngày mai tới công ty nói với em là được, nếu thực sự gấp có thể nói qua điện thoại, không cần phải đích thân đến gặp thế này, rất phiền phức. Có điều em vẫn muốn đề nghị anh gửi tin nhắn là tốt nhất, em nói chuyện cùng anh rất mệt người! Em sợ nói hai câu rồi không biết nói cái gì."


Nói hết một hơi, Mạch Nhiên cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, thế nhưng cũng không khỏi cảm thấy thấp thỏm, không biết Thẩm Lâm Kỳ sẽ phản ứng thế nào.


Thật lâu sau, ngoài cửa cũng không còn nghe thấy tiếng Thẩm Lâm Kỳ nữa, nhưng một lúc sau, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, xa dần xa dần, cuối cùng biến mất.
Gâu gâu! Gâu gâu!
Con chó nhỏ bỗng nhiên không an phận mà kêu lên mấy tiếng.


"Không được kêu!" Mạch Nhiên huých vào ngực nó, "Còn kêu nữa tao lột da mày!"
ư..ử...Tiểu dưa chuột nức nở, rốt cuộc không có sủa.
Mạch Nhiên nghĩ, hôm nay có lẽ sẽ lại mất ngủ.
***
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:


Thẩm công tử thật sự cứ như vậy mà đi sao? Không được, ta còn chưa có ngược hắn!!! ╮(╯▽╰)╭


Hôm nay ta ở quán thịt nướng nhìn thấy một con chó nhỏ, vô cùng đáng thương, chủ nhân ở trên lầu ăn thịt nướng, còn nó ngồi ngoài cửa hàng nhìn người ta đi vào đi ra, không dám tiến vào. Ánh mắt ủy khuất như ngập nước ánh mắt không ngừng trông mong, đáng thương muốn ch.ết!


Ta tính khiến cho Thẩm công tử thể nghiệm một chút cái cảm giác mất hồn mất vía này ╮(╯▽╰)╭






Truyện liên quan