Chương 51

Thẩm Lâm Kỳ mặc một chiếc áo choàng màu tím, cổ áo mở rộng khiến cho khuôn ngực khỏe khoắn lộ ra nhìn một cái không sót gì. Mạch Nhiên một bên vừa lau tóc, một bên nhịn không được mà mở tròn hai mắt, sao mà có thể không liếc nhìn được.


Chỉ tiếc, Mạch Nhiên mới nhìn vài lần, Thẩm công tử đã hạ ánh mắt lên người cô. Mạch Nhiên sợ đến mức vội vàng quay đầu đi, cảm giác được hai má nóng ran lên.
"Nhìn xong chưa?" Anh hỏi.
"Xong rồi xong rồi." Mạch Nhiên đáp lại, cảm nhận được bị anh nhìn đến nóng bừng.


"Như vậy là đủ rồi?" Thẩm Lâm Kỳ trêu chọc.
Mạch Nhiên quả thực xấu hổ vô cùng, chỉ biết nghiêm mặt, không rên thêm một tiếng nào nữa, lặng im lau đầu cho anh. Thẩm Lâm Kỳ không chịu buông tha cô, tiếp tục nói: "Nếu không đủ cũng có thể nhìn thêm một chút."
Trời! Đã nói là đủ rồi!


Mạch Nhiên rốt cuộc tức giận, ném cái khăn trong tay đi: "Anh tự lau đi, em mặc kệ." Nói xong, cô xoay người bỏ đi.
Cổ tay cô bị tóm được.


Cô quay đầu lại, Thẩm Lâm Kỳ đang ngồi trên giường, khuôn mặt anh tuấn bình tĩnh, tóc rối bời, con ngươi sáng như sao, dưới ánh đèn nhu hòa, ánh mắt anh vô cùng an tĩnh. Thấy như vậy tâm tình Mạch Nhiên bất ngờ dịu đi rất nhiều.


Cô thất thần, cảm giác mọi thứ xung quanh như ngưng đọng, mãi đến khi Thẩm Lâm Kỳ cầm lấy cái khăn nhét lại vào tay cô, cô mới tỉnh táo.


available on google playdownload on app store


"Giỏi thật, tiếp tục đi." Vài từ đơn giản, vậy mà khiến Mạch Nhiên đi lại. Lần này cô ngoan hơn, chuyên tâm lau tóc cho anh, không nhìn lén nữa. Mà anh cũng không thèm nói gì tiếp. Bốn phía bởi vậy thoáng cái yên tĩnh, Mạch Nhiên thậm chí còn nghe được nhịp thở của mình và tiếng khăn mặt chà sát tạo ra tiếng động.


Muốn cho mình không nhìn phải cái gì không nên nhìn nữa, Mạch Nhiên phân tán tư tưởng bằng cách suy nghĩ về công việc của mình. Nghĩ đi nghĩ lại liền nghĩ tới Khương Tuệ và bộ phim cô ta nói.
"Cái kia..." Mạch Nhiên thăm dò, "Mấy hôm trước ở tiệc mừng công, em có gặp Khương Tuệ."


"Ừm." Anh lên tiếng, không có phản ứng.
Mạch Nhiên không cam lòng, tiếp tục nói: "Chị ấy nói, muốn hợp tác cùng em."
"Ừm." Thẩm Lâm Kỳ từ từ nhắm hai mắt, bày ra bộ dạng không thèm quan tâm.


Đến lúc thì Mạch Nhiên tức giận thật sự. Thái độ gì đây? Cô đang nói chuyện vô cùng ý tứ. Anh không thèm hỏi ý kiến của cô mà đã nhận phim, lại còn để Khương Tuệ làm nữ chính, chẳng lẽ không nên giải thích với cô sao?
"Em không muốn làm việc cùng chị ấy." Mạch Nhiên kiên quyết.


Lần này cuối cùng anh cũng không qua loa ứng phó nữa mà dừng một chút rồi hỏi: "Vì sao?"
Vì sao? Mạch Nhiên thoáng cái cứng họng.
Vì sao không muốn? Cô sao có thể nói cho anh biết, kỳ thực là cô đang ghen? Nghĩ tới nghĩ lui, cô trả lời: "Em không có hứng thú làm vai phụ."


Nói ra lý do này, Mạch Nhiên thật cảm thấy mình già mồm cãi láo. Trong lòng cô còn đang băn khoăn thì Thẩm công tử đã từ chối.
"Em vẫn không thích hợp đảm nhận vai chính. Tuệ Tuệ là tiền bối, cùng cô ấy làm việc, nhất định sẽ là cơ hội rất tốt giúp đỡ em."


Được rồi, những gì Thẩm Lâm Kỳ nói Mạch Nhiên chưa có nghe, mà chỉ nghe thấy hai chữ: "Tuệ Tuệ "


Tuệ cái muội a! Mạch Nhiên hận không thể bịt cái khăn mặt cho anh tắc thở ch.ết luôn đi. Người này quả nhiên còn chưa dứt tình. Sao cô còn chưa có nghe anh gọi mình là Nhiên Nhiên, anh còn dám gọi cô ta là Tuệ Tuệ, dù gì cũng đã là bạn gái cũ, có cần thiết phải thân mật như vậy không? (chua quá cơ!)


Mạch Nhiên phụng phịu: "Em không cần giúp đỡ, diễn xuất của em giờ đã tiến bộ rất nhiều."


Vậy mà, sự tự tin của Mạch Nhiên cũng không đáng để anh quan tâm: "Tiến bộ? Em nghĩ đó là tiến bộ sao? Phim thương mại, phim thần tượng, có cái gọi là kĩ xảo diễn xuất sao? Nếu như đó là tiến bộ, thì quả thật yêu cầu của em cũng quá thấp rồi. Đương nhiên, nếu như em muốn như vậy, cả đời yên ổn làm bình hoa, để anh nuôi em, anh cũng không có ý kiến. Nhưng, em cam tâm không?" (oa... câu nói hay thứ nhì của anh:*)


Mạch Nhiên thừa nhận, cô đã bị Thẩm công tử nói trúng.


Từ khi quen biết đến giờ, anh chưa khi nào nghiêm túc giáo dục cô như vậy. Dường như trước giờ anh không hề quan tâm tới chuyện diễn xuất của cô, cô chỉ như một vật làm cảnh mua vui mà anh nuôi, chỉ cần khiến anh vui, những cái khác đều không nằm trong phạm vi lo lắng của anh.


Nhưng mà ngày hôm nay anh nói vậy đã khiến cô tỉnh ngộ ra. Hoá ra trong mắt anh, cô có khuyết điểm gì đã hoàn toàn bại lộ. Con mẹ nó, hóa ra cô chỉ là một bình hoa!
Tâm tình phức tạp, có tức giận, có buồn bã, có xấu hổ, nhưng cô vẫn ngoan cố: "Em... Em không cần anh nuôi em!"
"Vậy thì chứng minh cho anh xem." Anh nói.


"Chứng minh thì chứng minh, ai sợ ai!" (hơ, chị rất dễ mắc bẫy anh Thẩm)
Tâm tình phức tạp, có tức giận, có buồn bã, có xấu hổ, nhưng cô vẫn ngoan cố: "Em... Em không cần anh nuôi em!"
"Vậy thì chứng minh cho anh xem." Anh nói.
"Chứng minh thì chứng minh, ai sợ ai!"


"Được." Anh nhếch miệng, ngón tay gõ nhẹ lên thành giường, "Ngày mai, anh đưa kịch bản cho em."
Ngày... Ngày mai?!
Mạch Nhiên có cảm giác mình vừa sa bẫy? (Chứ còn sao!)


Cô quả nhiên lọt vào cái bẫy Thẩm công tử, vừa rồi còn kiên quyết không làm việc cùng Khương Tuệ, vậy mà giờ đã đáp ứng. Thật là đáng ch.ết!
Thế nhưng, chuyện tồi tệ còn ở phía sau.


Hôm sau Mạch Nhiên nhận được kịch bản. Chuyện khiếp sợ không phải là vì kịch bản, mà khiếp sợ chính là, người mang kịch bản đến lại là Tiết Lâm!


Vừa nhìn thấy hắn ta, Mạch Nhiên liền đau đầu. Vị đại đạo diễn đã từng hô to "Thà mời AV chứ không dùng đến độc dược" này lại tự mình mang kịch bản của hắn ta đến cho Mạch Nhiên, chuyện này thực khiến cô thụ sủng nhược kinh a!


Tránh làm nhiễm bẩn kịch bản thuần khiết của hắn ta, Mạch Nhiên tự động lùi về sau ba bước.
Mạch Nhiên nói: "Tiết đại đạo diễn, có cần tôi tránh xa anh một chút không? Tôi sợ động vào kịch bản của anh nó sẽ mốc meo."
Tiết Lâm rất bình tĩnh nói: "Tôi đã cho băng phiến vào rồi."


"..." Mạch Nhiên vừa xấu hổ vưà tức giận, vẫn không thể tin được chuyện này là thật, đành nhìn Thẩm công tử dùng nhãn thần hỏi: Tiết đại đạo diễn đưa cho em kịch bản hay gói bưu phẩm vậy? Đây là thật ư?


Thẩm Lâm Kỳ cũng không có trả lời cô, anh chỉ đi tới, lấy kịch bản từ tay Tiết Lâm đưa cho cô: "Mấy ngày tới em ở nhà nghiên cứu kịch bản. Anh có việc phải đi ra ngoài với Tiết Lâm, em không có việc gì thì đừng đi ra ngoài." (eo ơi, hic, iu anh Thẩm quớ)


Những lời này lọt vào tai có khác nào là anh đang dặn dò trẻ con. Mạch Nhiên cuối cùng phải chấp nhận.


Bộ phim này Tiết Lâm tên là "Tàn kiếm giang hồ", bối cảnh phát sinh mọi chuyện là thời cổ đại. Diễn viên chính là một hiệp khách giang hồ thần bí, cầm trong tay một thanh tàn kiếm, vô số kẻ đã thất bại dưới tay hắn ta. Sau đó có một cô gái tên là Phi Hoa từ thanh lâu xen vào cuộc đời hắn. Câu chuyện từ đó phát sinh.


Tất nhiên Mạch Nhiên không sắm vai Phi Hoa, mà là một thủ lĩnh bọn thổ phỉ, coi trọng hiệp sĩ, hơn nữa còn cướp người làm áp trại tướng công, cuối cùng bởi vì quan hệ thị nữ mà trở thành bia đỡ đạn.


Tuy rằng khái quát tương đối hài hước, nhưng trên thực tế bộ phim điện ảnh này là chính kịch. Tình tiết lên xuống muôn hình vạn trạng, âm mưu mọc lan tràn, nhân vật đủ loại tính cách, kết cục càng vòng vo, đặc sắc vô cùng. Mạch Nhiên xem đi xem lại kịch bản cả buổi chiều, muốn ngừng mà không được, mãi đến khi nghe được tiếng chó sủa dưới lầu mới lấy lại tinh thần, lưu luyến không rời mà buông kịch bản, đi xuống xem.


Dưới lầu, Hoàng mụ đứng đối diện trước hai tổ tông... không không, là hai con chó vẻ mặt u sầu.
"Có chuyện gì vậy ạ?" Mạch Nhiên hỏi Hoàng mụ.
"Đến giờ cho hai con chó đi dạo, nhưng bà chủ còn chưa về!"
"Vậy dì cứ đưa chúng nó đi thôi." Mạch Nhiên đề nghị.


"Không được, tiểu suất trước giờ không theo người làm chúng tôi đi ra ngoài."
Không phải chứ, Mạch Nhiên mặt đầy hắc tuyến. Động vật còn biết nịnh nọt, Mạch Nhiên nói: "Vậy kệ chúng nó đi, nên đợi Anna tỷ về."


"Đến giờ nếu như không dắt chúng nó đi, tiểu suất sẽ tiếp tục kêu. Nhưng bà chủ đi chơi với bạn, hôm nay chắc chắn về muộn."


Trời ạ, cái nhà này người đã khó chiều rồi, chó còn khó hầu hạ hơn. Thẩm tiểu suất lại tiếp tục sủa, thật quá phiền phức. Mạch Nhiên đành nói: "Được rồi, cháu dắt bọn nó đi."
"Không được a!" Hoàng mụ lập tức ngăn cản cô: "Cậu chủ nói không được để cô tùy tiện ra ngoài."


"Không sao đâu, chỉ đi quanh đây một vòng thôi, hơn nữa giờ vẫn còn sớm, sẽ không sao đâu. Dù có người muốn tiếp cận cháu, cũng có Tiểu Suất và Tiểu Bạch ở đây, bọn nó rất dũng cảm, dì yên tâm!"


Hoàng mụ cuối cùng cũng đồng ý. Mạch Nhiên nghĩ Hoàng mụ chắc chắn cùng cảm thấy hai con chó này phiền ch.ết đi được."
Cứ như vậy, sau hai ngày bị nhốt trong biệt thự nhà họ Thẩm, Mạch Nhiên cuối cùng cũng được một lúc ra ngoài hít thở không khí. Dắt theo hai con chó, Mạch Nhiên nghênh ngang ra khỏi cửa Thẩm gia.
***


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Cầu mong gặp kẻ xấu lần thứ hai, để có cơ hội anh hùng ra tay cứu mỹ nhân.~(^o^)/~






Truyện liên quan