Chương 7: Không muốn, lại gặp (1)
Mãi đến chiều mới có người bước ra báo với họ, tính mệnh của em trai tạm thời thoát khỏi nguy hiểm nhưng bởi vì đầu bị va chạm mạnh nên vẫn còn phải tiếp tục phẫu thuật hút lấy máu bầm, chắc khoảng hai giờ nữa cuộc phẫu thuật mới hoàn thành.
Biết tính mệnh em trai tạm thời qua cơn nguy hiểm, rốt cuộc Giang Tâm Đóa cũng yên lòng được đôi chút.
"Mẹ, con đi mua chút gì cho mẹ ăn được không?" Giang Tâm Đóa nhìn người mẹ đang cố nén nước mắt của mình, nhẹ giọng nói.
"Mẹ ăn không nổi đâu." Trình Truyền Phương nghẹn ngào nói.
"Ăn không nổi cũng phải ăn, từ sáng tới giờ mẹ đã không ăn uống gì rồi, cứ như vậy là sao chịu nổi đến lúc Tiểu Hàng tỉnh lại chứ? Mẹ đợi con một lát, con đi nhanh lắm!"
Giang Tâm Đóa nói rồi đứng dậy mới phát hiện chân mình hơi tê, đầu cũng có chút choáng váng, sau khi dặn dò mẹ thêm mấy câu nữa cô mới đi về phía thang máy.
Đến căng tin bệnh viện mua mấy hộp súp và thức ăn rồi cô vội vàng quay lại, không ngờ đến thang máy lại gặp được Ngụy Nhất Minh vừa mới đến.
"Đóa Đóa..." Ngụy Nhất Minh nhìn cô gái vẻ mặt tiều tụy tái nhợt trước mặt, vừa gọi vừa bước đến gần, đầu cúi xuống nhìn những sợi tóc lòa xòa hai bên má, nỗi thương cảm dâng lên trong lòng khiến hắn không kìm lòng được vươn tay cẩn thận giúp cô vén ra sau tai.
Vốn là Ngụy Nhất Minh không an tâm về cô nên dự định là sau khi tan tầm sẽ qua tìm cô, không ngờ chưa đến giờ nghỉ thì đã nhận được điện thoại của ba mình, nói là Giang Viễn Hàng xảy ra chuyện, lúc này còn đang ở phòng cấp cứu của bệnh viện, trong nhà các phu nhân thì tìm đủ cớ để không cho ông đi qua cho nên ông chỉ đành gọi điện thoại cho con trai bảo hắn qua đây xem tình hình thế nào.
"Nhất Minh..."
Cử chỉ thân mật của Ngụy Nhất Minh khiến tất cả những cảm xúc mà Giang Tâm Đóa cố nén từ sáng đến giờ bùng phát, những giọt nước mắt trong suốt nháy mắt tràn ra khỏi hốc mắt, cuồn cuộn lăn trên má.
Nước mắt của cô khiến Ngụy Nhất Minh nhất thời tay chân luống cuống, "Đóa Đóa, đừng khóc, đừng khóc..."
Lúc nhỏ cô thường bị những chị em nặng tâm cơ ngấm ngầm bức hϊế͙p͙ đến khóc, lúc đó hắn thường tìm cách an ủi cô nhưng dần trưởng thành, cô đã rất ít khi rơi lệ, ít ra là trước mặt hắn.
Nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn xuất hiện trước mặt hắn với gương mặt tươi cười ngọt ngào, hôm nay nhìn thấy cô nước mắt ràn rụa như vậy, ngoại trừ hoảng loạn, Ngụy Nhất Minh còn có thêm một tia đau lòng.
Còn chưa kịp nói gì, Giang Tâm Đóa đã bổ nhào vào lòng hắn nức nở khóc.
Chiếc mặt nạ kiên cường mà cô cố gắng duy trì đến lúc này bởi vì động tác ôn nhu của Ngụy Nhất Minh mà hoàn toàn tan rã.
Đồ vật trên tay cô lạch cạch rơi xuống đất, đôi tay mảnh khảnh vòng qua người Ngụy Nhất Minh như một chiếc thuyền nhỏ tìm thấy rồi bến cảng tránh gió.
Những muộn phiền, đau khổ, bất an tích trữ trong lòng hòa tan theo những giọt nước mắt, cuồn cuộn tuôn trào.
Ngụy Nhất Minh nhìn thân thể nhỏ nhắn không ngừng run rẩy trong lòng mình, trong mắt thoáng lộ một vẻ thương tiếc.
"Xin lỗi em, Đóa Đóa. Anh đến trễ nhưng em yên tâm, Tiểu Hàng nhất định sẽ không sao..." Bàn tay hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, dè dặt lẫn ân cần như đang ôm một búp bê bằng sứ vậy, một lần lại một lần an ủi vỗ về.
Sinh lão bệnh tử, chuyện này mỗi ngày đều có, hai người đứng trước thang máy thân mật ôm nhau, một khóc một an ủi, cảnh tượng này cũng không gợi lên quá nhiều sự chú ý của người khác.
Cho đến...
"Thật ngại quá, xin nhường đường!" Một giọng nam sang sảng vang lên.
Lý Triết thực ra cũng rất không tình nguyện làm chuyện này nhưng tình huống đặc biệt hôm nay khiến hắn không thể không làm vậy. Bởi vì vị đại Boss kính yêu sau lưng hắn lại nhất định cứ chọn thời điểm này để họp. Bệnh viện này là do nhà họ Phạm thành lập trước khi di cư ra nước ngoài, bình thường tất cả nghiệp vụ đều giao cho viện trưởng xử lý, mặc kệ là lãi hay lỗ Phạm Trọng Nam trước giờ đều không để ý.
Nhưng hôm nay sau khi họp cả một ngày, đại Boss lại nói muốn qua đây thị sát.
Mà sự tùy hứng của Boss đổi lại là, thang máy chuyên dụng đang trong quá trình duy tu, cho dù không muốn đi chung thang máy với đám đông đến cách mấy anh ta cũng chỉ đành cùng viện trưởng đi thang máy của phòng phẫu thuật.
Càng không ngờ là, trước cửa thang máy lại có người chắn lại, hắn chỉ đành lên tiếng bảo họ nhường đường.
"Thật ngại quá!" Ngụy Nhất Minh biết họ chắn đường của người khác liền lập tức lên tiếng xin lỗi đồng thời tách cô gái đang khóc nức nở trong lòng mình ra sau đó xoay người, lùi sang một bên.
Mà Giang Tâm Đóa lúc này bởi vì hành vi mất kiểm soát của mình mà xấu hổ vô cùng, đầu vẫn vùi vào trong ngực Ngụy Nhất Minh.
Lý Triết gật đầu theo phép lịch sự sau đó bước đến ấn nút thang máy.
Lại là cô gái đó!
Lần thứ ba! Không có chút báo trước nào lại có thể gặp lại lần nữa!
Cho dù mặt cô gái đó đang vùi trong ngực người đàn ông khác, Phạm Trọng Nam từ sau lưng chỉ nhìn thấy mái tóc dài của cô gái cũng biết chính là cô.
Chỉ có điều, cô không biết hắn! Mà hắn, không có bất cứ vị thế nào để lên tiếng! Với tính cách trước giờ của hắn, cũng không có khả năng hắn chủ động lên tiếng.
Lúc này, khoảng cách giữa họ chẳng qua chỉ là mấy bước mà thôi nhưng đối với hắn và cô mà nói, cũng giống như cách nhau chân trời góc bể xa xôi như vậy.
Bởi vì...
Cô đang vùi vào lòng một người đàn ông khác, một cách đầy ỷ lại, một cách rất đương nhiên, mà người đàn ông đang ôm cô đó thì không ngừng vỗ lưng cô như an ủi.
Gương mặt vốn bình thản, lạnh mạc trước giờ chợt căng quá đỗi, ánh mắt bình tĩnh dưới chiếc kính râm cũng không còn nữa, toàn thân vô hình phát ra một tia tức giận giống như một con sói hoang bị chọc giận, mà sự tức giận này, ngay cả người bên cạnh hắn cũng cảm nhận được một cách rõ ràng.
"Boss, Xin mời vào thang máy!" Lý Triết nhìn vị đại Boss trước giờ luôn bình thản lạnh mà của mình lúc này đã có chút khác thường bởi vì thang máy đến đã lâu mà dường như anh ta vẫn chưa phát hiện.
Mà nguyên nhân khiến anh ta khác thường có lẽ là...
Đôi nam nữ trẻ tuổi đang ôm nhau kia...
Tầm mắt của Lý Triết không khỏi liếc thêm lần nữa về phía Giang Tâm Đóa và Nguỵ Nhất Minh, lúc nhìn đến mái tóc dài óng ả xoã đến vai kia, một gương mặt xinh đẹp chợt lướt qua trong đầu hắn. Là cô gái kia!
Lý Triết hoàn toàn chẳng có thời gian để kiểm chứng lại sự nghĩ hoặc của mình bởi vì Boss của hắn đã trở lại vẻ bình thản như lúc ban đầu, đôi chân thẳng tắp sải bước vào thang máy.
Mà sau lưng hắn viện trưởng và những người khác cũng đã nối bước theo sau.
Cửa thang máy đóng lại sau lưng họ, một giây cuối cùng trước khi thang máy khép lại, Phạm Trọng Nam nhìn thấy đầu của cô gái nãy giờ vẫn dấu mặt nơi ngực người đàn ông kia chợt ngẩng lên, chỉ thấy một sườn mặt nhưng hắn vẫn nhìn thấy rõ ràng dấu nước mắt còn vương trên má.
Cô ấy... khóc sao?
Một giây sau, cửa thang máy đóng lại.
Nguỵ Nhất Minh bởi vì mãi dỗ dành Giang Tâm Đóa nên không hề chú ý đến Phạm Trọng Nam. Khi đoàn người kia đã vào thang máy hắn và Giang Tâm Đóa lần nữa trở lại căng tin mua một ít thực phẩm rồi cùng trở lại phòng phẫu thuật.
Dưới sự khuyên bảo lẫn nài nỉ của họ, Trình Truyền Phương rốt cuộc cũng chịu ăn mấy miếng sau đó phía cảnh sát cũng cho người đến.
Theo lệ thường, nhân viên cảnh sát thẩm vấn mấy câu sau đó báo với hai mẹ con họ đã tiến hành giám định sơ bộ chiếc xe bị tai nạn Nhưng không phát hiện ra có bất kỳ điểm khả nghi nào cho thấy có người đã phá hoại.
Vì thế kết luận của cảnh sát là sở dĩ xảy ra tai nạn lần này là do người tài xế! Nhưng người tài xế, chú Trần đã làm tài xế cho nhà họ Giang hơn 20 năm rồi, vẫn luôn một lòng trung thành với nhà họ Giang hơn nữa cũng không có lý do gì mà ông tự tìm cái ch.ết! Huống gì trên xe chỉ có một cậu bé 12 tuổi, đứa con trai duy nhất của nhà họ Giang.
Lí do gì để ông làm như vậy chứ?
Một người tài xế không có bất kỳ người thân bạn bè nào ở Singapore, trong hơn 20 năm làm thuê cho nhà họ Giang cũng không có liên hệ với bất kỳ ai. Nhất thời không ai nghĩ ra nguyên nhân vì sao xảy ra chuyện này.
Vì thế vụ án này chỉ có thể đợi phía cảnh sát điều tr.a kỹ hơn.
Hai giờ sau, Giang Viễn Hàng rốt cuộc cũng được đẩy ra từ phòng phẫu thuật. Tuy rằng giữ lại được tính mạng nhưng bởi vì phần đầu bị tổn thương nghiêm trọng nên phải lập tức được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt tiếp tục theo dõi. Mà vừa nãy bác sĩ điều trị chính vẻ mặt ngưng trọng báo với họ rằng, tuy rằng tính mạng không bị nguy hiểm nhưng sau này rất có khả năng phải ngồi xe lăn!
Đối với Trình Truyền Phương mà nói đây quả là một cú sock lớn, tinh thần và thể xác bị giày vò suốt cả một ngày rốt cuộc bởi vì tin tức này nên chịu không nổi mà ngất đi.
Cố nén nỗi đau thương trong lòng, Giang Tâm Đóa nhờ bệnh viện thu xếp một giường bệnh cho mẹ rồi lại tìm thêm một y tá để chăm sóc cho bà rồi mới mệt mỏi lê bước ra khỏi bệnh viện. Cô định quay về nhà thu dọn một ít đồ đạc rồi mới trở lại đây chăm sóc cho mẹ và em trai.
Cũng may tối nay có Nguỵ Nhất Minh ở bên cạnh giúp đỡ bằng không cô không biết mình sẽ chống đỡ như thế nào nữa...