Chương 12: Mục đích kết hôn của anh ta
Ngoại trừ anh Nhất Minh, cô chưa từng tiếp xúc với người đàn ông nào khác ở khoảng cách gần như thế này. Mà người đàn ông bên cạnh cô đây tương lai sẽ là chồng cô, đáng lẽ cô không nên khẩn trương mới đúng!
Nghĩ là nghĩ vậy thôi nhưng Giang Tâm Đóa vẫn không ngăn được trái tim mình đập thình thịch trong lồng ngực, ngay cả hô hấp cũng trở nên cực kỳ gian nan.
Chừng như nhận ra sự khẩn trương của cô, nãy giờ vẫn lặng lặng xem ngồi xem văn kiện rốt cuộc Phạm Trọng Nam Cũng ngẩng đầu lên sau đó đặt tập văn kiện trên tay xuống, ấn nút cách ly khoang sau, lập tức cửa kính màu đen chậm rãi đẩy lên khiển không gian của khoang sau càng thêm chật hẹp và kín kẽ.
Giang Tâm Đóa cực kỳ bất an nhìn anh ta, nhưng cũng không dám lên tiếng hỏi.
Bởi vì, hai người họ thực sự quá xa lạ!
Hai người đã tiến triển đến mức định ngày kết hôn, đi thử áo cưới nhưng thực ra về phương diện tình cảm, giữa họ chỉ là con số không to tướng, thậm chí hai người còn chưa nói được với nhau quá mười câu. Thế thì làm sao không cảm thấy xa lạ cho được? Làm sao không thấy khẩn trương?
"Đang nghĩ gì vậy?" Phạm Trọng Nam nữa lên tiếng, hắn xoay người lại đối mặt với cô.
Hắn để ý, từ khi cô vừa bước lên xe đã lặng lẽ nép mình bên cửa sổ, an tĩnh ngồi đó, vóc dáng nhỏ nhắn, mảnh mai, toát ra một vẻ yếu đuối khiến người ta không khỏi động lòng.
Không hiểu vì sao, người trước giờ thường không chủ động nói chuyện với người khác như hắn, đối diện với cô lại cứ thế rất tự nhiên lên tiếng hỏi.
Sao anh ta lại hỏi như vậy?
Giang Tâm Đóa chi nhè nhẹ lắc đầu, không trả lời hắn, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn.
"Quay đầu qua đây!"
Trước mặt hắn trước giờ chưa từng có người nào chỉ dùng đỉnh đầu nói chuyện với hắn, phản ứng của cô như vậy đối với hắn mà nói là tuyệt đối không cho phép.
Đầu đang cúi thấp, nghe câu ra lệnh này Giang Tâm Đóa chỉ có thể cắn môi, cuối cùng chậm rì rì ngẩng đầu lên, lại chậm rì rì xoay mặt về phía hắn, đem cả gương mặt xinh xắn bày ra trước mặt hắn.
"Đang sợ tôi sao?"
Cô cứ trầm mặc như thế này khiến hắn không Đóan được tâm tư của cô. Mà điều này Phạm Trọng Nam cực kỳ không thích!
Cho dù hai người còn xa lạ nhau đến mấy hắn vẫn hy vọng, ít ra trước mặt hắn cô sẽ không khiếp sợ và xa cách đến mức này, thậm chí, khiến hắn có cảm giác cô không muốn tiếp xúc gì với mình!
"Không phải!" Cho dù phải cô cũng không dám nói.
"Vậy thì ngồi sát lại một chút." Giọng Phạm Trọng Nam trầm thấp nhưng trong ngữ điệu mang theo một loại cường thế khiến người ta không thể phản kháng, Giang Tâm Đóa chỉ đành dịch người về phía anh ta một chút.
Cô vừa ngồi vững thì không một dấu hiệu báo trước, một bàn tay đàn ông đã đột ngột vươn ra – hoàn toàn ngoài dự liệu của Giang Tâm Đóa – nhẹ nhàng vuốt ve gò má mịn màng của cô.
Theo phản xạ bản năng, Giang Tâm Đóa định nghiêng đầu né tránh nhưng động tác của anh ta so với cô càng nhanh hơn, lập tức giữ lấy chiếc cằm nhỏ xinh, lực tay mạnh mẽ khiến Giang Tâm Đóa không thể không ngưỡng cao đầu, mắt nhìn thẳng vào mắt anh ta.
"Trốn cái gì?"
Hơi thở nam tức nóng rực trong chớp mắt như vây phủ lấy cô, khoảng cách giữa hai người quá gần, chỉ chưa đến một tấc, đôi môi với những đường nét rõ ràng của hắn chỉ cách cô vài centimet, đôi mắt sắc bén mà thâm thúy nhìn sâu vào mắt cô, cái ánh mắt như muốn ăn thịt người đó khiến cô phát run nhưng Giang Tâm Đóa trốn không thoát, chỉ đành mở to đôi mắt trong suốt, lên tiếng một cách đầy nhân nhượng, "Không có."
"Thật sự không có sao?"
Phạm Trọng Nam đối với câu trả lời ngắn gọn ngày lần nữa cảm thấy cực kỳ bất mãn, bàn tay đang nắm lấy cằm cô chợt tăng thêm một chút sức.
"Đau quá!" Giang Tâm Đóa không ngờ người đàn ông thoạt nhìn lịch lãm này lại có động tác thô lỗ như thế.
Tiếng kêu đau của Giang Tâm Đóa khiến Phạm Trọng Nam rốt cuộc nới lỏng tay ra, lúc những ngón tay thuôn dài buông ra thì hắn cũng cùng lúc phát hiện, chiếc cằm nhỏ xinh, nơi vừa mới bị bấu vào đã có những dấu xanh tím nhàn nhạt mà năm đầu ngón tay của hắn, chừng như vẫn còn lưu lại xúc cảm mềm mại trơn mịn của làn da con gái khiến hắn nhịn không được muốn lần nữa sờ lên, vuốt ve, xoa dịu những chỗ đau mà mình vô tình gây ra nhưng ánh mắt sợ hãi của cô khiến Phạm Trọng Nam rốt cuộc buông thõng tay xuống, bàn tay sít sao nắm chặt lại.
Thật sự đau đến vậy sao?
Nhưng mà --- câu xin lỗi hắn không nói ra được.
Không gian kín mít của khoang xe lần nữa rơi vào yên lặng, chỉ còn tiếng hít một nặng một nhẹ quấn quýt lấy nhau vọng vào tai hai người.
Thật là – bầu không khí này, nói có bao nhiêu ngượng ngùng thì có bấy nhiêu ngượng ngùng! Giang Tâm Đóa muốn dịch người ra một chút nhưng lại không dám, chỉ đành rũ mi không nhìn hắn nữa.
Cô không biết nên nói gì với hắn, cho dù họ rất nhanh sẽ kết hôn, thành vợ thành chồng của nhau nhưng cô vẫn cảm thấy, giữa hai người căn bản là không có vấn đề chung gì cần trao đổi.
Không có tình cảm, giữa hai bên lại không quá thân quen, cô không cho rằng cuộc hôn nhân như vậy sẽ tốt đẹp nhưng cô đã không còn sự lựa chọn. Duy nhất có thể lựa chọn chính là, tận lực làm một người vợ an phận thủ thường.
Không biết ngày xưa cổ nhân trước khi kết hôn, hai vợ chồng ngay cả mặt mũi cũng chưa gặp một lần làm sao có thể sống bên nhau suốt đời được chứ? Kính nhau, xem nhau như khách? Đây chắc là cách họ duy trì cuộc hôn nhân của mình, Giang Tâm Đóa nghĩ.
Phạm Trọng Nam nhìn cô gái nhỏ lại lần nữa hướng đỉnh đầu về phía hắn, cảm giác không thoải mái lại lần nữa dâng lên trong lòng.
Hắn biết cô sợ mình, dù sao họ thật sự cũng xem như là người xa lạ nhưng cô có cần thiết phải quá mức như vậy không?
Trước mặt hắn trước giờ đều là người khác nói chuyện, hắn chỉ phụ trách nghe, có muốn trả lời hay không cần phải xem tâm trạng của hắn lúc đó thế nào, giờ thì tốt rồi, tình huống hoàn toàn ngước lại, từ lúc cô lên xe đến giờ đều là hắn hỏi, cô phụ trách trả lời, thế mà thái độ còn quá mức có lệ!
"Giang Tâm Đóa!"
"Gì?"
Trả lời hắn lại vẫn là một chữ mềm mại, nhỏ xíu.
"Nói cho tôi nghe, rốt cuộc em đang nghĩ gì?"
"Không có!"
"Ngẩng đầu lên nói chuyện với tôi! Chúng ta đã sắp là vợ chồng, có chuyện gì có thể nói rõ ràng, trực tiếp, tôi không thích suy Đóan suy nghĩ của người khác!"
Cho dù là cúi gằm đầu xuống, Giang Tâm Đóa chỉ cần nghe giọng nói cũng đã biết chắc chắn là anh ta đang tức giận, mà cô thì không muốn gây thêm chuyện nên thuận theo ý hắn mà ngẩng đầu lên, lần nữa nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm như đầm nước không thấy đáy kia.
Nói gì bây giờ? Đem những suy nghĩ chân thật trong nội tâm mình hai năm rõ mười nói cho anh ta nghe sao? Họ còn chưa thân thiết đến mức ấy, nếu như cô nói ra, nói không chừng anh ta sẽ cho rằng cô không muốn kết hôn.
Nhưng không cho anh ta một câu trả lời thì lại không được, ánh mắt người đàn ông này quá sắc bén, trước mặt anh ta cô dường như không dấu được gì nhiều.
"Tôi, chỉ đang suy nghĩ xem...vì sao lại là tôi?"
Anh ta gia thế quyền quý, vóc người lại anh tuấn đĩnh đạc là thế, vì sao lại chọn một đối tượng như cô để kết hôn chứ? Hơn nữa, lúc ban đầu khi cô chủ động đến tìm hắn, thái độ cự tuyệt của hắn rõ ràng là vậy mà.
Vì sao lại là cô sao? Cô muốn câu trả lời như thế nào?
Câu hỏi này hỏi thật hay, hay đến mức Phạm Trọng Nam cũng không biết nên trả lời thế nào bởi vì chính hắn cũng không biết vì sao lại là cô.
Đối với các cô gái đã có người trong lòng, hắn khinh thường dùng thủ đoạn đi cưỡng cầu. Nhưng tối hôm đó, lúc cô cùng Giang Hán Sinh đến khách sạn tìm hắn, sau khi bị hắn lạnh lùng cự tuyệt, giọt nước mắt kia lại khiến cõi lòng của hắn mềm lại một cách đáng ghét.
Giờ thì tốt rồi, rõ ràng là cha con họ tự tìm đến cửa giờ lại còn hùng dũng hỏi hắn vì sao lại là cô sao?
Phạm Trọng Nam vươn tay, rút từ trong một hộc tủ kín ra một bao thuốc, rút ra một điếu, lúc đang định châm thuốc thì lại có chút chần chừ, sau cùng lại bỏ vào bao thuốc trở lại, hai tay khoanh trước ngực, chậm rãi lên tiếng, "Tôi cũng đã đến tuổi thích hợp để kết hôn, đến lúc tìm một đối tượng thích hợp, kết hôn, sinh con mà cô thì cũng vừa khéo đang muốn tìm một người đàn ông để gả, chính là trùng hợp như vậy đó. Tôi không muốn lãng phí thời gian tìm một đối tượng khác."
Vốn đây chính là một cuộc hôn nhân mà hai bên đều đạt được thứ mình muốn! Cái cô muốn thực ra không phải là một người chồng mà là tiền, còn hắn, cần một người vợ, cần những đứa con.
Chỉ đơn giản như vậy!
Giang Tâm Đóa trong lòng đã rõ ràng, "Tôi biết rồi."
Sau này cũng sẽ không lại hỏi hắn những vấn đề vô vị như vậy nữa, bởi vì hắn rất bận, bận đến nỗi không có thời gian kết giao bạn gái, không có thời gian yêu đương, cô gái nào phù hợp với yêu cầu của hắn vừa khéo xuất hiện trước mặt hắn thì hắn sẽ cưới người đó về làm vợ!
Sau đó khoang xe lại chìm trong im lặng, chiếc xe vẫn tiếp tục bon bon lướt thẳng về phía trước mà hai người họ, lại không ai nói thêm một lời nào.