Chương 16: Cạm bẫy cuộc đời (1)
Không phải là cô sợ hắn lắm sao? Thế mà giờ lại cứ vậy mà ngủ say trước mặt hắn?
Khi xe dừng trước vạch kẻ vì đèn đỏ, Phạm Trọng Nam hơi nhớm người lên quan sát cô gái đang ngủ kia.
Đầu cô hơi nghiêng trên lưng ghế, gương mặt nhỏ nhắn chỉ lớn hơn bàn tay một chút chỉ lộ một sườn mặt về phía hắn, bàn tay với những ngón thon dài trắng muốt quy củ đặt trên đầu gối, một mái tóc suôn mềm óng ả bởi vì hôm nay đi thử lễ phục nên được nhân viên trang điểm bới lên, có lẽ là vì không quen với kiểu tóc bới này nên cô ngủ rất không thoải mái, chiếc đầu nhỏ lắc qua lắc lại, ngủ thật không an ổn.
Thấy vậy Phạm Trọng Nam bất giác vươn tay ra, động tác cứng nhắc mà dè dặt, cẩn trọng giúp cô gỡ búi tóc ra. Khi những sợi tóc mềm mại mà thơm ngát kia xõa xuống, Phạm Trọng Nam lại giúp cô vén những sợi tóc lõa xõa trên má ra sau tai, đồng thời ấn nút điều chỉnh cho chiếc ghế phụ hơi ngả ra một chút, khiến cô ngủ được thoải mái hơn.
Những chuyện hầu hạ người khác như thế này, Phạm đại thiếu gia hắn trước giờ chưa từng làm, cũng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày lại làm một cách dè dặt cẩn trọng như thế. Hơn nữa hắn không chút phát giác ra, lúc làm những động tác này ánh mắt của mình ôn nhu đến mức nào. Nếu như để Lý Triết nhìn thấy, tin chắc rằng anh ta sẽ kinh ngạc ghê lắm, đánh ch.ết anh ta cũng không tin Boss của mình lại có lúc dịu dàng như nước thế này!
Trong xe bởi vì thời tiết oi bức nên máy lạnh mở hơi lớn, nhìn thấy cô có lẽ bởi vì chỉ mặc một chiếc váy liền không tay nên cảm thấy lạnh, đôi cánh tay đổi sang vòng ở trước ngực, cả người rụt lại co quắp trên ghế, động tác như một đứa bé đang tìm kiếm sự an ổn khiến ánh mắt Phạm Trọng Nam lại nhu hòa thêm mấy phần, hắn tấp xe bên lề, cởi ra áo vest cẩn thận đắp lên người cô, lại chu đáo điều chỉnh lại nhiệt độ trên xe lên cao một chút rồi mới tiếp tục lái đi.
Thời tiết Singapore mấy ngày nay quá oi bức, đối với một người thường xuyên sống ở nước Anh như hắn thì quả đúng là rất khó chịu nên Phạm Trọng Nam vẫn có thói quen điều chỉnh điều hòa ở nhiệt độ mà mình cảm thấy thoải mái nhưng rõ ràng cô đã quen với loại khí hậu này nên lại không quá quen với độ lạnh mà hắn điều chỉnh.
Một loạt động tác Phạm Trọng Nam làm vẫn không làm cho Giang Tâm Đóa đang ngủ say kia bừng tỉnh, xem ra cô thực sự mệt quá rồi cho nên mới ngủ say như vậy.
Khi xe ngừng trước cổng chính nhà họ Giang, Giang Tâm Đóa vẫn còn chìm trong cơn mộng đẹp.
Nếu như không phải vì ngại cô ngủ như vậy không thoải mái, Phạm Trọng Nam nghĩ có lẽ hắn sẽ ngồi đó nhìn cô ngủ cả đêm.
"Áo của anh, cám ơn." Bị gọi thức giấc, bước xuống xe Giang Tâm Đóa ngượng ngùng cầm chiếc áo vest kiểu nam trả lại cho Phạm Trọng Nam.
Phạm Trọng Nam đứng bên cạnh xe, chừng như không có ý cầm lấy chiếc áo vest cô đưa trả, cũng không nói tiếng nào, cứ vậy đăm đắm nhìn cô.
"Vậy em...đem chiếc áo này giặt sạch rồi trả cho anh sau được không?" Giang Tâm Đóa thấy hắn không chịu nhận lấy chiếc áo mà cô đưa trả thì tưởng rằng hắn là người có tính thích sạch sẽ, không chịu được đồ vật của mình bị lây nhiễm mùi của người khác nên mới nói vậy.
Nào ngờ câu nói của cô còn chưa dứt thì Phạm Trọng Nam đã đưa tay đón lấy chiếc áo rồi trầm giọng, "Mau vào đi!"
Chỉ một câu nói ngắn gọn với ba chữ sau đó hắn xoay người rời đi, bước đến bên xe, mở cửa ngồi vào sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc và có chút nghi hoặc của Giang Tâm Đóa, nổ máy rời đi.
Giang Tâm Đóa vừa bước vào phòng khách nhà họ Giang thì không ngờ lại gặp Giang Tịnh Văn.
Hai người tuy rằng là chị em, cùng sống chung dưới một mái nhà nhưng thực ra mà nói, giữa hai người không có chút tình cảm nào đáng kể.
Thấy cô bước vào Giang Tịnh Văn lập tức đứng dậy, xem ra rõ ràng là đang đợi cô.
"Có chuyện gì sao?" Giang Tâm Đóa đứng lại, chủ động lên tiếng hỏi.
Nhìn người chị chỉ lớn hơn mình hơn ba tháng thôi, trên mặt lúc này bởi vì thêm một lớp trang điểm tinh xảo mà nhìn càng thêm xinh đẹp mê người thì Giang Tịnh Văn càng thêm ghen ghét, cô ta hận đến nghiến răng nhưng vẫn cố giữ vẻ mặt bình tĩnh nói, "Xem ra Phạm Trọng Nam đối xử với chị không tệ, còn đích thân đưa chị về nhà nữa!"
Giọng điệu của cô ta nghe hờ hững nhưng Giang Tâm Đóa lại nhịn không được, nhướng mày nhìn người em cùng cha khác mẹ này. Đối với chuyện cô kết hôn, những chị em khác của cô nếu không phải châm chọc mỉa mai thì là dứt khoát không để ý tới, giờ Giang Tịnh Văn hỏi câu như vậy thực ra là có ý gì đây?
"Cũng được!"
"Giang Tâm Đóa..." Giang Tịnh Văn chợt tiến lên mấy bước, chỉ đến khi đứng trước mặt Giang Tâm Đóa thì mới dừng lại, trước ánh mắt kinh ngạc của cô, cô ta kề sát tai Giang Tâm Đóa, thì thào nói, "Anh Nhất Minh đang ở vườn hoa đợi chị!"
Anh Nhất Minh đang ở vườn hoa đợi cô? Chuyện này sao có thể chứ? Giang Tâm Đóa bởi vì câu nói này của Giang Tịnh Văn mà ngây ngẩn cả người.
Cô biết đứa em cùng cha khác mẹ này của cô thích Ngụy Nhất Minh từ lâu lắm. Lúc học trung học trong một lần vô tình cô đã bắt gặp Giang Tịnh Văn tỏ tình với anh Nhất Minh nhưng bị từ chối, kể từ hôm đó cô ta càng ghét cô hơn.
Từ trước đến giờ cô ta chưa từng chủ động nói chuyện với cô, thế mà hôm nay lại cố ý ở đây chờ cô về để báo với cô rằng anh Nhất Minh đang ở vườn hoa đợi cô sao?
"Lời thì tôi đã chuyển giúp chị rồi, có đi gặp anh ta hay không là chuyện của chị." Giang Tịnh Văn ném lại một câu đó xong rồi xay người rời đi.
Tối nay ba mẹ cô chắc chắn là không có ở nhà rồi bằng không anh Nhất Minh làm sao có thể vào nhà họ Giang mà không bị ngăn cản chứ? Nhưng mặc kệ thế nào, chuyện kết hôn của mình Giang Tâm Đóa vẫn muốn đích thân nói với Ngụy Nhất Minh.
Thế là, đấu tranh tư tưởng hồi lâu cuối cùng Giang Tâm Đóa vẫn quyết định đi đến vườn hoa gặp Nguỵ Nhất Minh.
Nhưng cô không biết quyết định này của mình lại khiến bản thân bị rơi vào một cái bẫy được thiết kế tinh vi.
...
Lầu ba căn nhà lớn của họ Giang.
"Mẹ, mẹ nói xem Phạm Trọng Nam rốt cuộc xem trọng Giang Tâm Đóa ở điểm nào chứ?" Giang Tịnh Văn cầm quyển tạp chí thời trang trên tay, vẻ không cam lòng nói.
Động tác massage mặt của bà Giang chợt ngừng lại, nhìn đứa con gái của mình qua chiếc gương trang điểm, hừ nhẹ một tiếng, "Đương nhiên là gương mặt hồ ly tinh kia rồi."
Lúc đầu khi bà nghe tin đại thiếu gia nhà họ Phạm - Phạm Trọng Nam muốn về nước cưới vợ thì đã từng đề xuất với Giang Hán Sinh để con gái mình đi thử xem sao nhưng đáp lại đề nghị của bà chỉ là cái liếc mắt khinh thường của Giang Hán Sinh, "Bà cảm thấy, với dung nhan thế kia của con gái mình, tỉ lệ thắng là bao nhiêu?"
Câu nói này của ông khiến bà hận đến nghiến răng nghiến lợi. Giang Hán Sinh có nhiều con gái như vậy nhưng quả thực chỉ có đứa con gái tên Giang Tâm Đóa kia là xinh đẹp nhất.
Giang Tâm Đóa từ nhỏ quay về nhà họ Giang vẫn luôn không hiểu chuyện, không biết học theo các chị em cùng cha khác mẹ khác trong nhà luôn cố gắng thể hiện bản thân trước mặt Giang Hán Sinh, tính cô trời sinh đạm bạc, không thích đua tranh, trước đây vẫn luôn là đối tượng bị các bà vợ và chị em cùng cha khác mẹ khác bức hϊế͙p͙.
Nhưng trời thực không có mắt, lại để cho Trình Truyền Phương người đàn bà không biết xấu hổ kia sau khi được đưa trở lại nhà lại sinh cho nhà họ Giang một đứa con trai, từ đó trở đi, vị trí vợ cả của bà tuy rằng vẫn còn đó nhưng đã không như ngày xưa dám thẳng thừng bắt nạt hai mẹ con họ nữa.
Bà tưởng rằng Giang Tâm Đóa kia sau khi dọn ra khỏi nhà họ Giang thì sẽ không tạo thành uy hϊế͙p͙ gì cho mình nữa, không ngờ lần này con bé lại may mắn như thế, được Giang Hán Sinh chọn trúng để đưa đến cho Phạm Trọng Nam.
Sau cuộc hôn nhân này, địa vị của bà ở nhà họ Giang chắc chắn là sẽ tuột dốc không phanh, thậm chí rất có khả năng Trình Truyền Phương chiếm luôn vị trí của bà, mỗi lần nghĩ đến điều này là ngọn lửa ghen ghét trong lòng bà càng bùng cháy lên dữ dội.
"Mẹ, con có phải là con gái của mẹ không đấy?" Giang Tịnh Văn bất mãn ném quyển tạp chí trên tay xuống sofa.
Nếu như người mà Giang Tâm Đóa chỉ là một người đàn ông tầm thường thì cũng thôi đi, nhưng người đó lại là Phạm Trọng Nam! Phạm Trọng Nam nha!