Chương 20
["Có chuyện gì sao?: Thẩm Lâm Kỳ ngồi ở bàn làm việc, thấy Mạch Nhiên đột nhiên xông vào, nhìn qua không hề tức giận.
Mạch Nhiên nhìn anh, rồi nhìn về phía Khương Tuệ đang ngồi chỉnh tề trên sô pha, đành kiên trì nói: "Thực ra... không có chuyện gì, em tới muốn hỏi, anh có đi ăn cơm không?"]
Bầu không khí trở nên ngượng ngập, Thẩm Lâm Kỳ thần sắc biến đổi, con mắt thú vị nhìn Mạch Nhiên, ngón tay lại bắt đầu nhẹ nhàng gõ mặt bàn.
Nhất thời, Mạch Nhiên cảm thấy mặt mình nóng ran, thật sâu sắc mà nghĩ cái đầu mình nhất định là bị kẹp giữa cánh cửa rồi, không thể nào lại có thể thốt ra một câu hỏi chẳng ăn nhập gì như thế! Vẫn còn ăn cơm ư? Ăn thì lớn lên mà không có đầu óc!
Ở phía sau, Khương Tuệ ngồi ở ghế sô pha đứng lên, dáng vẻ tươi cười, chìa tay ra muốn bắt tay, cô ta nói: "Bạch tiểu thư, xin chào! Lần đầu gặp mặt, tôi là Khương Tuệ."
Khương Tuệ biểu hiện ra ngoài thái độ vô cùng hữu hảo khiến Mạch Nhiên cảm thấy ngoài sức tưởng tượng. Cô vốn tưởng rằng bạn gái cũ mới chạm mặt... ít nhất... đại chiến ba trăm hiệp, nếu không phải cô ta dùng nhãn thần giết ch.ết Mạch Nhiên, thì cũng là Mạch Nhiên dùng giày cao gót nện ch.ết cô ta, thế mới có thể hòa bình mà sống!!! (Chị có thể bớt hâm đi một tý được không?)
Hiện tại tình huống này... Liệu có phải Linda tình báo nhầm không, Mạch Nhiên bắt kẻ gian nào ở đây?
Mạch Nhiên không khỏi nghi hoặc đứng lên, nhìn Khương Tuệ tay vẫn giơ ra. Mạch Nhiên tâm nhất hoành, đi qua bắt lấy tay cô ta, nói: "Chị Tuệ khách khí rồi, không cần tự giới thiệu như vậy, em từ hồi tám tuổi đã biết đến chị" Lời nói vừa xuất khỏi miệng, Mạch Nhiên phát hiện trong đó có phần ám chỉ cô ta, lông mày cô ta hơi nhíu lại.
Trời đất chứng giám, Mạch Nhiên thật là không có ý này, nhanh chóng nói: "Em nhớ nhầm a, hình như là mười tám tuổi."
Khương Tuệ ngẩn ra, bỗng nhiên nở nụ cười, quay đầu nhìn Thẩm Lâm Kỳ nói: "Lâm Kỳ, bạn gái anh rất thú vị."
Mạch Nhiên nghe cô ta nói xong có chút mơ hồ. Cái gì mà thú vị? Chỗ nào thú vị? Cô ta rốt cuộc có ý gì? Mạch Nhiên nhíu mày.
Khương Tuệ dường như một chút cũng chưa nhận ra được địch ý của Mạch Nhiên đối với mình, chỉ thu hồi tay rồi thản nhiên nói: "Không còn sớm nữa, em đi trước, không quấy rầy hai người ăn cơm." Cô ta nói đến đây, dường như nhớ ra điều gì lại tiếp tục: "Lâm Kỳ, anh ưng thuận chuyện của em rồi, đừng quên!"
Thẩm Lâm Kỳ gật đầu, rốt cuộc phản ứng.
"Vậy em yên tâm rồi, Bạch tiểu thư, lần sau gặp lại!" Khương Tuệ ra khỏi cửa còn không quên vẫy tay chào tạm biệt.
Mạch Nhiên bị cô ta diễn đến độ sợ choáng váng đầu óc, mãi đến khi Thẩm Lâm Kỳ đến phía sau, cô mới lấy lại tinh thần, sau đó liền bị anh làm cho hoảng sợ.
Mạch Nhiên nói: "Anh là quỷ sao? Đột nhiên xuất hiện sau lưng người ta hù ch.ết người à?"
"Em khi nãy chẳng phải đột nhiên xông vào phòng làm việc của anh sao?" Thẩm Lâm Kỳ hỏi.
"Cái này giống nhau sao?" Mạch Nhiên vội vã lấp ɭϊếʍƈ, "Chúng ta là mục đích bất đồng, em là tới để bắt... Thôi đi, vừa rồi cô ta nói anh đáp ứng cô ta cái gì vậy?"
"Đương nhiên là đồng ý với cô ta trọng thập cũ ái, gương vỡ lại lành!"
Nói xong, Thẩm Lâm Kỳ bình tĩnh quét mắt nhìn chằm chằm Mạch Nhiên đang ngẩn tò te nói: "Nếu không phải vậy, chẳng phải là khiến cho em đến một chuyến tay không sao?"
"Ha ha..."Mạch Nhiên gượng gạo cười hai tiếng, trong lòng suy nghĩ, đúng là đi guốc trong bụng, không thể ở đây ngốc nghếch thêm nữa, tốt nhất vẫn là nên sớm rút lui!
"A! Đúng rồi, em nhớ ra em còn một quảng cáo phải đi làm, em đi trước đây!" Mạch Nhiên nói xong, vội vã đi ra cửa.
Chỉ tiếc chân trước vừa bước ra đến cửa, chân sau đã nghe thấy Thẩm Lâm Kỳ ở đằng sau lẩm bẩm: "Anh còn chưa ăn cơm!"
Mạch Nhiên dừng chân lại, bỗng nhiên có dự cảm bất thường.
Thẩm Lâm Kỳ tiếp tục nói: "Anh không ngại em mời anh đi ăn!"
Mạch Nhiên cứng đờ người. Đầu óc ong ong.
Sau đó, Thẩm Lâm Kỳ còn nói: "Ăn no mới có thể lực!"
Mạch Nhiên phun một ngụm máu. Trong phòng làm việc, anh còn ngang nhiên đùa giỡn cô!
Thề có trời, Mạch Nhiên chưa từng sợ hãi cùng ăn với Thẩm Lâm Kỳ như vậy bao giờ.
Trước đây, Thẩm Lâm Kỳ nhìn qua luôn lạnh như băng, vẻ mặt cứng đờ, làm như toàn bộ thế giới đều mắc nợ không bằng. Tuy rằng Thẩm Lâm Kỳ luôn hung hãn một chút, nhưng ít ra Mạch Nhiên còn nuốt trôi cơm.
Thế nhưng hiện tại, Mạch Nhiên phát hiện Thẩm Lâm Kỳ đã thay đổi...
Thế nhưng hiện tại, Mạch Nhiên phát hiện Thẩm Lâm Kỳ đã thay đổi, trở nên tâm tình bất định, hốt lãnh hốt nhiệt, khó nắm bắt... Không không không! Những điều này không quan trọng, quan trọng nhất là anh đột nhiên học trò đùa cợt lưu manh, ngữ điệu khiến người khác kinh hãi muốn ch.ết, thỉnh thoảng còn khiến Mạch Nhiên sợ đến kinh hồn bạt vía, ăn không vào, hoang mang lo sợ, kinh nguyệt bất thường (^^)
Mạch Nhiên suy nghĩ thật kĩ, nếu như cứ tình hình này phát triển, cô nhất định sẽ phát bệnh, nhất là khi nhìn thấy miếng bít tết kia sẽ ch.ết ngập trong máu mất.
Mạch Nhiên vì suy nghĩ cho tính mệnh, cũng là vì suy nghĩ cho việc làm ăn buôn bán của quán cơm tây mà lớn mật đề nghị: "Nếu là em mời khách, chi bằng chúng ta đi ăn lẩu đi!"
Sau đó, điều Mạch Nhiên không tưởng được chính là, Thẩm Lâm Kỳ ĐỒNG-Ý!!!
Mạch Nhiên vẫn nghĩ, văn hóa ẩm thực Trung Quốc và phương Đông khác biệt không chỉ có nguyên liệu nấu ăn cùng cách thức nấu nướng, mà quan trọng là ở phương thức ăn cơm.
Ví dụ như khi ăn cơm tây, thông thường hai người một bàn dài, mỗi người một đầu. Dù có muốn nói gì cũng phải cân nhắc xem có thích hợp hay không? có nên nói hay không nói? Nhưng ăn cơm theo kiểu Trung Hoa không có như vậy, một đám người, ngồi quanh nồi lẩu, người này cho rau vào nồi, người kia cho thịt cừu vào nồi, người kia nữa cho thịt bò vào nồi, tuy rằng vị không nhất định là ngon hơn cơm Tây, nhưng bầu không khí tuyệt đối tốt hơn nhiều. Nếu như có thêm hai bình rượu xái, cho dù co thù hận lớn bằng trời cũng sẽ không còn tính toán.
Giống như hiện tại, cách một nồi lẩu nóng hôi hổi, Mạch Nhiên nghĩ lúc này Thẩm công tử nhìn qua, so với quá khứ bất luận cái gì cũng thấy ôn nhu hơn rất nhiều.
Trong bầu không khí này, Mạch Nhiên rất ủ rũ mà gắp cho Thẩm công tử một miếng lá sách bò.
"Anh không ăn nội tạng." Thẩm Lâm Kỳ bình tĩnh nói.
Anh không ăn cô ăn, Mạch Nhiên gắp miếng lá sách bỏ lại vào bát mình.
Một lúc sau, thịt dê chín, Mạch Nhiên lại gắp cho Thẩm Lâm Kỳ một miếng thịt dê.
Thẩm Lâm Kỳ nói: "Anh không ăn thịt dê."
Thật đúng là sách mé, Mạch Nhiên chề môi, lại tiếp tục gắp miếng thịt dê trở về bát.
Lại một lúc nữa, thịt bò chín, không đợi Mạch Nhiên nhấc đũa, Thẩm Lâm Kỳ nói: "Em đừng bận tâm anh, cứ ăn đi!"
Ách. Anh không ăn sao? Là anh tự mình nói đấy nhé, chờ lát bắt đầu ăn, anh vẫn không nhúc nhích, chê bai cái này không thể ăn, cái kia không nên ăn, cho dù vậy cũng nên nể mặt mũi em mà ăn chút rau xà lách này chứ?
"Được", Mạch Nhiên nói, "Vậy anh đừng ăn, em ăn!"
Sau đó, nhân viên phục vụ kinh ngạc nhìn Mạch Nhiên hùng dũng ăn hết toàn bộ nổi lẩu, còn nhân tiện uống hết ba cốc rượu xái.
Cuối cùng, giống như tất cả những nhân vật nữ chính trong các tác phẩm văn học, Mạch Nhiên say.
Thế nhưng, thực sự không nên kích động, điểm khác nhau giữa Mạch Nhiên với các vị thiếu nữ kia chính là, Mạch Nhiên không sợ say. Bởi vì khi Mạch Nhiên uống say, so với khi không say vẫn còn rất tỉnh táo, không mượn rượu làm càn, không nói mê sảng, lưng ngồi thẳng tắp, nói tiếng phổ thông so với bình thường đều chuẩn hơn. Mạch Nhiên nghe mẹ cô nói, cô khi uống say đều phân nửa thời gian rất hiểu chuyện, cho nên Mạch Nhiên thật sự không lo lắng, đáng tiếc hiện tại Mạch Nhiên muốn cho bà bớt lo nhưng cũng không còn cơ hội nữa.
Trên đường về nhà, Mạch Nhiên ngồi ở ghế phụ lái, mắt nhìn thẳng trước, không hé răng nói nửa lời. Trong xe bản nhạc lạ lẫm vang lên khe khẽ, Thẩm Lâm Kỳ chuyên tâm lái xe, cũng không có mở miệng.
Ngoài ánh đèn đi lững lờ từ bên ngoài chiếu vào cửa kính, phảng phất lờ mờ, không rõ ràng.
Sau đó không biết qua bao lâu, cũng có thể là do Mạch Nhiên tưởng tượng ra, Thẩm Lâm Kỳ dừng xe lại, cúi đầu giúp Mạch Nhiên tháo dây an toàn.
Mạch Nhiên ngơ ngác nhìn anh, thấy những ngón tay thon dài kia linh hoạt mà cở nút thắt dây an toàn, lại dùng ngón tay, nhanh chóng luồn dây ra khỏi y phục của cô, động tác ưu nhã mà thuần thục, thật là khiến người ta mở mang tầm mắt.
Ngay sau đó, có một chiếc xe khác lướt qua xe bọn họ, đèn xe chiếu vào mặt Thẩm Lâm Kỳ, anh bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô.
Mạch Nhiên cũng nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau, cô hỏi: "Thẩm Lâm Kỳ, có phải anh thích em?" (ố ồ)
Thẩm Lâm Kỳ hỏi lại: "Em uống say rồi?"
"Ừm." Mạch Nhiên gật đầu.
"Ngày mai tỉnh lại, có phải sẽ quên lời nói của anh đi không?"
"Ừm." Mạch Nhiên tiếp tục gật đầu như một con rối.
Thẩm Lâm Kỳ khẽ cười nói: "Anh rất thích em!"