Chương 40: Làm chút chuyện có thể khiến em dễ ngủ hơn
"Tiên sinh đang ở phòng sách đối diện với phòng ngủ chính."
Nghe được câu trả lời, Giang Tâm Đóa bê khay đi về phía phòng sách.
Cửa phòng sách không đóng chặt, đứng ở hành lang cũng có thể nhìn thấy ánh đènyếu ớt xuyên qua khe cửa chiếu ra.
Giang Tâm Đóa gõ hai tiếng lên cửa, không có ai trả lời, thử lại lần nữa kết quả cũng như vậy, cuối cùng cô đành rón rén đẩy cửa bước vào.
Phòng sách rất rộng, đập vào mắt là những món gia cụ hoàn toàn nhập khẩu từ Italy, bên trong trang hoàng đơn giản nhưng không kém phần xa hoa.
Giang Tâm Đóa bê khay cà phê se sẽ bước vào, cô nhìn về phía chiếc bàn làm việc rộng rãi thì thấy Phạm Trọng Nam trong chiếc áo ngủ đang ngồi trên chiếc ghế bằng da thật, một tay kẹp thuốc gác lên thành ghế, một tay đang đặt trên bàn, chiếc lap top trên bàn vẫn còn đang sáng.
"Phạm Trọng Nam..." Giang Tâm Đóa thấp giọng gọi một tiếng, thấy hắn không có phản ứng, cô bước thêm mấy bước đến trước bàn làm việc, vừa định lên tiếng gọi lần nữa thì mới phát hiện hắn đang cúi đầu, mắt nhắm nghiền như đang ngủ, thảo nào vừa nãy gọi lại không có ai trả lời.
Đây là lần đầu tiên Giang Tâm Đóa nhìn thấy Phạm Trọng Nam trong lúc ngủ.
Ngũ quan thâm thúy mà lạnh mạc thường ngày trong giấc ngủ nhu hòa đi không ít, đôi mắt sâu thẳm luôn khiến cô không có cách nào nhìn thẳng vào nó quá lâu lúc này đang nhắm lại, xuống dưới nữa là sóng mũi cao thẳng, đôi môi với những đường nét rõ ràng hơi mím lại, cằm dưới râu đã lún phún mọc ra...
Giang Tâm Đóa bất giác nhớ lại những lần Phạm Trọng Nam hôn cô, những sợi râu mới mọc hơi cứng kia thường hay cọ vào làn da non mịn của cô, cảm giác vừa ngứa lại vừa đau, nghĩ đến đây, đôi má đào bất chợt nóng lên...
Rốt cuộc cô nghĩ đi đâu vậy chứ? Tỉnh táo lại đi, Giang Tâm Đóa!!! Lắc lắc đầu, nhẹ nhàng đặt chiếc khay lên bàn, bỗng cô nhìn thấy điếu thuốc trên tay hắn đã sắp tàn, nếu không dụi đi chỉ sợ sẽ bỏng đến tay, thế nên cô vòng qua chiếc bàn làm việc rộng rãi kia đi đến trước mặt hắn, định đưa tay rút điếu thuốc hắn đang kẹp trên tay ra. Nào ngờ cho dù là đang ngủ, hắn vẫn kẹp chặt điếu thuốc, cô phải dùng sức mới giật được nó ra rồi dụi điếu thuốc và chiếc gạt tàn thuốc trên bàn.
Đôi mắt vô tình lướt qua màn hình đang sáng của chiếc laptop, trên đó chằng chịt, chi chít những con số và chữ tiếng Anh, hơn nữa đều là những thuật ngữ thương nghiệp. Trễ như vậy rồi mà anh ta còn phải xem những số liệu này sao?
Không có chút hứng thú nào, Giang Tâm Đóa xoay người đang định rời đi thì vòng eo mảnh khảnh lại bị một cánh ta rắn rỏi sít sao siết lấy.
"Đi đâu vậy?"
Sau lưng vang lên giọng đàn ông trầm thấp mà khàn khàn, gợi cảm đến khiến lòng người ta không khỏi run lên. Cả người Giang Tâm Đóa cứng lại, "Em ra ngoài, không quấy rầy anh làm việc."
"Đã quấy rầy rồi." Ngồi trên chiếc ghế rộng rãi bằng da thật, tay Phạm Trọng Nam chỉ khẽ dùng sức, cả người Giang Tâm Đóa đã ngả vào lòng hắn, còn chưa kịp giãy dụa thì đôi tay rắn rỏi đã thít chặt eo cô, lại một cái nhấc tay đã dễ dàng xoay người cô lại, để hai chân cô mở ra ngồi trên đùi hắn, mặt đối mặt với hắn.
"Xin lỗi..." Tư thế thân mật như vậy, động tác ái muội như vậy thật khiến cô cảm thấy không quen. Đôi tay trắng nõn của Giang Tâm Đóa chống nơi lồng ngực hắn, ngượng ngùng phát hiện ra, dưới lòng bàn tay một mảng nóng rực...
Áo ngủ của hắn đã đã tuột ra từ lúc nào, cả một khoảng ngực rộng cứ thế lộ ra trước mắt cô, mà dưới lòng bàn tay cô là lớp cơ bắp rắn rỏi, ngay cả nhịp tim đều đặn mà hữu lực của hắn dường như cũng đang chấn động lòng bàn tay cô...
Giang Tâm Đóa có chút bối rối, đang định rụt tay về thì người đàn ông lại càng nhanh hơn, trực tiếp kéo cô vào lòng mình, hơi thở nóng rực phả trên vùng da gáy non mịn của cô khiến tim Giang Tâm Đóa đập như sắp vọt ra khỏi lồng ngực...
"Xin lỗi phải có thành ý." Đôi môi nóng rực in những nụ hôn nhỏ vụn lên gáy cô mà chiếc cằm với những sợi râu mới mọc lún phún bởi vì những nụ hôn của hắn mà không ngừng cọ lên da thịt cô.
"Anh buông em ra trước đã..." Giang Tâm Đóa không ngừng động đậy, ngượng ngùng nói không tròn câu, nơi đây là thư phòng đèn đuốc đang sáng rực hơn nữa cửa cũng không khóa, lúc nào cũng có thể bị người khác bắt gặp.
Phạm Trọng Nam hít sâu một hơi, ngước đầu lên khỏi vùng cổ trắng mịn của cô, đôi mắt đen thẳm bởi vì dục vọng mà càng thêm thâm thúy nhưng hắn cũng biết, hắn sẽ không mạo hiểm đến mức muốn cô ngay tại đây.
"Sao muộn vậy rồi mà chưa ngủ?" Một tay nâng chiếc cằm nhỏ lên, nhìn thẳng vào mắt cô, lúc này mới phát hiện đôi mắt vốn đen láy kia lúc này đã ẩn hiện mấy đường tơ máu, giọng nói của Phạm Trọng Nam không khỏi lạnh thêm mấy phần.
"Ngủ không được..."
"Ngủ không được?" Phạm Trọng Nam nhướng mày, trước giờ cô luôn có thói quen đi ngủ sớm, có chuyện gì khiến cô phiền não đến mức không ngủ được chứ?
"Em đang nghĩ đến chuyện về về nước, cho nên..." Giang Tâm Đóa cắn môi, có chút áo não vì sao mình lại đem tâm sự nói cho hắn nghe.
"Chuyện về nước tôi đã cho Lý Triết thu xếp xong cả rồi, em không cần lo lắng." Phạm Trọng Nam nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn, cảm giác cô vẫn còn có chuyện gì đó dấu mình.
"Ân, em biết rồi." Giang Tâm Đóa theo bản năng né tránh ánh mắt dò xét của hắn.
"Vậy còn chuyện gì khiến em không ngủ được?" Ánh mắt né tránh của cô càng khiến Phạm Trọng Nam cho rằng cô có chuyện dấu diếm hắn.
"Không có." Giang Tâm Đóa nhanh miệng chối bỏ.
"Đừng tìm cách dấu diếm tôi." Phạm Trọng Nam bấu chặt chiếc cằm nhỏ, lần nữa bắt buộc cô nhìn thẳng vào hắn.
"Thật sự không có. Chỉ là...chỉ là..." Từ lúc nào hắn bắt đầu thích truy hỏi cặn kẽ như vậy chứ? Muốn nói chuyện phiếm thì cũng không nên là thái độ và ngữ điệu này chứ!
"Chỉ là sao?"
"Một mình ngủ em không quen..."
Không biết lý do này nói có xuôi không?
Phạm Trọng Nam nghe cô nói vậy, nhớ đến chú cừu nhồi bông đáng ghét không biết tên là gì kia, trầm mặc hồi lâu không hỏi tiếp nữa.
Lúc Giang Tâm Đóa tưởng rằng rốt cuộc hắn chịu buông tha cho mình thì Phạm Trọng Nam chợt ôm cô đứng dậy khiến cô sợ hết hồn, chỉ đành ôm chặt cổ hắn.
"Em tự đi được..." Cô tưởng hắn muốn ôm mình trở về phòng, "Không phải anh còn chuyện..."
"Không phải nói ngủ không được sao?" Hắn cúi thấp đầu, dịu giọng hỏi.
"Ân." Chẳng lẽ hắn ôm cô về phòng thì cô sẽ ngủ được sao?"
"Cùng về phòng ngủ!" Giang Tâm Đóa kinh ngạc ngước mắt nhìn hắn, còn chưa kịp hoàn hồn thì lại nghe giọng nói nghiêm túc của hắn vang lên bên tai, "Trở về làm vài chuyện khiến em có thể dễ đi vào giấc ngủ hơn."
***
New York tháng chín, thời tiết thật trong trẻo.
Giang Tâm Đóa và Phạm Trọng Nam rời đi cùng một ngày, hai chiếc máy bay, một chiếc bay về Luân Đôn, một chiếc bay trở lại Singapore.
Về đến Singapore, việc đầu tiên Giang Tâm Đóa làm chính là đi tìm Dương Dung Dung.
Cô ngồi ở quán cà phê Starbucks ở tầng trệt ký túc xá dành cho sinh viên của trường đại học đợi bạn mình. Dương Dung Dung sau khi tan học sẽ đến đây làm thêm ngoài giờ, mà lúc này đã là mười một giờ rưỡi.
"Ai ya, thật là ngại quá, bạn đợi lâu rồi hả?" Dương Dung Dung trong bộ đồng phục của nhân viên quán cà phê tay bê hai dĩa điểm tâm đến đặt xuống bàn rồi ngồi xuống, còn chưa đợi Giang Tâm Đóa mở miệng nói đã ngồm ngoàm ăn phần thức ăn của mình, dường như đã đói lắm rồi vậy.
"Còn muốn ăn nữa không?" Giang Tâm Đóa đẩy đĩa điểm tâm của mình đến trước mặt bạn, tỉ mỉ nhìn gương mặt rõ ràng đã gầy đi không ít của bạn tốt, trên mặt không dấu được lo lắng.
Dương Dung Dung cao gần một mét bảy, vốn vóc người đã gầy, giờ nhìn càng thêm mảnh mai, dường như chỉ một cơn gió cũng đủ thổi bay.
Chỉ mới hơn một tháng không gặp, sao cô lại khiến mình trở thành thế này được chứ?
"Bạn không ăn sao? Vậy mình không khách sáo nha." Dương Dung Dung rất nhanh đã giải quyết xong phần điểm tâm của Giang Tâm Đóa lại một hơi uống cạn ly nước trái cây mới đặt ly xuống, vẻ thỏa mãn.
"Dung Dung, mình có thể giúp gì cho bạn không?" Hai tay Giang Tâm Đóa chống cằm nhìn bạn tốt, lo lắng vạn phần hỏi.
"Bạn trở lại học đã là sự an ủi lớn nhất với mình rồi." Dương Dung Dung nhanh nhẹn thu dọn ly và khăn giấy, miệng cười toe toét.