Chương 36: Người của hai thế giới
New York tháng tám, khí trời vẫn còn rất oi bức.
Lúc Giang Tâm Đóa ngồi máy bay riêng từ Luân Đôn đáp xuống sân bay Kenedy thì đã là bốn giờ chiều giờ địa phương.
Có lẽ là do sai lệch múi giờ nên sau khi xuống máy bay, vốn suốt chuyến bay chưa hề bị say máy bay lúc này Giang Tâm Đóa lại cảm thấy đầu váng mắt hoa, thoạt nhìn chẳng có chút tinh thần gì.
"Em bị say máy bay sao?"
Ngồi trên chiếc xe được phái đến đón họ, Phạm Trọng Nam nhìn một lượt cô gái sắc mặt tái nhợt ngồi bên cạnh mình.
Cô ngủ gần như suốt cả chuyến bay, cũng không thấy cô say máy bay, thế nào vừa xuống đến mặt đất cả người thoạt nhìn lại yếu ớt như muốn bệnh thế kia?
"Hơi say thôi..." Giang Tâm Đóa cố gượng cười nhưng đôi mày thanh tú lại hơi nhăn lại.
Cô hoàn toàn không ngờ là hắn sẽ cùng đến đây với cô nhưng Phạm Trọng Nam nói thuận tiện đến đây xử lý công sự, cô cũng không hỏi nhiều. Cô thật không hy vọng chuyện của mình lại ảnh hưởng đến hành trình của hắn.
Nhưng thân thể cô dường như càng lúc càng khác thường, dạ dày lại không ngừng co rút, cảm giác muốn nôn lại không nôn được khó chịu vô cùng.
"Đi bệnh viện gần nhất..." Thấy vẻ khó chịu của cô, Phạm Trọng Nam chau mày, ấn nút đàm thoại nói với tài xế ngồi ở khoang trước.
"Được ạ, tiên sinh." Người tài xế lên tiếng đáp lời.
"Boss, nếu phu nhân cảm thấy không thoải mái, uống chút nước nóng sẽ tốt hơn." Ngồi ở phía trước cạnh tài xế, Lý Triết đề nghị với vị đại Boss đang ngồi phía sau, cách mình một lớp vách ngăn bằng kiếng.
Trong khoang sau của chiếc xe tư nhân được đặt riêng cực xa hoa kia, đương nhiên tủ rượu và những thức uống khác đều có đủ.
Phạm Trọng Nam rót một ly nước nóng đưa đến bên môi cô, "Uống một chút sẽ dễ chịu hơn." Hắn dịu giọng nói như đang dỗ dành.
Mắt Giang Tâm Đóa né tránh ánh mắt của hắn một cách vô ý thức. Đột nhiên hắn đối với cô ân cần, chu đáo như vậy khiến cô có cảm giác thụ sủng nhược kinh.
"Cám ơn." Giang Tâm Đóa đón lấy ly nước từ tay hắn, uống liền mấy ngụm, cảm thấy quả thực là đỡ hơn nhiều, "Không cần đến bệnh viện đâu, em đã đỡ nhiều rồi, không cần phiền phức như vậy."
Cho dù là giữa hai người đã xảy ra quan hệ thân mật đến không thể thân mật hơn nhưng lúc chỉ có hai người với nhau cô vẫn luôn cảm thấy có chút dè dặt, không được tự nhiên.
"Đỡ hơn chút nào chưa?" Bỏ qua lời của cô, Phạm Trọng Nam trầm giọng hỏi.
"Ân..." Cô gật nhẹ đầu, trên môi lộ ra nụ cười yếu ớt.
"Qua đây, tựa vào vai tôi." Không đợi cô kịp phản ứng, một bàn tay đã duỗi ra khoác lấy bờ vai mảnh khảnh của cô sau đó một cái dùng sức, cả người Giang Tâm Đóa đã bị kéo sát vào lòng hắn.
Cả người Giang Tâm Đóa lập tức cừng đờ, tim đập thình thịch vì khẩn trương.
"Em đỡ hơn nhiều rồi... anh không cần phải chăm sóc em." Cô uyển chuyển cự tuyệt nhưng trong giọng nói có chút run rẩy không khống chế được.
"Nhắm mắt lại ngủ đi, sắp đến bệnh viện rồi."
Mặc kệ sự cự tuyệt của cô, hắn trầm giọng nói nhưng trong giọng nói có thêm một chút dịu dàng như đang dỗ dành mà ngay cả hắn cũng không phát hiện được.
Giang Tâm Đóa cứng người trong vòng tay hắn, định cự tuyệt thêm một lần nữa nhưng lại nói không nên lời.
Cô tưởng rằng hắn ôm cô như vậy cô sẽ không ngủ được nhưng khi hơi thở nam tính ấm áp vây phủ lấy cô, mí mắt Giang Tâm Đóa càng lúc càng nặng, trong cơn mơ màng, cô khép lại hàng mi dài.
...
Khi Giang Tâm Đóa lần nữa mở mắt ra thì đã thấy gương mặt thân quen của mẹ, trong một hai giây, cô tưởng rằng mình đang nằm mơ.
"Đóa Đóa..." Trình Truyền Phương ngồi ghé vào bên giường đưa tay vuốt ve những sợi tóc dài của con gái đang xõa tán loạn trên gối, giọng thật dịu dàng.
"Mẹ..." Giang Tâm Đóa nắm chặt tay mẹ, thương mến dán tay bà lên má mình, cảm nhận tình thân đã lâu mới có được, "Con đang ở đâu vậy?"
"Bệnh viện!" Trình Truyền Phương yêu thương nhìn gương mặt gầy gầy của con gái, "Sao thân thể lại tệ thế này? Chỉ ngồi một chuyến máy bay mà lại mệt đến như vậy sao? Có phải là Phạm Trọng Nam đối xử với con..."
Không ngờ lần đầu tiên gặp mặt người con rể lại là buổi chiều hôm nay khi hắn đưa con gái mình đến bệnh viện, nhớ lại tình cảnh này, Trình Truyền Phương không khỏi chau mày.
Tuy rằng biết người thừa kế của nhà họ Phạm nhất định không phải tầm thường nhưng khi người đàn ông toàn thân phát ra một khí thế và ngạo khí kinh người xuất hiện trước mặt mình, bà vẫn không tránh khỏi có chút giật mình.
Một thân tây trang màu đen cộng thêm một chiếc kính râm, Phạm Trọng Nam không buồn nói một lời với người mẹ vợ này, từ khi hắn ôm cô vào đến đây rồi đi tìm bác sĩ đến xem bệnh, xử lý mọi chuyện vẫn chỉ là người trợ lý nãy giờ vẫn luôn theo bên người hắn, còn hắn, thậm chí cho đến lúc rời đi cũng chưa nói một câu nào.
Nếu như không phải Lý Triết nói ba ngày sau họ sẽ đến đón con gái bà về nước, Trình Truyền Phương còn tưởng là con gái mình đã bị đuổi trở về nhà họ Giang rồi.
Nếu Đóa Đóa gả cho một người đàn ông như vậy, sống cùng với hắn suốt cuộc đời, liệu áp lực có phải là lớn quá không?
Nhưng đây đã là sự thật không thể thay đổi, mà mẹ con bà, từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ đều không có quyền lựa chọn bởi vì nguồn cơn của tất cả mọi chuyện, là từ sự ích kỷ của họ.
"Mẹ, không phải vậy đâu." Ngoại trừ khi chỉ còn hai người, quan hệ vợ chồng có chút khiến cô ăn không tiêu ra, Giang Tâm Đóa đối với con người và cách hành xử của Phạm Trọng Nam ngược lại không có quá nhiều oán trách.
Bởi vì, sự hiểu biết nhau giữa họ quả thật là quá ít ỏi...
Thậm chí cô, ngoại trừ biết tên của hắn cùng thân phận người thừa kế của nhà họ Phạm ra thì không biết thêm gì nữa cả.
Ngày đám cưới nghe được những lời hắn và ông nội nói chuyện cũng chỉ khiến cô đại khái đoán ra, giữa hắn và người nhà có chuyện gì đó không thể cho người ngoài biết được mà thôi.
Nhưng có nhà giàu có nào lại không có một vài chuyện không thể đem ra ánh sáng chứ? Như nhà họ Giang cô chẳng hạn, tuy rằng tiền tài và quyền thế còn kém nhà họ Phạm xa nhưng chỉ riêng chuyện ba cô có bốn bà vợ cùng những đứa con riêng cũng đú dấy lên rất nhiều tai tiếng rồi.
Đối với chuyện riêng của nhà họ Phạm, cô không muốn cũng không có cách nào đi tìm hiểu, chỉ có thể bảo trì trầm mặc, làm tốt những chuyện trong bổn phận của mình là được, Giang Tâm Đóa đã từng nghĩ như vậy.
"Vậy có phải nhà họ Phạm gây áp lực cho con lớn quá hay không?" Trên mặt Trình Truyền Phương không giấu được vẻ lo lắng, cho dùng biết có lẽ con gái sống không quá thoải mái nhưng bà lại không có cách nào giúp con, một người mẹ như bà, có phải là quá thất bại rồi không?
"Mẹ, không có đâu. Thật sự không có. Chỉ tại vì mới vừa bắt đầu hơi khó thích ứng được mà thôi." Giang Tâm Đóa nhẹ lắc đầu an ủi người mẹ đang lo lắng của mình. Còn chuyện sở dĩ thân thể yếu ớt như vậy, chắc là vì trên giường bị người nào đó đòi hỏi quá độ nên mệt mỏi mà thôi, nghỉ ngơi thêm vài ngày là tốt rồi.
"Không có thì tốt. Nhưng Phạm Trọng Nam ở nhà có phải cũng ít nói như vậy không?" Trình Truyền Phương mỗi lần nhớ đến gương mặt lạnh lùng kia liền có chút sợ sệt.
"Dạ." Giang Tâm Đóa gật đầu.
Phạm Trọng Nam thực ra không thích nói chuyện nhiều, không vui thì sầm mặt xuống xoay người rời đi, bộ dạng cao ngạo đến không được.
Đương nhiên, cũng bởi vì hắn tuyệt đối có tư cách để kiêu ngạo.
Nhưng, một người đàn ông kiêu ngạo như hắn dường như cũng có lúc khiến người ta khó hiểu...
Giang Tâm Đóa nhớ lại đêm đó, trong bóng tối sau khi không biết bị hắn dày vò bao lâu, lúc cô mệt đến ngất đi sau đó mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, trên giường lại chỉ còn mỗi mình cô.
Gắng gượng mở mắt ra, tìm kiếm một lúc cô mới nhìn thấy hắn đang đứng trước cửa sổ, một cánh cửa sổ hơi mở hé ra để ánh đèn bên ngoài chiếu vào trong phòng khiến bóng của người đứng ở chỗ tranh tối tranh sáng như hắn càng kéo dài thêm.
Giang Tâm Đóa thấy hắn vừa hút thuốc vừa nhìn ra cảnh đêm bên ngoài, thoạt nhìn rất cô đơn, rất tịch mịch... Hắn đang đắm chìm trong thế giới riêng của mình sao?
Thế giới của Phạm Trọng Nam đối với cô mà nói, quá xa lạ, tuy rằng họ đã là vợ chồng chính thức nhưng cô vẫn chỉ là một người đứng bên ngoài thế giới của hắn mà hắn, cũng giống như vậy, chỉ là người đứng bên lề thế giới của cô.
Hai người tuyệt không thuộc về cùng một thế giới, liệu rằng...có ngày nào đó, thế giới của hai người sẽ hòa nhập làm một không?
Giang Tâm Đóa không biết, cũng không muốn suy nghĩ quá nhiều.
Lặng lẽ nhìn bóng dáng có chút cô đơn kia, không biết hắn đứng bao lâu, còn cô, sớm đã vì quá mệt mà chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.